Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ - truyen full -
Chương 8: Xin Lỗi, Tôi Sai Rồi
Người đàn ông lại bắt đầu gõ lên bàn phím.
Thịnh Hạ không biết anh ta muốn làm cái gì, nhưng yêu cầu như vậy cũng chính là điều cô muốn. Tốt hơn hết là anh ta sẽ đưa cô đi khi cô gọi anh vào lúc sáu giờ.
Ăn xong thì cô ngồi thận trọng trên ghế sô pha không dám phát ra chút tiếng động nào, nhưng âm thanh phát ra từ bàn phím như có ma lực thôi miên, trong vòng nửa tiếng đồng hồ cô đã mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi.
Suốt mười lăm mười sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi cô bị người ngồi trong chiếc xe màu đen trói đem tới đây.
Cô mệt quá rồi nhưng lại không dám ngủ, cũng không dám làm ồn, chỉ có thể nhẹ nhàng đứng dậy đi vòng quanh phòng.
Khi ánh mắt dừng lại ở trên bàn của người đàn ông đó, cô nhìn thấy chiếc cốc của anh ta.
Cô bèn chủ động đi tới, cầm cốc của anh lên, muốn rót cho anh một cốc nước.
Loading...
“Ai cho cô chạm vào?” Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô ngay khi cô vừa cầm chiếc cốc lên, ánh mắt lạnh lùng tỏ vẻ không vui.
Ngón tay Thịnh Hạ cứng đờ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng rồi.
Người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ.
“Tôi xin lỗi…” Cô xin lỗi rồi cầm khăn giấy lên lau chùi những chỗ mà cô vừa chạm vào cho anh.
Người đàn ông dùng sức hất cô ra, Thịnh Hạ bị té ra đất, còn làm rơi chiếc cốc của anh. Ngay lập tức chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tung tóe, Thịnh Hạ vô thức lấy tay che mặt, nhưng lại truyền đến cơn đau nhói ở bắp chân. Cô cụp mắt nhìn xuống, nhìn thấy bắp chân của mình đã bị hai mảnh thủy tinh vỡ đâm vào.
Trong lúc hoảng loạn, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu của Thịnh Hạ. Nếu như cô ngoan ngoãn mặc chiếc quần dài đó của người đàn ông kia, liệu có phải sẽ không bị mảnh kính vỡ đâm vào hay không? Không, nếu cô ngoan ngoãn không đi lung tung làm loạn thì vốn dĩ đã không… khiến cho anh ta tức giận như vậy, cũng sẽ không có chuyện tiếp theo xảy ra.
Tên Lão Tam què quặt cùng với Oai Chủy Lục và vài người khác ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động thì nhao nhao đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thịnh Hạ nằm bò trên mặt đất và Lạc Hàn Đông đang trong cơn thịnh nộ.
“Anh Đông, xảy ra chuyện gì thế?”
Lạc Hàn Đông không nói gì.
Oai Chuỷ Lục bước đến trước mặt người phụ nữ, dùng lực lôi mạnh cánh tay Thịnh Hạ khiến cô đau đến mức suýt chút nữa thì bật khóc thành tiếng.
“Mày đã làm gì rồi?!”
Thịnh Hạ bị dọa cho toàn thân run rẩy, cô sợ sệt nói: “Tôi… Tôi chỉ muốn rót cho anh ấy một ly nước.”
Vài tên nghe xong, lập tức nhìn chằm chằm vào cô, tức giận nói: “Đồ của anh Đông mà mày cũng dám động vào à?”
Thịnh Hạ sợ hãi bật khóc thành tiếng: “Xin lỗi… Tôi sai rồi, lần sau tôi cũng không dám thế nữa.”
Lạc Hàn Đông nhíu mày lạnh lùng: “Đưa cô ta về đi, thật vướng víu.”
“Cái này…” Oai Chủy Lục nghe xong có hơi kinh ngạc, nhanh chóng đáp: “Để em đi hỏi lão đại xem sao.”
“Không phải hỏi. Chú ấy tặng cho tôi thì người này chính là của tôi, bây giờ cô ta gây rối trong phòng tôi, tôi muốn đuổi đi, chút chuyện nhỏ như vậy cũng cần phải làm phiền chú ấy sao?” Điệu bộ của Lạc Hàn Đông đầy chế nhạo: “Hay là tôi bây giờ, ngay cả quyền này cũng không có?”
Oai Chuỷ Lục tự vả vào mồm mình: “Ấy kìa anh Đông, cái miệng này của em thật là không biết điều. Anh đừng để bụng, em sẽ lập tức đem cô ta đi ngay.”
Thịnh Hạ lo sợ nhìn Lạc Hàn Đông.
Màn sương dày đặc trong lòng dần dần tản ra, lộ ra ý tứ rõ ràng.
Anh đang cứu cô ra ngoài.
Anh không lừa cô.
“Lâu rồi không ra ngoài dạo một vòng, tôi cũng đi cùng.” Lạc Hàn Đông đứng lên. Khi đi ngang qua Oai Chủy Lục, thấy hắn đứng ngây ra không có phản ứng gì, anh hỏi: “Sao thế? Phải hỏi chú Tần nữa à?”
“Không, không. Ý của em là, loại chuyện này làm sao có thể làm phiền anh được…”
Oai Chủy Lục vẫn còn đang luyên thuyên, Lạc Hàn Đông đã sốt ruột bước ra ngoài: “Tôi ra ngoài hít thở không khí, thư giãn một chút. Các cậu mau đem cô ta ra ngoài đi, tìm người dọn dẹp phòng cho tôi.”
“Vâng vâng vâng.”
Vài người đang bận rộn đi ra đi vào, còn phải nhanh chóng đi tìm một chiếc xe ô tô. Trời đã gần tối nên Oai Chủy Lục không trói Thịnh Hạ nữa, chỉ tiêm cho cô một liều thuốc ngủ, sau đó đặt cô ngồi vào ghế sau.