Quấn Quýt Không Rời - Tô Mã Lệ - truyen full -
Chương 4: Nhìn Đủ Chưa?
Sau đó người đàn ông ném cơ thể trần trụi của cô đặt lên ghế sô pha. Trong lúc Thịnh Hạ đang la hét phản kháng lại thì anh đã đặt một tấm chăn mềm mại xuống người cô, che kín cả đầu.
Là cái chăn màu đen mà cô đã thấy trước đó.
Cô kéo tấm chăn xuống, để lộ ra đôi mắt mờ mịt hơi nước, mông lung nhìn anh.
Trong tầm mắt của Thịnh Hạ là hình ảnh người đàn ông đang chau mày, cúi đầu nhìn xuống hai chân của cô.
Con dao Thụy Sĩ bị anh ta cầm trong tay lắc lắc như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, anh dùng dao rạch một đường nhỏ trên bắp chân cô cho máu chảy ra, sau đó dùng máu đó bôi vào giữa hai chân cô.
Thịnh Hạ sững sờ, cô không hiểu anh ta đang làm gì vậy, nhưng cũng mơ hồ nhận ra rằng dường như anh ấy….không có ý định cưỡng hiếp cô.
Loading...
Bên ngoài có người gõ cửa, là tên mặc bộ đồ lao động. Hắn cất giọng nói vừa nịnh nọt lại hạ lưu, gọi: “Anh Đông, ăn cơm thôi.”
Anh Đông đứng dậy mở cửa. Khoảnh khắc cánh cửa vừa được mở ra, tên mặc đồ lao động đã nhanh mắt liếc vào trong phòng, chỉ nhìn thấy trên sàn nhà vương vãi quần áo cùng với chiếc quần lót đã bị rạch nát. Ánh mắt của gã lại quét qua chiếc ghế sô pha, nhìn thấy Thịnh Hạ đang thu mình vào một góc, trên người được phủ một tấm chăn mỏng.
Cô đang ngồi khóc lóc đến nước mắt giàn giụa, lúc trông thấy tên mặc đồ lao động thì thân thể lại không tự chủ được mà run lên, sau đó cố gắng rúc mình sâu hơn vào trong chăn.
Thật sự là nhìn không ra nha, anh Đông lại thích dạng này. Gã ta thầm ghi nhớ trong lòng, tính toán nếu lần sau lại gặp được kiểu hàng này một lần nữa thì sẽ trực tiếp mang người đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dâng lên cho anh Đông thưởng thức.
“Nhìn đủ chưa?” Anh Đông không kiên nhẫn liếc mắt nhìn gã một cái.
Tên mặc đồ lao động nhanh trí lấy tay che mắt lại: “Đủ rồi, đủ rồi. Anh Đông, cơm là đem tới đây hay là…?”
“Không cần, tự tôi đi ăn.” Anh Đông cất bước đi về phía trước.
Có khoảng bốn đến năm phòng nằm dọc theo hai bên hàng lang. Trong mỗi căn phòng đều vọng ra những tiếng kêu gào thảm thiết. Từng cô gái đều bị người ta thô bạo đè lên mặt đất hoặc trên giường, tàn nhẫn mà đâm vào, tiếng la khóc từ chói tai đến khàn cả giọng.
Anh Đông nhíu mày.
Tên mặc đồ lao động vội vàng nói: “Mấy anh em làm xong đều đưa đi liền, sẽ không ồn ào quá lâu đâu ạ.”
Anh Đông không trả lời mà đi thẳng đến chỗ ăn cơm.
Ngồi tại vị trí chủ vị trên bàn cơm là một người đàn ông trung niên để mình trần với những hình xăm đầy người. Anh Đông đến trước mặt ông ta, gọi một tiếng: “Chú Tần.”
“Ừm.” Tần Chung Hải khẽ gật đầu, chờ anh ngồi xuống mới cất giọng: “Oai Chủy Lục nói cháu giữ một cô gái?”
Anh không có biểu cảm gì gật đầu một cái: “Vâng.”
“Cậu bận rộn đến muốn bán mạng rồi, lại hiếm khi tìm được một người ưng ý.” Tần Chung Hải nói xong rồi quay sang nhìn tên mặc đồ lao động bên cạnh.
“Để lại cho cậu ấy, đừng đưa đi.” Ông ra lệnh.
Oai Chủy Lục nhanh nhẹn đáp ứng: “Vâng ạ.”
Anh Đông đang ăn cơm, chờ nuốt xong rồi mới nhìn Tần Chung Hải, nói: “Cảm ơn chú Tần.”
“Hàn Đông, giữa tôi và cậu không cần khách sáo như vậy. Hơn nữa, có thể tặng gì đó cho cậu thì tôi cũng rất vui.” Tần Chung Hải gắp đồ ăn vào trong chén của Lạc Hàn Đông, sực nhớ ra là anh có bệnh thích sạch sẽ, vội vàng cười nói: “Thay chén mới.”
Lúc này trên mặt Lạc Hàn Đông mang theo chút ý cười: “Cảm ơn chú Tần.”
Trên đường trở về sau bữa ăn, anh vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Thịnh Hạ từ trong phòng vọng ra.
Lạc Hàn Đông nhíu mày đi vào, lão Tam què cùng Tứ Nhãn đang cố lôi kéo tấm chăn mỏng trên người Thịnh Hạ xuống, quần áo bị xé rách trên mặt đất cũng đã được hai người thu dọn bỏ vào thùng rác.
Biết anh có bệnh thích sạch sẽ, vậy nên hai người tranh thủ lúc anh ăn cơm liền chạy tới thay anh dọn dẹp căn phòng, nhân tiện mang con nhóc này đi tắm rửa cho sạch sẽ luôn.
Ai có ngờ được con nhỏ này tuy vừa mới bị làm xong, nhưng vẫn còn sức lực như thế chứ. Hai người lôi kéo cả buổi trời mà vẫn không giật tấm chăn xuống được, đang định khiêng người ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ cửa.
“Anh Đông.” Hai người mở miệng cùng lúc.
Thấy Lạc Hàn Đông cau mày, bọn họ vội vàng giải thích: “Chúng tôi lập tức đưa cô gái này đi ngay. Anh Đông cứ bận việc đi, chúng tôi lặng lẽ đưa người đi ngay, sẽ không phát ra tiếng động nào đâu.”