Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 862: Luyện hóa tàn chưởng
Sắc mặt Nhạc Vũ tái nhợt, thấy bên Chiến Tuyết vẫn không thu hồi thần lực ngược lại tiếp tục điên cuồng rót vào, toàn lực ép xuống đài đá mới yên lòng đem Lưỡng cực hàn diễm kính chiếu vào cự thủ màu đen.
Một chùm quang hoa hồng sắc lại đánh vào bên trên cự thủ. Băng Diễm tuyệt quang tầng thứ mười chín trong nháy mắt thiêu đốt da thịt cự thủ còn một bên huyền băng bao trùm, triệt để đông cứng.
Chỉ là một thoáng sau những tầng băng liền bị một lực lượng cưỡng ép chấn vỡ rồi tiếp tục nâng đài đá lên 30 trượng.
Không gian chưa đến mười vạn dặm lại chấn động từng đợt, vô số lôi quang lập lòe trên không. Chùm quang hoa hồng sắc đánh xuống không hề có một chút hiệu dụng.
Cự thủ không hề bị tổn thương, tiếp tục đẩy đài đá từng chút lên trên, khí thế mạnh mẽ có thể che trời!
Nhạc Vũ khẽ nheo mắt cười lạnh, tế ra Nhất Khí Hỗn Nguyên châu đặt bên đài đá dùng đại Hỗn Độn thuật điên cuồng cắn nuốt linh lực thiên địa chung quanh.
Sau đó liền thấy cự thủ quả nhiên hiện ra một chút xu thế suy giảm, Nhạc Vũ cũng không bất ngờ, không nói Băng Diễm tuyệt quang thì vật này cũng không có khả năng nhận một kích của Tán Phách Thần Quang mà bình yên vô sự!
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại tế lên hai bộ tứ linh kiếm và một thanh thôn nguyên kiếm lên không trung, phân bố theo phương vị Cửu Cung. Vô số kiếm quang từ tay áo hắn như thủy triều phun ra quay tròn rồi bắn ra heo từng vị trí.
Hắn lại thôi động Phân Quang Thác Ảnh, một kiếm hóa thành mấy chục thanh khiến kiếm ảnh bên đài đá tăng lên đến chín ngàn.
Tất cả hình thành một Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận khổng lồ! Vài thập niên tìm hiểu đại đạo bản nguyên, kiếm trận thượng cổ này lại một lần nữa được triển hiện!
Một tia kiếm khí trong trận bắt đầu hóa thành thực chất phát ra thanh âm xùy xùy.
Cự thủ tựa hồ cũng biết tình hình không ổn, toàn lực nâng bệ đá lên. Sắc mặt Chiến Tuyết bên trên càng thêm trắng bệch, cắn chặt môi đến ứa máu.
Nếu không có thời gian trăm năm gần đầy tích lũy lực tín nguyện vẫn phần lớn chứa trong thần tinh không sử dụng thì chỉ qua gần mười nhịp thở này đủ để tiêu hao tất cả thần lực của nàng, triệt để vẫn lạc!
Đến lúc hình thành xong kiếm trận thì ngàn vạn kiếm ảnh lập tức lưu chuyển tụ về chín thanh Ngũ phẩm tiên binh áp trận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tiếp đó chín luồng quang hoa chói mắt có màu sắc khác nhau bừng lên. Một luồng kiếm khí cực lớn từ trong bắn ra xoắn mạnh vào cự thủ cắt ra từng vết thương sâu hoắm!
Cơ hồ cùng lúc một tiếng gào thét vang trời truyền ra từ dưới chân đài đá mang theo lực hồn sát khuếch tán ra khắp nơi.
Thân hình Nhạc Vũ hơi chấn động, chỉ cảm thấy thần hồn khó chịu còn hơn lúc luyện hóa Đồ linh diệt lôi mấy phần.
Chiến ý của Chiến Tuyết càng thêm rừng rực, sát lực khổng lồ tuôn trào không hề sợ hãi.
Lắc mạnh đầu khôi phục thần trí, Nhạc Vũ cười lạnh, phục dụng một viên tiên đan Ngũ phẩm rồi dùng tụ nguyên châu chắt lọc nguyên lực khiến pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành trong cơ thể vừa rót vào cho Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận trong nháy mắt khôi phục hơn phân nửa.
Theo kiếm quyết của hắn sử ra, kiếm trận nhất chuyển đánh ra chín đạo kiếm quang về dưới đài đá tạo nên chín vết thương cực sâu trên cự thủ.
Mặc dù không thấy có huyết dịch chảy ra nhưng cự thủ cũng không thể nâng đài đá lên thêm nửa phần.
Vào lúc Nhạc Vũ chuẩn bị tiếp tục thôi động kiếm trận thì cự thủ màu đen chợt nổ tung, vô số huyết nhục nổ thành mảnh vỡ chấn bay đài đá lên cao trăm trượng rồi từng mảnh huyết nhục lại hóa thành từng đoàn huyết quang trùng kích khắp nơi.
Nhạc Vũ biết cự thủ này đã đến đường cùng nhưng không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà thần sắc chuyển thành vô cùng ngưng trọng vì đến thời khắc mấu chốt!
Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận tiếp tục chuyển động, vẫn bắn ra chín đạo kiếm quang chém xuống ngăn lại hơn phân nửa huyết quang.
Chỉ còn lại một lượng ước chừng một phần tám tụ lại một chỗ cưỡng ép đột phá bích chướng vô hình bên dưới đài đá rồi từ trong xuyên ra, đang muốn tán ra thì lại bị Lưỡng cực hàn diễm kính chiếu vào khiến nó dừng lại trên không.
Sau một khắc, Nhạc Vũ lại quét ra một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang khiến đoàn huyết quang càng thêm trì trệ, bên trong dần hiện lại ra huyết nhục.
Trận thế của Càn Nguyên kiếm trận cũng đột nhiên biến đổi vây lấy đoàn huyết quang.
Vô số ngưng tơ kiếm khí lập loè không ngớt, tung hoành trong phạm vi mười vạn dặm, lại thêm Bạch Lộc Già Thiên lệnh lẫn Thận Khí bao phủ không cho đoàn huyết quang nửa điểm cơ hội.
Đài đá phía xa cũng bị ép lại xuống dưới lực tín nguyện của Chiến Tuyết ép xuống như cũ.
Nhạc Vũ thấy vậy cuối cùng thở nhẹ một hơi, nếu như những huyết nhục còn lại vẫn còn uy thế của cự thủ lúc vừa xuất hiện thì hắn cũng không cần trấn áp mà đã lựa chọn đào thoát.
Biến số duy nhất là cự thủ này vẫn còn lại một phần bên ngoài, nếu đổi lại là tu sĩ khác, cho dù là Thái Ất Chân Tiên thậm chí Thái Thanh Huyền Tiên thì lúc này cũng không có thượng sách.
Tuy nhiên đối với hắn thì chỉ cần thêm một ít thời gian mà thôi, đã có thể bao vây được vật này thì chỉ cần duy trì là có thể dần tiêu trừ.
Tụ lại một luồng Ngũ Sắc Thần Quang trên đầu ngón tay, đang định quét ra thì khóe mắt của Nhạc Vũ đột nhiên chớp động, chỉ thấy huyết quang lại lần nữa nổ tung. Một luồng linh lực cực lớn chấn động Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận khiến nó tách ra một số khe hở rồi bắn thẳng về Chiến Tuyết đã hoàn toàn hư thoát trên đài đá.
Thần sắc Nhạc Vũ thoáng âm trầm nhưng không hề có ý cố kỵ, vào lúc huyết quang sắp chạm vào mi tâm của Chiến Tuyết thì Diễn Thiên Châu đột nhiên phát động bao trùm lấy phạm vi ngàn dặm bên ngoài bao gồm Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận cùng luồng huyết quang và Chiến Tuyết.
Nhạc Vũ dùng thần niệm nỗ lực thôi động mười hai hình trụ màu vàng. Một lớp quang trạch màu đất vàng ngưng tụ trước người Chiến Tuyết triệt để ngăn cản những huyết điểm chạm vào. Tiếp đó hắn lại dùng quang hoa ngũ sắc từng chút tiêu trừ lạc ấn tinh thần trong luồng huyết quang còn lại.
Bên ngoài hắn cũng không dám chậm trễ nhanh chóng xóa đi toàn bộ dấu vết khôi phục nguyên dạng.
Cuối cùng hắn hóa thành một luồng độn quang ngũ sắc đào thoát khỏi mảnh vỡ này.
Sau khi Nhạc Vũ ly khai khoảng sáu canh giờ thì đột nhiên có ba trăm chiếc chiến xa màu vàng phá không bay tới. Người dẫn đầu mặt triều phục màu vàng, tay cầm ngọc vương, đầu đội kim quan, kéo xe là bốn con Giao Long. Người này nhìn đài đá huyết sắc lộ ra một tia nghi hoặc nhưng rồi cũng không để ý tiếp tục dẫn đoàn chiến xa rời đi.
Cơ hồ cùng lúc, hồn niệm bản thể của Nhạc Vũ lại tiến vào Diễn Thiên Châu cẩn thận nhìn về ngàn trượng trước người.
Vừa rồi hắn không không tiếc pháp lực xuyên qua liên tục hơn mười mảnh vỡ mới dám phân ra tâm thần xem xét tình hình trong Diễn Thiên Châu.
Chỉ thấy đoàn huyết nhục đã dung hợp lại làm một thể nhưng chỉ còn lại chỗ phần cự thủ không khác người thường nhưng vẫn là màu đen không có sinh cơ.
Ngũ sắc quang hoa vẫn không ngừng chụp xuống nhưng không hề tạo ra một chút phản ứng.
Sắc mặt Chiến Tuyết trắng bệch, vẫn còn sợ hãi đứng nhìn bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở:
- Thiếu gia vẫn cẩn thận là hơn! Tốt nhất là nghĩ cách chế áp!
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, hắn biết nếu như Ngũ Sắc Thần Quang không có tác dụng thì đồng nghĩa với việc hồn niệm bên trong chưa triệt để tiêu vong mà là ẩn vào chỗ sâu.
Bất quá nói đến trấn áp, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy bất đắc dĩ. Thật sự hắn không nghĩ ra mình lại có thứ gì trấn áp được vật này. Hiện giờ cũng chỉ có năng lực làm chủ thế giới và Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận mới có thể chế trụ. Những bảo vật trong tay hắn đều không thể, một khi để nó trốn ra ngoài sẽ khiến cho thế giới của Diễn Thiên châu hỗn loạn, khi đó bản thân chưa chắc có thể chế trụ.
Lần này đi về phía tây không hề có chỗ tốt mà còn rước lấy một phiền toái lớn.
Suy tư một lát, Nhạc Vũ cắn răng dùng pháp lực hồn niệm bao lấy cự thủ rồi bỏ vào trong Ngũ Hành Kiếm Trận ở đan điền.
Cự thủ này lại giãy dụa không ngớt, chỉ là Âm Dương nhị khí sở ngưng đại trận đã bắt đầu xoay tròn, ngũ sắc phi kiếm án theo Ngũ Hành cũng đã nổi lên trăm ngàn quang mang.