Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 829: Tán Phách Hồ Lô
Bảo kính lẳng lặng nổi trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, nhưng so sánh với lúc trước lại có thêm vài phần linh động.
Luyện hóa vật này làm phong ấn trong kính thoáng thả lỏng, ngay khí linh cũng đã bắt đầu thức tỉnh.
Nhạc Vũ lâm vào trầm tư, ngay từ lúc mới bắt đầu, hắn đã cảm giác phong ấn kia chính mình hẳn có thể phá vỡ được một chút. Chỉ cần thúc đẩy tiềm lực, làm cho Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết tiếp tục tiến thêm một tầng!
Nhưng cân nhắc hồi lâu Nhạc Vũ vẫn đành ngừng lại. Giờ phút này hắn đang ở ngay địa phương nguy cơ mai phục khắp nơi, hơn nữa chuyện Chiến Tuyết phi thăng hắn càng phải ra sức. Cho dù có thể cởi bỏ được một bộ phận phong ấn, nhưng cũng chưa có tác dụng gì quá lớn cho bản thân mình.
Bảo kính này mặc dù bị mạnh mẽ đánh xuống dưới tứ phẩm, nhưng vẫn vô cùng uy lực. Nhạc Vũ thúc đẩy Huyền Băng Ly Hỏa Chân Khí truyền vào bên trong, chỉ thấy lam hồng quang mang sôi nổi nhấp nháy, linh lực chấn động không ngớt. Chân khí càng thêm nguy hiểm khiến kẻ khác phải giật mình, trong vòng trăm trượng quanh người hắn một bên là lửa cháy lượn lờ, một bên ngưng kết ra huyền băng thật dày.
Đây là Băng Diễm Tuyệt Quang tầng mười chín!
Trong nội tâm Nhạc Vũ thoáng chấn động, tiếp theo liền cảm thấy vui vẻ. Bảo kính này thật sự giống như được luyện chế cho Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết của hắn.
Băng Diễm Tuyệt Quang tầng mười chín, so sánh với hai mươi bảy tầng của môn thần thông này nhìn qua giống như tăng lên không nhiều lắm.
Tới cảnh giới hiện tại như hắn, muốn tăng lên uy lực mạnh mẽ, thật sự vô cùng khó khăn.
Mà Băng Diễm Tuyệt Quang tầng mười chín đã có thể so sánh được với Ngọc Tiên cảnh giới!
Bảo kính này tựa hồ đối với môn thần thông còn có khả năng tăng ích, đem đại đạo pháp tắc củng cố bên trong, khiến cho uy lực tăng thêm gấp bội lần.
Nhạc Vũ nhiều ít có chút tự tin, có thêm Ngũ Hành Phù Trận của chính mình, còn có mười loại linh hỏa linh diễm hiếm thấy, mặc dù phải chống đỡ chính diện với Thái Ất Chân Tiên cũng sẽ không bị rơi xuống hạ phong.
Như thế xem ra vị sư phụ kia của ta không biết còn tại thế hay không, nhất định trước khi Hồng Vân tổ sư vẫn lạc đã bắt đầu tự nghĩ ra Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết thần thông này…
Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ đối với phù lục bên trong hồng sắc tinh hạch còn thêm cảm thấy hứng thú.
Ngay sau đó hắn lấy ra hồng sắc hồ lô, cầm vào trong tay thấy vật này đã bị tàn phá gần phân nửa, bên trong còn có một không gian rộng lớn nhưng không được trọn vẹn, còn đem hơn bốn mươi loại Tiên Thiên Chướng Vụ hạn chế bên trong.
Mà nơi trọng yếu nhất có đóa đóa hồng sắc vân vụ nho nhỏ, chiếm cứ phạm vi vạn dặm bên trong không gian.
Chẳng lẽ là Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô?
Nhạc Vũ vốn đang vui vẻ, tiếp đó lại cảm thấy bi ai. Chỉ nhìn mức độ bị tàn phá của vật này đã có thể tưởng tượng ra được lúc Hồng Vân vẫn lạc thê lương tới mức nào.
Tiếp theo hắn hít sâu một hơi, có chút buồn rầu. Tán Phách Hồ Lô chính do thiên linh căn sinh ra, trải qua Hồng Vân đạo nhân dùng mấy vạn năm săn sóc bồi dưỡng tế luyện, có thể xem là một trong những tiên thiên linh bảo đỉnh cấp trên thế gian, giá trị dù là Hi Hoàng Tàn Kính trong tay hắn cũng không thể so sánh.
Nhưng vật này lại không giống như bảo kính, mặc dù là bị tàn phá, nhưng vẫn có thể thúc giục, vật kia tổn hại kỳ thật không lớn, nhưng nhìn vào bộ dáng này rõ ràng đã không còn cách nào sử dụng.
Tổn hại của hồ lô này chính là thiếu phương pháp kích thích Tán Phách Thần Quang, không gian súc tích bên trong cũng cần được tu bổ toàn bộ. Không để cho tiên thiên độc chướng thoát thân tản đi. Nhưng trong lúc nhất thời bảo ta phải đi nơi nào tìm kiếm mảnh nhỏ còn sót lại?
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, đem Tử Vân Hồ Lô lấy ra từ trong tay áo.
Tiếp theo đồng tử trong mắt hắn thoáng co rụt lại, còn chưa kịp phản ứng, Tán Phách Hồ Lô đã sinh ra một cỗ hấp lực khổng lồ, đem tử sắc hồ lô hút vào bên trong.
Ngay sau đó liền trôi nổi trên không trung, thập sắc quang văn tán ra, khuếch tán khắp hang động, bộ phận bị hư hại của hồ lô liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng tu bổ lại, chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Khi hạ xuống trong tay hắn, bảo quang đã thu liễm. Nhạc Vũ chỉ thấy bộ phận bị hư hỏng phần lớn bao phủ một tầng tử sắc, cường độ tài liệu cũng khác xa với những bộ vị khác. Bất quá cũng có một bộ phận có màu sắc không khác gì Tán Phách Hồ Lô, có thể nói không hề phân biệt.
Hay lúc Tử Vân đạo nhân chế tạo vật này, là vì chuẩn bị tu bổ Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô? Bên trong Tử Vân hồ lô chỉ sợ tuyệt không chỉ có phỏng chế mà thôi, bản thân cũng có chứa mảnh nhỏ của Tán Phách Hồ Lô.
Nhạc Vũ tiếp tục lấy hồn niệm thăm dò, sau đó liền nhíu mày.
Bên trong hồ lô tựa hồ như co rút lại cực hạn, sa vào trạng thái giống như ngủ say.
Không gian bên trong đang cuồn cuộn bốc lên, cũng đang chữa trị, nhưng tốc độ lại cực kỳ thong thả.
Đáng vui mừng chính là Tử Vân hồ lô đã sớm bị hắn luyện hóa, dung nhập vào trong Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô cũng khiến cho hồn thức ấn ký của hắn đều bị dẫn vào bên trong. Còn chưa chân chính tế luyện, đã khiến cho hắn có được khả năng nắm giữ một bộ phận vật này trong tay. Lo lắng chính là bên trong vật này phong ấn hơn mười loại khói độc, khí độc, giờ phút này bởi vì không gian biến hóa nên không thể thúc giục.
Suy nghĩ lại bảo vật này lúc trước từng bị hao tổn quá nặng, cần thời gian để khôi phục lại nguyên khí cũng là lẽ thường.
Trong lòng Nhạc Vũ thở dài, lấy được chí bảo này tuy không tệ, nhưng nếu hiện tại còn chưa cách nào sử dụng, lại có ý nghĩa gì?
Nếu không tìm được mảnh nhỏ khác, tiếp tục tu bổ bên trong, quá trình này cần ít nhất bốn trăm năm, nếu bi quan thêm một chút, cũng có thể là sáu trăm năm. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tử Vân hồ lô tuy phỏng chế theo Tán Phách Hồ Lô, nhưng chỉ có thể thúc đẩy khí độc bên trong đả thương địch thủ, lúc trước ta thấy vật này quá âm độc, mới để sang một bên không dùng. Nhưng nghe nói Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô chân chính làm kẻ khác sợ hãi nhất, không phải độc chướng bên trong, mà là Tán Phách Thần Quang, không biết uy lực của thần thông này lại như thế nào?
Tiên thiên chí bảo này do Tử Vân hồ lô bổ túc tạo thành. Đối với linh bảo phỏng chế mang theo bên mình vài chục năm, Nhạc Vũ đã sớm vô cùng quen thuộc.
Giờ phút này hắn tiếp tục dùng năng lực giải toán dò xét then chốt của linh trận bên trong, thoáng xác minh đã hiểu được phương pháp sử dụng.
Hai tay kết ấn, mười ngón tung bay, một đạo quang hoa linh lực thực chất dần dần bị kéo lên, quấn quanh mười ngón tay hắn. Cuối cùng mười ngón thu lại, lòng bàn tay hướng ra bên ngoài, một thủ ấn vỗ vào đáy Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô.
Nguyên bản Nhạc Vũ cũng không dám ôm hi vọng gì, nhưng sau đó lại trông thấy một đoàn hồng quang từ trong miệng hồ lô phun ra, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mà Long Thương kiếm bên cạnh hắn trực tiếp phát ra tiếng chấn minh bén nhọn, phảng phất như đang sợ hãi hồng quang kia đến cực điểm. Vừa lượn vòng vút lên, đã trốn ra phía sau hắn, vẫn chiến minh không ngừng.
Thần hồn liên hệ loáng thoáng đưa tới vài ý trách cứ hành động của hắn.
Nhạc Vũ không chú ý tới động tĩnh của Long Thương kiếm sau lưng, chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn ra phía trước.
Chỉ thấy sau khi đoàn hồng quang bay ra, không chút mục đích, không ngừng xoay tròn bên ngoài. Bên trong bao gồm khí cơ có tính áp bách, làm bản thân Nhạc Vũ cũng tuôn đầy mồ hôi lạnh. Cũng may hắn còn có một bộ phận quyền khống chế Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô, có thể miễn cưỡng không để cho đoàn hồng quang tiến tới chỗ hắn cùng Long Thương kiếm, lại không biết phương pháp thu về, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Sau nửa khắc, đoàn hồng quang xoay tròn không ngớt rốt cục đã tìm được mục tiêu. Tiếp theo nó liền hướng thạch thai trong hang động bay đi. Sau đó lập tức vang lên thanh âm chói tai sắc bén, một đạo kiếm quang phóng lên cao, đem hồng sắc sát khí nồng đậm toàn bộ phá vỡ.
Nhưng sau một thoáng kiếm quang nhấp nháy, lại khôi phục yên tĩnh trở lại.
Nhạc Vũ chần chờ chốc lát, phi thân đi tới bên cạnh thạch thai quan sát, chỉ thấy liên hoa vẫn còn nguyên, không hề tổn hại, thanh sát kiếm vẫn còn phiêu phù ở chỗ cũ.
Nhưng hiện tại Nhạc Vũ lại cảm giác bất đồng. Vả lại mặc dù hắn đã đến gần, nhưng vật kia cũng không hề có chút phản ứng, chỉ ngây ngốc phiêu phù nơi đó.
Chỉ thoáng chốc Nhạc Vũ đã ý thức được cuối cùng chuyện gì đã xảy ra. Hai tay hắn nhất thời nắm chặt lại, sắc mặt hiện ra vẻ mừng như điên.
Kiếm linh thanh kiếm này không ngờ đã bị hủy diệt!
Tuy là ác kim, nhưng đồng dạng cũng sẽ có kiếm linh dựng dục, chẳng qua so với linh kim sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Kiếm này nằm ở nơi tuyệt sát, suốt mấy vạn năm được bồi dưỡng dựng dục, kiếm linh đã sớm cường đại đến cực hạn, không kém hơn Long Thương kiếm.
Thật không ngờ chỉ bị một kích của đoàn hồng quang đã lập tức tiêu vong.
Trong lòng Nhạc Vũ vừa kinh hãi vừa vui mừng, kinh hãi chính vì sự lợi hại của Tán Phách Thần Quang. Vui mừng chính là hồ lô cũng không hoàn toàn vô dụng như trong lòng hắn tưởng tượng, mà uy lực còn mạnh mẽ vượt ngoài sự hình dung của hắn.
Nhạc Vũ theo bản năng nhìn vào hồng sắc hồ lô bảo quang thu liễm không hề có chút vẻ thần kỳ. Hiện tại hắn mới giật mình khi nhận ra không gian bên trong hồ lô đang vô cùng hỗn loạn, lay động không ngừng.
Trong lòng hắn chợt khẩn trương, đợi đến khi phát hiện không gian phong bạo bên trong dần dần bình ổn lại, cũng không bị phá nát, liền thở phào nhẹ nhõm.
Theo tốc độ khôi phục của Tán Phách Hồ Lô, ước chừng phải thời gian ba ngày là có thể sử dụng lại một lần Tán Phách Thần Quang như vừa rồi, ba ngày mới có thể sử dụng một lần sao?
Trong miệng Nhạc Vũ thì thầm, trong lòng có chút tiếc nuối, tiếp theo chợt cười khẽ một tiếng, được ba ngày thời gian cũng đã rất không tệ.
Có được dị bảo như vậy, mới chính thức đủ lực lượng chiến đấu cùng Thái Ất Chân Tiên, về sau còn có thể cấp cho mấy người kia một nỗi vui mừng lẫn sợ hãi bất ngờ.
Lúc này Long Thương kiếm cũng bay tới trước người hắn, mũi kiếm hướng hồ lô, giống như đang tỏ vẻ quan sát.
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, đem miệng hồ lô nhắm ngay Long Thương kiếm, sau đó trong tay kháp ấn quyết. Ngay lập tức nhìn thấy Long Thương kiếm vô cùng khủng hoảng nhanh chóng bay xa ra hơn vạn trượng.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi bật cười, vốn thanh kiếm kia chính là tai họa ngầm trong lòng hắn. Cho đến lúc này hắn mới hoàn toàn thả lỏng, trong tay có vật chế hành, cũng không còn sợ bị Long Thương kiếm phản bội.
Nếu có thể hoàn toàn chữa trị được hồ lô, mặc dù gặp phải kẻ thù của cung chủ Quy Khư Cung, Nhạc Vũ cũng không cần e ngại.
Tiếp theo Nhạc Vũ đưa mắt nhìn sát kiếm bị hủy diệt linh trí, đang muốn cầm vào trong tay, linh trận hắn bố trí bên dưới chợt nổi lên một trận linh quang.
Đến rồi!
Nhạc Vũ cau mày, thân hình chợt lóe quay về trong trận. Ngay sau đó liền cảm thấy trong thời không xa xôi, một cỗ lực lượng đang nắm chặt Thông U Châu của hắn.