Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 783: Tam chí Nam Hải
Đem thần hồn tản ra, cảm ứng phía xa thì Nhạc Vũ thấy được trong thế giới này còn có mấy trăm Tán Tiên tứ kiếp ngưng lại trên linh địa bốn phương.
Nhạc Vũ cau mày, cũng không nóng nảy, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa, bắt đầu tiêu hóa hấp thu sở đắc lần này.
Ý niệm của hắn ở chỗ sâu trong bản nguyên thế giới Hồng Hoang chỉ trong chớp mắt, cảm ngộ với Thiên Đạo cũng chỉ đại khái mà thôi. Muốn sử dụng cũng cần một đoạn thời gian nghiệm chứng để hiểu thấu đáo.
Qua hơn mười ngày nhập định, Nhạc Vũ mới thức tỉnh, toàn thân dĩ nhiên đã khác với trước. Lúc này hắn đã có vài phần khí tức lúc độ kiếp của Đông Hoa tán nhân, mây lành ẩn hiện quanh người, pháp lực cường đại như vực, sâu không thể lường.
Chỉ sau một khắc, Nhạc Vũ lại thu liễm pháp lực, khôi phục bộ dạng không có gì đặc biệt của một tu sĩ Đại Thừa.
Hắn lại dùng Linh Giác cảm ứng, quả nhiên qua ngắn ngủi mười ngày nhưng trong toàn bộ Thiên Nguyên giới đã nhiều hơn một nửa.
Nhạc Vũ trầm mặt, có chút bất mãn, quát lạnh một tiếng:
- Thời gian hai mươi năm đã tới, bọn ngươi kéo dài như vậy rốt cuộc là ý muốn như thế nào?
Sát cơ trong mắt hắn ẩn hiện, tiếng quát ẩn ước mang theo Âm Công lẫn hơn mười đại đạo thiên địa lĩnh ngộ trong đó bay thẳng ra hơn mấy vạn dặm xuyên thẳng vào tai những tứ kiếp Tán Tiên lẫn yêu tu trên thập ngũ giai.
Sau đó trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được mấy trăm hồn niệm truyền đến ý kháng cự.
Nhạc Vũ cười lạnh, phóng xuất Thiên Ý kiếm lơ lửng trước người.
Cái gọi là tiên lễ hậu binh, bản thân mình cũng tận lễ số, cũng cho mấy người này đủ thời gian chuẩn bị. Nếu đã vậy vẫn không thể khuyên bảo thì hắn cũng vui lòng dùng đạo sát phạt Tu La.
Dùng ý niệm khống chế thanh tiên binh Long Hồn vạch lên mấy chục đạo quỹ tích huyền ảo trước người, sau đó lại dùng bí pháp tự ngộ rót vào ý niệm thiên địa xuất ra một đạo kiếm khí có hai màu xanh trắng dài chừng ba xích.
Uy áp mênh mông như thiên địa lập tức hoành ngang toàn bộ Quảng Lăng.
Sau một khắc, Nhạc Vũ thu hồi lại kiếm khí cho thôn thổ bất định trước mặt. Kiếm ý lăng lệ không ngừng xuất nhập hàng rào thời không, cơ hồ bao phủ toàn bộ Thiên Huyền giới, ý niệm chỉ đến đâu đều dẫn theo kiếm khí trùng kích!
Trong một động phủ của Thủy Hàn Phong, Thanh Dương Tử bỗng vươn người đứng lên, trong mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc.
- Lợi hại! Không ngờ tu vi hài tử này đã đến như vậy!
Một kiếm này của Nhạc Vũ tuy không phải cố ý nhằm vào lão mà kịp thời kiềm chế nhưng Thanh Dương Tử vẫn cảm thấy thần hồn chấn động, khí huyết cuồn cuộn, cực kỳ khó chịu.
Ngược lại mấy đạo đồng trong động phủ hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Ý niệm thiên đạo Nhạc Vũ đưa tới chỉ nhằm vào Tán Tiên tu sĩ, những tu sĩ dưới đó cho dù là Đại Thừa cũng chưa chắc có thể cảm giác.
Bất quá kiếm ý này quả thực quá mức lăng lệ, cho dù chỉ là dư âm cũng khiến lão khó có thể thừa nhận.
Trong cùng một thời gian, trên một hòn đảo nhỏ của Nam Hải, Lan Vô Ưu cũng rên lên một tiếng nhỏ, cảm giác được kiếm ý ngoài mấy ngàn vạn dặm đang thao túng pháp tắc thiên địa. Kiếm ý như một đao nhận sắc bén lơ lửng trên cổ, chỉ cần thoáng khẽ động là lấy được tính mệnh của hắn nhưng chỉ khiến hắn khẽ ngưng mày.
- Hắc hắc! Hay cho Nhạc Vũ, cách biệt hai mươi năm, tu vi đã hơn năm xưa! Hiện giờ còn mấy tháng mới đầy ước hẹn hai mươi năm. Đây chẳng phải là muốn vào Nam Hải trước cắt bỏ cánh chim của ta sao?
Lạnh lùng mỉm cười một cái, Lan Vô Ưu lại nhìn về phía Bắc Hoang, lấy một thanh phi kiếm đồng dạng đâm ra một kiếm khiến kiếm ý kia tiêu tán, cả người cũng phảng phất thoát ra ngoài thiên địa không ở trong Ngũ Hành, không bị pháp tắc trong này bó buộc. Kiếm thế cũng từ yếu chuyển thành mạnh, chấn động chung quanh.
Chỉ là sau một khắc, Lan Vô Ưu lại khẽ lắc đầu, thu hồi lại thanh kiếm trong tay.
Có thể ngăn trở thì như thế nào? Tranh phong như vậy quả thực không chút ý nghĩa.
Một kiếm này của Nhạc Vũ áp chế Tán Tiên cùng Yêu tộc ngũ thập giai thiên hạ, bản thân hắn cũng không muốn thế giới này có quá nhiều biến số, chẳng bằng tiếp tục ẩn nấp để người kia tùy ý làm gì ở Bắc Hoang thì tốt hơn.
Huống chi, một kiếm này thật sự có phải là cực hạn của Nhạc Vũ? Chỉ sợ là chưa hẳn.
Sau mấy nhịp thở dùng linh giác cảm nhận được ý niệm kháng cự dần tiêu tán, Nhạc Vũ lúc này mới hơi phất tay áo, đem Thiên Ý Kiếm thu hồi vào bên trong.
Sau đó hắn lại lâm vào trầm tư, nguyên lai hắn tưởng rằng hành động hôm nay sẽ khiến cho Lan Vô Ưu có dị động nhưng kết quả lại ngoài dự liệu.
Hắn vẫn không thể bắt người này xuất ta thực lực chân thật, cũng không cách nào thấy rõ hư thật của Lan Vô Ưu.
- Vẫn không sợ như vậy rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ không sợ sau khi mình nhập Tiên cung sẽ trở mặt với hắn?
Khó hiểu khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ nhìn sang hai mươi lăm viên yêu đan.
Không hổ là yêu đan cảnh giới Thiên Tiên, sau khi được hắn dùng phép phân tích triệt để chiết xuất thì có thể so sánh với tiên thạch nhị phẩm đơn thuộc tính.
Trước khi đóng cửa Tiên Giới Chi Môn đã gần như tiêu hao sạch linh lực bên trong nhưng chỉ qua hơn mười ngày đã khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Nhạc Vũ cũng không vội vận dụng sừng Bạch Trạch mà tiếp tục tiến vào cảnh giới không suy nghĩ để nhập định tham ngộ.
Qua một hồi lâu, đến khi triệt để nắm giữ pháp tắc đại đạo lần trước bản thân quan sát được, Nhạc Vũ mới lần nữa thức tỉnh. Trước hết hắn thôi động huyết sắc đại trận trong tĩnh thất, dùng tất cả pháp lực mở ra Tiên Giới Chi Môn, đem thần hồn tiến vào bên trong cảm ứng hết thảy.
Lần này tiến vào hắn có chuẩn bị nên sở đắc vượt xa lần trước gấp rưỡi. Hơn sáu mươi pháp tắc Hồng Hoang nhét đầy tại hồn niệm khiến hắn cơ hồ không cách nào thừa nhận, trong đầu đau nhức không chịu nổi.
Đến khi hỏa kiếp hàng lâm thì ý niệm của Nhạc Vũ đã thối xuất. Pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành trong cơ thể cũng ầm ầm nổ vang, tất cả các kết cấu Linh Tử bên trong kinh mạch đều phát sinh dị biến. Ngũ Hành Đại Trận trong ngoài đan điền cũng bắt đầu gây dựng lại, cộng hưởng lẫn nhau càng thêm cân đối.
Đã tới Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết thập nhị trọng đỉnh phong, cũng trực tiếp nhảy vào đến cảnh giới thập tam trọng.
Nhạc Vũ cũng không kịp vui mừng, hai tay vội vàng kết ấn đem Bạch Trạch Độc Giác tế lên đến giữa không trung, dẫn động lực thần thông bên trong đem sự vật tuần hoàn trở về trạng thái ban đầu.
Kiểm nghiệm lại pháp lực, Nhạc Vũ không áp chế nổi vui mừng. Tích lũy của hắn vốn đã rất dày, lúc này tới lúc đột phá. Tổng lượng tăng lên gấp rưỡi, đặc biệt là đối với năng lực thao túng linh lực thiên địa, lực lượng phát ra đạt tới 150 vạn thạch lực.
Nếu không phải là còn chưa chính thức hoàn thành một bước cuối cùng, thân thể thần hồn đều chưa triệt để lột xác. Chỉ bằng pháp lực bản thân thì lực khống chế thiên địa đoán chừng còn có thể lại gia tăng mấy lần, không cần mượn lực thân thể đã có lực lượng của một chân long.
Thực lực như vậy cho dù đối mặt với Luyện Huyền tán nhân ngày đó thì hắn cũng tự thấy đủ lực đánh một trận. Cộng thêm với chưa bảo bản thân và Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận, thậm chí có thể chiến thắng.
Yên lặng tra xét thêm, Nhạc Vũ bất giác giật mình, không ngờ đã qua hai tháng, vừa lúc chỉ còn mười ngày là tới lúc ước hẹn với Lan Vô Ưu.
Ngày này vào hai mươi năm trước cũng là ngày Đông Hoa tán nhân bị người dùng Huyền Nguyên linh tinh tủy ám toán.
Nhớ lại lần trước tình hình gặp Lan Vô Ưu lần trước, Nhạc Vũ hơi nhướng mày rồi cười nhẹ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bỏ đi! Để xem đến cùng ngươi có át chủ bài gì.
Nói dứt lời, Nhạc Vũ chuẩn bị khởi hành ly khai. Bất quá vào lúc bước ra khỏi tĩnh thất chợt chần chừ một chút, cuối cùng để lại một số linh đan bảo vật lưu lại trong tĩnh thất.
Lần này đi Nam Hải, hắn cũng không biết bản thân có thể thuận lợi phản hồi hay không. Vô luận suy tính bao nhiêu lần cũng không có kết quả, thần hồn cũng cảm ứng được hung cát tương đương.
Tinh Nguyệt mấy năm trước vừa mới đột phá lên thập tứ giai, huyết mạch nhờ vào huyết hồn càn thiên ngọc cũng tiến hóa trên diện rộng. Lúc này nó đang lâm vào trạng thái ngủ say để thích ứng với yêu lực tăng vọt lẫn đại lượng tin tức để lại trong huyết mạch.
Cho nên Nhạc Vũ lần này cũng chỉ có thể một mình khởi hành. Cũng may nhờ vào huyết mạch của Ngân Linh Tử nên hắn nắm giữ một ít pháp tắc thời không, đem thời gian quanh người gia tốc nhanh hơn mấy lần, lại dùng phép súc địa bước nhanh, qua thời gian mấy tuần hương đã đến bầu trời Nam Hải.
Hạ xuống trên đảo nhỏ, từ xa đã thấy Lan Vô Ưu đứng giữa không trung chờ sẵn. Vừa trông thấy Nhạc Vũ, hắn lập tức khẽ giật mình, nhìn thanh Long Thương Kiếm vẻ hơi kinh ngạc. Đến khi Nhạc Vũ thì Lan Vô Ưu mới mỉm cười, cúi đầu vái chào nói:
- Vô Ưu bái kiến Nhạc đạo hữu! Cũng ngờ tới đạo hữu hôm nay sẽ đến.
Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, hướng đối phương gật đầu, cũng không kiên nhẫn hàn huyên với Lan Vô Ưu mà vào thẳng vào chính đề:
- Lúc trước ngươi từng nói hải nhãn Nam Hải cần thời gian hai mươi năm để khai mở. Ngày này vừa đúng, không biết có thể đi vào một chuyến?
Lan Vô Ưu tránh đi không đáp, ngược lại lại nhìn hướng sau lưng Nhạc Vũ, trên mặt nghi ngờ nói:
- Hung hiểm dưới đáy biển càng vượt qua một số mật cảnh Tiên Phủ truyền thừa Hồng Hoang. Nhạc đạo hữu hôm nay chỉ tới một người sao?
Nhạc Vũ nghe vậy cười nhạt không nói, thu hồi ánh mắt nhìn về hướng Tây Nam.
Lần này đồng hành tự nhiên còn có Chiến Tuyết, tùy thời có thể xuất hiện từ trong Thần quốc.
Bất quá việc này cũng không tất yếu để người này biết được.
Tựa hồ cũng biết bản thân hỏi đường đột, Lan Vô Ưu xấu hổ cười cười không nói thêm, đưa tay ý bảo rồi đằng không bay lên.