Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 779: Hoàng châu di họa




Giờ phút này trên mặt Nhạc Vũ cũng tuôn đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn xác thực chứng nhận lưỡi kiếm kia tựa hồ có được linh thức, hơn nữa cũng không có sát cơ đối với mình, cơ hồ hắn đã muốn quay đầu bỏ chạy, xa xa rời khỏi nơi này.
Lúc trước hắn dẫn dắt Quý Thủy Thần Lôi uy năng đã vô cùng mạnh mẽ tuyệt đối, có nguy cơ giống như diệt thế. Nhưng lực lượng súc tích trong thân kiếm lại càng mạnh mẽ hơn ngàn lần vạn lần, vượt xa sự khống chế của hắn. Thậm chí chỉ cần thanh kiếm này cố ý, hắn cũng không có được cơ hội chạy trốn nào, một kiếm liền có thể đem hắn chém giết!
Cũng may chỉ chốc lát sau, thanh kiếm đã thu liễm khí mang thật lớn, ngay cả huyết sắc trên thân kiếm cũng thu liễm, sau đó huyền phù ngay bên người hắn.
Hình dáng thanh kiếm này thật bình thường, ngoại trừ nơi lưỡi kiếm lóe ra thanh quang sắc bén, những chỗ khác cũng không có gì thần quái. Thậm chí cũng không có chút linh lực ba động, nếu không phải một màn khi nãy xuất hiện, đoán chừng dù bất luận kẻ nào trông thấy cũng chỉ cho rằng đây là binh khí phàm trần bình thường.
- Ta đã nói trong Quy Khư tiên cảnh rõ ràng đã cất chứa linh bảo hiếm thế như Hi Hoàng Tàn Kính, lại không thấy có một tu sĩ nào trên Ngọc Tiên cảnh đến đây cướp đoạt, nguyên lai là vì thanh kiếm này…
Nhạc Vũ âm thầm cảm thấy hoảng sợ, hắn nhận thức không được phẩm cấp của thanh kiếm, nhưng có thể làm cho Thái Thanh Huyền Tiên mang theo tùy thân, nghĩ tới ít nhất cũng phải trên nhị phẩm.
Chủ nhân của Quy Khư Cung mật cảnh thật cũng là người có thủ đoạn ngoan tuyệt, chỉ sợ đã biết bản thân mình không khả năng sống sót, dùng thân tế kiếm. Đem toàn bộ thần hồn khí huyết pháp lực của mình tụ tập rót vào bên trong thanh kiếm, cộng thêm nỗi oán hận cực đoan dồn nén, hiệu dụng liền cùng một dạng như thần quốc của Vu Thần, một kiếm này đừng nói là Thái Thanh Huyền Tiên cùng đẳng cấp với hắn, dù là Đại La Kim Tiên nhất cấp chỉ sợ cũng khó có thể chạy trốn. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mới chặt đứt được ý niệm chiếm đoạt của những người bên trong Hồng Hoang bản giới.
Nhớ tới cỗ báo động dâng lên trong lòng mình trước đó, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm toát mồ hôi lạnh.
Mới vừa rồi chỉ cần mình có động tác, chỉ sợ đã lập tức dẫn động thanh tiên binh này, cuối cùng bị chém giết tại chỗ.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ "Long Thương", bên trong mơ hồ còn có khí tức long hồn. Nhạc Vũ âm thầm ngạc nhiên, có thể câu thúc long hồn trong tiên binh, mặc dù không cắn ngược chủ nhân, nhưng với tính cách cao ngạo của Long tộc sau khi chủ nhân bỏ mình cũng không thể vẫn giữ nguyên được lòng trung thành.
Nhưng thanh kiếm này thật không ngờ có thể thủ hộ nơi này hơn mấy vạn năm, canh giữ Quy Khư Cung mật cảnh không cho người khác chiếm đoạt.
Nhạc Vũ vừa thử thăm dò, vừa đưa tay chạm vào chuôi kiếm, nhưng ngay lập tức bị một cỗ lực lượng phản kích mạnh mẽ bắn ngược trở về.
Nhạc Vũ thoáng ngẩn ra, lập tức hiểu được tuy thanh kiếm chịu đi theo bên cạnh mình nhưng cũng không tỏ vẻ chịu nhận mình làm chủ.
Nhạc Vũ ngự không bay ra bên ngoài, Long Thương kiếm cũng bay theo phía sau hắn.
- Đây rốt cục dự định giám thị ta hay là bảo vệ ta?
Nhạc Vũ khẽ cau mày, mơ hồ đoán biết được tâm tư của kiếm linh Long Thương kiếm, liền tùy ý cho nó đi theo bên cạnh. Dù sao những người khác cũng không nhìn ra được hư thật của thanh kiếm này, đoán chừng tối đa chỉ cho rằng cử chỉ của Nhạc Vũ có chút cổ quái mà thôi.
Kế tiếp hắn càn quét khắp các ngọn núi, bên trong Quy Khư Cung mật cảnh đa số phù đảo đều bị quét dọn không còn, còn dư lại đều là những nơi không có giá trị thăm dò nào khác.
Chỉ có năm phù đảo chung quanh hãy còn duy trì thật đầy đủ. Nhạc Vũ thu dọn hết một phen, gặt hái được hơn mười tiên binh tiên bảo, nhưng lại không có vật nào thấp hơn thất phẩm.
Trong đó mặc dù không có mấy món hắn có thể sử dụng được, nhưng vẫn có thể giao cho mấy người Nhiễm Lực dùng.
Cuối cùng còn có một bảo vật tên là Thất Thải Lưu Li Đăng, chỉ cần đem thần tinh làm dầu thắp, có thể ngưng tụ thành một tầng bích chướng lưu li sắc. Vô cùng kiên đọng, tiên binh tầm thường thậm chí thật khó dao động được chút nào. Chính là bắt chước Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích của Vu Thần Thiên Ngô năm xưa.
Bản thân Chiến Tuyết có thân thể Vu Thần, lại từng tập luyện Điên Đảo Thái Hư Lưu Ly Bích, tiên bảo này nằm trong tay nàng, thật sự càng tăng thêm sức mạnh.
Ngoài ra còn có một kiện tiên binh tên là Ngũ Nhạc Trầm Sơn Xích, chỉ đạt thất phẩm. Nhưng cần có ngũ hành chân khí mới có thể thúc giục, tương hợp với Ngũ Sắc Thần Quang của hắn. Truyền vào pháp lực càng nhiều thì Trầm Sơn Xích sẽ càng nặng, đấu kiếm cùng người đánh qua một thước là có thể thúc giục tiên binh.
Nhạc Vũ vận chuyển toàn lực phải tăng lên gần mười hai Chân Long lực. Thậm chí còn cao hơn Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa của hắn mấy lần.
Bên trong còn có pháp trận, có thể thúc giục được ngũ hành nguyên từ lực, vừa có thể công vừa có thể thủ, uy năng vô cùng.
Nhạc Vũ liền dứt khoát đem ra luyện hóa, thu vào bên trong tay áo của mình.
Ngoài ra bên trong năm phù đảo còn giấu không ít linh trân. So sánh với cung chủ Quy Khư Cung kém hơn nhiều, nhưng vẫn có không ít thứ tốt.
Tài liệu hộ thân bên ngoài có thể tìm được tới bốn phần, ngoài ra còn hai phần linh dịch nguyên anh hữu dụng trong việc lớn mạnh thần hồn, không hề kém hơn thứ hắn tìm được lúc mới vào Quy Khư Cung. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi đem toàn bộ Quy Khư Cung mật cảnh quét sạch qua một lần, cho tới khi không còn tìm được linh vật nào khác có giá trị, Nhạc Vũ liền đi tới thời không thông đạo chạy trở về Thiên Nguyên Giới.
Thanh Long Thương kiếm vẫn đi theo sát bên cạnh hắn, ngay khi thân hình Nhạc Vũ thật khó khăn xuyên vào bên trong vết nứt không gian, chợt cảm thấy có một cỗ lực lượng cực lớn đang hướng thân kiếm tụ tập.
Trong lúc mơ hồ còn có vô số lôi lực đang hội tụ nơi này.
Nhạc Vũ hơi phân thần, tiếp theo lại hờ hững lạnh nhạt. Bất kỳ là thế giới nào cũng sẽ theo bản năng bài xích bất luận sự vật gì vượt ngoài thế giới nơi này.
Tỷ như Nguyên Dương Đao Luân, nếu không phải Nông Dịch Sơn dùng pháp lực tế luyện đánh lên dấu vết, từ sau khi đi ra khỏi thần quốc cũng sẽ bị áp chế như trước.
Nhưng mặc dù là vậy linh bảo kia cũng bị trấn áp vài thành uy năng.
Tỷ như vật tùy thân của Xích Minh Thiên Tôn, đều bị lực ức chế của phiến thiên địa Hoàng Hôn Giới tới cực hạn. Nhưng một khi nằm trong tay của hắn cũng không còn bị hạn chế chút nào.
Trong lòng hắn giờ phút này thật sự hi vọng thanh kiếm kia bị Thiên Nguyên Giới trấn áp. Khi đó hắn có thể thừa dịp xen vào, mặc dù không thể luyện hóa nhưng vì ngày sau có thể hoàn toàn thu phục Long Thương kiếm mà lưu lại một cơ hội.
Bất quá chỉ sau một lát, trong mắt Nhạc Vũ liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Một giây trước Long Thương kiếm còn có vẻ vô cùng chất phác, không khác gì loại binh khí bình thường. Tiếp theo bỗng dưng bộc phát ra vô số dòng hồng sắc điện lưu, nhanh chóng lan tràn phát triển, dẫn dắt cả tòa băng sơn đột nhiên sụp đổ.
Ngay sau đó chỉ qua ba lần hô hấp, những hồng sắc điện lưu lại toàn bộ co rút, thu liễm vào trong thân kiếm.
Hồng mang đầy trời chợt biến mất, ngoại trừ những vết nứt hoàn toàn sụp đổ, thiên địa dị biến, linh lực chấn động đều trở lại bình thường.
Mà lưỡi kiếm trước mắt bình thường như cũ, tự nhiên chất phác, phảng phất như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.
Vẻ mặt Nhạc Vũ vô cùng ngưng trọng, biết đây không phải thiên địa lực lượng chịu bỏ qua áp lực bài xích thanh kiếm này, mà là bỏ chạy, chạy thật gọn gàng…
- Thì ra thiên đạo này cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!
Nhạc Vũ không cam lòng hừ lạnh một tiếng, tiếp theo mạnh mẽ phá khai băng sơn, cấp tốc bay ra. Tiếp theo cũng không quay về sơn môn mà trực tiếp hướng Hoang Mãng cự trạch chạy tới.
Mà hắn không hề hay biết chính là ngay sau khi hắn vừa rời khỏi Quy Khư Cung mật cảnh không lâu, liền có một trung niên đạo nhân thân hình hơi mập mạp, cầm theo một chiếc bạch sắc lưu li đăng đi vào bên trong mật cảnh. Nhưng không phải thông qua không gian thông đạo, lại trực tiếp xuyên qua đi vào.
Nhìn thấy vẻ hoang tàn hỗn độn khắp nơi, ánh mắt đạo nhân đầu tiên thoáng co rụt lại, phát ra một tiếng thở dài mơ hồ.
- Thần khí vô chủ, người có đức mới đạt được! Người đã lấy kia, làm sao ngươi hiểu được đạo lý này. Vật kia ngươi làm sao có thể nhúng chàm…
Nói tới đây, đạo nhân bước một bước liền tiến vào phù đảo trên đỉnh núi.
Linh trận cấm chế còn sót lại nơi này đối với hắn mà nói phảng phất như không hề tồn tại, đợi đến khi thân hình của hắn dừng lại bên cạnh tế đàn, chân mày cũng đã cau chặt lại.
- Không trách được vừa rồi trong lòng ta chợt sinh cảnh triệu, thì ra Hi Hoàng Tàn Kính đã bị người lấy đi…
Trong mắt hiện ra vài phần nghi hoặc, trung niên đạo nhân đi tới bên trái, vào trong điện phủ đã biến thành phế tích. Nhìn thi hài còn sót lại chút xương cốt, đầu tiên ánh mắt hắn hiện lên vẻ phức tạp, tiếp theo dùng hồn niệm thăm dò chung quanh một phen, dần dần sắc mặt càng thêm âm trầm.
- Quả nhiên! Hai dạng đồ vật kia đã bị người thu lấy rồi sao?
Trung niên đạo nhân cũng không lo lắng, bấm đốt ngón tay, hồi lâu cũng không suy tính ra được gì, cho tới giờ phút này mới ẩn hiện vẻ tức giận.
Hắn suy ngẫm chốc lát, tiếp theo lấy ra một trương đồ lục hình tròn vẽ tiên thiên bát quái, phun ra một ngụm máu tươi, dần dần trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Sao lại có thể? Đồ lục này do ta xin Hi Hoàng đích thân chế luyện, hơn nữa lấy đạo hạnh của ta sao có thể không dò xét được tung tích của vật kia? Không ngờ suy tính tương lai lại chỉ là một mảnh hỗn độn…
Thần tình của hắn đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn, bỗng dưng hừ lạnh một tiếng, trong vòng trăm dặm quanh thân cơ hồ toàn bộ sự vật đều lập tức hóa thành phấn vụn. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ sát cơ phẫn hận, hàm răng nghiến chặt ken két.
- Hắc! Thật là đúng dịp! Một thanh Long Thương kiếm cản trở ta hơn một vạn năm, thật vất vả sắp luyện thành vật khắc chế, chỉ cần đợi thêm ba ngàn năm là có thể lấy được vật này, lần này lại bị người tới lấy trước. Rốt cục là người nào muốn làm hư chuyện tốt của ta?
Nghĩ tới đây, đạo nhân kia chợt sực tỉnh, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.
- Có thể đem thiên cơ hoàn toàn che kín, hồng hoang tuy lớn chỉ bất quá có hơn mười người mà thôi! Chẳng lẽ…
Không dám tiếp tục suy nghĩ, trung niên đạo nhân cau mày, sắc mặt khôi phục như thường.
- Thôi! Nếu thiên ý như thế, ta còn gì để nói? Nhắc tới cũng xem như là chuyện tốt, thanh kiếm này nếu rời khỏi Quy Khư Cung mật cảnh cũng khó thể tiếp tục gây hoạn. Nếu có thể mưu kế tốt một phen, vật kia ta cũng có thể lấy được. Ngày hôm nay đại kiếp phát sinh, thiên cơ hỗn độn, hoặc ta còn có cơ hội có thể chân chính thành đạo…
Tựa hồ nhớ ra điều gì đó, trung niên đạo nhân cười lạnh một tiếng, tiếp theo chợt nhíu mày nhìn ra phương xa, khẽ lắc nhẹ đầu. Cả người đột nhiên biến mất khỏi mật cảnh, sau đó một khắc liền có vài bóng người cũng lục tục hiện ra thân hình bên trong Quy Khư Cung mật cảnh…
Chương trước Chương tiếp
Loading...