Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 770: Tử Mẫu Khống Tâm Phù
Bên ngoài quang bích nhất thời không còn ai dám nói chuyện.
Trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Nhạc Vũ tất cả đều là vẻ kiêng kỵ không hề che giấu.
Một kiếm giết người, cơ hồ không hề có chút dấu hiệu. Phảng phất như chỉ tiện tay mà làm liền đem một vị cửu kiếp Tán Tiên tru diệt tại chỗ, đây làm sao không làm lòng người chấn kinh?
Trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy không dám tin, lẽ ra theo lý đã bị Tiểu Thiên Nguyên Phong linh trận phong tỏa, không đủ linh lực cung ứng, bất kỳ đạo pháp nào cũng sẽ phải rơi xuống bảy thành uy năng mới đúng.
Nhưng thanh niên thanh tú trước mắt vẫn có thể giết người như giết chết một con kiến, Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đúng là không gì làm không được…
Sau khi người vừa lên tiếng đã bỏ mình, lập tức lại có một bát kiếp Tán Tiên nhận lấy việc khống chế một mặt Tiểu Thiên Nguyên Phong Linh Bi, hắn toàn lực thúc giục khiến phong linh trận lại trở nên vững chắc. Chẳng qua trên mặt hắn có vẻ tái nhợt như phải cố gắng hết sức. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tựa hồ khống chế vật này đối với hắn mà nói tuyệt đối mà một gánh nặng cực lớn.
Mà hơn mấy chục Tán Tiên đứng tại nơi xa giờ phút này đã xuyên qua không gian chạy tới. Từ trên cao kết thành một kiếm trận, bắt đầu dẫn động thiên địa linh lực khiến thiên địa linh lực bên ngoài quang bích trong nháy mắt liền sôi trào. Lại có thêm mười hai cửu kiếp Tán Tiên phân ra phương vị tứ tượng, hơn mười người còn lại đứng vào vị trí nhị thập bát tú, tu vi đều từ lục kiếp tới bát kiếp Tán Tiên.
Nhạc Vũ cũng không tiếp tục quan tâm tới bọn hắn.
Nếu dùng loại thủ đoạn khác, đây cơ hồ là tập hợp hơn trăm Tán Tiên tu sĩ tinh hoa của thế giới này. Nếu là như vậy có lẽ hắn còn kiêng kỵ vài phần, nhưng nếu lại dùng Tiểu Thiên Nguyên Phong linh trận, vậy hắn cũng không cần đi quan tâm.
Nếu chưa lấy được Nguyên Thần Tinh Hạch, giờ phút này nhất định hắn cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng hiện nay hắn đã hoàn toàn yên lòng.
Người đã bố trí ra kế hoạch lần này chỉ sợ tuyệt không ngờ được bố trí tỉ mỉ của mình thật ra chính là tự trói tay chân.
Đem thiên địa linh lực hấp thu từ Diễn Thiên Châu toàn lực truyền vào trong cơ thể Đông Hoa Tán Nhân, Nhạc Vũ lại dùng Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực chuyển hóa nguyên lực của mình đồng thời truyền vào.
Vẻ mặt Đông Hoa Tán Nhân vốn đang ảm đạm, nhất thời sáng lên, pháp lực có chút suy thoái lại khôi phục như trước, thân thể còn đang nhanh chóng hồi phục lại.
Chẳng qua ngay lập tức ánh mắt Đông Hoa Tán Nhân mang theo vẻ lo lắng chuyển nhìn sang, trong mắt lộ ra ý tứ dò hỏi.
Nhạc Vũ biết tâm tư của hắn, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo hắn an tâm độ kiếp, lại nhìn lên bầu trời.
Vừa nhìn liền thấy bên trong hai trăm tu sĩ ở trên bầu trời có mấy chục Tán Tiên đang bày Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận mới là chủ lực vây giết hắn lần này.
Trong số những người còn lại ngoại trừ một ít tán tu Đông Thắng đại lục, cùng nhân thủ của tứ tông, còn lại đa số chỉ là bất đắc dĩ, đoán chừng bởi vì lợi ích mà đến hoặc tính mạng bản thân bị người khác khống chế.
Điều này cũng đã giải thích nỗi nghi ngờ trong lòng hắn vì sao lúc ban đầu những người này lại đứng ở khoảng cách xa xôi ngoài mười mấy vạn dặm.
Nếu đổi lại là do hắn sai khiến, nhất định sẽ cho những Tán Tiên từ thất kiếp trở xuống đi làm pháo hôi, che chở cho chủ lực phía sau nhích tới gần, sẽ không khả năng an bài như bọn hắn vừa rồi.
Tuy hắn chỉ lựa chọn những mục tiêu có uy hiếp lớn nhất thanh trừ chém giết, nhưng nếu kiềm giữ những linh vật tiên bảo có khả năng tạo thành uy hiếp đối với hắn, vẫn có thể dẫn dắt lực chú ý rời đi.
Nhạc Vũ dùng Chân Long Nhãn tinh tế quan sát, quả nhiên chỉ thấy trong số những Tán Tiên hẳn phải có vài chục người ánh mắt đã dại ra, hai mắt vô thần, không biết nguyên nhân vì sao.
Vốn tính toán lập tức động thủ, đem những người này lập tức giải quyết, nhưng khi nghĩ tới Đông Hoa Tán Nhân ngay phía sau, giờ phút này lại đang lúc mấu chốt, vừa rồi linh lực bị cắt đứt khiến pháp lực của hắn suy giảm, hiện tại còn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu mình tùy tiện động thủ sẽ làm liên lụy tới hắn.
Trong lòng Nhạc Vũ bật cười, lập tức dứt khoát chắp tay sau lưng lẳng lặng chờ đợi, bên trong tay áo có hai bộ trận kỳ xuyên ra, chính là Huyền Nguyên Tụ Linh trận kỳ và Hồng Ngọc Mộc Hồn kỳ, toàn bộ đều bố trí ngay bên ngoài tiểu đảo.
Quả nhiên khi kiếm trận kết thành, nhưng lại không lập tức động thủ.
Chỉ thấy trên bầu trời có một cửu kiếp Tán Tiên mặc lam sắc ngọc giáp, chung quanh có lục diện ngân thuẫn hộ thân lăng không giáng xuống. Hắn dừng lại bên ngoài quang bích, sau đó đánh một trương đạo phù vào trong nói:
- Nếu ngươi muốn lưu lại tính mạng, phải đem đạo phù này thu vào trong thần hồn! Chỉ cần cống hiến cho tông ta ba ngàn năm, đạo phù có thể tự giải. Vô luận là Quảng Lăng Tông hay Nhạc gia của ngươi cũng có thể bảo toàn!
Nhạc Vũ nhìn qua, nhìn thấy là một trương Tử Mẫu Khống Tâm Tử Phù. Chẳng qua là tử sắc, so với trương phù mà Nông Dịch Sơn sử dụng vài chục năm trước cao minh hơn rất nhiều.
Trong lòng hắn cười lạnh, chưa bao giờ nghĩ qua mình có một ngày cũng bị buộc sử dụng Tử Mẫu Khống Tâm Phù.
Đạo phù này cũng đúng như lời nói, sau ba ngàn năm sẽ mất đi hiệu lực. Nhưng trong ba ngàn năm hết thảy sinh tử cũng đều nằm trong tay người khác khống chế!
Càng lười động thủ, Nhạc Vũ đem ý niệm ngưng tụ thành hình dáng như cây châm, đánh tới tử sắc đạo phù, nhất thời không cần hỏa diễm cũng tự tiêu tán, hóa thành tro bụi.
Người nọ cũng không ngoài ý muốn, chẳng qua trong mắt lướt qua vẻ phẫn hận, chỉ chốc lát sau lại khôi phục bình tĩnh nói:
- Ngươi không nguyện bị Tử Mẫu Khống Tâm Phù khống chế cũng được! Nếu chịu tự sát cũng giống vậy. Ta có thể bảo vệ đạo thống Quảng Lăng Tông không dứt, Nhạc gia huyết mạch trường tồn…
Nhạc Vũ trầm mặc không đáp, chẳng qua vẻ trào phúng trong mắt càng thêm nồng hậu.
Đại trận quanh người hắn đã dần dần thành hình, chính là Cố Linh trận, phong tỏa thiên địa linh lực còn sót lại tiếp tục tiết ra ngoài.
Ngọc giáp Tán Tiên thấy thế nhất thời cau mày, trong mắt mang theo vẻ âm hàn sát cơ, cơ hồ không cách nào che giấu:
- Sớm nghe nói qua ngươi thông minh hơn người, phải hiểu được lợi hại mới đúng! Hôm nay xu thế thắng bại đã định, lúc này kéo dài Quảng Lăng Tông càng chết nhiều thêm một người. Đừng nói là ngươi thật muốn đợi đến lúc trên dưới Quảng Lăng Tông chết hết? Ngươi chớ cho rằng ta sẽ cố kỵ thương vong, nhiều nhất trận chiến này bỏ lại thêm tính mạng của mười vị đồng đạo mà thôi!
Nhạc Vũ vẫn không nói chuyện, vẻ mặt nhàn nhạt cầm Thiên Ý Kiếm. Từ sau khi hắn tu thành Ngũ Hành Linh Thể, mặc dù còn chưa chứng nhận tiên đạo, nhưng còn mạnh hơn Linh Tiên. Thế gian này đã không còn người nào có thể làm cho hắn bị thiên địa pháp tắc cắn trả sau khi sử dụng Thiên Ý Kiếm.
Vì vậy hôm nay hắn cũng không cần dùng ý niệm tương hợp với thiên địa lực lượng, ngược lại một cỗ chiến ý rừng rực bay thẳng tới chân trời.
Con ngươi Ngọc Giáp Tán Tiên nhất thời co rụt lại:
- Ngươi không thức thời, ta cũng lười khuyên ngươi! Tóm lại chớ có trách ta, tuy chúng ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng Thính Vân cùng Hạo Dương dù sao cũng là tử thù nhất định phải đem Quảng Lăng Tông cùng Nhạc gia ngươi chém tận giết tuyệt mới xong…
- Chém tận giết tuyệt?
Trong lồng ngực Nhạc Vũ giờ phút này không khỏi nổi lên sát khí, vẻ dị sắc trong mắt càng dày đặc.
Ngọc Giáp Tán Tiên nói tới đây, vẫn không thấy Nhạc Vũ có ý động lòng, ngay sau đó lạnh lùng cười một tiếng, mất hứng phất tay nói:
- Chư vị động thủ đi! Đây cũng là người không biết sống chết…
Đang định xoay người rời đi, trong lòng hắn chợt sinh cảnh triệu, lại nhìn xuống dưới. Chỉ thấy thanh niên thanh tú không hề có chút sợ hãi, ngược lại ánh mắt đạm mạc như nhìn người chết.
- Ngươi nói đủ rồi sao?
Vẻ mặt Ngọc Giáp Tán Tiên chợt giật mình, đang định nói chuyện, liền thấy Nhạc Vũ chém ra một kiếm, lục diện ngân thuẫn quanh người hắn nhất thời thoáng hiện một trận cường quang, ngọc giáp trên người cũng hiện lên dấu vết, nhưng rốt cục không đến nỗi như vị Tán Tiên vừa rồi bị một kiếm chém giết.
Vừa cả kinh, cơ thể hắn lạnh băng, tay chân rét run. Ngay cả dương thần nguyên hồn cũng không cách nào duy trì, đồng thời ý mừng vì vừa tìm được đường sống trong chỗ chết cũng từ trong lồng ngực bay lên.
- Lần này mình mang tới vài món tiên gia trọng bảo rốt cục đã chặn được một kiếm này của Nhạc Vũ…
Chẳng qua sau một khắc, vẻ mặt nhẹ nhàng của Ngọc Giáp Tán Tiên lại chợt cứng đờ. Chỉ thấy thanh niên thanh tú bên dưới nhìn hắn lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt tuôn đầy ý trào phúng.
Một cảm giác bất an dâng lên, hắn cơ hồ theo bản năng hóa quang bắn lên chạy trốn phương xa.
Bên này cánh tay Nhạc Vũ bỗng dưng dùng sức, thế như chẻ tre chém ra trở lực của thiên địa pháp tắc.
Ngay sau đó trên bầu trời, cửu kiếp Tán Tiên kia, vô luận là ngọc giáp hay lục diện ngân thuẫn cũng bị một kiếm chém vỡ, toàn bộ thân hình hắn trong nháy mắt liền biến mất.
Hơn trăm Tán Tiên đang có mặt trong lúc nhất thời vẻ mặt quái dị, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ càng giống như đang nhìn một ma thần.
Nhạc Vũ chém ra một kiếm này, hiện tại nơi thắt lưng bên hông chỉ hiện ra một vết máu!
Cũng may sau một khắc Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận trên bầu đã bắt đầu thúc giục, lần này bầu trời trong phương viên mấy vạn dặm đều bị tối sầm, phảng phất như càn khôn đổi ngược, mặt trời chói chang trên không trung phảng phất như biến mất tích, lờ mờ cơ hồ không thể nhìn thấy.
Ngược lại tinh hà mênh mông trên bầu trời lại lóng lánh ra quang hoa, Tứ Tượng Nhị Thập Bát Tú quần tinh bị Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận toàn bộ dẫn động, vô số lực lượng của tinh tú thẳng bắn xuống.
Sau đó một đạo kiếm quang vô cùng tràn trề ẩn chứa lực lượng quần tinh từ bên ngoài quang bích linh phù thẳng chém tới, kiếp vân bắt đầu khởi động, phân ra vài tia Thái Hoàng Diệu Thiên Lôi hướng Đại Tinh Cung Tứ Cửu kiếm trận lan tràn giáng xuống.
- Chỉ một kiếm này đã mơ hồ có nguy cơ diệt thế!
Nhạc Vũ nghiêm mặt, thúc giục ba chiêu sau trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, một kiếm chém ra, vô số thời không toái nhận gắn đầy vạn trượng quanh người.
Kiếm quang khổng lồ kia tuy bén nhọn mạnh mẽ tuyệt đối, một đường như xuyên phá tất cả, mạnh mẽ xuyên qua vô số thời không mảnh nhỏ chất chồng đánh thẳng tới, nhưng vẫn bị hắn mạnh mẽ dẫn dắt dời đi, cơ hồ quét thẳng qua vai Nhạc Vũ, kiếm khí vô cùng sắc bén cắt ra mấy miệng vết thương bên mặt trái của hắn, ngay sau đó xuyên qua chém lên quang bích linh phù.
Một tiếng nổ vang, quang bích khẽ đung đưa, hơn trăm Tán Tiên bên ngoài thoáng chốc sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn chưa bị đánh tan.
Đúng ngay lúc này Nhạc Vũ liền cảm giác Đông Hoa Tán Nhân sau khi tiếp mấy đạo kiếp lôi, pháp lực thân thể đã khôi phục hơn phân nửa.
Trong mắt hắn nhất thời xuất hiện tia sáng bóng, từ bên trong thế giới Diễn Thiên Châu mạnh mẽ lấy ra một cỗ linh lực khổng lồ, cố khóa bên trong linh trận, ngay sau đó liền bắn lên tới ba ngàn trượng thiên không…