Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 674: Đoan Mộc di ngọc
Lăng không trên bầu trời kiếm trận, Nhạc Vũ lại rơi vào cảm giác mờ mịt lần nữa. Lần này mấy người tham dự vây giết Đoan Mộc Hàn đều đã bị hắn giết chết, ba thủ phạm đầu sỏ cũng đã bị hắn trấn áp dưới Quảng Lăng sơn ngày đêm chịu lấy nỗi khổ lăng trì. Trừ phi Quảng Lăng Tông bị diệt môn, nếu không thật khó có ngày thoát thân. Chẳng qua thật sự không biết vì sao, trong lồng ngực hắn luôn có cảm giác trống rỗng.
Có được ba thanh phi kiếm siêu phẩm này của ngươi, trấn áp kiếm trận ngay trước tông môn, ngày sau phàm là đệ tử mới nhập môn sẽ bị khí thế của ngươi trấn áp!
Cách đó không xa truyền đến một tiếng cười sảng khoái, Nông Dịch Sơn đi tới, nhìn thấy Nhạc Vũ trầm mặc, không khỏi thở dài nói:
Hài tử Hàn nhi, duy nhất không hề dự liệu được chính là ngươi có thể sinh lòng cảm ứng được nàng xảy ra chuyện, kịp thời chạy về. Dù là ta cũng không hề nghĩ tới sau khi ngươi đạt tới Đại Thừa cảnh giới khả năng chiêm toán thuật lại đột phá được bình chướng của Li Trần Tông. Thật ra nàng cứ nghĩ rằng chờ sau khi ngươi trở về núi, với tính tình của ngươi sẽ nhanh chóng thanh tỉnh lại…
Nhạc Vũ yên lặng không nói, chỉ đưa mắt nhìn lại bầu trời, không có ý tứ trả lời. Nông Dịch Sơn thoáng ngẩn ra, sau đó hiểu ý không tiếp tục lên tiếng, dời sang đề tài khác nói:
Chuyện lần này đã tạo ra vấn đề khó khăn không nhỏ cho ta. Mặc dù Li Trần Tông còn dư lại chút tàn quân, nhưng tu sĩ cao cấp bên trong đã hao tổn hơn phân nửa. Đừng nói là Quảng Lăng Tông chúng ta, đổi lại bất cứ tông môn nhị lưu nào có chút thực lực cũng có thể đem bọn hắn thanh trừ hoàn toàn. Chỉ tiếc giờ phút này tông ta thật sự vô lực đi chiếm cứ U Châu, hơn phân nửa lại bị người nhặt được tiện nghi. Nếu là đại địch, lại tạo hậu hoạn!
Nhạc Vũ thoáng cau mày, hồi phục lại tinh thần. Hắn trầm ngâm chốc lát liền lắc đầu:
Nói phiền toái quả nhiên phiền toái, nói đơn giản cũng thật đơn giản. Mấy năm nay chúng ta đem Bắc Hoang chư tông toàn bộ dời tới U Châu là được. Ngoại trừ Đông Văn sơn, những linh mạch khác mặc kệ cho bọn hắn chọn lựa. Về phần Bắc Hoang để trống lại thật nhiều linh mạch, có thể toàn bộ thu vào Quảng Lăng sơn…
Cung Trí vừa chạy tới nghe được lời này, ánh mắt sáng ngời mỉm cười nói:
Giỏi tính toán! Vừa có thể làm mạnh mẽ bổn tông, hơn nữa Bắc Hoang chư tông cũng có thể hoàn toàn kết làm một thể với Quảng Lăng Tông chúng ta! Có thể một đá ném vô số…
Nhạc Vũ nghe vậy cau mày, quay đầu lại có chút không muốn phản ứng, Cung Trí thấy thế khổ sở cười, cũng không thèm để ý.
Nông Dịch Sơn suy tư, suy tính khả năng, sau đó gật đầu nói:
Phương pháp này có thể được! Thanh Châu có ba người kia, sẽ không gặp phải tai ương diệt vong. Lần này bị tổn thất thảm trọng, nhưng theo ta xem, chỉ trong trăm năm thực lực Thanh Châu sẽ khôi phục như lúc ban đầu. Có Thanh Châu áp bách, nhưng tiểu môn tiểu phái cuối cùng vẫn phải nhờ vả vào Quảng Lăng Tông chúng ta…
Nói tới đây, vẻ mặt Nông Dịch Sơn chợt ngưng đọng lại, quay đầu nói:
Lần này tuy Vũ nhi giương cao uy danh Quảng Lăng Tông ta, nhưng tội tùy tiện làm việc cũng phải bị trừng phạt! Trừng phạt ngươi đi trấn áp Đông Lăng Ma Quật trăm năm, ngươi có ý kiến gì không?
Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó liền tỉnh ngộ. Trấn áp Đông Lăng Ma Quật, nói là trừng phạt, thật ra Nông Dịch Sơn chính là có ý tốt.
Vực Ngoại Thiên Ma lại không giống như hắn, trời sinh bị hồng hoang thế giới bài xích, truyền thuyết giết càng nhiều càng tích công đức.
Lần này hắn sát nghiệt quá nhiều, mà thế gian này phương thức duy nhất có thể nhanh chóng xóa bỏ nghiệp lực chính là giết chết Vực Ngoại Thiên Ma.
Mà Đông Lăng Ma Quật chính là một ma quật lớn nhất trong cảnh nội U Châu hiện nay. Theo truyền thuyết mỗi ngày Thiên Ma vượt giới xuyên qua chừng mấy ngàn đầu, trong mười vạn dặm cầm thú đều tuyệt tích.
Thoáng suy tư, Nhạc Vũ thở dài một tiếng nói:
Đệ tử không có gì không phục, nhưng trước đó kính xin chưởng giáo sư tổ cho ta vài năm thời gian thu xếp công việc riêng.
Nông Dịch Sơn thoáng cau mày, cuối cùng vẫn gật đầu. Nhạc Vũ thi lễ với hắn, liền nhắm Tiểu Quan Phong chạy đi. Đầu tiên hắn đứng một lúc trên bầu trời, trong đầu nhớ tới lúc mới bái nhập Quảng Lăng Tông, Đoan Mộc Hàn chỉ dạy kiếm thuật cho hắn. Sau đó mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới buồn bã đi tới Trích Tinh Động.
Bên trong động phủ, chỉ còn lại mấy tiểu đạo đồng đang chiếu cố động phủ. Nhạc Vũ yên lặng đi tới trước quan tài thủy tinh, cẩn thận nhìn vào bên trong, bên trong có một nữ đồng ước chừng mười tuổi đang nằm, khóe môi hắn chợt nhếch lên:
Quả thế! Hai đời trí nhớ đều đã hoàn toàn xóa bỏ! Nhạc Vũ này ở trong lòng ngươi, chẳng lẽ không hề có chút phân lượng nào sao?
Nhạc Vũ nắm chặt hai tay, ngay sau đó đem thanh sắc quang đoàn bắn ra, còn có đoàn hoàng kim huyết địch đoạt lại từ tay Lệ Bi Hồi cũng lấy ra.
Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Hàn, trong lòng Nhạc Vũ nhất thời vừa thương vừa hận.
Tốt tốt tốt! Ngươi đã muốn quên ta, ta thành toàn cho ngươi!
Hắn bỗng dưng đánh ra một đạo pháp lực, đem quang cầu phá vỡ, thần niệm mạnh mẽ liền rót vào bên trong, chỉ trong thoáng chốc đã đem toàn bộ trí nhớ về hắn ẩn chứa bên trong tàn hồn của Đoan Mộc Hàn toàn bộ xóa đi.
Sau đó hắn thi triển pháp quyết, đem tàn hồn cùng máu huyết đánh vào bên trong thân thể tiểu cô nương nằm trong quan tài thủy tinh.
Nhưng chỉ sau một khắc, Nhạc Vũ bỗng nhiên ngẩn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tay trái của Đoan Mộc Hàn. Chỉ thấy trên ngón vô danh rõ ràng đang đeo một giới chỉ hình dáng tinh xảo. Nhạc Vũ chợt cảm thấy lòng mình nhảy mạnh, theo bản năng hắn có cảm giác đây chính là vật cực kỳ trọng yếu đối với mình.
Do dự hồi lâu, Nhạc Vũ dùng pháp lực hút nhiếp vào trong tay, đưa hồn niệm vào thăm dò, chỉ thấy không gian trăm trượng bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai viên Hồn Ngọc.
Tâm niệm chợt động, Nhạc Vũ cầm vào trong tay, nguyên tưởng rằng bên trong chỉ ghi chép những kiếm quyết công pháp Đoan Mộc Hàn luyện tập kiếp trước, song khi hồn niệm của hắn thăm dò vào liền trở nên mờ mịt, đây rõ ràng là từng hình ảnh hắn cùng Đoan Mộc Hàn ở chung một chỗ, còn có ý niệm cô đọng không hề ngưng tán.
Nhất định phải nhớ được nga! Những chuyện khác đều có thể quên, nhưng người này nhất định không thể quên đấy! Mặc dù là đồ đệ của ta, nhưng ta quả thật rất thích hắn! Hắn thật là bá đạo…Nếu hắn biết ta chết, hắn nhất định sẽ đi trả thù. Nhất định phải nhanh chóng nhớ được hắn, chỉ có ngươi mới có thể khuyên nhủ hắn!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trái tim mình co thắt lại, cơ hồ lập tức đem hồn niệm thăm dò vào một viên Hồn Ngọc khác, chỉ lát sau trên mặt hắn hoàn toàn trắng bệch.
Tất cả tin tức bên trong đều là những hình ảnh chi tiết nhất kể từ khi nàng quen biết với hắn, mà ý thức của hắn cũng đắm chìm đoạn ghi chép cuối cùng bên trong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Băng Thiến cùng a Lực với Lâm Trác cũng không trông thấy rồi, thật không biết đã đi nơi nào? Còn có mẫu thân của Vũ nhi, đã bao lâu còn chưa trở lại? Tu vi của Vũ nhi đề thăng thật sự quá nhanh, ta cảm giác Vũ nhi có chuyện gì gạt ta, muốn hỏi lại không hỏi được ra miệng. Khi hắn muốn nói hắn sẽ nói cho ta nghe thôi! Có phải bởi vì Lệ Bi Hồi hay không? Hắn còn lo lắng ta thích người kia sao? Hai năm rồi hắn vẫn chưa về, hắn đang muốn tránh ta sao? Thật sự lo lắng cho hắn…
Trong lồng ngực Nhạc Vũ chợt cảm thấy buồn bực, trong miệng bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi. Giới chỉ cùng hai viên Hồn Ngọc trong tay liền rơi vào bên trong quan tài thủy tinh.
Ngay sau đó hắn không khỏi há miệng cười lên điên cuồng, thanh âm tiếng cười cuồn cuộn mênh mông, khiến động phủ chấn rung không ngừng, hồi lâu sau tiếng cười chợt dừng lại, Nhạc Vũ liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ quặn đau co thắt, sau đó lảo đảo hướng ra ngoài động bước đi.
Thiên ý trêu người! Thì ra tiểu sư phụ phải chết là vì ta mà dựng lên sao? Hắc! Nhạc Vũ a Nhạc Vũ, ngươi thật đúng là ngu xuẩn! Rõ ràng còn có thể khôi phục trí nhớ kiếp trước của Hàn nhi, vì sao ta không sớm nhìn thấy giới chỉ kia…Thôi! Hôm nay sai lầm lớn đã tạo thành, ngươi cùng Hàn nhi xem ra cuối cùng là hữu duyên vô phận!
Lảo đảo bay đi, Nhạc Vũ quay trở về Đại Diễn Phủ, vỗ linh thú đại thả Sơ Tam cùng Đằng Huyền, sau đó xông vào bên trong tĩnh thất.
Tiến vào bên trong không gian phong bế, trong mắt Nhạc Vũ nhất chảy ra hai hàng huyết lệ, sau đó tâm thần hoàn toàn lâm vào trong cảm giác mờ mịt. Hắn nằm ngửa trên mặt đất, trong mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiếp theo ngày qua ngày, cũng không biết trải qua bao lâu, ánh mắt Nhạc Vũ dần hiện ra chút ánh sáng, lại khoanh chân ngồi dậy, cười tự giễu một tiếng.
Vận toán là may mắn sao? Có Huyền Thiên Tịnh Hỏa, ta có thể tinh lọc Thiên Ma, có Vô Vọng Chân Thủy, còn có thể giúp ta hiểu rõ vạn vật, không bị ảo cảnh sở mê. Mặc dù có muốn bị tẩu hỏa nhập ma lâm vào ảo cảnh cũng làm không được.
Qua một lúc lâu, Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, khôi phục lại chút tinh thần. Ngay sau đó liền cảm giác được bên ngoài tĩnh thất, Sơ Tam cùng Đằng Huyền đang vô cùng nôn nóng, còn có bên thần quốc, Chiến Tuyết thông qua Định Minh Châu truyền tới ý niệm lo lắng.
Nhạc Vũ theo bản năng liền nhớ tới mấy người Nhạc Trương thị đang tu hành bên trong hoàng hôn giới, còn có Xương sư thúc tổ, cũng không biết giờ phút này tình hình đã như thế nào?
Vậy thì thôi, cõi đời này còn có người cần ta chiếu cố! Thanh Châu Yêu Đế Loan Thiên bị ta dùng Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù làm bị thương nặng, nhưng với tu vi của nàng, ước chừng chỉ tìm một hai năm thời gian là có thể khôi phục rồi.
Nhạc Vũ chợt lắc đầu, vẫn cảm thấy trong lòng quặn đau, chỉ đành đè nén xuống, chờ thêm thời gian.
Bất tri bất giác đã qua hơn một tháng, thương thế ngày đó cũng đã tốt hơn được phân nửa. Nhưng Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực mấy ngày không tu hành, đã giảm đi ước chừng mấy trăm thạch lực. Quả nhiên con đường tu chân, không tiến sẽ lui, không thể trễ nãi…
Nội thị một lúc, Nhạc Vũ không khỏi chau mày. Sau đó liền dùng hồn thức thăm dò vào bên trong đan điền.
Ba lần đại chiến tại danh sơn cốc, còn có Đông Văn sơn cùng Thanh Châu, tuy thần trí hắn bị vây giữa điên cuồng cùng tỉnh táo, nhưng đối với đoàn ngũ sắc năng lượng bên trong đan điền đã có biến hóa, mơ hồ vẫn có chút phát hiện.
Đặc biệt ở hai lần mấu chốt đoàn Hỗn Nguyên Khí này lại phát ra khí tức ngũ sắc đã giúp ích rất lớn đối với hắn. Trong chớp mắt đã giúp hắn gia tăng pháp lực gấp mười lần! Nếu không phải như thế, chỉ sợ lúc ở Đông Văn sơn hắn đã bỏ mình. Lại càng không cần nói tới có thể đem kim kiếm cùng thiên nhãn kia sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đánh tan biến.