Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 641: Cật bất đáo chủy




Nhạc Vũ sớm cũng đã nghe nói về đại hội Bắc Hải. Cái gọi là Bắc Hải là bán đảo Thanh Châu ở phía đông Bắc Hoang, tuy không bao la như Đông Hải nhưng cũng có hải vực ngàn vạn dặm, mấy trăm vạn hòn đảo.
Đây được coi là thánh địa của tán tu vì không hề áp lực của đại tông, chỉ cần tu vi đến trình độ nhất định là có thể tiêu diêu tự tại. Theo lời đồn chỉ riêng tu sĩ Nguyên Anh đã có mấy trăm, tu sĩ lánh đời càng không có biết bao nhiêu.
Bắc Hải Tàng Trân Các là nơi tổ chức Tàng Trân đại hội mười năm một lần. Địa điểm là Tụ Minh thành ở Vạn Tiên đảo nghe đồn mỗi lần thịnh hội hội tụ mấy trăm Nguyên Anh tu sĩ thậm chí còn có không ít Đại Thừa tu sĩ giá lâm. Vài năm trước đây Nhạc Vũ mặc dù cũng hiểu biết, lại không có tư cách, cũng không có thời gian đi tham dự. Bất quá hiện giờ lại bất đồng, trong thịnh hội bậc này có thể có khả năng trao đổi công quyết đại thần thông thổ hệ.
Bất quá suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ cũng không lập tức đáp ứng, chỉ dặn dò Phượng Tam lệnh cho Tàng Trân Lâu lưu ý hộ mình, sau đó hàn huyên một phen rồi cáo từ.
Hiện giờ Quảng Lăng tông đã trở mặt với mấy đại tông môn phương Nam. Thính Vân tông, Hạo Dương Môn càng mong muốn trừ khử hắn. Nếu như hắn còn ở Bắc Hoang sẽ được Thôn Tinh tổ sư cùng phu thê Thanh Dương Tử phù hộ, tự nhiên là không sao . Nhưng một khi đã ra khỏi Ký Châu Bắc Hoang thì chưa hẳn những người kia sẽ không tìm đến tận cửa. Nếu muốn ly khai vẫn phải kín đáo mới tốt.
Phản hồi Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ phát giác trong núi bỗng nhiên quạnh quẽ không ít. Trong không trung cũng thiếu đi rất nhiều bảo quang phi độn. Hắn cũng không cảm giác ngoài ý muốn, Quảng Lăng tông liên tục chiếm cứ tám chỗ linh mạch có quy mô tương đương với Quảng Lăng sơn, dĩ nhiên là phải phân ra rất nhiều đệ tử đi qua trú thủ.
Bất quá trong vòng mười năm liên tục ba lượt đại khai sơn môn, tuyển nhận tân tấn đệ tử gần có hơn sáu vạn. Thêm vào gọi về ba vạn đệ tử ký danh lúc trước nên cả một ngọn Quảng Lăng sơn cũng không thể chứa đủ phải phân ra hơn nửa.
Nhạc Vũ theo lẽ thường thì thẳng đến Quan Vân Điện của Thủy Hàn Phong bái kiến Chưởng giáo sư tổ. Nông Dịch Sơn thấy hắn trở về dĩ nhiên sẽ không thiếu giáo huấn một trận, lưu Hư Nhược Nguyệt an ủi vài câu rồi đuổi hắn đi ra.
Vứt bỏ Hư Nhược Nguyệt cho Nông Dịch Sơn xử trí, Nhạc Vũ cũng cảm thấy dễ dàng. Nữ tử này thông minh quá mức, vô luận hắn làm chuyện gì cũng có đoán biết tám chín phần, mang theo bên người quả thật bất tiện. Tuy dung mạo nàng cực kỳ xinh đẹp, dù là Đoan Mộc Hàn hay Chiến Tuyết tựa hồ cũng kém một bậc nhưng cũng không thể khiến hắn vui vẻ.
Tiếp đó hắn đến chỗ nơi sở cư của Đoan Mộc Hàn ở Tiểu Quan Phong là Trích Tinh Động. Vừa mới bước vào tĩnh tu thất nhìn thấy tiểu sư phụ thì đã nghe Đoan Mộc Hàn cười lạnh:
- Ngươi ở Băng Nguyệt hồ thật đúng là thật là uy phong sát khí. Thực cho là tông môn không còn người nào, cần ngươi một mình đi mạo hiểm? Ta nghe nói ngươi cuối cùng, còn đem Hư Nhược Nguyệt đoạt trở về?
Nhạc Vũ nghe xong không khỏi cười cười, ngữ khí của Đoan Mộc Hàn giống hệt Nông Dịch Sơn. Bất quá hậu ý đằng sau nghe ra còn có mấy phần dấm chua.
Hắn cũng không đáp lời, lấy ra một cái chén nhỏ và một quan tài thủy tin, sau đó ngưng trọng lấy từ trong không gian tu di ra một ít dược vật pha thành dược dịch đổ vào quan tài. Qua một thời gian linh khí dần bốc lên bốn phía. Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại đem tinh huyết bản mệnh mà Đoan Mộc Hàn cấp cho lúc trước bỏ vào chén nhỏ rồi cho vào trong quan tài. Thần sắc Đoan Mộc Hàn ngưng trọng, ẩn ước biết được ý nghĩa động tác của Nhạc Vũ.
Ngay sau đó lại thấy Nhạc Vũ đem một miếng ngọc giản dùng pháp lực chuyển đến trước mặt nàng. Đoan Mộc Hàn tiếp lấy xem qua thì biến sắc:
- Thiên Nhân liệt hồn phân thân pháp? Vậy lần này ngươi mạo hiểm tiến vào Băng Nguyệt tông là vì ta?
Nhạc Vũ cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu: - Thuận tiện mà thôi, đây cũng là chuyện của ta. Ý định của ta là chế tạo thân ngoại hóa thân, hiện giờ Thiên nhân liệt hồn phân thân pháp lẫn những khí cụ này đối với ta còn rất có tác dụng!
Đoan Mộc Hàn bất giác hít vào một hơi khí lạnh. Nàng dĩ nhiên biết được tài liệu luyện chế thân ngoại hóa thân cực kỳ trân quý, không ngờ Nhạc Vũ lại có thể thu thập đủ toàn bộ.
Bất quá Nhạc Vũ tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có vài phần cảm động, ngay sau đó nhướng mày:
- Sát kiếp của ta thật sự hung hiểm như vậy?
Nhạc Vũ lần này cũng không thể nói gì, lẽ ra Lệ Bi Hồi đã bị trọng thương, trong vòng mười năm khó có thể khôi phục, còn Đoan Mộc Hàn dựa vào lực của hai chủng tinh huyết khiến pháp lực tăng nhiều, ngay cả tu vi kiếp trước càng có chỗ tinh tiến thì lẽ ra sát kiếp cũng phải giảm bớt. Chẳng qua hiện giờ thiên cơ hỗn loạn nên hắn cũng không rõ ràng nên chỉ có thể chuẩn bị thật tốt để ngừa vạn nhất.
Đoan Mộc Hàn thấy hắn im lặng không nói cũng chỉ than khẽ. Kỳ thật nàng cảm giác trong lòng cũng rất bất an, thậm chí ảnh hưởng đến tu hành. Nhìn lại chiếc quan tài dùng để luyện Thiên nhân liệt hồn phân thân pháp rồi Đoan Mộc Hàn lại nhìn Nhạc Vũ vẻ thâm ý:
- Bên trong này nói loại thần thông này nếu như song tu sẽ tăng tốc độ lên mấy lần, muốn thử cùng một chỗ hay không?
Nhạc Vũ ngớ ra, một hồi lâu mới kịp phản ứng:
- Thế còn Chưởng giáo chân nhân cùng mấy vị trưởng lão trong tông môn thì sao?
- Lúc trước ta đã hỏi rồi, không có chuyện gì đâu!
Đoan Mộc Hàn gẩy gẩy tóc, rồi sau đó tận lực giả bộ như hời hợt nói:
- Tư chất của ta không yếu, nếu như mượn lực của ngươi song tu thì chắc trong vòng ba mươi năm sẽ thăng lên Đại Thừa, còn có Hồng Hoàn Âm Tinh của ta.
Nói đến chỗ này, nét mặt Đoan Mộc Hàn vẫn lộ ra vài phần đỏ ửng:
- Sư tổ bảo ta song tu sẽ có thể giúp cho tu vi ngươi tiến nhanh.
Lúc này Đoan Mộc Hàn thẹn thùng vô hạn còn sắc mặt của Nhạc Vũ thì lúc xanh lúc trắng, vô cùng quỷ dị. Hắn định nắm lấy một tay nàng ôm vào trong ngực nhưng lại sợ sẽ không kìm nén được.
Lập tức hắn đạp mạnh chân ngự sử Cực Quang kiếm bay ra khỏi động phủ, thầm nghĩ trong vài năm nữa dù thế nào cũng phải lấy được đại thần thông thổ hệ. Tuy nói hiện giờ hắn đã tu luyện Ngũ Sắc Thần Quang đến tầng thứ bảy đỉnh phong, chỉ kém một tổ phù triện cuối cùng là sẽ hoàn thành một tổ phù triện là được hoàn thành. Hiệu dụng Hồng Hoàn Âm Tinh đối với hắn đại giảm, chỉ có thể cải thiện thể chất. Bất quá mĩ thực bày ra trước mắt, dù thế nào cũng phải nuốt vào.
Đoan Mộc Hàn thấy thế cũng khẽ giật mình, sau đó cười phì một tiếng, cầm tử sắc hồn ngọc lên cẩn thận tìm hiểu.
Nhạc Vũ quay trở lại đến động phủ, hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Sau đó hắn lấy ra mấy mảnh Tử Khuyết Thiên Chương hợp lại cùng một chỗ.
Tình hình lần này cũng không có gì khác biệt, cả hai mảnh khi ghép lại thì cũng không hiện thêm chữ gì.
Nhạc Vũ lại lấy ra Long Tước phiến, đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ mười một. Bất quá lần này lại không thể khai mở tầng kim quang.
- Thì ra là thế, mỗi lần hợp nhập một mảnh tàn trang thì năng lực phòng hộ sẽ tăng thêm tối thiểu ít nhất nửa lần sao?
Nhớ tới tình hình lần trước, Nhạc Vũ cũng có sở ngộ. Hăn lấy ra một viên tiên đan phục dụng rồi tiếp tục Long Tước phiến, quả nhiên dễ dàng tiến vào tầng thứ mười hai đỉnh phong, cộng thêm vào pháp tắc hắn nắm giữ cuối cùng phá vỡ được Tử Khuyết Thiên Chương.
Đến khi Nhạc Vũ đặt tay lên bản sách thì lại cảm giác thần hồn của mình đều bị hút vào trong đó.
Hẳn cảm giác bản thân như lạc vào một ảo cảnh, thần hồn có thể mở ra vô hạn bên trong, cảm ứng từng đại đạo thiên địa.
Nhạc Vũ ngưng mắt tĩnh tọa, cũng không biết qua bao lâu mới thở nhẹ một hơi thu hồi thần thức từ bên trong Tử Khuyết Thiên Chương.
Sở đắc lần này cũng tương tự lần trước, bất quá cảm ngộ lại càng thêm trực quan. Trong đó pháp tắc về Ngũ Sắc Thần Quang đã gia tăng đến năm đầu, đều liên quan đến việc xuyên thâu. Những cảm ngộ về đại thần thông khác cũng không thiếu, đoán chừng sau khi nắm vững sẽ khiến chiến lực của hắn tăng thêm hai thành, đạt tới tiêu chuẩn của Không Kiếm ngày đó. Đây là bởi vì chênh lệch về phẩm chất pháp lực, nếu không càng có thể dễ dàng vượt qua.
- Thần thông của Hồng Quân đạo tổ thật sự là rất cao minh. Vật tiện tay chế tạo đều có thể đoạt thiên địa tạo hóa.
Nhạc Vũ cảm thán một tiếng rồi lại khai mở Tử Khuyết Thiên Chương, giao cho Chiến Tuyết hộ pháp bên cạnh.
Bất quá khi trông thấy vẻ mặt ảm đạm của Chiến Tuyết thì Nhạc Vũ không khỏi kinh gạc, sau đó than thầm một tiếng.
Hắn không phải không biết Chiến Tuyết có lòng ái mộ mình, bất quá đã có Đoan Mộc Hàn làm đạo lữ thì không cách nào tiếp nhận tâm ý của Tuyết Nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cũng may Chiến Tuyết tựa hồ không sao, thấy hắn tỉnh lại liền mỉm cười nhận lấy Tử Khuyết Thiên Chương bắt đầu tham tường.
Nhạc Vũ thở nhẹ rồi lại lấy tiếp ra miếng bạch ngọc, sau đó cười khẽ:
- Cũng không biết rốt cuộc mình bị trời yêu hay ghét. Có vật này thì thân ngoại hóa thân có thể thành, xem ra Côn Ngô cùng Côn Bằng cũng đều có hi vọng thành đạo.
Hắn xuyên toa nhập vào hư không, sau chừng một khắc thì xuất hiện trở lại, bất quá bên người đã có thêm Côn Ngô.
Vào đến tĩnh tu thất, Nhạc Vũ nhìn về phía Côn Ngô, trong mắt lộ ra mấy phần tinh mang:
- Ta có biện pháp khiến cho ngươi tiến vào cảnh giới thập tam giai. Bất quá hạch tâm hồn ngọc của ngươi lại cần trọng tân. Không biết ngươi chịu hay không chịu?
Con ngươi Côn Ngô hơi lập lòe, không chút do dự cúi đầu rồi tự khai mở lồng ngực. Nhạc Vũ hài lòng gật đầu, sau đó vẫy tay lấy ra hồn ngọc hạch tâm của nó.
Chương trước Chương tiếp
Loading...