Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 621: Tự rước lấy nhục




Luồng kiếm quang màu trắng vô cùng sắc bén, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước người của hắn. Nhạc Vũ mặt không đổi sắc, tay áo phất một cái, chỉ nghe tiếng va chạm trầm muộn rồi kiếm quang bị hắn dùng pháp lực hất qua một bên đến hơn trăm trượng mới ổn định lại, nhìn kỹ lại thì thấy là một thanh huyền binh nhị phẩm đỉnh phong.
Ngay sau đó, trên ngọn núi đối diện lại có mấy thân ảnh lục tục phóng lên trời. Người cầm đầu là một thiếu niên mặc đạo bào màu trắng, niên kỷ chừng chưa tới hai mươi, dung mạo tuấn tú, lúc này đang âm trầm nhìn qua Nhạc Vũ nói:
- Ngươi là Nhạ Vũ của Quảng Lăng tông? Vì sao xâm phạm bổn sơn?
Mấy Nguyên Anh tu sĩ đều không ra khỏi đại trận hộ sơn, nhìn thiếu niên đang từng bước lăng không đi tới này vể kiêng kị.
Vừa rồi thần hồn của mấy người đều có cảm giác được một màn vừa rồi. Bắt đầu từ sư huynh đệ có chiến lực không hề thua kém mỗi người bị một kiếm trảm sát, mấy vị Kim Đan tu sĩ cùng với mấy trăm Linh Hư cảnh đều không thể phản kháng bị chuyển dời vào hư không. Vô luận từ thần thông hay thủ đoạn đều khiến bọn họ kinh hãi.
Ánh mắt thiếu niên cầm đầu càng âm tình bất định, ẩn ước nhìn ra pháp lực của Nhạc Vũ đều từ đại trận bên ngoài mà đến. Nhưng nếu như bản thân hắn không đủ pháp lực thì sao có thể ngự sử ngoại lực cho mình dùng?
Hắn biết được ba ngày trước có hai vị tán tu ngang trời xuất thế ở Quảng Lăng tông, còn thêm vào một nhân vật cấp Yêu Đế thập ngũ giai bảo vệ, Nông Dịch Sơn càng đột nhiên đã đột phá cảnh giới Đại Thừa.
Duy chỉ có thanh niên trước mặt này thì hắn cũng không biết gì nhiều, chỉ biết chiến lực hắn cường hoành đã có thể sánh với cảnh giới Nguyên Anh. Về phần đối phương rốt cuộc là cảnh giới Kim Đan hay cảnh giới Nguyên Anh thì không thế nào tinh tường.
Điều khiến hắn chính thức cố kỵ chính là Nông Dịch Sơn cùng với mấy vị Yêu Đế Tán Tiên đỉnh phong trên thế gian đứng sau người thanh niên này. Đại thôn diệt thuật trong truyền thuyết có thể trong nháy mắt hủy diệt Thái Huyền.
- Vì sao xâm phạm? Ngươi là tông chủ Thái Huyền môn nên rõ ràng nhất mới đúng!
Nhạc Vũ cũng không ngừng chân, nhận ra tướng mạo của thiếu niên kia chính là Chưởng giáo Vấn Thương Sinh. Hắn thấy mấy vị Nguyên Anh tu sĩ phía sau đang đưa mắt nhìn quanh thì cười mỉm:
- Muốn tìm mấy vị trưởng bối của tông ta? Yên tâm, lần này chỉ một mình ta tới mà thôi! Hiện giờ bên ngoài Quảng Lăng còn rất nhiều kẻ dòm ngó, mấy vị trưởng bối của ta sao có thể dễ dàng rời núi?
Vấn Thương Sinh bất giác thở phào, ngẫm lại thấy cũng có lý, chỉ là hắn vẫn không dám chủ quan, Nhạc Vũ đã dám một mình tìm tới tận cửa, há có thể không có chỗ dựa vào?
Hắn nhìn qua Nhạc Vũ lại càng cảm thấy khó giải quyết, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Đến khi trông thấy mấy ngàn đệ tử Thái Huyền môn dưới chân núi đã chuẩn bị thỏa đáng, đem đại trận hộ sơn mở ra đến cực hạn, mấy kiếm trận cũng đã thành hình thì mới hơi bình tĩnh nhíu mày:
- Ngươi cũng biết nơi này chính là đạo tràng Nhân Hoàng sắc phong đương thời? Hơn nữa còn là nơi ngàn năm trước ban thưởng hạ phù chiếu, chấp chưởng tất cả đạo môn Bắc Hoang, chỉ một mình ngươi cũng dám xâm phạm tông ta? Có từng hỏi qua trưởng bối nhà ngươi? Nếu như là ngươi tự chủ trương thì có thể nhanh chóng thối lui! Thái Huyền tông ta sẽ không so đo với tiểu bối!
- Nhân Hoàng đương thời?
Nhạc Vũ lập tức nhịn không được cười lên: - Mặc dù có khí vận Nhân Hoàng trấn áp thì như thế nào? Đương thời Thiên Cơ đã loạn, số mệnh vô thường. Lựa chọn của Nhân Hoàng cũng chưa chắc không có biến hóa. Thay Nhân Hoàng chấp chưởng đạo môn Bắc Hoang, đúng là nói xàm! Với những gì mà Thái Huyền môn các ngươi gây nên, sớm đã không thể cùng tồn tại ở Bắc Hoang với Quảng Lăng tông ta, nói những điều này chẳng phải quá buồn cười.
Thoại âm vừa rơi xuống, trước người hắn đã có mấy ngàn kiếm khí bảo quang đánh tới. Đại trận trong núi cũng đã thôi động, trên không trung ngưng tụ thành một kiếm ảnh Canh Kim cực lớn, ẩn ước có hình Bạch Hổ.
Nhạc Vũ không chút để ý, đem Vạn Mộc Phong Thần Bích ngưng tụ trước người. Được Thiên Mộc Trâm tăng cường, lại có Lưỡng Nghi Tương Thiên Diệt Trần đại trận trợ lực, quang bích do linh lực thanh mộc huyễn hóa vô cùng ngưng thực, đạt thẳng tới nhất phẩm đỉnh phong. Dù là huyền binh pháp bảo gì cũng khó dao động nửa phần.
Duy chỉ có một đạo kiếm ảnh Bạch Hổ chân hình chém đến trước người thì Nhạc Vũ mới thoáng nghiêm nghị. Hắn không biết đại trận này có phải do Thái Huyền Tông tự mình bố trí hay mời người viện thủ. Bất quá dùng trận này đã không kém Cửu Diệu Đô La Khảm Li Đại Trận của Quảng Lăng tông. Sự sắc bén cũng tương đương một kích của một tu sĩ Đại Thừa sơ tấn, cũng không mượn được từ đâu lực Canh Kim vô cùng thuần túy.
Tay phải hắn lại bao trùm một tầng Long Lân, đợi đến lúc kiếm ảnh cực lớn kia ập đến thì Nhạc Vũ cong ngón búng ra điểm vào mũi kiếm. Chưa đến nửa nhịp thở, kiếm quang đã nứt vỡ ra, vô số khí Canh Kim trộn với cương phong càn quét khắp nơi nhưng cũng không thể đột phá Vạn Mộc Phong Thần Bích.
Những tu sĩ Thái Huyền môn thấy thế đều tái nhợt. Cả mấy ngàn người trong tông tề tâm hợp lực lại khó có thể dao động đối thủ mảy may, thủ đoạn cuối cùng của đại trận hộ sơn cũng bị Nhạc Vũ tiện tay phá giải. Thật sự Thái Huyền tông bây giờ cũng không còn biện pháp gì để ứng phó thiếu niên trước mắt. Ngay cả mấy vị Nguyên Anh tu sĩ cũng hít vào một hơi khí lạnh, nhìn về Nhạc Vũ vẻ ngưng trọng, đã không cho rằng đối phương chỉ ở cảnh giới Kim Đan mà thôi.
Tâm trạng Vấn Thương Sinh càng thêm nặng nề. Hắn cũng không quá để ý đến thần thông kinh người mà Nhạc Vũ vừa thi triển mà chú ý hơn đến hàm ý của đối phương. Thái Huyền tông bọn họ nói là sắc phong của Nhân Hoàng, kỳ thật chân chính dựa vào chính là hai tông Thính Vân Hạo Dương.
Nghe trong ý của Nhạc Vũ dường như không thèm quan tâm. Chỉ sợ hôm nay bức được thiếu niên trước mặt này rời đi thì ngày sau đợi đến khi Quảng Lăng tông ổn định lại thì cũng không để cho Thái Huyền tông cùng tồn tại Bắc Hoang.
Vừa đúng lúc này, trên không trung ẩn ước truyền đến hai chấn động mãnh liệt. Trong nháy mắt có hai luồng kim quang cưỡng ép phá vỡ Thập Phương Môn cùng Lưỡng Nghi Tương Thiên Diệt Trần Đại Trận rồi tiến thẳng vào.
Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, thầm nghĩ Lưỡng Nghi Tương Thiên Diệt Trần đại trận cuối cùng vẫn không theo kịp Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận chuyên dùng để cách ly không gian. Thập Phương Môn cũng không phải là pháp bảo chuyên dụng phong tỏa thời không, nếu không đã không để cho hai thứ này tiến vào. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong hai luồng kim quang là hai tờ phù chiếu màu vàng nhạt, có ấn ký đặc thù của hai tông Hạo Dương Thính Vân.
Tờ phù chiếu bên trái đột nhiên hiện ra một thân ảnh đạo nhân, sắc mặt bình thản nói:
- Bần đạo Thiết Kiên, là Chưởng giáo Hạo Dương! Thái Huyền tông được thụ sắc phong của Nhân Hoàng Trung Nguyên, được hai tông Hạo Dương Thính Vân phù hộ. ! Nếu như ngươi vốn không biết thì có thể tán đi trận này,, quỳ xuống tạ lỗi Thái Huyền thì có thể tha.
Vấn Thương Sinh bất giác nhíu mày, sau đó cùng kinh hỉ như mấy vị Nguyên Anh Trưởng lão xung qunah. Vốn là đang rầu rĩ không biết làm sao để cầu viện Hạo Dương Môn cùng Thính Vân tông thì hai phù chiếu này đã đến kịp thời! Hơn nữa là Thiết Kiên đạo nhân, tự mình ra mặt. Bất quá ngay sau đó, Vấn Thương Sinh lại trầm xuống, nhìn thấy thần sắc của Nhạc Vũ đối diện đang lộ vẻ quái dị.
- Thính Vân tông? Hạo Dương Môn? Thiết Kiên đạo nhân? Cái này chẳng phải đều là tự rước lấy nhục?
Cảm giác được hai luồng uy áp tinh thần khổng lồ này đều muốn ép mình quỳ xuống, Nhạc Vũ cười lạnh, phóng xuất kiếm ý nghịch thiên của Quảng Lăng tán nhân thẳng lên trời. Kiếm quyết trong tay vừa chuyển liền có trăm đạo Vô Hình Kiếm quang xuất hiện bên cạnh hai cái phù chiếu, chém thành mảnh vỡ.
Hình ảnh Thiết Kiên đạo nhân vừa sợ vừa giận, khóe môi co rút, sát cơ lóe lên nhìn vào Nhạc Vũ, chỉ là bị kiếm khí mạnh mẽ xông vào nên không thể duy trì hình thể.
Bất quá vào lúc phù chiếu Chưởng giáo Thính Vân tông vỡ vụn, trước lúc linh lực tán đi thì chợt ngưng tụ ra thân ảnh một thiếu niên lạnh lẽo nhìn Nhạc Vũ:
- Mấy tháng trước giết chết Không Kiếm quả nhiên là ngươi!
- Là ta thì như thế nào? Quảng Lăng ta đã quật khởi Bắc Hoang, Tử Vân Tiên Phủ tất nhiên là vật trong tay Quảng Lăng ta! Không Kiếm đã có gan rình mò thì chết không đáng tiếc!
Sau khi trải qua đại chiến Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ cũng không cần dấu diếm việc này, lạnh lùng phất tay đem trăm đạo kiếm quang xoắn nát hình ảnh Chưởng giáo Thính Vân tông.
Tiếp đó hắn thu lại Vô hình hàn phách kiếm, cười cười nhìn về phía đối diện:
- Thử xem hai Chưởng giáo Thính Vân Hạo Dương có dám trước khi ta tru sát Thái Huyền tông chạy đến Bắc Hoang tìm ta?
Vấn Thương Sinh lạnh buốt, không thể ngờ tới Nhạc Vũ sẽ lớn mật như thế.
Chưa nói tới thân phận Thiết Kiên đạo nhân cùng Huyền Tĩnh chân nhân trong đạo môn Trung Nguyên, còn cả thế lực khổng lồ sau lưng bọn họ. Chỉ nói riêng bản thân của bọn họ đã tiếp cận tu vi Đại Thừa đỉnh phong, tự nhiên tuyệt đối không để cho người khác dám mạo phạm uy nghiêm.
Trong một sát na, Vấn Thương Sinh cơ hồ cho đối phương đã phát điên, nhưng ngay sau đó khẽ chấn động.
Đây chỉ là quan niệm của mình mà thôi, đối phương đã có đủ thực lực thì sao phải sợ Thiết Kiên Huyền Tĩnh? Với thực lực của Quảng Lăng Tông hiện giờ đã đủ đối chọi với thiên hạ thập đại tông môn, tự nhiên không cần phải nhìn sắc mặt hai tông Thính Vân Hạo Dương. Thiết Kiên Huyền Tĩnh, chẳng phải như Nhạc Vũ nói, là tự rước lấy nhục?
Thở sâu thở ra một hơi, Vấn Thương Sinh bình ổn tâm tình rồi trầm giọng nói:
- Nếu là không chết không thôi, vậy cũng trách không được ta! Các ngươi trở về, mời Tu La lão tiền bối đi ra.
Mấy người phía sau hắn lập tức khẽ giật mình. Nhạc Vũ nghe vậy thì nhếch môi. Tu La? Là Tu La tán nhân?
Chương trước Chương tiếp
Loading...