Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 474: Chỉ trở bàn tay




Đó là một lão giả tóc bạc vẻ mặt uy nghiêm.
Theo bản năng, hắn xuất ra pháp bảo chống đỡ. Ngay trung ương pháp bảo hình nón kim chúc đỡ lấy sức lực hơn sáu ngàn thạch, tuy có được lực chống đỡ giảm bớt công kích, làm giảm bớt xung lượng, nhưng dưới lực công kích cường đại đánh vào, thân hình của hắn không tránh khỏi bị bật vào bên trong truyền tống trận, dẫn bạo linh lực phong bạo hạch tâm.
Ngay lúc này vô số linh lực lưu cuồng bạo cùng không gian loạn lưu vỡ tan, tuy lão giả tóc bạc kịp thời đánh ra mười hai viên bảo châu màu xanh, trấn áp linh lực cùng không gian quanh thân, nhưng lại cực kỳ chật vật.
Trong lòng hắn vô cùng kinh nghi, thật sự không thể nào ngờ tới, ngay khi mình vừa bước ra khỏi truyền tống trận, Cổ Nghi sơn đã hoàn toàn bị công phá. Nếu không phải biết rõ ba tên tu sĩ Kim Đan nơi này tuyệt đối không phản bội tông môn, cơ hồ hắn còn nghĩ nơi này trong ngoài cấu kết, chuẩn bị ám toán hắn!
Nhưng cũng bởi vì trong lòng biết được người trước mắt dùng cường lực công núi, mới càng làm lòng hắn cảm thấy sợ hãi.
Chiến Tuyết hiện ra trên đất trống, Thập Ngự Phục Ma kiếm trận vận chuyển tới cực hạn, mấy trăm đạo phi kiếm liên tục điên cuồng công kích bên dưới, những tu sĩ Linh Hư cảnh mới thông qua truyền tống trận lập tức bị chém thành mảnh nhỏ.
Chỉ còn dư lại bốn gã tu sĩ Kim Đan nỗ lực chống đỡ, nhưng bị áp chế tới mức cơ hồ không thể động đậy.
Đằng Huyền cùng Sơ Tam đã sớm chuẩn bị sẵn, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm cùng Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang đánh ra liên tục không chút lưu tình. Lão giả tóc bạc nhất thời cả kinh, nhưng trước khi Diệt Tuyệt Thần Châm bắn tới, kịp thời bắn ra một chỉ, hình nón màu bạc trước mặt hóa thành vô số tấm bạc phân hóa ra, tạo thành linh trận nhỏ ngăn trở bên người hắn.
Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm cùng Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang bị những tấm bạc kia ngăn cản sinh ra bình chướng vô hình, làm tiêu tán hơn phân nửa uy năng, đợi đến khi xuyên thủng, đánh lên người lão nhân tóc bạc chỉ xuyên ra được mấy lỗ thủng mà thôi, Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang tạo ra ngọn lửa cũng bị lão giả dùng pháp lực mạnh mẽ ngăn chặn.
Nhạc Vũ cau mày, không hề cảm giác có chút ngoài ý muốn. Dù cho dùng dược vật tiến cấp tu sĩ Nguyên Anh, ba tên Kim Đan tu sĩ vừa bị giết chết cũng không thể nào so sánh được. Nếu đơn giản như vậy có thể đánh chết hoặc làm hắn bị thương nặng, như thế mới là thật sự kỳ quái.
Ngoài lúc ban đầu ngạc nhiên, kinh nghiệm chiến đấu của lão giả kia thật sự chỉ có thể nói thuộc loại rác rưởi. Làm cho hắn chuẩn bị nhiều thủ đoạn ứng biến cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Vài ngàn năm thời gian thái bình, đất Trung Nguyên lại nuôi dưỡng ra loại phế vật này sao? Không trách được, rõ ràng địa vực rộng lớn hơn Bắc Hoang tới mấy lần, có linh mạch hơn xa, tỷ lệ người tu thành Nguyên Anh nhiều hơn Quảng Lăng Tông ta, nhưng lại thua xa tu sĩ Bắc Hoang. Nếu đổi lại là Ngọc Hoàng Tông, Phù Sơn Tông có được những linh mạch như Linh Đài Tông này cung cấp nuôi dưỡng, chỉ sợ dùng mấy trăm năm thời gian liền có thể đuổi kịp Quảng Lăng Tông!
Xuất ra vài thủ ấn, toàn bộ đại trận hộ sơn nơi này lập tức hưởng ứng, vô số thổ hệ linh lực tụ tập lên đỉnh núi, nặng nề đè ép lên người lão giả tóc bạc. Tiếp theo Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn bay vút lên, dùng nguyên từ lực vững vàng trấn nhiếp hắn.
Ngay khi lão giả tóc bạc dốc toàn lực bắt đầu giãy dụa trói buộc, Nhạc Vũ lại chém ra Bi Âm đao. Tiến thẳng vào ngũ chuyển đao âm, cơ hồ không hề có chút dừng lại đem toàn bộ những mảnh bạc chấn thành phấn vụn. Tiếp theo là mười hai viên bảo châu màu xanh, làm thân hình Nhạc Vũ thoáng lảo đảo nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền bị chấn động bắn ra.
Đợi đến khi Nhạc Vũ chém lên trên người lão giả đã không còn động đậy, đao âm chấn động đã thu hồi. Tiếp theo vô số Hỗn Nguyên Ngũ Hành pháp lực rót vào bên trong, đem thân thể lão giả hoàn toàn khóa cứng lại.
Ngay sau đó đến lượt Sơ Tam đánh ra Ngũ Sắc Thần Quang, xông vào trong đan điền lão giả, khiến cho nguyên anh đang lâm vào tình trạng muốn tự bạo trong nháy mắt lặng im không còn chút tiếng động.
Nhạc Vũ lạnh lùng cau mày, hắn vốn tưởng rằng ít nhất còn phải sử dụng Quảng Lăng Tuyệt Kiếm đem người này chế phục, không ngờ lại một lần đánh giá cao lão giả.
Là thực lực của mình đã chân chính tăng trưởng tới trình độ có thể chống lại Nguyên Anh tu sĩ sao? Hay do thực lực người này quá mức yếu ớt?
Nhạc Vũ cũng lười tiếp tục suy nghĩ, trực tiếp lấy ra ba trăm sáu mươi lăm lôi châm toàn bộ đánh vào trong yếu huyệt của lão giả, đem tử điện hoàn toàn khóa cứng nguyên anh của hắn.
Trong nháy mắt sau đó, hồn thức của Nhạc Vũ liền cảm giác, phát hiện mấy tu sĩ Kim Đan còn lại cùng mấy trăm đệ tử Linh Hư cảnh đang chuẩn bị kết trận đã điên cuồng bỏ chạy.
Thấy được cảnh này, Nhạc Vũ không hề để ý tới, chỉ thúc giục khí huyết cùng Thất Khiếu Linh Lung đan khống chế thiên địa linh khí, đại trận hộ sơn dưới chân lại lần nữa tạo thành lực lượng ngưng trệ khổng lồ, đem mấy trăm người kia giữ chặt lại một chỗ. Chiến Tuyết bí mật mang theo vu lực ngân tuyến, ngay trong một lần phất tay liền chế phục hơn phân nửa đám tu sĩ. Chỉ còn dư lại hơn trăm người vì có pháp bảo hộ thân thượng giai nên không thể xuyên thấu, nhưng hộ sơn đại trận đã nằm trong sự khống chế của Nhạc Vũ, khi hắn điều chỉnh thêm lần nữa, liền hoàn toàn khóa định những tu sĩ Linh Hư cảnh còn lại.
Hắn lại dùng Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn xuất ra nguyên từ lực nhiếp lấy năm tên tu sĩ Kim Đan đến gần.
Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn phát ra nguyên từ lực có thể làm tu sĩ có chuẩn Nguyên Anh thực lực không thể động đậy, thậm chí giống như lão giả tóc bạc, nhất thời khó thể tránh thoát. Lúc này phân chia ra, uy năng yếu bớt hơn phân nửa, chỉ trấn nhiếp được vài lần hô hấp liền bị thoát ra. Nhưng ngay lúc này Nhạc Vũ đã ném Bi Âm đao lên không trung, đao âm tiến thẳng vào ngũ chuyển, âm ba mênh mông chỉ một thoáng đã làm năm tu sĩ Kim Đan rơi xuống đất không thể nhúc nhích. Chiến Tuyết cũng liền bay xuống, cơ hồ mỗi người đánh xuống một quyền, đem năm tu sĩ Kim Đan toàn bộ chế phục, không cho đối phương chút cơ hội có thể tự bạo Kim Đan.
Vào lúc này chân mày Nhạc Vũ chợt nhướng lên, quét mắt nhìn Sơ Tam cùng Đằng Huyền, ánh mắt lạnh lùng làm cả hai nhất thời co rụt cổ, ngoan ngoãn thu hồi Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm cùng Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang.
Đến lúc này cả hai mới nhớ tới Nhạc Vũ chỉ muốn giữ người sống.
Sơ Tam lấy lòng hót lên một tiếng, bay tới dùng đầu cọ cọ Nhạc Vũ. Đằng Huyền thoáng do dự cũng bay tới, thân hình biến thành con rắn nhỏ dài nửa tấc, vòng ở trên vai Nhạc Vũ. Thần thông Pháp Thiên Tướng Địa có thể khiến thân thể nó lớn gấp mười lần, nhưng cũng có thể co rút tới cực nhỏ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhạc Vũ bật cười, đem lực chú ý chuyển sang nơi khác. Ngay khi một gã tu sĩ Kim Đan Linh Đài Tông cuối cùng bị Chiến Tuyết chế phục, đạo nhân trung niên chỉ thoáng do dự một lát rốt cục cũng bay lên đỉnh núi.
Hạ xuống bên cạnh Nhạc Vũ, đạo nhân trung niên lập tức đưa mắt nhìn lão giả tóc bạc dưới chân Nhạc Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin:
Đây là đệ nhất trưởng lão Linh Đài Tông Nguyên Hồng, ta ở Kinh Châu thường nghe nói về người này. Nghe nói pháp lực cực mạnh không thua kém Nguyên Anh tu sĩ chân chính.
Trên mặt Nhạc Vũ như vẫn còn ngây ngẩn, vẻ mặt như còn trong mộng, không khỏi thoáng lắc đầu.
Hắn không để ý tới, chỉ nhìn thoáng qua Nguyên Hồng, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
Không thua Nguyên Anh chân chính sao? Nếu như thế, tu sĩ Nguyên Anh cảnh thật không đáng giá chút nào. Đệ nhất trưởng lão, nói cách khác còn có một người thực lực dưới hắn? Linh Đài Tông bất quá chỉ như thế.
Đạo nhân trung niên nghe vậy nhất thời im lặng, lời nói "bất quá chỉ như thế", chỉ sợ cũng chỉ có Nhạc Vũ nói được ra lời. Đối với những tu sĩ Linh Hư cảnh như họ mà nói, Linh Đài Tông chính là quái vật lớn cao không thể với tới. Chỉ sợ cho dù thực lực không bằng Quảng Lăng Tông, nhưng ở đất Kinh Châu cũng tùy tiện có thể giết bọn họ thật dễ dàng.
Nhưng ngay sau đó, thân thể đạo nhân trung niên chợt run lên. Vô luận thực lực của Linh Đài Tông rốt cục như thế nào, cũng không thể không thừa nhận, thiếu niên trước mắt quả thật có tư cách nói ra lời này.
Vừa rồi tình hình lúc Nguyên Hồng đại chiến cùng Nhạc Vũ, tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, cũng không cảm giác được chuyện đã phát sinh bên trong linh lực lưu bạo loạn. Nhưng vị Nguyên Anh cường giả đã thành danh nhiều năm ở trước mắt, bị đánh bại chỉ sau vài lần hô hấp, chính là sự thật.
Bên trong tông môn từ khi nào lại xuất hiện người mạnh mẽ như vậy? Cảnh giới Kim Đan nhưng lại có thể đánh bại Nguyên Anh. Xem tình hình, muốn giết chết Nguyên Anh cũng không có gì là không được. Lúc trước nghe mấy vị sư huynh nói, hài tử này từ lúc bắt đầu tu chân cho tới hiện tại, tựa hồ còn chưa tới mười năm đi? Tư chất bậc này, thực làm người nghe kinh sợ, cả đời này thật sự ta chưa hề được thấy! Không trách được họ lại nói tông môn đã có cơ hội chấn hưng.
Trong lòng đạo nhân trung niên nhất thời như sóng biển ba đào, ý mừng pha lẫn hâm mộ thật lâu không tan. Thẳng qua một lát hắn mới nhớ tới định khuyên Nhạc Vũ nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy Nguyên Hồng đã bị chế phục, nhưng thực lực Linh Đài Tông vẫn còn, đợi khi đối phương đến cứu viện sẽ vẫn gặp hung hiểm như trước.
Đợi đến khi hắn nhìn qua, mới phát hiện Nhạc Vũ đã đi tới trước người Nguyên Hồng, thoạt nhìn hoàn toàn không có ý tứ muốn rời đi, thỉnh thoảng còn đánh ra một viên linh thạch tu bổ hộ sơn đại trận nơi này.
Vừa rồi nơi này bị Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn đè ép xuống phá hư không ít, đợi đến khi Nhạc Vũ lấy Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm đoạt đi quyền khống chế pháp trận, những đệ tử Linh Đài Tông cũng đã phá hư không ít. Cả tòa đại trận đã sớm bị tổn hại không sao chịu nổi.
Nhưng lúc này Nhạc Vũ đã đánh ra vô số linh thạch, pháp trận đã gần như hỏng mất từ từ được chữa trị, chẳng qua đạo nhân trung niên theo bản năng cảm giác được, kết cấu cùng công dụng của pháp trận này đã khác hẳn pháp trận lúc trước.
Bất quá lúc này trong lòng hắn càng thêm kinh hãi, linh giác của hắn báo cho hắn biết linh lực cùng đại trận phù hợp tới mức làm người phải kinh tâm.
Ngay khi Vương Vân còn đang kinh ngạc khó hiểu, Nhạc Vũ đã đưa mắt nhìn Nguyên Hồng vừa thanh tỉnh, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Tịch Nhược Tĩnh đã bị Linh Đài Tông các ngươi bắt đi, hôm nay ở nơi nào?
Chương trước Chương tiếp
Loading...