Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 382: Vu Thần Chiến Tuyết
- Đây là ta sao?
Trước mắt Chiến Tuyết đang trôi nổi một tấm gương đồng, mà bóng người bên trong gương chính là Chiến Tuyết. Cho dù có dùng từ thiên kiều bá mỵ, tuyệt sắc khuynh thành cũng không xem là quá mức. Khí chất của nàng phong hoa tuyệt đại, còn có một cỗ trang nghiêm thần thánh làm người ta không dám xúc phạm.
Nhưng làm Chiến Tuyết chú ý nhất chính là người trong kính đã không còn nửa điểm tử khí đáng sợ.
Nàng để ý nhất chính là điều này, tự ti nhất cũng chính là như thế. Từ khi có ý thức tới nay, nàng không dám đứng quá gần vị trí của chủ nhân, lo lắng hơi thở của mình sẽ bị đối phương cảm thấy được, sẽ làm hắn phát sinh lòng chán ghét.
Chiến Tuyết phất phất tay đem gương đồng dời đi, sau đó bắt đầu đánh giá khắp bốn phía. Vẫn là không gian vô cùng nhỏ hẹp như trước, nơi này vốn không có bất kỳ linh lực kim chúc nào tồn tại, bên trong giới chỉ Nhạc Vũ giao cho nàng, lại càng không có vật gì liên quan tới kim chúc.
Nhưng khi nàng vừa tỉnh lại, muốn xem bộ dáng hiện giờ của chính mình, mặt gương đồng kia lại tự động xuất hiện ngay trước người của nàng.
Chiến Tuyết mở trừng hai mắt, trên mặt có chút không giải thích được. Nàng cảm giác không gian chung quanh sinh ra một loại cảm giác vô cùng quái dị.
Nàng cảm giác mình ở trong không gian này có thể làm được rất nhiều chuyện. Tỷ như pháp tắc nơi này có thể theo ý niệm trong lòng nàng sửa đổi.
Cắn nhẹ ngón tay, Chiến Tuyết thoáng chần chờ một lát, rốt cục thử đưa ngón tay ra phía trước dò xét. Sau đó cả không gian giống như quả khí cầu được thổi lên, hướng ra ngoài nhanh chóng khuếch trương. Cuối cùng kéo dài tới phạm vi hai mươi dặm phương viên mới ngừng lại. Nhưng không ngờ còn có ánh mặt trời, có một hồ nước nhỏ, cùng rừng cây sân cỏ đều không hề thiếu thốn.
Cũng không phải Chiến Tuyết cảm giác không thể tiếp tục biến hóa, mà là nàng cảm giác làm như vậy đã là đầy đủ.
Lúc ban đầu Chiến Tuyết còn tỉnh tỉnh mê mê, ngay sau đó rốt cục nàng liền ý thức được mình đang làm gì, trong mắt Chiến Tuyết bộc phát ra một đoàn sáng bóng.
- Nơi này là thần quốc của ta, ở trong quốc nội, ta không gì làm không được.
- Ta là thần! Là Câu Trần Tinh Quân, chưởng khống toàn bộ việc trảm yêu trừ ma!
Khi thanh âm vừa rơi xuống, bên trong phương viên hai mươi dặm liền vang lên thanh âm ầm ầm như hưởng ứng. Quanh người Chiến Tuyết đồng thời bộc phát ra chiến ý nghệ thiên, cùng vô số tín ngưỡng lực. Ngay lập tức ở sau gáy nàng tạo thành một đoàn linh quang, bên trong không ngừng hiện ra đủ loại binh khí.
Quang huy trong mắt Chiến Tuyết vẫn chưa từng dập tắt.
- Ta có thể làm cho thổ địa phì nhiêu, chưởng khống toàn bộ thế gian thu hoạch mưa gió bốn mùa!
Hai luồng linh quang nho nhỏ lục tục tạo thành sau gáy Chiến Tuyết, chẳng qua thể tích nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể không ngừng xoay tròn quanh hình ảnh những binh khí đang hiện lên.
Theo ba đoàn linh quang tạo ra, ý niệm của Chiến Tuyết không ngừng kéo dài bên trong không gian.
- Ai đang hướng ta cầu nguyện?
Trong đầu lại hiện ra thanh âm, trong lòng Chiến Tuyết vừa động, tìm kiếm theo thanh âm cầu nguyện kia. Đó là một sợi dây tín ngưỡng chói mắt nhất, chân thật nhất. Khi ý niệm của Chiến Tuyết lan tràn tới cuối, cũng chỉ thấy một võ sư thân trung niên thân thể tráng kiện, đang đau khổ chiến đấu cùng một con yêu thú cấp bốn. Tuy trên người chồng chất vết thương, nhưng không hề ngừng nghỉ cầu nguyện mặc niệm tên của nàng.
- Người thành kính, nên được ban thưởng.
Trong lòng không suy xét lý do, một cỗ ý niệm xẹt qua, sau đó một cỗ lực lượng màu đỏ từ trong linh quang sau gáy nàng phân ra, men theo sợi chỉ kia bay đi, trong nháy mắt thân thể da thịt người võ sư kia đang bắt đầu bành trướng. Lực lượng trong nháy mắt bạo tăng mấy thành, thân thể cũng biến thành nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian thoáng chốc, đã đánh nát thân thể con yêu thú cấp bốn.
Nam tử trung niên đầu tiên vô cùng vui mừng, sau đó thấp thỏm quỳ xuống, lấy tư thái vô cùng thành kính cầu nguyện cảm tạ. Thần tình Chiến Tuyết vẫn lạnh lùng, đem ý niệm của mình thối lui trở về.
- Đây là vu thuật! Ta có thể lựa chọn người thành kính, có tư chất giúp ta xử lý sát phạt. Quản lý mưa gió bốn mùa, khiến cho mùa thu hoạch của tín đồ phong hậu, thi triển thần tích truyền bá danh tiếng của Câu Trần Tinh Quân!
Trong tích tắc, trong ba đoàn linh quang sau gáy Chiến Tuyết có một hai phù văn bắt đầu hiện ra ngoài, đơn giản cực kỳ, lại thật cô lẻ, thoạt nhìn rất nhỏ bé.
Mỗi khi ở thế gian kia có một sợi tín ngưỡng lực nào cầu trợ tới Chiến Tuyết, những phù triện kia sẽ phát ra một ánh sáng, theo tín ngưỡng lực trả lại một lời đáp ứng.
Mà mỗi một phù văn, đại biểu cho một loại vu thuật, một loại lực lượng hoàn toàn khác hẳn, lệ thuộc vào lực lượng của vị Vu Thần như nàng!
Sau đó, vẻ mặt tự tin như có thể nắm hết tất cả trong tay của Chiến Tuyết hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy. Ngược lại hoàn toàn suy sụp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn biến thành như khóc tang rầu rĩ.
Muốn sửa sang lại toàn một một ngàn năm trăm vạn sợi tơ tín ngưỡng, từ đó tìm ra tín đồ thành kính nhất, lại phân định cấp bậc, xác nhận tư chất, đây không chỉ là một phiền toái nhỏ.
Tiếp theo căn cứ cấp bậc định ra, lại đáp trả tín ngưỡng của đối phương, việc này càng thêm khó xử lý.
Hai mắt Chiến Tuyết bắt đầu đỏ lên, nước mắt lưng tròng. Nhưng chuyện này nàng thật sự không biết xử lý, mặc dù từ khi tỉnh lại Chiến Tuyết đã cảm giác được khả năng tính toán của mình tăng thêm vô số lần, thậm chí có thể đem ý thức của mình chia làm vô số phần để xử lý những lời cầu nguyện.
Nhưng số lượng khổng lồ như vậy, nàng xử lý thế nào vẫn còn xa xa không đầy đủ. Nhiều nhất nàng chỉ có thể xử lý được hai vạn tín ngưỡng lực, mặc dù mỗi ngày không phải mỗi thời mỗi khắc đầu có người hướng nàng cầu nguyện, nhưng chênh lệch thật sự quá mức khổng lồ.
Mặc dù Chiến Tuyết không biết hậu quả, nhưng theo bản năng nàng cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy, tuy không bất lợi đối với mình nhưng tuyệt không có chỗ tốt.
Tất cả tín ngưỡng lực đều đang dùng tốc độ chậm chạp sửa sang lại, nhưng trong đầu Chiến Tuyết đã từ từ cảm giác đau đớn, cùng cảm giác suy yếu do bị tiêu hao tinh thần lực.
Ngay lúc nàng sắp khóc òa lên, trong đầu nàng chợt hiện lên một hình ảnh.
- Đúng rồi! Còn có chủ nhân, chủ nhân nhất định biết cách xử lý.
Cơ hồ không chút do dự, Chiến Tuyết bắt đầu dùng ý niệm thông qua Thông U Định Minh Châu liên lạc với Nhạc Vũ.
Sau đó bên kia trầm mặc chốc lát, rốt cục sau mười mấy lần hô hấp, liền trả lại một đạo ý niệm.
- Một phù trận?
Khi Chiến Tuyết học xong tin tức bên trong ý niệm này, nhất thời vẻ ủy khuất trên mặt biến mất sạch sẽ. Chẳng những Nhạc Vũ đưa cho nàng phương pháp giải quyết, còn cung cấp cho nàng một phù trận tương đối đơn giản có thể dùng để giải toán.
Mặc dù hơn phân nửa được hoàn thành trong lúc vội vàng thiết kế, nhưng đã là phương thức gần như hoàn mỹ, giải quyết được khốn cục bây giờ của nàng.
Chiến Tuyết nắm chặt tay, trong mắt lóe ra ý chí chiến đấu vô cùng mãnh liệt. Nguồn truyện: Truyện FULL
Yêu cầu về linh thạch, bên trong giới chỉ Nhạc Vũ đưa cho nàng còn không ít, mà bây giờ nàng chỉ cần dựa theo sơ đồ phác thảo mà Nhạc Vũ cung cấp đem hoàn thiện là xong!
Có thể tạm dừng việc sửa sang tín ngưỡng lực, có thể dùng pháp trận để tính toán. Kiến thức trận đạo nàng học được gần đây bây giờ đã có thể vận dụng.
Thần quốc của nàng còn có chút không ổn, nếu có thể thiết kế ra linh trận tương ứng, có thể trợ giúp vững chắc không gian hay không?
Khi trong lòng Chiến Tuyết còn đang suy tính linh trận trợ giúp được mình những việc gì, nàng bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, nghĩ thầm vu thuật mà mình trợ giúp tín đồ bạo tăng thực lực, có thể tác dụng được trên người Nhạc Vũ hay không?
Dẫn mọi người đi tới Tàng Bảo Các bên trong Tử Hiên Phủ, trong lòng Nhạc Vũ cảm giác có chút dở khóc dở cười. Hắn hoàn toàn không ngờ tới, sau khi Chiến Tuyết thành công phong thần, thế nhưng vì loại chuyện này khiến cho mình thiếu chút nữa òa khóc.
Thật ra thời thượng cổ tới nay, vô luận là lúc bái tế tổ tiên hay sùng bái thần minh, làm gì có chuyện hữu cầu tất ứng?
Ước chừng tình hình của những Vu Thần khác cũng giống như Chiến Tuyết. Lực tính toán bản thân cùng số lượng của tín ngưỡng lực thật kém quá xa.
Nhưng dân chúng bình thường, chỉ cần thỉnh thoảng được thần minh chú ý cũng đã vô cùng cảm ân cảm đức. Còn có rất nhiều người chẳng qua chỉ tìm kiếm tâm linh ký thác mà thôi. Căn bản không phải cầu hồi báo. Từ hồng hoang cho tới nay, những Vu Thần không phải đều là như vậy? Hơn nữa có mấy người còn phát triển thành Thập Nhị Vu Thần cùng tứ linh thần thú mạnh mẽ.
Nhưng trong tự điển cùng ý thức của Chiến Tuyết, ước chừng chưa bao giờ có bốn chữ "được hay không được".
Nếu nàng cố gắng muốn đem những lời cầu nguyện của tín đồ đều quản lý, vậy cứ chiều theo nàng.
Từ lúc Chiến Tuyết dùng ý niệm nhắn nhủ tin tức, may là nàng còn chưa ngu xuẩn tới mức mong muốn đạt tới hữu cầu tất ứng. Mà mình chế định ra cấp bậc, những tín đồ thành tín khác nhau, đều có được lời hồi báo khác nhau. Nếu không cho dù có thần lực nhiều hơn nữa cũng không đủ để tiêu hao.
- Mặc dù Chiến Tuyết thông minh, nhưng với hình thức suy nghĩ đơn giản của nàng, nàng thật sự không cách nào nghĩ ra những phương pháp này. Hiển nhiên trong lúc phong thần, nàng đã đột phá, kết hợp với một bộ phận kinh nghiệm trí nhớ của Mục Hi Ngọc, chẳng qua thật sự kỳ quái, vì sao ta cảm giác lực khống chế đối với nàng chưa từng yếu bớt, ngược lại càng gia tăng thêm? Ý niệm kia lệ thuộc vào ta, tựa hồ đã tăng lên tới mức độ chấp niệm! Chẳng lẽ trí nhớ về Trữ Vân không thể phục hồi? Hay là còn có duyên cớ khác?
Nhạc Vũ suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, dứt khoát bỏ qua ý nghĩ này. Dù sao bên chỗ Chiến Tuyết có tình hình như thế nào, hắn còn có thể gọi nàng về cặn kẽ hỏi thăm là được.
Nhưng giờ phút này điều hắn muốn biết nhất là linh trận hắn thiết kế thông qua vô số lần cải tiến tính toán, rốt cục sẽ diễn biến thành hình dáng ra sao. Có thể tạo được trợ giúp cho nàng hay không?