Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 37: Tiểu muội trở về
Nhiễm Lực hoàn toàn hấp thu yêu lực kết tinh Hóa Trần Linh Hoàn trong hơn một canh giờ. Một hoàn thuốc nho nhỏ như vậy khiến cho nội tức của Nhiễm Lực mới vừa tiến vào cấp tám không lâu lại đề thăng lên một cấp đỉnh phong.
Nhạc Vũ thu bàn tay đặt trên lưng Nhiễm Lực lại, trên mặt không quá vui mừng.
- Xem ra có chút quá lạc quan rồi. Với tốc độ như vậy, nếu như nếu đổi lại là bản thân ta thì qua nửa năm có thể hoàn toàn chuyển hóa đã là rất tốt-
Thì thầm trong miệng, Nhạc Vũ lại lâm vào trầm tư,
Bản thân Nhiễm Lực nguyên khí đầy đủ nên tốc độ chuyển hóa những chân nguyên yêu lực này dĩ nhiên là phải nhanh một chút, điều này lại khiến Nhạc Vũ một phen nguyền rủa lão Thiên bất công.
Theo ước đoán của Nhạc Vũ, hiện giờ hắn dựa vào sự trợ giúp của Ngũ Hành linh hoàn nhất cử tiến vào đại Hỗn Nguyên chân khí tầng thứ sáu. Bất quá ở phương diện tốc độ chuyển hóa, mặc dù cộng thêm hệ thống trí năng phụ trợ, tối đa cũng chỉ có thể đạt tới một nửa Nhiễm Lực mà thôi. Chênh lệch thật lớn, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Điều này cũng khiến cho mục tiêu nhanh chóng đề thăng thực lực của Nhạc Vũ có chút thay đổi. Bất quá nghĩ lại cũng có lý, nếu như có thể trong thời gian ngắn có thể chuyển hóa thì điều bí mật này đã không giữ tới hiện giờ vẫn không có ai phát hiện.
Bất quá bởi vậy mà nếu hắn muốn trước lúc Tấn Húc làm khó dễ tăng tu vi lên cảnh giới võ sư thì còn cần thay biện pháp. Nói không chừng, còn phải chịu mạo hiểm.
Nhiễm Lực cũng không hiểu được sự phức tạp trong lòng tiểu chủ nhân lúc này, gã vội vã thu công, trong lòng vừa mừng vừa lo. Vui vì về phương diện nội tức lại có điểm đề thăng. Lo chính là phục dụng linh hoàn này, ngày sau e là có hậu hoạn.
Mặc dù Nhạc Vũ nói hươu nói vượn nhưng Nhiễm Lực rất rõ ràng trong đó phần nhiều chỉ sợ là lừa dối. Khi gã mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nhạc Vũ thì trong lòng nhất thời hồi hộp.
- Thiếu gia, rốt cuộc thành không vậy?
- Sau này phải nhớ kỹ, nhiều nhất ba tháng phục dụng một lần! Nếu ngươi tự mình làm loạn, xảy ra vấn đề gì đừng trách ta.
Nhạc Vũ tức giận hừ lạnh một tiếng, cũng lấy ra một viên Ngũ Hành linh hoàn nhét vào trong miệng.
Thật ra thì phục dụng linh hoàn này, nguy hiểm đã bị Nhạc Vũ hạ xuống mức thấp nhất rồi. Hắn cố ý đem một viên linh hoàn chia làm ba phân. Điểm yêu lực này, đừng nói là Nhiễm Lực, cho dù bản thân hắn hấp thu cũng chỉ chịu ảnh hưởng nhỏ nhất . Nhưng nếu như thân thể hắn không cách nào tiến hành chuyển hóa yêu lực chân nguyên thì hắn có có thể sử dụng hệ thống phụ trợ trí năng, lấy đại Hỗn Nguyên chân khí của bản thân bức ra cho Nhiễm Lực. Nhưng đối với chân khí trong cơ thể của mình, hắn lại không thể nghĩ ra nên mới cần Nhiễm Lực để làm chuột bạch.
Ngũ Hành linh hoàn tiến vào trong cơ thể, nhanh chóng hóa thành yêu khí tương tự đại Hỗn Nguyên chân khí thâm nhập vào kinh mạch. Bất quá yêu lực kết tinh của yêu thú cấp một cấp hai cho dù chỉ còn lưu lại một phần ba thì đối với Nhạc Vũ mà nói vẫn là khổng lồ. Khi vừa mới tiến vào trong cơ thể Nhạc Vũ đã bắt đầu dâng lên cuồn cuộn. Hiện giờ Nhạc Vũ phải lấy chân khí bản thân để thuần phục, sau đó dung hợp đến Hỗn Nguyên chân khí. Với nội tức chỉ mới đến cấp năm thì đây là điều rất khó khăn, may là hắn đã chia viên linh hoàn làm ba phần, nếu không một viên cũng đủ cho hắn vất vả đến tối.
Nhạc Vũ tiến vào trạng thái nhập định nên không để ý chuyện bên ngoài. Nếu không hắn sẽ thấy được cảnh Nhiễm Lực cao hứng đến muốn nhảy lên, không ai không thích thực lực mình tăng lên.
Đối với một kẻ dốc lòng vì võ đạo như Nhiễm Lực, có thể đề thăng tu vi trên diện rộng lại không có gì hậu hoạn thì còn gì có thể vui mừng hơn.
Nhiễm Lực lại nhìn sang bên chiếc đỉnh đồng, bên trong đó vẫn còn một hoàn thuốc tương tự. Gã bây giờ chỉ hận không được cầm nó nuốt vào, cuối cùng vẫn còn nhớ rõ lời của Nhạc Vũ mới miễn cưỡng nhịn xuống. Bây giờ gã đã hoàn toàn tin phục Nhạc Vũ, ngay như thời hạn phục dụng Bồi Nguyên hoàn nói ba ngày chính là ba ngày, mình thử thiếu một canh giờ cũng không được, vừa rồi hắn nói vậy chắc chắn có một chút căn cứ.
Nhiễm Lực miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác, hơi bất đắc dĩ gãi đầu, lại nghĩ tới hoàn thuốc này chỉ còn một viên, vậy chẳng phải ba tháng sau sẽ không còn đồ để ăn.
Nhiễm Lực nghĩ đến vậy thì không khỏi nhăn nhó. Hắn lại muốn khuyến khích Nhạc Vũ chạy đến chỗ ngoài khe sâu, đi săn giết mấy yêu thú. Bất quá nghĩ đến nguy hiểm ngày đó, lại thêm cả vẻ mặt lo lắng như muốn phát điên lên của Nhạc Trương Thị, gã lại cảm thấy chột dạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sau khi trở lại trong thành vào buổi tối, hai người phát hiện số lượng võ sư trong tộc và người hầu ít hơn buổi sáng rất nhiều. Nhạc Vũ suy đoán này chắc là phần lớn nhân lực đã được điều tới Hắc Vân Sơn lục soát. Đám yêu thú kia chỉ sợ là đã gặp phải tai bay vạ gió.
Ngoài ra mức độ cảnh giới cũng đã được nâng cao. Rất nhiều người vào thành đều nhất nhất bị kiểm soát. Dĩ nhiên Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực thì không bị như vậy mà trực tiếp lấy thân phận con cháu trực hệ để đi thẳng qua.
Lần này hắn về tới nhà thì phát hiện sắc mặt của đám người hầu đều vui vẻ. Vốn Nhạc Vũ cũng không ngờ đến, tiệm thuốc kể từ khi khai trương làm ăn phát đạt, giải trừ nguy cơ mất đất thì tinh thần của đám người hầu cũng tốt hơn nhiều.
Cho đến khi thị nữ thiếp thân Thúy nhi bên canh Nhạc Trương Thị vui mừng chạy ra trước mặt hắn thì Nhạc Vũ mới phát hiện không khí hôm nay rất không thích hợp.
- Muội muội của ta trở lại?
Nghe Tiểu Thúy nói xong, Nhạc Vũ nhất thời có chút hoảng hốt, nghĩ thầm mình rốt cục phải đối mặt với nguy cơ này sao? Hắn lại nhớ tới tin tức mà đã nghe ngóng được lúc trước.
- Làm sao sớm như vậy? Không phải nói còn có hơn hai mươi ngày đấy sao? Ta nhớ chuyến tập huấn ở Bộ Vân Đường phải cuối tháng mười mới kết thúc mà?
Nhiễm Lực nghe vậy lườm một cái:
- Thiếu gia ngài quên rồi sao? Tiểu thư nàng là nữ hài, cuối cùng là phải lập gia đình, chỉ có nam nhân trong tộc mới ở tại Vọng Thành Sơn đến cuối tháng mười.
Cái gọi là Vọng Thành Sơn là một ngọn núi nhỏ cách Hổ Lĩnh chừng hai mươi dặm, bởi vì phương hướng đối diện với Nhạc gia thành, nhãn lực tốt có thể nhìn lẫn nhau nhau, vì vậy được gọi là Vọng Thành Sơn.
Nơi đó là chỗ dòng họ chăn nuôi yêu thú cấp hai trở xuống, Bộ Vân Đường và Vọng Huyết Đường cứ năm năm một lần sẽ tổ chức tập huấn, rèn luyện năng lực thực chiến yêu thú của đệ tử. Sở dĩ không tiến hành hàng năng là vì nghĩ đến chu kỳ sinh sản của yêu thú.
Nhạc Vũ rốt cục nhớ tới, những vũ kỹ thượng đẳng trong dòng họ không truyền cho nữ tử. Mọi người trên Đông Thắng đại lục cũng bắt đầu biết, hôn nhân cận tộc sẽ có hậu họa nên mặc dù nhân lực trong tộc thiếu thốn cũng rất ít có hôn nhân cùng huyết thống.
Vì thế trong hai mươi ngày tập huấn cuối cùng thì những nữ hài trong tộc đều bị cho về, tinh hoa võ học chân chính sẽ được dạy dỗ vào thời gian này.
Dĩ nhiên cũng có hai loại tình huống ngoại lệ, một loại là người ở bên trong tộc, một loại có thiên phú cực cao mà dòng họ không nỡ bỏ qua. Bất quá tiểu muội của Nhạc Vũ không thuộc hai loại này, thân là nữ cháu ngoại, lại có giá trị hôn nhân rất lớn, dòng họ không thể bỏ qua.
Nhạc Vũ vì thất ngộ mà ảo não. Bất quá sau một thoáng lại trở nên vui vẻ, sải bước về phía chủ phòng. Từ đằng xa, hắn đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Nhạc Trương Thị.
Điều này khiến Nhạc Vũ không khỏi hơi kinh dị, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nhạc Trương Thị vui vẻ ra mặt như thế. Cho dù là lúc nhận những phương thuốc trong tay hắn, cho dù là lúc biết được tu vi nội tức của hắn đã đạt cấp năm thì cũng không cười vui vẻ như vậy.
Nhạc Vũ bất giác cười khổ, xem ra phân lượng tiểu muội này trong lòng Nhạc Trương Thị còn quan trọng hơn mình. Lúc hắn vừa định bước vào cửa thì trong lòng cảm nhận được một hồi khiếp ý.