Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 163: Chợ tán tu
Nhạc Vũ dùng linh giác được người đến chính là vị Tịch phù sư đã mấy ngày không gặp. Hắn cười tươi đi vào trong phòng rèn, sau đó ánh mắt ngưng lại trên nhóm tài liệu của Nhạc Vũ.
- Nhạc tiểu đệ, chẳng lẽ ngươi đang luyện khí? Không biết tiến triển như thế nào?
Bên cạnh Nhiễm Lực là một rãnh sâu, hắn cũng có chú ý tới. Bất quá với tu vi tiên thiên của Nhạc Vũ, ở bên trong căn phòng này vô luận làm ra động tĩnh gì, đều không có gì đáng kỳ quái. Hoặc hắn đang thí nghiệm bí pháp gì đó, hoặc luyện chế pháp khí thất bại.
Binh khí của bọn họ dù Tịch Nhược Tĩnh dùng linh thức cao nhân nhất đẳng cũng không cảm thấy được vẻ dị thường nào khác. Bên trong linh thạch của binh khí Nhạc Vũ đã cố ý khắc vào Ẩn Phù.
Đối với cơ quan khôi lỗi hoặc Ngũ Hành Tụ Linh trận không có tác dụng gì quá lớn, nhưng linh thạch bên trong binh khí ngoại trừ khi sử dụng, bình thường sẽ không tạo ra ba động gì quá lớn. Cũng chỉ khi thu nạp linh lực mới có được chút ít động tĩnh, bình thường thật dễ dàng giấu diếm.
Mà từ bên ngoài nhìn vào, hình dáng của bốn thanh binh khí cũng không có gì khác biệt với lúc Trúc gia đưa đến.
- Xem như thuận lợi.
Chuyện chế tạo linh binh, Nhạc Vũ không muốn để Tịch Nhược Tĩnh hay biết, nhưng lại không muốn nói dối trước mặt vị lão nhân này, lại dời đề tài sang chuyện khác:
- Sao hôm nay Tịch lão mới đến? Có chuyện quan trọng gì hay sao?
- Hai ngày nay quả thật xảy ra chuyện lớn!
Tịch Nhược Tĩnh cau mày, khi nhìn thấy tia nghi ngờ trên mặt Nhạc Vũ, trong lòng nhất thời hiểu được:
- Yên tâm đi, hai ngày nay chỉ sợ chính Tuyết Ẩn Môn cũng không rảnh rỗi đi tìm chúng ta gây phiền toái. Đừng nói là bọn hắn, dù là Thừa Vân Môn cùng Hi Hoàng Phù Sư Hội cũng không lòng dạ nào chú ý. Nhưng chuyện này cũng không có quan hệ gì tới hai chúng ta đâu.
Khi Tịch Nhược Tĩnh nói xong câu cuối cùng, trong giọng nói đã lộ ra vẻ tự giễu thật rõ ràng. Trong lòng Nhạc Vũ kỳ quái, cũng có ý tưởng muốn hỏi rõ đã xảy ra chuyện đại sự gì, nhưng nhìn bộ dạng thần thái của Tịch Nhược Tĩnh, rõ ràng là không muốn nói chuyện. Nhưng mấy câu nói kế tiếp của đối phương lại làm cho hắn lộ ra sắc mặt vui mừng.
Chợ tán tu mong đợi đã lâu hôm nay đã được khai trương.
Gọi là chợ tán tu, thật ra không tổ chức bên trong Lê thành. Mà tổ chức trong một trấn nhỏ cách Lê thành ngoài trăm dặm, khi Tịch Nhược Tĩnh mang theo ba người đi tới nơi này, trong ba người bao gồm cả Nhạc Vũ cũng hơi ngẩn ra. Họ nghĩ thầm nếu không phải có người chỉ dẫn, chỉ sợ họ không cách nào nghĩ ra ở một địa phương vô cùng đổ nát như vậy lại là chỗ giao dịch của những cường giả tiên thiên trở lên.
Ở ngay đầu trấn, có đệ tử của Tuyết Ẩn Môn canh gác. Dựa theo cách nói của Tịch Nhược Tĩnh, chợ giao dịch này do chính tứ đại thế lực của Bắc Mã Nguyên cùng nhau tổ chức, lại chia đều lợi ích bên trong. Nhưng vô luận là Hi Hoàng Phù Sư Hội hay là đại khôi sư đã đột phát Linh Hư Tâm Động kỳ, mặc dù thế lực ở khu vực này cũng cực kỳ cường đại, tuy nhiên lại không có đệ tử nơi này, chuyện canh gác cùng duy trì trật tự bên trong trấn giao cho hai môn phái trước.
Khi Nhạc Vũ đi theo Tịch Nhược Tĩnh vào trong trấn, rõ ràng nhìn thấy người của Tuyết Ẩn Môn vẻ mặt âm trầm nhìn họ đi qua. Điều này không ngoài dự liệu của hắn, Lâm Li cùng Hồng Hạo đều là đệ tử kiệt xuất nhất của hai môn phái này trong mấy năm gần đây bồi dưỡng ra. Nhưng hiện tại đều chết trong tay của hắn. Những người này cũng chưa chắc mang theo ý nghĩ báo thù, nhưng cũng sẽ không có sắc mặt tốt với người đã quét đi mặt mũi của sư môn bọn hắn.
Mỉm cười không thèm để ý chút nào, Nhạc Vũ bắt đầu quan sát chung quanh. Hắn cảm giác nơi này náo nhiệt ngoài dự liệu, nhưng cũng không nhìn thấy tiên thiên cường giả bên trong, chỉ có các đại thành cùng gia tộc tại Bắc Mã Nguyên cùng mở quầy hàng tạm thời chi chít khắp nơi bên ngoài, làm cho trấn nhỏ có cảm giác càng thêm lớn hơn gấp mấy lần. Thậm chí ngay cả Nhạc gia của bọn họ cũng có phần bên trong.
Ngay khi nhìn thấy được lá cờ chữ Nhạc phấp phới trên quầy hàng, vẻ mặt Nhạc Vũ chợt ngẩn ra lần nữa. Hắn nghĩ thầm không trách được mấy vị lão nhân trong nhà, muốn hắn sau khi đến Lê thành tìm tới vị chưởng quỹ của gia tộc ở tại nơi này, nói là có thể giúp đỡ được việc cho hắn, hai ngày nay hắn ở trong lò rèn của Trương gia bận rộn luyện chế nên còn chưa gặp mặt.
Tùy ý đi tới một hai quầy hàng quan sát qua một chút, Nhạc Vũ phát hiện đại khái cũng là các loại tài liệu. Trong đó không thiếu tài liệu xương cốt cùng kim chúc dùng để luyện khí cùng khôi lỗi, căn bản thế lực càng lớn thì đồ vật có thể lấy ra càng nhiều. Nhưng chỉ đổi chứ không bán, điều này làm Nhạc Vũ có chút khó hiểu. Những đồ vật dù sao cũng là vật cần thiết cho gia tộc, không đổi thành tiền còn lấy ra làm gì?
- Nhạc tiểu đệ, hàng năm các đại thành giao phó tiền hiếu kính cho chúng ta, đều có quy tắc sẵn. Những thứ không nằm trong quy tắc, căn bản có mang tới chúng ta cũng không dùng đến. Mỗi nhà đều có những nhu cầu khác nhau, cũng tỷ như Nhạc gia của cậu cùng Hi Hoàng Phù Sư Hội có quan hệ chặt chẽ, cung phụng đồ vật cho chúng ta so sánh với Tuyết Ẩn Môn cùng Thừa Vân Môn nhiều hơn không ít. Trong đó có da thú cùng các loại sợi tơ làm chủ. Có đôi khi gom không đủ, cũng chỉ đành dùng đồ của người khác để đổi lại, bù đắp cho nhau.
Tịch Nhược Tĩnh lại khẽ mỉm cười:
- Hơn nữa ngươi đừng quên, lão tổ tông nhà ngươi còn cần tới. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhạc Vũ nhíu mày cảm thấy buồn cười, đi theo Tịch Nhược Tĩnh vào trong trấn, nơi đó mới là nơi tập trung nhiều nhất của chợ tán tu. Nhưng không đợi hắn bước ra được mấy bước, Nhạc Vũ chợt rùng mình. Tuy hắn dựa theo Tịch Nhược Tĩnh phân phó, ở chỗ này kiềm chế thần thức linh giác, nhưng mặc dù ở cách xa khoảng cách hai dặm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được phía bên kia có hơn mười cỗ khí tức vô cùng cường đại.
Người bình thường dù cả đời cũng thật khó nhìn thấy được một tiên thiên cường giả, nhưng ở chỗ này chỉ tùy tiện liền có thể nhìn thấy được hơn mười vị!
- Thật ra thường ngày náo nhiệt hơn rất nhiều. Bắc Mã Nguyên xem như vật liệu sung túc, mỗi tháng mở chợ quanh thân mấy chục dặm đều có tán tu cùng tiên thiên vũ tông ngàn dặm xa xôi chạy tới.
Tịch Nhược Tĩnh vừa đi về phía trước vừa thuận miệng giải thích:
- Hôm nay vì bất đắc dĩ nên phải khai trương trước ngày quy định. Có ít người không hay biết nên còn chưa kịp chạy tới. Nhưng chất lượng hàng hóa trong chợ hôm nay vượt xa dĩ vãng!
Nhạc Vũ nghĩ nếu lần này còn chưa có nhiều người hay biết, vì sao chất lượng còn có thể tăng lên, trong lúc bất chợt linh giác nổi lên báo động, một cỗ kiếm khí cực kỳ bá đạo chợt từ một bên nghiêng qua đâm tới. Nhạc Vũ theo bản năng rút đao chém ngang, nhưng thân hình của hắn vẫn bị tác dụng của lực giao phong làm trượt ra xa hơn mười bước.
Trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, chỉ cảm thấy cỗ khí tức băng hàn tương tự con côn trùng cắn hắn mấy ngày trước đang dọc theo thanh đao truyền lên. Phù trận ngũ hành hình cầu trong cơ thể hắn lập tức phản ứng, đem cỗ khí tức băng hàn kia lập tức thu nạp.
Mặc dù lúc này cánh tay trái hắn không bị đông cứng, nhưng vẫn xuất hiện tình huống tạm thời khó thể hoạt động.
Giờ phút này Nhạc Vũ liền nghĩ đến người đột kích rốt cục là vị tiên thiên cường giả nào bên trong Tuyết Ẩn Môn. Ở nơi này có thủy linh lực cùng băng linh lực sinh động nhất, người tu tập công pháp băng cùng thủy cũng dễ dàng đột phá tiên thiên nhất. Mà Tuyết Ẩn Thừa Vân, chẳng những là người sáng lập Tuyết Ẩn Môn, còn tu luyện băng công pháp. Bên trong những tiên thiên cường giả, nghe nói cũng lấy hai loại công pháp thuộc tính này tu luyện nhiều nhất.
Nhưng lý do trọng yếu nhất cũng chỉ có hắn mới có ân oán với hai môn phái này.
Ý niệm vừa mới xẹt qua trong đầu Nhạc Vũ, Tịch Nhược Tĩnh đã vô cùng tức giận, ngọn lửa cao tới bốn thước đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Hổ Đan! Ngươi dám động thủ ngay nơi này, còn chú ý tới quy củ hay không!
Người đột nhiên xuất thủ tập kích cũng không tiếp tục truy kích, chẳng qua tay cầm kiếm lạnh lùng nhìn tới Nhạc Vũ.
- Yên tâm! Ta không có ý nghĩ muốn giết hắn. Chẳng qua dự định xem thử một chút người tru diệt đồ nhi của ta rốt cục có được chút bản lãnh gì!
Tướng mạo người này không xem là anh tuấn, nhưng đủ khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng. Làm cho người ta có cảm giác đầu tiên chính là sắc bén! Đôi mày kiếm xếch cao, chân mày sắc bén như đao. Giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Nhạc Vũ lại càng rét lạnh tận xương. Nhưng ngay khi nhìn thấy cánh tay trái của Nhạc Vũ, thế nhưng phảng phất không có chút nào khác thường, trên mặt hắn lại hiện lên tia kinh nghi ngạc nhiên. Một kiếm này của hắn đã súc thế một lúc lâu, xuất kỳ bất ý, nhưng lại không hề thương tổn được Nhạc Vũ chút nào. Ngoại trừ mặt mũi bị hao tổn, hắn lại nhìn không thấu thực lực của tiểu tử trước mắt này.
- Đồ đệ của ngươi mạo phạm ta! Nếu không tru diệt hắn, Nhạc Vũ này còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, đem Thiên Nhận kiếm cầm trong tay, bước tới
- Nếu ngươi ôm lòng bất mãn, có thể cùng ta tranh tài một lần! Sinh tử tự chịu!
Hổ Đan nghe vậy giận dữ, hắn đang muốn đáp ứng, Tịch Nhược Tĩnh lại hừ lạnh một tiếng:
- Hổ Đan! Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vạch mặt với vị Nhạc gia kia hay sao? Đồ đệ ngươi có lý do đáng chết, chuyện này vô luận nói như thế nào, đều không thể trách Nhạc tiểu đệ!
Khí thế của Hổ Đan nhất thời cứng lại, sau thoáng chần chờ, lại dùng ánh mắt hung hăng trợn ngược nhìn Nhạc Vũ:
- Lâm Li thiên tư xuất chúng, ở chỗ ta bái nhập môn hạ chỉ là đi qua mà thôi. Vốn định chuẩn bị một năm sau sẽ đến Yến Dương Tông bái nhập dưới thúc tổ của hắn, không ngờ gặp phải tai nạn lần này. Thù giết đệ tử, ta không làm gì được ngươi, nhưng ngày sau tự có Lâm gia tìm ngươi tính sổ!
Nói dứt lời, Hổ Đan cũng không tiếp tục dừng lại, phất tay áo xoay người rời đi, khoảnh khắc đã đi xa mười trượng.
Mà Tịch Nhược Tĩnh khẽ cau mày, hắn biết Lâm Li ở Lâm gia cũng chỉ con cháu xuất thân từ bàng chi. Vốn không được xem trọng, cho đến sau khi uống vào một viên Dịch Nguyên đan không chết, những năm nay thanh danh mới lên cao, mới được Lâm thị tông tộc xem trọng.
Nhưng người kia được nhân vật đứng sau lưng Lâm gia xem trọng thì hắn lại không biết. Nhưng đây cũng không phải là chuyện đại sự gì không giải quyết được. Hàng năm tại Bắc Mã Nguyên xuất hiện không biết bao nhiêu người có thiên tư kiệt xuất, có thể chân chính đột phá được tiên thiên, trong vạn không có một. Mà người có thể đột phá được Trúc Cơ kỳ, lại càng không biết bao nhiêu năm mới có được một người.
Trước khi bộc lộ được tài hoa giá trị, những thiên tài gì đó chẳng qua chỉ đáng giá mong đợi mà thôi. Xa xa còn chưa đủ lực lượng để dẫn tới hai vị tổ tông liều mạng cùng nhau. Không thể so sánh được với địa vị hiện tại của Nhạc Vũ.