Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1338: Bàn đào thịnh hội




Xuyên thẳng qua biển mây mênh mông, Nhạc Vũ mới dừng lại, tay phải khẽ chấn phóng xuất hóa thân của Bạch Hổ.
Tiểu miêu bạch sắc rõ ràng còn ngủ say, sau khi bị Nhạc Vũ đem ra thì giật mình, sau đó nhìn hắn vẻ sầu não.
Nhạc Vũ hổ thẹn, vội vàng nhấc tay vái chào, nhẹ giọng cười nói:
- Thật có lỗi thật, chuyện lần này liên quan đến bí mật của sư môn nên không thể để cho người khác biết, vì vậy Nhạc Vũ một mực không tiện lại để cho Bạch Hổ đạo huynh đi ra, kính xin đạo huynh thứ lỗi
Thần sắc Bạch Hổ lúc này mới hơi dịu đi, sau khi thoải mái lại kinh ngạc, một luồng bạch quang sau từ tinh không tây phương đầu nhập vào thân hình rồi lên tiếng:
- Tây Phương Đại Đế lại có quan hệ với sư môn bệ hạ? Đúng rồi Bệ Hạ được này Hồng Mông kiếm điển cũng xem như đệ tử của hắn. Không trách có thể xuất nhập tự nhiên chỗ hắn tịch diệt, không sợ cấm chế. Chỗ đó vốn cả thánh nhân cũng sợ bị trảm sát mà về.
Nhạc Vũ nhíu mày, hiếu kỳ hỏi:
- Nghe Bạch Hổ đạo huynh nói như vậy, tựa hồ thời Thượng Cổ có Thánh Nhân đã tới nơi này?
- Có, hơn nữa không chỉ một vị
Bạch Hổ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khó tin:
- Mười vạn tái năm trước Thái Thượng Nguyên Thủy, Thông Thiên Nữ Oa, Tây Phương hai thánh đều đến qua nơi đây nhưng ai cũng vội vàng mà đến, vội vàng mà đi. Bạch Hổ ta cả đời này còn chưa bao giờ thấy qua Thánh Nhân tôn sư chật vật như thế
Nhạc Vũ cũng kinh ngạc, hắn sớm biết kiếm trận kia chỉ sợ là cực kỳ cường hoành nhưng thực sự chưa từng nghĩ đến Hồng Mông chi khí khiến ngay cả Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên cũng nhượng bộ lui binh.
Dĩ lực chứng thánh, mặc dù chưa thành đã có uy năng như vậy, không trách Tây Phương Đại Đế dám lưu ngôn có thể bảo vệ kiếm bia kia 3600 vạn năm.
- Nghịch thiên chi kiếm sao?
Nhạc Vũ lại nghĩ tới thức kiếm còn chưa hoàn thành, mấy vị Thánh Nhân đến đây đơn giản là muốn xem sở ngộ của Cô Kiếm lão nhân trước lúc thân vẫn, xem ra vẫn cực kỳ coi trọng, tiếp đó lại nghe Bạch Hổ ân cần hỏi han:
- Bệ Hạ ở bên trong có từng tìm được Canh Kim chi bảo?
Nhạc Vũ lúc này mới chợt tỉnh, đem Canh Kim kiếm ti triệu trong tay, hóa thành tơ mỏng màu vàng quấn trên ngón.
Này Bạch Hổ thấy thế khó hiểu, khí tức vật này tuy là chí bảo nhưng lại có tác dụng gì với Nhạc Vũ?
Nhạc Vũ không giải thích, đem làm pháp lực quán chú khiến sợi tơ mềm mại lập tức dựng thẳng, khí mang lăng lệ ác liệt đột nhiên lộ ra, kiếm ý mênh mông cũng lập tức là lăng áp tứ phương.
Bạch Hổ sáng mắt:
- Vật này có thể cương, có thể nhu, Canh Tân đồng thể, quả nhiên là bảo bối tốt.
Nhạc Vũ cười cười, thu hồi nói:
- Nhạc Vũ có thể tìm được vật này là nhờ có đạo huynh dẫn đường. Ân thành tựu lần này, Nhạc Vũ không dám quên. Chỉ là không biết, sau này đạo huynh có chuẩn bị như thế nào?
- Không dám nhận, vật này là Tây Phương Đại Đế đặc biệt lưu lại cho đệ tử. Mặc dù không có ta, Bệ Hạ cũng có thể tìm được, giam binh sao lại dám kể công? Mặc dù có ân, Bệ Hạ có thể cho Bạch Hổ ta cảnh Định Hải Thần Châu khai thiên tích địa đã sớm bù lại, nếu nói ra Bạch Hổ thiếu nợ Bệ Hạ mới đúng.
Tựa như Thanh Long, Thiên Đình phong hào Mạnh Chương thần quân, Chu Tước là Lăng Quang Thần Quân , Huyền là Chấp Minh Thần Quân, thần hào của Bạch Hổ cũng là Giam Binh Thần Quân, ý muốn sở chế binh khí thiên hạ.
Khiêm tốn vài câu, Bạch Hổ lại lâm vào trầm tư nói:
- Ta kết hóa thân này vốn là muốn kết thiện duyên với Bệ Hạ, không cầu ngày sau có thể thoát thân khỏi tinh tú. Chỉ cầu có thể có hóa thân như Thanh Long Chu Tước hành tẩu nhân gian, không bị câu thúc. Lại không ngờ Bệ Hạ đã tới tiến cảnh như thế, sau vô thượng thần thông lại thành tựu Khai Thiên, ngày sau chỉ sợ cũng rất ít cần đến Bạch Hổ. Hôm nay nghĩ đến chẳng bằng thừa dịp cảm ngộ lúc Định Hải Thần Châu Khai Thiên tiềm tu một hồi. Ngày sau cũng có thể trợ giúp Bệ Hạ một tay.
Thoại âm vừa dứt thì thân thể hóa thành vô số bạch quang, nhao nhao tứ tán, chỉ vẳng lại một thanh âm hùng hồn:
- Tứ linh chúng ta vốn không có đường để đi, bị người dồn đến tuyệt địa. Vì vậy đều có thể đem hết toàn lực tương trợ Bệ Hạ, cũng không sợ Hồng Quân trả thù. Thanh Long Mạnh Chương là vì tồn vong của Long tộc. Ta cùng Huyền Vũ là muốn thoát khỏi xiềng xích, duy Chu Tước chính là ngoại lệ, thứ nhất tộc còn tại, ẩn vào Động Thiên, niết bàn Phượng Hoàng có cơ phục sinh nên không có lo lắng thân vong. Chu Tước Thần Quân, càng có thể dùng hóa thân, ở nhân gian hành tẩu tự nhiên. Bệ Hạ ngày sau nếu như muốn thay đổi triều đại thì vẫn phải coi chừng phía nam.
Nhạc Vũ nhắm mắt, đợi đến khi thân ảnh Bạch Hổ triệt để biến mất mới nhìn về phía nam vẻ suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chu Tước, Phượng Hoàng nhất mạch sao?
Sau một lát, hắn cười khẽ rồi vọt thẳng lên cửu tiêu phi độn về phía trung thiên.
Sau khi Nhạc Vũ vừa rời đi được một lát thì một lão nhân râu tóc bạc trắng mặc đạo bào có hình bát quái hiện ra, nhìn về phía hắn vừa đi vẻ ngưng trọng:
- Sư tôn là bất thế hùng kiệt, đệ tử cũng là cái áp đương thời. Đạo hữu à đạo hữu, nhân vật nhất môn như vậy có thể bảo vệ được hồn niệm chuyển thế của ngươi vạn năm, không biết một đường thiện duyên có thể giúp ta đào thoát được thế giới này?
Trong lời lộ vẻ bi thương vô tận nhưng lại tràn ngập chờ mong.
Cách hơn hai trăm năm mới lại lần nữa bước vào Diệu Pháp Đại La Thiên nội, tâm trạng của Nhạc Vũ hiện giờ đã đổi khác.
Hai trăm năm trước, hắn thân ở nguy cảnh, tùy thời tùy khắc đều có nguy cơ thân vẫn, chính là dốc sức đánh cược một lần, quyết tử mà đến để mưu một đường sinh cơ, vì vậy khi khi đối mặt nhân vật thái thượng đỉnh cấp như Lý Trường Canh cũng dám nói thẳng ép buộc.
Nhưng lúc này tái nhập đại la thiên đã mờ ảo là nhân vật chí tôn dưới Hồng Hoang Thánh Nhân, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống quần sơn, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng coi là con sâu cái kiến..
Lúc còn giãy dụa trong sinh tử thì cảm giác này còn không rõ ràng, lúc này đến thời điểm Vương Mẫu đại thọ, quần tiên hợp thành thì mới giật mình không ngờ bản thân nắm giữ lực lượng như thế.
Ngàn vạn tiên tu thì như thế nào? Hàng tỉ binh tướng thì sao? Chỉ cần bản thân vung kiếm đánh ra có thể oanh sát.
Loại cảm giác cường đại không gì sánh kịp thẳng thấm tâm thần, phảng phất trong nháy mắt bản thân có uy năng như vậy, trong lồng ngực sôi trào như dã thú, có một nỗi vọng động muốn để xem cho những thứ mình coi như con sâu cái kiến nhìn thấy pháp lực thông thiên của bản thân.
Một lát sau, Nhạc Vũ lại gạt đi toàn bộ những ý niệm kỳ dị này, nhãn thần trong trẻo lên tiếng cười lạnh, biết đây là tâm ma, nếu không phải tâm chí kiên ngưng, thần hồn cường tuyệt thì lại càng mãnh liệt, coi như một phen khảo vấn đạo tâm.
Nếu như vừa rồi tâm cảnh bản thân không đủ, pháp lực không xứng với tâm tính thì sợ là lập tức nhập ma, đạo tâm bất ổn.
Chẳng phải vì bản thân quật khởi quá nhanh chóng sao?
Nhạc Vũ không khỏi cười cười, hơn hai trăm năm thành tựu tựu chuẩn thánh, thật sự là trước đó chưa từng có, sau mấy chục năm lại có thể đăng nhập Thái Thượng Kim Tiên , lại há có thể không xảy ra sự cố?
Trong nội tâm sinh ý cảnh giác, Nhạc Vũ tiến vào một vùng hoa đào nở rộ trong Diệu Pháp Đại La Thiên.
Tuy là vợ chồng nhưng Hạo Thiên Dao Trì cũng không ở một chỗ. Hạo Thiên ở tại đế đình còn Dao Trì tắc ở trong cung thánh mẫu bên ngoài.
Nơi này cùng sở hữu một vạn lẻ tám ngàn gốc đào, trong đó 3600 gốc kết quả, 3600 gốc khai hoa, 3600 gốc khô lá, thay đổi luân phiên, cứ ba ngàn năm lại có một hội bàn đào, cảnh đẹp thủy chung không dứt.
-- Áng chừng như thế nên Vân Hoa công chúa mới có thể bị phong ấn ở Đào sơn, trên , trên khắp núi có rất nhiều hoa đào.
Nhạc Vũ hơi phất tay treo lên một giọt huyết dịch kim sắc trước mặt, tâm niệm chợt đổi, cười nhạt thu hồi rồi bước vào rừn đào.
- Bàn Đào Đại Hội lúc này quả nhiên là cực kỳ quạnh quẽ
Nơi này quần tiên tụ tập, vốn vô luận như thế nào cũng không nói quạnh quẽ, bất quá Nhạc Vũ trước kia đã từng xem qua một số đạo điển miêu tả đại hội bàn đào này tiên tu đâu chỉ ngàn vạn? Hơn xa đại thọ của Trấn Nguyên Tử. 3600 năm một lần đều là nơi quần tiên thiên hạ tiến hành trao đổi bảo vật, tìm kiếm cơ duyên, hôm nay kém xa với trước.
- Nơi này quạnh quẽ chẳng phải do người? Bệ Hạ thật đúng không biết xấu hổ?
Bỗng dưng vang lên một tiếng cười khẽ sau lưng, Nhạc Vũ cũng không bất ngờ quay lại, thấy Tây Vương Mẫu Vân Dao Tiên Tử xuất hiện, đang thản nhiên nói:
- Tiên tu thế gian đều biết xu lợi tránh hại. Hôm nay đã biết, Trung Thiên đế tinh ám lạc, phương bắc khí vận đại hưng, đã hiện điềm thay đổi vị cách há lại sẽ như trước? Dù là nhìn không thuận mắt Bệ Hạ, cũng biết chỗ Hồng Hoang đại năng tranh giành chỉ cần thoáng ảnh hưởng có thể rơi vào cảnh phấn thân toái cốt, vạn kiếp bất phục
Nói đến đây, trên mặt Vân Dao lộ vẻ thương cảm:
- Năm đó Côn Luân Sơn cực thịnh, ta thân là đứng đầu nữ tiên thiên hạ cũng ừng cực thịnh một thời, trong nháy mắt đã suy bại, hiện giờ lại đến phiên Dao Trì rồi sao?
Nhạc Vũ không khỏi cười lên:
- Vương Mẫu thật sự quá để mắt đến Nhạc Vũ ta. Trẫm tuy có tâm Vấn Đỉnh Thiên Đế nhưng trước mắt vẫn chưa có hi vọng, thành hay không thành vẫn còn chưa định.
Tây Vương Mẫu lườm hắn một cái:
- Bệ Hạ cần gì dấu diếm ta? Tu vi ngươi hôm nay đã đại tiến đúng không? Tình hình khác với lúc gặp mặt hai năm trước...
Nói đến đây, Tây Vương Mẫu dừng lại, nhìn về phía phương xa.
Chương trước Chương tiếp
Loading...