Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1310: Yếu tố thiếu sót!
Không chỉ vẻ mặt Vũ Sư biến thành ảm đạm, ngay cả mấy người bên trong động thiên vẻ mặt cũng biến thành xanh mét.
Ánh mắt Tất Phương dao động không ngừng, sau một lát mới mỉm cười hí mắt nói:
- Một lời thành sấm! Một lời có thể trở thành thiên địa pháp. Nếu để cho người này đi lên Thiên Đế vị, còn thế nào? Năm xưa Đế Tuấn cũng chưa mạnh mẽ được như thế!
Thanh âm phảng phất như vọng lại từ tận sâu trong cửu uyên, tràn đầy hàn ý lạnh thấu xương.
Trên mặt Xi Vưu cũng tràn đầy tức giận, mang theo vẻ lo lắng nhìn Vũ Sư:
- Thương Dương, thương thế của ngươi thế nào?
Vũ Sư Thương Dương không trả lời, nhắm mắt điều tức chốc lát, chờ khi khí huyết thoáng bình phục mới mở miệng nói:
- Bệ hạ chớ lo, mặc dù lời của Tử Vi đại đế kia đã thành sấm, hơn nữa hắn có thần chức, cũng quản hạt thiên địa vạn thần. Nhưng hiện tại hắn còn chưa chân chính thành tựu cửu cửu mệnh cách. Thiên lôi vừa rồi còn chưa làm gì được ta, ít nhất trong vòng mười năm có thể không việc gì!
Xi Vưu cau mày, hai tay nắm chặt, cũng không cần cẩn thận thăm dò hắn cũng biết tình hình của Vũ Sư không ổn. Trời giáng kiếp lôi thì cũng thôi, nhưng thực sự làm người đau đầu chính là nơi cung cấp thần lực cho Phong Bá cùng Vũ Sư đều bị chặt đứt.
Nếu không được bổ sung, sớm hay muộn sẽ thân vẫn trong thế giới này.
Nhưng ngay khi hắn còn đang cảm thấy thật khó giải quyết, Minh Hà lão tổ chợt cười:
- Muốn giải quyết thiên sấm này, cũng thật đơn giản! Chỉ cần người kia vẫn vong, thiên sấm sẽ mất hiệu lực!
Xi Vưu nghe vậy cũng không có chút vui vẻ, việc này không cần Minh Hà nhắc nhở hắn cũng hiểu rõ trong lòng. Nhưng nếu muốn làm Nhạc Vũ vẫn lạc, làm sao được đơn giản như thế?
Nghiêng mắt nhìn Minh Hà, khóe môi Xi Vưu không khỏi lạnh lùng:
- Huyết Hải đã biến mất, tiện phụ Hậu Thổ kia nhất định không còn gì băn khoăn. Muốn kềm chế nàng ta ở lại trong địa phủ, như vậy số người đến Vô Tận Diễm Hải lại phải thiếu đi hai Hỗn Độn Chuẩn Thánh. Lại thêm Huyền Thánh đại đế kia trí kế vô song, nếu không có ba thành mưu kế hay cùng năm thành cơ hội chạy trốn hắn làm sao chịu tìm đến nơi đây?
- Xi Vưu bệ hạ minh kiến!
Minh Hà thoáng gật đầu, thần sắc thầm chấp nhận, tiếp theo lại lấy ra kim phù xa xa vung về hướng Xi Vưu nói:
- Nhưng nếu xem đạo phù này rồi, bệ hạ sẽ thay đổi tâm ý! Lần này chúng ta thật sự cũng không đến nỗi không có viện thủ!
Xi Vưu tiếp nhận trương phù, sau đó nửa tin nửa ngờ đem thần niệm chìm vào trong thăm dò.
Bên trong chỉ có hình ảnh của một thanh binh khí cùng thân ảnh của một người.
- Nguyên lai là hắn!
Sắc mặt hắn không ngừng biến ảo, cuối cùng chợt cười lạnh một tiếng:
- Năm xưa bất quá chỉ là một nhân vật tiểu bối nhỏ bé, hiện giờ cũng đã trở thành nhất phương đại năng. Nếu có thêm người này có thể còn có cơ hội, nhưng vị Huyền Thánh đại đế kia mạnh mẽ thế nào chúng ta đều biết. Cuộc chiến lần này nếu chỉ có mấy người như vậy chỉ sợ xa xa còn chưa đủ!
Minh Hà lại gật đầu lần nữa:
- Sư tôn đã sớm có pháp chỉ đưa xuống, Nhạc Vũ nắm giữ Hà Đồ Lạc Thư, mưu lược suy tính không kém hơn Thánh Nhân. Vô luận sử dụng loại thủ đoạn nào cũng không đáng ngạc nhiên. Vì vậy cần phải có thêm một vị vượt ngoài ngũ hành thiên ngoại xuất thủ tương trợ!
- Thiên ngoại nhân?
Xi Vưu cảm thấy thực sự kinh ngạc, Thiên Ngoại trong lời nói của Minh Hà chính là chỉ người nhảy ngoài thiên cơ ngũ hành, không có tung tích nào có thể tìm kiếm.
Nhưng hôm nay thiên cơ đã lẫn lộn, rốt cục ai mới là người nhảy ngoài ngũ hành đã không còn cách nào phân biệt.
Còn đang cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, Minh Hà chợt quay đầu nhìn vào một hắc bào nhân ảnh ngồi một bên mỉm cười:
- Không giấu chư vị đạo hữu, vị này chính là người mà sư tôn đã nói. Vượt ngoài thiên cơ, còn chưa bao giờ hiện thế hồng hoang! Dù Nhạc Vũ tính toán thần thông ra sao, lần này cũng phải vẫn lạc tại đây mà thôi!
Mấy người bên cạnh đều kinh ngạc, theo tầm mắt Minh Hà nhìn qua, vừa lúc hắc bào nhân cũng ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ rực khuất dưới nón lạnh lùng nhìn qua.
Vừa va chạm với ánh mắt kia, ngay lập tức thân hình của Tất Phương cùng Hạn Bạt đều giống như bị sấm đánh.
Ngay cả Xi Vưu cũng cảm thấy kinh hãi, pháp lực của người trước mắt mạnh mẽ hơn hắn ước chừng ba thành!
Một thân khí tức lại làm cho hắn cũng cảm thấy thật khủng bố!
Đây rốt cục là người nào, có thể nhảy ra thiên cơ, không có mặt trong ngũ hành?
Chưa từng hiện thế hồng hoang, điều này làm sao có thể? Chỉ cần là Thái Thượng nhất cấp, thần niệm đều có thể mơ hồ cảm ứng lẫn nhau đó sao? Trên thế gian này sao có thể có Đại La Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên tồn tại mà không người hay biết?
Nỗi bất an trong lòng dần dần sút giảm, lần này Nhạc Vũ kia đích thật không có nửa phần cơ hội chiến thắng. Ngoại trừ bị tử vong tuyệt không còn cơ hội chạy thoát, thật không hổ là Hồng Quân từng bày mưu tiêu diệt Đế Tuấn, phá hủy Vu Thần!
Tán thưởng một tiếng, ánh mắt Xi Vưu cũng vô cùng phức tạp, ý niệm của hắn cũng đã nhìn thấy rõ hình dáng của thanh binh khí vừa chứng kiến bên trong tín phù.
Thật không ngờ trên thế gian này ngoại trừ Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm của vị Huyền Thánh đại đế kia, cùng Tru Tiên Tứ Kiếm, lại vẫn còn có thanh kiếm thế này!
…
Sáu ngày sau, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết đều xuất hiện trên một khối băng nham.
Phía nam thuộc hỏa, nhưng vùng Nam Cực này không những không nóng, ngược lại còn cực độ băng hàn.
Cả địa vực đều là núi băng đông cứng, nhưng lúc này bên trên cửu tiêu mỗi một tầng trời đều nóng cháy tới gần ba ngàn độ.
Đi tới chín tầng mây, toàn bộ vật chất đều đang thiêu đốt, nơi đó mới là Vô Tận Diễm Hải chân chính.
- Có chút cổ quái! Luôn cảm giác có chút bất an…
Nhạc Vũ cau chặt mày, bình tĩnh nhìn lên trên không, đi tới Cực Nam này hắn cũng chỉ dùng năm ngày thời gian.
Hắn đã dùng suốt một ngày thời gian đứng yên trên băng nham lẳng lặng suy nghĩ.
Nói tới lần này cũng là lần thứ ba ngay mặt giao phong cùng Hồng Quân kia, nhưng thẳng đến lúc này mười phần tự tin của hắn bỗng nhiên băng giá.
Năm xưa Hồng Quân chỉ dùng vài đạo Hồng Mông Tử Khí đã đem vài vị Thánh Nhân có cơ hội chứng đạo trêu đùa trong lòng bàn tay mình.
Thật nhẹ nhàng thoải mái đã làm cho Đế Tuấn Thái Ất thân vẫn, chư thần vẫn lạc, Đạo gia tổn thương thật nặng.
Há có thể là hạng người dễ dàng đối kháng?
Định Hải Thần Châm mất tích làm Nhạc Vũ luôn cảm thấy bên trong có chút kỳ quặc. Lúc hắn hủy diệt bổn nguyên Huyết Hải cũng luôn cảm giác thật quá dễ dàng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lần này trong Vô Tận Diễm Hải nhất định phải có thứ gì mà bản thân Nhạc Vũ không sao ngờ tới.
Đứng yên trên băng nham, kim phù trong mắt Nhạc Vũ dần dần có chút tán loạn, khí huyết dao động, trên mặt dần dần hiện ra vài phần buồn rầu lo lắng.
Vô luận hắn suy diễn như thế nào, thắng bại phải là chia đều năm năm mới phải, vì sao lần này trong lòng hắn cứ mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Chiến Tuyết đứng trên băng nham bên cạnh, trong mắt ẩn hàm vẻ lo lắng nhìn qua Nhạc Vũ.
Mấy lần nàng định mở miệng nói lại thôi, không dám quấy rầy suy nghĩ của Nhạc Vũ, chỉ đành ở bên cạnh chờ đợi. Thật lâu sau rốt cục mới thấy được vẻ mặt Nhạc Vũ chợt biến hóa.
- Xem ra lần này đã quên mất một yếu tố…
Nhạc Vũ cười khổ một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ phiền não. Yếu tố này nhất định phải rất trọng yếu, thậm chí sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới trận chiến này, ảnh hưởng tới kết cục cuối cùng, mà kết quả suy tính của hắn cũng đã bị thay đổi.
Nhưng mãi cho tới hiện tại hắn vẫn hoàn toàn chưa tìm hiểu được rõ ràng nguyên nhân!