Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1234: Tranh đoạt bố trí linh trận!
- Kiếm ý cộng hưởng!
Trong lòng Nhạc Vũ chợt có một tia hiểu ra.
Giờ phút này thậm chí hắn chỉ cần dùng một ý niệm là có thể khiến thanh kiếm nằm bên trong huyết quang đầy trời kia biến thành đồ vật thuộc về hắn sử dụng, nhưng ý niệm này vừa dâng lên trong đầu liền bị hắn dứt bỏ.
Thanh kiếm này nằm trong tay hắn sẽ bị mai một, hắn có Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm trong tay, còn có Thiên Ý kiếm, Nghịch Thiên đao làm binh khí, ngoài ra còn vài kiện linh bảo đỉnh cấp. Thanh kiếm kia tuy mạnh mẽ nhưng đối với hắn mà nói lại không phải là đồ vật nhất định phải có được.
Trên thế gian đồng dạng biết Hồng Mông kiếm ý lại có thể chân chính thi triển toàn bộ uy lực của kiếm ý chỉ có Chiến Tuyết, không còn ai khác.
Cho dù là Thuần Dương Kim Tiên Nhật Hậu cũng không cách nào trở thành chủ nhân của thanh kiếm kia!
Giờ phút này làm cho hắn hứng thú nhất chính là phẩm cấp chất liệu của thanh kiếm kia.
- Lôi đình luyện kiếm, Thuần Dương Pháp sao? Phương pháp kia lúc Nhật Hậu hai mũi trọng luyện thiên ý nghịch thiên, có thể tiếp tục tham khảo được một phần!
Trong miệng khẽ thì thầm, Nhạc Vũ cũng không chút lưu luyến quay người rời đi. Một khắc sau hắn đã xuất hiện bên cạnh Đào sơn.
Mặc dù ngọn núi này cũng không trầm hùng nguy nga, nhưng lại có thể xem là kỳ vĩ. Rừng đào lan tràn khắp núi, lại là lúc hoa nở, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy một mảnh đỏ bừng vô cùng tráng lệ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ở mặt bắc cách chừng một ức hai ngàn vạn dặm là núi non trùng điệp.
Chính là nơi đóng quân của bảy trăm vạn binh tướng dưới trướng Ngao Phách. Hơn phân nửa đều là tinh nhuệ thuộc cấm quân, còn lại tiền quân sáu lộ thần tướng, tuy chiến lực còn kém một chút nhưng binh mã dưới trướng đều đem Tam Huyền Thủy Linh trận tập luyện vô cùng thành thục.
Giờ phút này Nhai Tí Huyền Vũ, Đương Đồ Thái Hoàng đều ẩn bên trong đại quân, khí tức thâm trầm khó lường, ngay cả hồn niệm của Chuẩn Thánh Kim Tiên cũng không dám dễ dàng tới gần.
Ở phía mặt nam ước chừng một ức một ngàn vạn dặm cũng là một ngọn núi cao chừng bảy mươi vạn trượng, cũng có binh tướng đóng quân nhưng chỉ có chừng hai trăm vạn người.
Bên trong quả như lời nói của Ngao Phách, chỉ có hai vị Đại La Kim Tiên trấn thủ bên trong.
Nhưng giờ phút này lại nhiều hơn một đạo khí tức vô cùng quen thuộc, còn vượt hơn Đương Đồ Thái Hoàng.
Hồn niệm của Nhạc Vũ thoáng cảm ứng một chút, liền không quản tới, bước ra một bước tới đỉnh Đào sơn.
Chỉ thấy đỉnh núi nơi này là một khối ngọc thạch thâm hồng sắc phạm vi chừng mười vạn trượng, khắc lục thật nhiều phù văn huyền bí.
Ở chung quanh Đào sơn có một trăm lẻ tám đinh sắt dài chừng mấy trăm vạn trượng ghim sâu vào dưới núi.
Ngọc thạch bên dưới có vô số xiềng xích ngăm đen lan tràn khắp bốn phương tám hướng, quấn quanh những đinh sắt kia, đi tới giữa sườn núi liền xuyên thấu vào bên trong lòng đất, đồng dạng cũng không thấy dấu vết.
Trong lòng hắn biết ngọc thạch, đinh sắt cùng xiềng xích là đồ vật dùng để trấn áp Vân Hoa, vẻ mặt Nhạc Vũ như cười như không, chỉ điểm ra phía trước, lập tức cảm thấy có một cỗ lực lượng bài xích bắn ngược ra bên ngoài.
Mặc dù tăng thêm ba vạn đầu chân long lực cũng thật khó tới gần ngọc thạch trong vòng mười trượng, khi tăng lên tới bảy vạn đầu chân long lực thì ngọc thạch ẩn thấu hồng mang, giống như muốn dâng lên tràn ra!
- Hảo linh bảo!
Nhạc Vũ mỉm cười tán thưởng, vô luận là ngọc thạch hay đinh sắt cùng xiềng xích đều là nhất phẩm tiên thiên linh bảo.
Sau khi dùng trận pháp gia trì vào, uy lực xa xa vượt qua năng lực của Đại La Kim Tiên.
Thậm chí có Hỗn Độn Kim Tiên đến tận đây cũng có khả năng kháng cự được một phần.
Vân Hoa chỉ có Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới, tự nhiên không đáng cho Hạo Thiên phải nhọc lòng bố trí như thế.
Ba kiện tiên thiên nhất phẩm linh bảo, phòng ngự chính là sợ người ngoài đánh vỡ phong ấn.
Nhạc Vũ tiếp tục quan sát linh trận chung quanh Đào sơn cùng trận đồ Đào sơn do Ngao Tuệ dùng hồn niệm truyền lại cho hắn, cảm thấy không có khác biệt bao nhiêu.
Hắn cũng không biết đây có phải là bút tích của Hạo Thiên hay không hay do chính người của hắn làm ra, hắn vừa nhìn vào linh trận liền hiểu được rõ ràng.
Mặc dù ở trong mắt một trận đạo tông sư nhất đẳng như hắn cũng có thể được xem là tác phẩm tinh diệu.
Hắn phát ra một đạo hồn niệm xuyên thấu qua phong ấn cách trở trùng điệp, thăm dò vào dưới lòng đất. Chỉ thấy một tuyệt mỹ nữ tử có dung mạo ba phần tương tự như Hạo Thiên đang ngồi xếp bằng trong lòng núi tu hành.
Chung quanh là một trăm lẻ tám đinh sắt cùng vô số xiềng xích rậm rạp quấn quanh.
Nhưng bên trong xiềng xích là một tòa tiên cung nhỏ chừng trăm vạn trượng ngăn cách, vật gì cần có đều có.
Khóe môi Nhạc Vũ hơi nhíu lại, Hạo Thiên kia rốt cục cũng không đến nỗi hoàn toàn vô tình, tuy đem thân muội phong ấn dưới Đào sơn, nhưng cũng tận khả năng cung cấp hoàn cảnh tốt nhất cho Vân Hoa.
Tiên đan linh dược bên trong cũng không thiếu, linh lực dồi dào có thể so sánh với thế giới động thiên cao giai, chỉ cần có thể tĩnh tâm tu luyện, sớm hay muộn có thể đột phá Đại La Kim Tiên cảnh giới, tự mình phá phong mà ra.
Thay vì gọi là phong ấn, chẳng bằng gọi là bảo hộ.
Ý niệm bắt đầu khởi động, Nhạc Vũ đem hồn niệm lướt qua toàn thân kể cả vật thể trên người Vân Hoa công chúa một lượt, không đợi vị công chúa Thiên Đình kia phát hiện, Nhạc Vũ đã thu hồi hồn niệm của mình. Sau đó hắn đưa mắt nhìn xuống hơn bốn ngàn Ngọc Tiên cùng Thiên Tiên tu sĩ đang bận rộn dưới Đào sơn, một bộ phận đều cầm trận đồ trong tay đối chiếu sơn thế linh mạch, đem từng viên linh thạch đánh vào bên dưới lòng đất, một bộ phận khác đang dùng máu huyết đủ loại linh thú hoặc dược chất làm mực khắc lục phù văn.
Phạm vi bao quát chừng ba ngàn vạn dặm, trong phạm vi này toàn bộ sinh linh vô luận thảo mộc nhân thú đều bị dời đi.
Nhạc Vũ lạnh lùng đưa mắt nhìn, bỗng dưng chém ra một đạo Dung Vũ Hóa Vân chân khí, giữa không trung liền ngưng tụ vô số thủy khí tụ tập thành một thanh kình thiên cự kiếm chém thẳng xuống dưới!
Ngay lập tức khiến tòa đại trận đang dần dần thành hình lập tức bị chém vỡ hơn phân nửa không còn chút bộ dáng.
Mấy ngàn Thiên Tiên cùng Ngọc Tiên tu sĩ đều nằm trong phạm vi càn quét của kiếm thế, khi vân quang cự kiếm của Nhạc Vũ càn quét lướt qua, cả đám người kinh hãi không thể nhúc nhích, chỉ nghĩ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ngay khi cự kiếm đi qua, mỗi người lại không hề bị tổn hao chút nào!
Trong lòng còn đang kinh dị, không biết kiếm thế kia là như thế nào, ngay sau đó ánh mắt bọn họ đều hoảng sợ nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy phạm vi mặt đất chừng hai ngàn vạn dặm đều bị kiếm quang không chút khoan nhượng san bằng trăm trượng, quang hoa sáng ngời!
Lẽ ra khả năng như vậy Thái Ất Chân Tiên bình thường chỉ cần nỗ lực vẫn có thể làm được. Vấn đề là lướt bỏ một tầng mặt đất, đều biến thành dập nát trở thành bụi bặm! Phiêu tán khắp nơi trong thiên địa, khả năng điều khiển vân quang cự kiếm khiến kẻ khác kinh hoảng. Rõ ràng mang theo xu thế hủy thiên diệt địa mà đến lại không làm tổn hại bất cứ người nào đang có mặt trong phạm vi càn quét mảy may!
Dưới chân núi nhất thời có mấy ngàn ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng lên đỉnh Đào sơn.
Khoảng cách Đào sơn không biết mấy ức dặm xa xôi, mười mấy đạo Chuẩn Thánh khí tức đều thoáng ngưng tụ, lộ ra vài phần kiêng kỵ.
Nhạc Vũ cũng không chút nào để ý tới, phẩy tay áo, phía sau lập tức có hơn mười vạn đạo linh quang muôn màu sôi nổi hiện ra.
Linh quang dựng lên trên trăm vạn trượng không trung, ngay sau đó giống như từng viên lưu tinh rơi xuống đánh vào bên trong lòng đất, vô cùng chói lọi.
Ngay bên dưới cũng có vô số huyết dịch giống như những dòng suối nhỏ chảy xuôi xuống khắp bốn phương tám hướng, lan tràn khắp lòng núi lẫn chân núi.
Linh mạch nơi này hắn đã hoàn toàn nắm giữ trong tay, muốn bố trận cũng đã suy tính thật lâu trong suốt bốn trăm năm tại bên trong Thiên Ý Phủ.
Mà giờ khắc này bày trận tự nhiên không có nửa phần ngưng trệ, những nơi máu huyết trôi qua rõ ràng đều có từng đạo huyết sắc phù văn không ngừng ngưng tụ thành hình.
- Là máu huyết của Chư Kiền!
Trong hư không truyền ra một tiếng than sợ hãi, Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, ánh mắt như đao nhìn về hướng thanh âm truyền ra.
Người kia tựa hồ như không muốn sinh sự, vừa nói xong liền rời khỏi nơi đó.
- Đế Thích Thiên?
Hai mắt Nhạc Vũ thoáng ngưng đọng, theo truyền thuyết người này chính là Hỗn Độn Kim Tiên nổi tiếng Bắc Câu Lô Châu.
Hắn cùng những đại năng như Phạm Thiên liên thủ, đối kháng Tây Phương Giáo đã suốt mười mấy vạn năm.
Nhưng xem tình hình hôm nay chỉ sợ đã bị Phương Tây nhị thánh mời chào.
Ánh mắt người này quả nhiên không tệ, những huyết sắc phù văn kia là do Nhạc Vũ dùng Thanh Đế Trường Sinh Quyết đề cao thanh đằng hấp thu máu huyết của Chư Kiền, tiếp tục pha trộn một ít dược chất linh dịch cùng tam giới linh tuyền cuối cùng thành tựu.
Mặc dù không phải đồ vật dùng khắc lục linh trận tuyệt đỉnh nhất, nhưng vẫn vô cùng cường đại mạnh mẽ.
Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục quản tới, nhưng ngay sau đó ở phương nam lại có một đạo quang hoa rực rỡ giáng xuống.
Vừa rơi xuống bên cạnh Nhạc Vũ, thanh âm mang theo vẻ tức giận lạnh lẽo nói:
- Bệ hạ làm vậy là có ý gì? Có biết trận pháp này do Tam Mao chân quân tự mình suy diễn? Mấy ngàn tiên tu trong tay ta phải tốn trăm ngày thời gian mới miễn cưỡng vẽ thành phân nửa? Một kiếm này của ngươi khiến ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Không cần quay đầu lại liền biết người sau lưng hắn là Cửu Thiên Huyền Nữ. Nhạc Vũ làm ra vẻ kinh ngạc:
- Tam Mao chân quân? Nguyên lai là hắn!
Nguyên tưởng cuộc chiến Đào sơn Thiên Đình cùng hắn cơ hồ biến thành kẻ địch của cả tiên tu hồng hoang.
Thật không nghĩ ra Hạo Thiên còn mời được vị đại năng này bày trận. Tuy người này không phải xuất thân từ thời thái cổ, nhưng cũng là đại năng đứng đầu, thuộc về Mao sơn nhất phái, xem như là Đạo gia chính tông, một trong những trận đạo tông sư tuyệt đỉnh của thế giới hồng hoang.
Hắn nhớ lại vừa rồi những tiên tu kia bố trí trận pháp cũng xác thực có thể nói thật thần diệu, nếu không phải trong đó có những mấu chốt không cần thiết, ngay cả hắn cũng thấy có chút khó hiểu, hơn nữa suy tính mấy nơi linh mạch còn sơ hở, cơ hồ không kém với khả năng của hắn!
Đương nhiên, chỉ là nói như vậy, Nhạc Vũ cũng chẳng muốn giải thích, trực tiếp cười nói:
- Nếu Huyền Nữ nương nương bất mãn, hiện tại trẫm rút binh trở về là được thôi!
Vẻ mặt Huyền Nữ nương nương nhất thời ngẩn ra, sau đó sắc mặt liền khôi phục dịu xuống:
- Bệ hạ sao nói lời ấy? Nếu Đào sơn bị chém vỡ, không chỉ thanh danh Thiên Đình bị hao tổn nhiều, thiên quy do Hạo Thiên bệ hạ định ra năm vạn năm trước toàn bộ hỏng mất. Ngay cả đế đình phương bắc của bệ hạ cũng phải chịu lấy tổn hại!
- Tự nhiên là chịu tổn hại!
Nhạc Vũ lạnh lùng đáp:
- Nhưng ta nghe nói Thiên Đình đến nay chỉ xuất binh bốn trăm vạn, năm vị Đại La Kim Tiên có đúng không? Làm vậy bảo ta làm sao yên tâm? Nói không chừng trong mắt Hạo Thiên bệ hạ của ngươi tính mạng của Uyên Minh ta còn vượt hơn sự quan trọng của Vân Hoa công chúa, kể cả thiên quy gì đó!
Trong mắt Cửu Thiên Huyền Nữ chợt lóe lên một tia kinh hãi.
Việc này tuy Hạo Thiên đã có ý chỉ, nhưng đều giữ kín không lộ ra, chưa từng phao tin ra ngoài.
An Thiên Huyền Thánh đại đế có thể biết được, có thể dùng tử vi đẩu số, kỳ môn độn giáp suy diễn mà ra, hoặc ở Thiên Đình cũng có nơi phát ra tin tức cho hắn.
Nếu là điều trước, khả năng thôi diễn của Nhạc Vũ không khỏi mạnh mẽ tới mức có chút đáng sợ. Nếu là điều sau, thật sự làm cho người khác cảm thấy thật khó khăn hơn.
Mà vài câu cuối cùng lại khiến cho người khác vô cùng kinh hãi.