Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 17: Phần 17
Sùng sơn có một khu vườn nghỉ mát, vì ta thích yên tĩnh nên Hách Liên Chương đã cố ý sắp xếp cho ta ở Thu Thủy Hiên cách một hồ nước.
Một tiểu thái giám quen mặt hành lễ với ta, rồi bẩm báo rằng Thái tử điện hạ có được một vò rượu ngon, mời ta qua thưởng thức.
Lúc đó ta đang chuẩn bị nghỉ trưa, trang phục khá đỗi bình thường, nghe xong chỉ định khoác tạm chiếc áo Phù Vân để đi.
Tiểu thái giám cười thở dài: "Điện hạ bảo mời Quận chúa trang điểm qua."
Ta nhíu mày, nhận ra điều gì đó. Thị nữ bên cạnh tiến lên hỏi ta muốn mặc phong cách nào.
Ta xoa cằm: "Thanh thuần một chút, thử trước đã, không được thì lần sau đổi cái khác."
Thị nữ có chút nghi hoặc, không hiểu thế nào là "không được thì lần sau đổi cái khác", im lặng cởi chiếc áo Phù Vân của ta ra, dịu dàng hỏi: "Khoác áo sa được không ạ?"
Sao lại không được, vừa mỏng manh vừa phong lưu.
Sau khi trang điểm xong, tiểu thái giám dẫn đường, đúng là hướng chỗ ở của Thái tử. Đi qua hành lang, vòng quanh nửa hồ nước, cuối cùng tiểu thái giám dừng lại ở Lâm Khê các.
Trong các, Tạ Du ngồi trước bàn trà, phong thái như lan như ngọc, mặc quan phục màu đỏ thẫm, bên hông đeo túi cá. Thấy ta đến, hắn cúi người hành lễ: "Quận chúa."
Dưới hành lang toàn là Kim Ngô Vệ canh gác, tất cả đều nhìn thẳng về phía trước. Ta thầm nghĩ thật đúng là khâm phục Hách Liên Chương.
Nói là gặp riêng thì đúng là gặp riêng thật.
Lại còn đường hoàng ở chỗ ở của Thái tử.
Bên cạnh Lâm Khê các là một rừng trúc lớn, lúc này gió thổi qua, làm tung áo sa của ta, ta gọi một tiếng "Tạ đại nhân."
Tạ Du mím môi, ta thấy được lúm đồng tiền bên má phải của hắn.
Rõ ràng Tạ Du đã là người của phe Hách Liên Chương. Hắn từ Nam Bình Trấn trở về sau khi dẹp loạn, tuy là thông tường mưu lược nhưng lại không đảm nhiệm chức vụ gì, ai cũng thấy rõ là đang chờ Hách Liên Chương lên ngôi.
Không biết sẽ đặt hắn ở vị trí nào đây?
Ta vừa nghĩ vừa ngồi xuống cùng Tạ Du. Hắn giơ tay, nước từ không trung chảy xuống, không nhanh không chậm, sau đó đưa chén trà đến trước mặt ta: "Mời Quận chúa."
Thật là một quân tử chuẩn mực có lễ nghĩa.
Ta cúi mắt nhìn trà, màu xanh biếc như ngọc, non tới mức có thể ngửi thấy hương thơm, nước trong veo, là trà thượng hạng.
Đáng tiếc hôm nay ta đến không phải để ngắm hồ thưởng trà với hắn.
Ta dùng đầu ngón tay vuốt thành chén, đi thẳng vào vấn đề: "Tạ đại nhân có biết vì sao hôm nay ngài và ta gặp nhau không?"
23
Còn có thể vì cái gì nữa, để thân thiết hơn chứ sao.
Cứ xem trước đã, nếu Tạ Du đồng ý thì còn gì bằng, còn không đồng ý thì. . .
Thì dùng quyền lực ép buộc.
Dưa ép không ngọt, nhưng giải khát thì vẫn được.
Lá trà trong chén đang xoay tròn, động tác nâng chén của Tạ Du dường như khựng lại trong chốc lát, ta có cảm giác gì đó, ngẩng đầu nhìn hắn.
Sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, có vài phần lâm nguy không loạn.
Thì ra là ảo giác.
Nhưng tu dưỡng được khả năng này thật sự rất tốt! Ta tiếc nuối, xem ra vẫn phải ép buộc thôi.
"Điện hạ đã nói cho Tạ mỗ biết." Tạ Du ung dung uống trà, nhẹ giọng hỏi: "Quận chúa có thân phận tôn quý, là cành vàng lá ngọc, có thể tùy ý lựa chọn anh tài trong thiên hạ, sao lại chọn trúng Tạ mỗ?"
Đối với những người không dễ bị kích động, cách tốt nhất là đánh thẳng vào vấn đề. Ta cười nói: "Ta đã để ý ngươi nhiều năm."
Tạ Du hơi sững người, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc. Ta thầm nghĩ, hắn chắc tưởng ta làm vậy vì nhắm đến ba vạn tinh binh của hắn.
Ừm, tuy đó cũng là sự thật.
Nhưng mà, ta nhìn vào mắt hắn: "Hơn nữa, như ngươi nói thân phận ta tôn quý, trong cả kinh thành này, còn có Tạ tam lang nào khác không?"
Câu trả lời là không có.
Từ lần đầu gặp hắn lúc bốn tuổi ta đã để tâm, ta chỉ là không muốn qua loa, dù là nam nhân, ta cũng muốn người tốt nhất.