Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng!
Chương 10: Phần 10
Hách Liên Chương nắm tay ta, thấp giọng nói: "Tiểu muội, ca ca đã không thể tùy ý mình nữa rồi."
Hắn nói: "Đây là con đường mà ta đã chọn, dù thế nào cũng phải đi đến cùng."
15
Sau Trùng Dương, Hách Liên Chương đã bình phục hơn phân nửa, hôn sự đã bị lãng quên nhiều năm của ta lại bỗng nhiên bị người cữu cữu hờ kia nhắc lại.
"Thê tử của Trấn Nam vương đã qua đời ba năm, trẫm và Trấn Nam vương có tình cảm sâu đậm, thực sự không đành lòng nhìn thấy nghĩa huynh thân bơ vơ cô đơn. Trường Nhạc, trẫm biết là đã uất ức cho ngươi rồi, ngươi từ bé lớn lên bên cạnh trẫm, như con gái của trẫm vậy."
Ta thực sự không thể nghe thêm nữa, hiền lành ngẩng đầu lên, có chút e thẹn nói: "Cữu cữu, Trường Nhạc bằng lòng."
Ta hành lễ: "Cữu cữu nuôi dưỡng Trường Nhạc nhiều năm, ân đức khôn cùng, Trường Nhạc nguyện chia sẻ gánh nặng với cữu cữu."
Sau khi ra khỏi Tuyên Chính điện, ta không khỏi thở dài cảm thán, hoàng cung thật là nơi luyện tập diễn xuất tuyệt vời!
Giờ đây, kỹ năng diễn xuất của ta cũng coi như đẳng cấp.
Nửa đêm, ta và Hách Liên Chương như thường lệ gặp mặt.
Nhưng lần này khác biệt là, Hách Liên Chương mang theo cả phụ tá và thân tín đã theo hắn nhiều năm.
Khi ta vén rèm bước vào, những người này vội vàng đứng dậy cúi người hành lễ.
Ta bất ngờ, nhìn sang Hách Liên Chương, nói: "Các vị tiên sinh đừng khách sáo, cứ ngồi đi."
Các phụ tá ngồi xung quanh Hách Liên Chương, không nhiều lắm, chỉ có bốn người, đây chắc hẳn là những tâm phúc mà hắn tín nhiệm nhất.
Ta nhìn lướt qua, có người từ cấm 1uân, Lễ bộ, Binh bộ, còn cả thái giám Phúc Toàn thân cận với cẩu Hoàng đế.
Thân cận đến mức nào à, cẩu Hoàng đế vừa tìm ta bàn chuyện hôn sự mà thái giám này đã ở bên ngoài chờ sẵn để dâng trà.
Ta thực sự không quan tâm, những năm này Hách Liên Chương lăn lộn cũng khá lắm.
Ta bước đến bên cạnh Hách Liên Chương ngồi xuống, tự nhiên rót trà, tóm lược đại khái tình hình cho Hách Liên Chương.
Mặc dù chắc chắn hắn đã biết.
"Trấn Nam vương cũng có thể làm cha muội được rồi." Hách Liên Chương lạnh lùng cười: "Đã chui cả nửa người xuống lỗ rồi, xem ra rất vội, phải giúp ông ta lấp luôn nửa kia mở được."
Ta vuốt ve tách trà, nghe họ báo cáo tin tức với Hách Liên Chương.
"À, đúng rồi. . ." Hách Liên Chương nói: "Tạ Du sắp sửa đính hôn rồi."
Tay ta run lên, nước trà b.ắ.n ra làm bỏng ngón tay.
Hách Liên Chương vội lấy khăn cho ta: "Xem bộ dạng này của muội kìa, một nam nhân thì đáng gì?"
Hắn thấy ta cúi đầu không nói, giọng điệu lại dịu dàng hơn, nhẹ nhàng cầm ngón tay ta thổi nhẹ, an ủi: "Chỉ là một nam nhân thôi, muội muốn gì mà ca ca chưa từng cho muội chứ, có thì mà phải đau lòng."
Phụ tá bên cạnh Hách Liên Chương kinh ngạc đến mức biến sắc, cứ như toàn bộ tam quan đã bị phá vỡ, thậm chí cả Phúc Toàn cũng có mắt nhìn vội vàng lấy thuốc giúp.
Hách Liên Chương làm như không có chuyện gì mà thuốc bôi lên tay ta, kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì to tát.
Nhưng những ta năm qua được nuông chiều, đôi tay thon gầy như cọng hẹ, mười ngón tay không dính chút nước, chút độ nóng ấy lại khiến ta phỏng nổi bong bóng.
Ta hỏi Hách Liên Chương: "Tiểu thư nhà nào ở kinh thành vậy?"
"Không phải ở kinh thành, là biểu muội xa nhà ngoại của tổ mẫu Tạ Du." Hách Liên Chương lấy một chiếc khăn lụa đắp lên tay ta: "Chưa đến mức trao đổi bát tự, chỉ là có ý định đó, ta muốn hỏi thử muội nghĩ thế nào."
Được rồi, biểu muội xa thì cũng là chuyện thường thôi.
Tạ Du chưa giao nộp ba vạn quân tinh nhuệ, từ bất kỳ góc độ nào, thê tử tương lai của hắn cũng không nên có bất kỳ bối cảnh, đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Hách Liên Chương cầm lấy chiếc khăn mà tên thái giám bên cạnh đưa đến, lau tay: "Đừng suy nghĩ nữa, hôn sự này không thành được đây, ngay từ đầu ta cũng không muốn để nó thành, bất luận là của muội hay của hắn."