Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực
Chương 81
Chỉ là số lượng cải ướp dầu ớt nâng cấp quá ít, muốn mua cũng phải dùng tốc độ tay.
Công việc kinh doanh của quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng phát triển, bên kia nông trường cũng như thế.
Là người quản lý nông trường, mỗi ngày Đỗ Duy không thể trả lời hết các cuộc gọi từ các siêu thị lớn, đúng là ngọt ngào đến mức phiền não mà!
Tô Cảnh Đồng, người đứng đầu thực sự nhà họ Tô, giờ phút này đang nghe phó tổng giám đốc chi nhánh công ty báo cáo công việc.
“Chúng ta đã thu mua rau từ nông trường Bé xanh tươi được hai tháng, tuy số lượng không lớn, nhưng nhờ lô rau quả cao cấp này mà thành viên VIP của chúng ta đã tăng lên 30%.”
Tập đoàn Tô thị vận hành chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống và khách sạn nhắm đến thị trường từ trung cấp đến cao cấp, đối với một thương hiệu lâu năm mà nói, số lượng thành viên VIP tăng 30% trong hai tháng, đây là một con số rất đáng kinh ngạc.
Tô Cảnh Đồng lập tức tò mò với nông trường này: “Lát nữa đưa thông tin nông trường cho tôi xem thử.”
“Tổng giám đốc Tô, anh có thể tìm thấy thông tin liên quan trên mạng, bà chủ của Bé tươi xanh chính là chủ cửa hàng Quán ăn vặt nhà họ Lâm rất nổi tiếng năm nay.”
Quán ăn vặt nhà họ Lâm, anh ta đã từng nghe nói qua.
Hai tiếng sau, xử lý xong tất cả việc, Tô Cảnh Đồng mở máy tính lên, tìm kiếm thông tin liên quan đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhìn thấy khuôn mặt bà chủ trẻ của Quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Tô Cảnh Đồng nhíu mày, sao nhìn cô gái này quen thế?
Giống như, mẹ anh ấy lúc còn trẻ.
Tô Cảnh Đồng nhìn chằm chằm dáng vẻ của Lâm Hoài Hạ cả buổi, chiều tối còn tan làm về nhà sớm tìm album ảnh gia đình.
“Giống quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-81.html.]
Tô Quốc Bình, cha Tô Cảnh Đồng bưng một chiếc bánh kem nhỏ đi vào: “Cái gì giống quá? Sao hôm nay con không tăng ca?”
Tô Cảnh Đồng nhíu mày nhìn cha: “Cha vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu hợp pháp, sao lại giống ông nội không chịu làm gì, suốt ngày chạy khắp nơi mua bánh kem cho mẹ con vậy.”
“Vớ vẩn, sáng nay cha vừa đi giám sát công trường mới khai phá xong.”
Một thành viên vô dụng khác nhà họ Tô, Tô Viễn Thần, em trai Tô Cảnh Đồng trở về, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế sofa: “Cha, cha nói dối vừa thôi, cha lại chọc giận mẹ à?”
Phải biết cửa hàng bánh kem mẹ anh ấy thích không hề dễ mua, số lượng mỗi ngày có hạn, còn không nhận đặt trước, muốn mua phải tự đến cửa hàng xếp hàng.
Tô Quốc Bình tức giận: “Thằng nhóc thối này muốn ăn đòn đúng không?”
Tô Viễn Thần cười ha ha: “Anh xem anh xem, trúng tim đen cha rồi!”
“Hừ, cha không rảnh nói chuyện với hai đứa!” Tô Quốc Bình xoay người rời đi.
Tô Cảnh Đồng thở dài, một tay ấn đứa em trai nghịch như con khỉ nhỏ xuống: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có còn trẻ con nữa không?”
Hina
Tô Viễn Thần đã tốt nghiệp được hai ba năm, trong thời gian thực tập chỉ làm việc ở công ty hai tháng, mấy năm tiếp theo lười như cá ướp muối. Thằng nhóc này là con út, miệng ngọt, được các trưởng bối trong nhà che chở. Ngoài miệng nói anh ấy không tiến bộ nhưng chẳng bao giờ thẳng tay đuổi anh ấy ra khỏi nhà làm việc. Tô Cảnh Đồng chỉ nói vài câu gay gắt đã khiến ông cụ ở nhà không vui.
Tô Cảnh Đồng hiện tại đã thành Phật, ít nhất ăn uống, cá cược, chơi gái, anh ấy chỉ làm hai việc đầu, còn biết cách dỗ dành ông cụ ở nhà, ít nhiều gì cũng có tác dụng làm không khí gia đình thêm náo nhiệt.
Nhưng lúc này, Tô Cảnh Đồng nhéo nhéo cằm con khỉ nhỏ: “Giờ nhìn lại cái mặt này của em, ngoại trừ đẹp trai ra hình như chẳng giống cha mẹ chút nào.”
Tô Viễn Thần khinh bỉ nhìn anh ấy: “Đẹp trai là được rồi, chẳng phải tốt hơn anh bị người khác khen giống ông già như đúc sao?”
Đúng vậy, Tô Cảnh Đồng và cha mình Tô Quốc Bình khi còn trẻ trông giống hệt nhau.
Vậy người tên Lâm Hoài Hạ kia, không phải cũng giống hệt mẹ anh ấy khi còn trẻ sao?
Công việc kinh doanh của quán ăn vặt nhà họ Lâm ngày càng phát triển, bên kia nông trường cũng như thế.
Là người quản lý nông trường, mỗi ngày Đỗ Duy không thể trả lời hết các cuộc gọi từ các siêu thị lớn, đúng là ngọt ngào đến mức phiền não mà!
Tô Cảnh Đồng, người đứng đầu thực sự nhà họ Tô, giờ phút này đang nghe phó tổng giám đốc chi nhánh công ty báo cáo công việc.
“Chúng ta đã thu mua rau từ nông trường Bé xanh tươi được hai tháng, tuy số lượng không lớn, nhưng nhờ lô rau quả cao cấp này mà thành viên VIP của chúng ta đã tăng lên 30%.”
Tập đoàn Tô thị vận hành chuỗi siêu thị thực phẩm tươi sống và khách sạn nhắm đến thị trường từ trung cấp đến cao cấp, đối với một thương hiệu lâu năm mà nói, số lượng thành viên VIP tăng 30% trong hai tháng, đây là một con số rất đáng kinh ngạc.
Tô Cảnh Đồng lập tức tò mò với nông trường này: “Lát nữa đưa thông tin nông trường cho tôi xem thử.”
“Tổng giám đốc Tô, anh có thể tìm thấy thông tin liên quan trên mạng, bà chủ của Bé tươi xanh chính là chủ cửa hàng Quán ăn vặt nhà họ Lâm rất nổi tiếng năm nay.”
Quán ăn vặt nhà họ Lâm, anh ta đã từng nghe nói qua.
Hai tiếng sau, xử lý xong tất cả việc, Tô Cảnh Đồng mở máy tính lên, tìm kiếm thông tin liên quan đến Quán ăn vặt nhà họ Lâm, nhìn thấy khuôn mặt bà chủ trẻ của Quán ăn vặt nhà họ Lâm.
Tô Cảnh Đồng nhíu mày, sao nhìn cô gái này quen thế?
Giống như, mẹ anh ấy lúc còn trẻ.
Tô Cảnh Đồng nhìn chằm chằm dáng vẻ của Lâm Hoài Hạ cả buổi, chiều tối còn tan làm về nhà sớm tìm album ảnh gia đình.
“Giống quá!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-81.html.]
Tô Quốc Bình, cha Tô Cảnh Đồng bưng một chiếc bánh kem nhỏ đi vào: “Cái gì giống quá? Sao hôm nay con không tăng ca?”
Tô Cảnh Đồng nhíu mày nhìn cha: “Cha vẫn chưa đến tuổi nghỉ hưu hợp pháp, sao lại giống ông nội không chịu làm gì, suốt ngày chạy khắp nơi mua bánh kem cho mẹ con vậy.”
“Vớ vẩn, sáng nay cha vừa đi giám sát công trường mới khai phá xong.”
Một thành viên vô dụng khác nhà họ Tô, Tô Viễn Thần, em trai Tô Cảnh Đồng trở về, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế sofa: “Cha, cha nói dối vừa thôi, cha lại chọc giận mẹ à?”
Phải biết cửa hàng bánh kem mẹ anh ấy thích không hề dễ mua, số lượng mỗi ngày có hạn, còn không nhận đặt trước, muốn mua phải tự đến cửa hàng xếp hàng.
Tô Quốc Bình tức giận: “Thằng nhóc thối này muốn ăn đòn đúng không?”
Tô Viễn Thần cười ha ha: “Anh xem anh xem, trúng tim đen cha rồi!”
“Hừ, cha không rảnh nói chuyện với hai đứa!” Tô Quốc Bình xoay người rời đi.
Tô Cảnh Đồng thở dài, một tay ấn đứa em trai nghịch như con khỉ nhỏ xuống: “Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có còn trẻ con nữa không?”
Hina
Tô Viễn Thần đã tốt nghiệp được hai ba năm, trong thời gian thực tập chỉ làm việc ở công ty hai tháng, mấy năm tiếp theo lười như cá ướp muối. Thằng nhóc này là con út, miệng ngọt, được các trưởng bối trong nhà che chở. Ngoài miệng nói anh ấy không tiến bộ nhưng chẳng bao giờ thẳng tay đuổi anh ấy ra khỏi nhà làm việc. Tô Cảnh Đồng chỉ nói vài câu gay gắt đã khiến ông cụ ở nhà không vui.
Tô Cảnh Đồng hiện tại đã thành Phật, ít nhất ăn uống, cá cược, chơi gái, anh ấy chỉ làm hai việc đầu, còn biết cách dỗ dành ông cụ ở nhà, ít nhiều gì cũng có tác dụng làm không khí gia đình thêm náo nhiệt.
Nhưng lúc này, Tô Cảnh Đồng nhéo nhéo cằm con khỉ nhỏ: “Giờ nhìn lại cái mặt này của em, ngoại trừ đẹp trai ra hình như chẳng giống cha mẹ chút nào.”
Tô Viễn Thần khinh bỉ nhìn anh ấy: “Đẹp trai là được rồi, chẳng phải tốt hơn anh bị người khác khen giống ông già như đúc sao?”
Đúng vậy, Tô Cảnh Đồng và cha mình Tô Quốc Bình khi còn trẻ trông giống hệt nhau.
Vậy người tên Lâm Hoài Hạ kia, không phải cũng giống hệt mẹ anh ấy khi còn trẻ sao?