Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực
Chương 47
“Được, anh đi làm việc trước đi.”
Lâm Hoài Hạ đi ra ngoài tiện tay đưa một gốc rau xanh cho Đỗ Duy: “Cầm về ăn thử đi.”
Lần đầu tiên đến nhà bà chủ tương lai, Đỗ Duy mang về một gốc rau xanh. Khi về đến nhà, mẹ anh ấy đang chuẩn bị nấu cơm trưa.
Bà Đỗ: “Rau xanh này nhìn ngon quá, vừa vặn nấu bát canh giải nhiệt.”
Em trai Đỗ Duy không vui: “Rau xanh đắng bỏ xừ, có gì ngon đâu.”
“Vậy con đừng có ăn, ăn đồ ăn sẵn đầy dầu mỡ của con đi.” Bà Đỗ tức giận cầm rau đi vào phòng bếp.
Đỗ Duy ngồi xuống tựa người vào ghế sofa nghỉ ngơi, suy nghĩ về việc sắp xếp công việc chiều nay.
Trong bếp vang lên tiếng thái rau, nửa tiếng sau, nhà họ Đỗ mới bắt đầu dùng bữa.
Thói quen của bà Đỗ là nếu trên bàn có canh thì phải uống một bát trước khi ăn cơm.
Nhưng bát canh hôm nay có gì đó hơi khác.
Bà Đỗ uống xong một bát canh, lại múc thêm cho mình một bát nữa.
Đỗ Duy nhíu mày: “Mẹ, ngon như vậy sao?”
“Con tự nếm thử đi thì biết.”
“Vậy để con thử xem.”
Em trai Đỗ Duy cũng đưa bát tới: “Con cũng nếm thử.”
Ngon quá!
“Đây là loại rau xanh gì? Không đắng cũng không chát, có vị ngọt thanh, uống một ngụm canh cả dạ dày đều thoải mái.”
Em trai Đỗ Duy cũng vội vàng gật đầu: “Rau xanh này ngon thật, anh, khi nào về nhớ mua thêm nhiều chút.”
Thấy bà Đỗ và em trai líu ríu bàn luận về rau xanh, trong lòng Đỗ Duy càng kích động không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-47.html.]
Dựa trên kinh nghiệm trồng trọt mấy năm qua của anh ấy, rau chất lượng như thế này chắc chắn là cực phẩm, thượng hạng! Cho dù cung cấp cho siêu thị cao cấp hay xuất khẩu, cũng chắc chắn có thể bán được với giá cao.
Bước ngoặt trong sự nghiệp của anh ấy đã đến!
Buổi chiều, Lâm Hoài Hạ ướp cải xong chạy hai chuyến, bỏ cải ướp và giỏ rau còn lại lên xe rồi lái xe về trấn Thanh Long.
Hôm nay lái xe về, đầu thôn không còn người chặn đường nên cô lái xe thẳng về nhà.
Lúc này đã là giữa trưa, quán thịt kho của bác cả ở thị trấn chưa mở cửa, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà.
“Hoài Hạ về rồi.” Bác gái cả tươi cười ra đón.
“Lúc cháu về thấy cổng thôn không bị chặn nữa, gần đây việc kiểm soát được nới lỏng rồi sao?”
“Đúng vậy, nghe nói dịch bệnh đã được khống chế, thanh niên trong thôn bắt đầu ra ngoài làm việc, hai ngày nay đang chuẩn bị đi, anh cả và anh hai cháu cũng phải về thành phố vào ngày mai.”
Lâm Hoài Hạ: “Vừa đúng lúc, cháu mang chút rau củ trái cây về cho mọi người, để ngày mai các anh mang đi
Chị dâu cả, chị nên ăn nhiều một chút, rau củ quả tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”
Chị dâu Tưởng Đình thân thiết ôm lấy bả vai Lâm Hoài Hạ: “Vẫn là Hoài Hạ thương chị.”
Lâm Tùy Tâm cầm một sợi tóc ngồi xổm trong sân: “Màu vàng truyền thuyết kia của em bị làm sao đấy?”
“Không sao, người ta ghen ghét em nên sinh sự thôi. Từ nay về sau chắc sẽ không còn ai ngu ngốc như vậy nữa.”
Tưởng Đình vội vàng hỏi: “Sau này em còn dùng tài khoản này nữa không? Nó có làm chậm trễ công việc của em không?”
Lâm Hoài Hạ đưa một quả táo cho chị dâu: “Em về cũng để nói với mọi người chuyện này, em từ chức rồi, đang nhận thầu đất ở thị trấn Liễu Giang, sắp tới dự định xây dựng nông trường, em cũng sắp mở lại quán ăn nhà họ Lâm, tài khoản này à, cứ để tạm đấy, khi nào có thời gian thì cập nhật sau.”
Cả nhà ngơ ngác: “Từ chức, từ chức khi nào? Cháu là quản lý kế hoạch giỏi, sao lại từ chức?”
Hina
“Ôi, còn lý do nào nữa, nếu không phải lương không hợp lý thì là công việc không vui, không có gì đáng nói. Mọi người yên tâm, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Dù sao bây giờ cũng nhận thầu nông trường xong, mọi chuyện ổn định, nói gì cũng đã muộn.
Bác ba lo lắng: “Con bé này, sao có chuyện lại không bàn bạc với người nhà? Cháu là con gái, từ nhỏ chưa từng làm ruộng hay vào bếp, làm sao có thể làm được những việc này?”
Lâm Hoài Hạ đi ra ngoài tiện tay đưa một gốc rau xanh cho Đỗ Duy: “Cầm về ăn thử đi.”
Lần đầu tiên đến nhà bà chủ tương lai, Đỗ Duy mang về một gốc rau xanh. Khi về đến nhà, mẹ anh ấy đang chuẩn bị nấu cơm trưa.
Bà Đỗ: “Rau xanh này nhìn ngon quá, vừa vặn nấu bát canh giải nhiệt.”
Em trai Đỗ Duy không vui: “Rau xanh đắng bỏ xừ, có gì ngon đâu.”
“Vậy con đừng có ăn, ăn đồ ăn sẵn đầy dầu mỡ của con đi.” Bà Đỗ tức giận cầm rau đi vào phòng bếp.
Đỗ Duy ngồi xuống tựa người vào ghế sofa nghỉ ngơi, suy nghĩ về việc sắp xếp công việc chiều nay.
Trong bếp vang lên tiếng thái rau, nửa tiếng sau, nhà họ Đỗ mới bắt đầu dùng bữa.
Thói quen của bà Đỗ là nếu trên bàn có canh thì phải uống một bát trước khi ăn cơm.
Nhưng bát canh hôm nay có gì đó hơi khác.
Bà Đỗ uống xong một bát canh, lại múc thêm cho mình một bát nữa.
Đỗ Duy nhíu mày: “Mẹ, ngon như vậy sao?”
“Con tự nếm thử đi thì biết.”
“Vậy để con thử xem.”
Em trai Đỗ Duy cũng đưa bát tới: “Con cũng nếm thử.”
Ngon quá!
“Đây là loại rau xanh gì? Không đắng cũng không chát, có vị ngọt thanh, uống một ngụm canh cả dạ dày đều thoải mái.”
Em trai Đỗ Duy cũng vội vàng gật đầu: “Rau xanh này ngon thật, anh, khi nào về nhớ mua thêm nhiều chút.”
Thấy bà Đỗ và em trai líu ríu bàn luận về rau xanh, trong lòng Đỗ Duy càng kích động không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/chuong-47.html.]
Dựa trên kinh nghiệm trồng trọt mấy năm qua của anh ấy, rau chất lượng như thế này chắc chắn là cực phẩm, thượng hạng! Cho dù cung cấp cho siêu thị cao cấp hay xuất khẩu, cũng chắc chắn có thể bán được với giá cao.
Bước ngoặt trong sự nghiệp của anh ấy đã đến!
Buổi chiều, Lâm Hoài Hạ ướp cải xong chạy hai chuyến, bỏ cải ướp và giỏ rau còn lại lên xe rồi lái xe về trấn Thanh Long.
Hôm nay lái xe về, đầu thôn không còn người chặn đường nên cô lái xe thẳng về nhà.
Lúc này đã là giữa trưa, quán thịt kho của bác cả ở thị trấn chưa mở cửa, tất cả mọi người đều có mặt ở nhà.
“Hoài Hạ về rồi.” Bác gái cả tươi cười ra đón.
“Lúc cháu về thấy cổng thôn không bị chặn nữa, gần đây việc kiểm soát được nới lỏng rồi sao?”
“Đúng vậy, nghe nói dịch bệnh đã được khống chế, thanh niên trong thôn bắt đầu ra ngoài làm việc, hai ngày nay đang chuẩn bị đi, anh cả và anh hai cháu cũng phải về thành phố vào ngày mai.”
Lâm Hoài Hạ: “Vừa đúng lúc, cháu mang chút rau củ trái cây về cho mọi người, để ngày mai các anh mang đi
Chị dâu cả, chị nên ăn nhiều một chút, rau củ quả tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”
Chị dâu Tưởng Đình thân thiết ôm lấy bả vai Lâm Hoài Hạ: “Vẫn là Hoài Hạ thương chị.”
Lâm Tùy Tâm cầm một sợi tóc ngồi xổm trong sân: “Màu vàng truyền thuyết kia của em bị làm sao đấy?”
“Không sao, người ta ghen ghét em nên sinh sự thôi. Từ nay về sau chắc sẽ không còn ai ngu ngốc như vậy nữa.”
Tưởng Đình vội vàng hỏi: “Sau này em còn dùng tài khoản này nữa không? Nó có làm chậm trễ công việc của em không?”
Lâm Hoài Hạ đưa một quả táo cho chị dâu: “Em về cũng để nói với mọi người chuyện này, em từ chức rồi, đang nhận thầu đất ở thị trấn Liễu Giang, sắp tới dự định xây dựng nông trường, em cũng sắp mở lại quán ăn nhà họ Lâm, tài khoản này à, cứ để tạm đấy, khi nào có thời gian thì cập nhật sau.”
Cả nhà ngơ ngác: “Từ chức, từ chức khi nào? Cháu là quản lý kế hoạch giỏi, sao lại từ chức?”
Hina
“Ôi, còn lý do nào nữa, nếu không phải lương không hợp lý thì là công việc không vui, không có gì đáng nói. Mọi người yên tâm, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Dù sao bây giờ cũng nhận thầu nông trường xong, mọi chuyện ổn định, nói gì cũng đã muộn.
Bác ba lo lắng: “Con bé này, sao có chuyện lại không bàn bạc với người nhà? Cháu là con gái, từ nhỏ chưa từng làm ruộng hay vào bếp, làm sao có thể làm được những việc này?”