Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực
Chương 30: 30: Mì Kiều Mạch Hà Lan 1
Dịch: Y Na
Mọi người thảo luận về các loại gạo xong còn mở rộng sang các sản phẩm nông nghiệp khác như ngô, lúa mì, kê,...!rất sôi nổi.
Mọi người say sưa gõ phím dưới hot search Màu vàng truyền thuyết, tiện thể chạm vào video Màu vàng truyền thuyết phía dưới, tạo ra liên kết thứ ba, chỉ đơn giản là một thao tác thông thường.
Ngủ một giấc, Lâm Hoài Hạ thấy số lượng người theo dõi đã vượt quá 900,000, cách một triệu cũng không còn xa.
Vào không gian xem xét, linh điền của cô đã tăng từ ba mảnh lên chín mảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn số lượng fan của cô sẽ tăng lên một triệu trong hôm nay, cô sẽ có mười mảnh đất.
Cô đang vui vẻ lăn lộn trên giường thì điện thoại vang lên.
“Hạ Hạ, có phải gạo của cậu là gạo tơ vàng không?”
Lâm Hoài Hạ từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Chú hai tớ nói gạo của cậu là gạo tơ vàng, là gạo hồi xưa dùng cống nạp Hoàng đế, mười mấy năm trước có người của một ngôi làng ở vùng núi phía Tây Nam trồng loại này, chuyên bán cho nhà giàu.
Mấy năm gần đây, nghe nói thế hệ trước qua đời, thế hệ sau ra ngoài làm việc, không còn ai trồng nữa.
Màu vàng truyền thuyết của cậu lên hot search nên chú hai tớ nhìn là nhận ra luôn.”
Điền Thanh nói một đống, ngược lại khiến cô tỏ ra hơi bí ẩn: “Thanh Thanh, tớ nói với cậu, cậu đừng nói với người khác.”
“Nói chuyện gì?”
“Chú hai cậu nói đúng, kia đúng là cùng loại với gạo tơ vàng, nhưng quý hơn gạo tơ vàng nhiều.
Ông nội tớ quen biết mấy hộ gia đình trên núi đang trồng loại gạo này, bọn họ không gặp người ngoài, hàng năm thu hoạch chỉ bán cho nhà tớ thôi.”
“Vãi, sao hồi trước cậu không nói?”
“Tớ cũng chỉ nghe ông nội nói một hai lần nên không để trong lòng, nếu không nghe cậu nói, tớ còn không biết loại gạo này quý như vậy.”
Điền Thanh kích động: “Chắc chắn là quý rồi, mười mấy năm trước bán một cân hơn bốn chữ số còn không mua được, bây giờ một cân gạo bán hơn chục nghìn cũng không có gì lạ.”
“Chỗ tớ không có nhiều hàng nên sẽ không bán, giữ lại ăn dần thôi.”
Điền Thanh không ngừng hâm mộ: “Ngày nào cũng được ăn gạo ngon như vậy, phỏng vấn cậu cảm giác thế nào?”
Lâm Hoài Hạ cười nói: “Lát nữa tớ gửi cho cậu một ít, cậu ăn thử sẽ biết cảm giác thế nào.”
Ý thức được mình đã tìm được lý do chính đáng, tâm tình Lâm Hoài Hạ cũng trở nên vui vẻ hơn.
Vấn đề lúa gạo đã được giải quyết, vấn đề rau củ quả thì cô quyết định tự mình trồng trọt công khai, dù sao để một mảnh đất rộng lớn như vậy ở ngoài thị trấn Liễu Giang không được canh tác cũng lãng phí, không bằng để cô lấy trồng rau.
Lâm Hoài Hạ đi vào bếp tìm mèo con vuốt ve, mèo con giãy dụa trở tay cào cô một cái.
“Xằng bậy, ai cho cô chạm vào lông của ta! Buông ra!”
Lâm Hoài Hạ dịu dàng cười: “Chiêu Tài, ngoan nào, cẩn thận trả lời câu hỏi của cháu, lát nữa mua thịt cho bà ăn.”
“Phì, Chiêu Tài cái con khỉ, gọi ta tổ tông!”
Lâm Hoài Hạ vội vàng dỗ dành bà ấy, gọi một tiếng tổ tông: “Nếu mang hạt giống rau củ trong linh điền ra ngoài trồng thì hiệu quả bồi bổ cơ thể kém hơn linh điền bao nhiêu?”
“Cùng lắm chắc là còn một nửa.”
“Chỉ còn lại một nửa tác dụng, nhưng vẫn ngon hơn các loại rau đắt xắt ra miếng trong siêu thị cao cấp.”
Nhà bọn họ ở phía đông thị trấn Liễu Giang, gần núi Tiểu Thương, dưới chân núi Tiểu Thương lại có một mảnh đất hoang.
Lần trước nghe bác Từ nói mấy năm gần đây, thanh niên trong thị trấn đều chuyển hộ khẩu vào thành phố, những người ở lại thị trấn không làm ruộng, chỉ trồng một ít rau để tự tiêu dùng.
Nếu cô muốn thầu lại mảnh đất này, giá cả cũng không đắt.
Màu vàng truyền thuyết đã khiến tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm nổi tiếng đến mức các nhà quảng cáo ngồi không yên.
Lần này có rất nhiều thương nhân kinh doanh ngũ cốc tham gia, báo giá quảng cáo cũng vượt quá năm con số, hy vọng Lâm Hoài Hạ có thể giúp đỡ bọn họ quảng cáo.