Quá Trình Nghịch Tập Mạnh Mẽ Của Cô Nàng Nông Gia Mập Mạp
Chương 39: 39: Trộm Ở Đâu 1
Nhóm dịch: Thất Liên HoaLời nói của Tô Hoằng Quang không được rõ ràng cho lắm, chỉ có thể đoán mò mới biết chút được ông đang nói gì.
Tô Khuynh Nhan đi đến bên giường đỡ Tô Hoằng Quang dậy, sau đó kê chăn gối đặt ở phía sau cho ông dựa vào.
Tô Hoằng Quang, Phương nương và Tô Quang Uy đều ăn bánh ngô và cháo khoai mà Tô Khuynh Nhan mang tới, còn có rau trộn.
Phương nương và Tô Quang Uy đều liên tục khen ngon, trên mặt Tô Hoằng Quang cũng nở nụ cười, hiện tại rất thích những món này.
Mặc dù mọi người đã ăn cơm chiều nhưng điều kiện trong nhà có hạn, ngoại trừ Tô Hoằng Quang ăn no được một nửa, hai người còn lại chỉ no được một chút.
Vừa thấy những món của Tô Khuynh Nhan làm, không nhịn được ăn đến khi còn dư lại vài cái bánh.
"Cái này mang về cho Tiểu Du, nửa đêm đói bụng có thể lấy ăn.
"Phương nương và Tô Quang Uy đều không chịu ăn chiếc bánh cuối cùng, vậy nên Tô Khuynh Nhan đành phải gói mang về cho Tô Cẩn Du.
Trước khi đi, Tô Khuynh Nhan kéo Tô Quang Uy sang một bên nói chuyện, nói xong thì dẫn Tô Cẩn Du đến gần Tô gia, sau khi thấy nhóc bước vào mới xoay người rời đi.
Tại nhà họ Tô, Tô Đạt Cường đang ăn cơm chiều, Điền Thúy Hoa ngồi bên cạnh sợ nó gầy đi nên đưa cho nó hai cái bánh bao, nó không tình nguyện ngồi trong viện, nhân lúc Điền Thúy Hoa không chú ý thì lập tức xé bánh bao ném xuống cho gà ăn.
"Gà con ơi, ăn thêm nhiều bánh bao đi, ăn rồi mập lên, ta sẽ bắt ngươi làm thịt nấu ăn.
"Tô Cẩn Du vừa vào đến trong viện, nghe thấy lời Tô Cường Đạt thì run lên bần bật, chợt ý thức được mà giấu bánh ngô do hai người Tô Khuynh Nhan nhét vào.
"Tiểu tử thúi, đừng giẫm lên bánh bao của ta, nếu không ta sẽ kêu cha đánh ngươi.
"Tô Đạt Cường nhìn thấy Tô Cẩn Du, lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Điền Thúy Hoa ở trong bếp rửa chén xong, nghe thấy tiếng nói thì lau tay đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Đạt Cường lại vứt bánh bao cho gà ăn, mụ ta tiếc đứt ruột kêu lên: "Ai ui, tiểu tổ tông, sao lại lấy bánh bao cho gà ăn, uổng phí biết mấy.
"Trong thôn còn có nhiều người không có bánh bao mà ăn đấy.
Tô Đạt Cường phẩy tay: "Con ăn no rồi, sợ bỏ đi thì tên tiểu tử thúi này sẽ lấy ăn nên con cho gà ăn.
"Lúc này Điền Thúy Hoa dường như mới chú ý đến Tô Cẩn Du: "Không phải nói đi bắt cá à, cá đâu, ở đâu hả?"Tô Cẩn Du lùi lại một bước, dùng tay che lại nơi đặt bánh ngô.
Nhóc ấp úp nói: "Không… không… không bắt được.
""Cái đồ vô dụng.
" Điền Thúy Hoa mắng một câu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy lúc Tô Cẩn Du lùi lại đã dẫm lên một cái bánh bao, mụ ta lập tức gầm lên: "Tên tiểu tử thối này, ai cho mày lá gan dám dẫm lên bánh bao của gà ăn, mày lùi lại là muốn nhân lúc bọn ta không chú ý sẽ nhặt bánh bao lên ăn hả? Đúng là làm phản rồi!""Nương, nó muốn trộm bánh bao, mau đánh chết nó đi.
"Tô Đạt Cường cũng chú ý tới chiếc bánh bao mà Tô Cẩn Du dẫm lên, vội vàng chạy sang bên cạnh cầm cây chổi đưa cho Điền Thúy Hoa, trợ uy: "Dám giành ăn với gà nhỏ, nương đánh thật mạnh vào…""Ha.
" Điền Thúy Hoa cầm cây chổi, giơ tay muốn đánh Tô Cẩn Du.
Tô Cẩn Du ở Tô gia bị bắt nạt đã quen, biết mình càng trốn, Điền Thúy Hoa sẽ đánh càng hăng, vậy nên nhóc chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhắm mắt, chờ bị đánh.
"Ha…".
Tô Khuynh Nhan đi đến bên giường đỡ Tô Hoằng Quang dậy, sau đó kê chăn gối đặt ở phía sau cho ông dựa vào.
Tô Hoằng Quang, Phương nương và Tô Quang Uy đều ăn bánh ngô và cháo khoai mà Tô Khuynh Nhan mang tới, còn có rau trộn.
Phương nương và Tô Quang Uy đều liên tục khen ngon, trên mặt Tô Hoằng Quang cũng nở nụ cười, hiện tại rất thích những món này.
Mặc dù mọi người đã ăn cơm chiều nhưng điều kiện trong nhà có hạn, ngoại trừ Tô Hoằng Quang ăn no được một nửa, hai người còn lại chỉ no được một chút.
Vừa thấy những món của Tô Khuynh Nhan làm, không nhịn được ăn đến khi còn dư lại vài cái bánh.
"Cái này mang về cho Tiểu Du, nửa đêm đói bụng có thể lấy ăn.
"Phương nương và Tô Quang Uy đều không chịu ăn chiếc bánh cuối cùng, vậy nên Tô Khuynh Nhan đành phải gói mang về cho Tô Cẩn Du.
Trước khi đi, Tô Khuynh Nhan kéo Tô Quang Uy sang một bên nói chuyện, nói xong thì dẫn Tô Cẩn Du đến gần Tô gia, sau khi thấy nhóc bước vào mới xoay người rời đi.
Tại nhà họ Tô, Tô Đạt Cường đang ăn cơm chiều, Điền Thúy Hoa ngồi bên cạnh sợ nó gầy đi nên đưa cho nó hai cái bánh bao, nó không tình nguyện ngồi trong viện, nhân lúc Điền Thúy Hoa không chú ý thì lập tức xé bánh bao ném xuống cho gà ăn.
"Gà con ơi, ăn thêm nhiều bánh bao đi, ăn rồi mập lên, ta sẽ bắt ngươi làm thịt nấu ăn.
"Tô Cẩn Du vừa vào đến trong viện, nghe thấy lời Tô Cường Đạt thì run lên bần bật, chợt ý thức được mà giấu bánh ngô do hai người Tô Khuynh Nhan nhét vào.
"Tiểu tử thúi, đừng giẫm lên bánh bao của ta, nếu không ta sẽ kêu cha đánh ngươi.
"Tô Đạt Cường nhìn thấy Tô Cẩn Du, lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Điền Thúy Hoa ở trong bếp rửa chén xong, nghe thấy tiếng nói thì lau tay đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Đạt Cường lại vứt bánh bao cho gà ăn, mụ ta tiếc đứt ruột kêu lên: "Ai ui, tiểu tổ tông, sao lại lấy bánh bao cho gà ăn, uổng phí biết mấy.
"Trong thôn còn có nhiều người không có bánh bao mà ăn đấy.
Tô Đạt Cường phẩy tay: "Con ăn no rồi, sợ bỏ đi thì tên tiểu tử thúi này sẽ lấy ăn nên con cho gà ăn.
"Lúc này Điền Thúy Hoa dường như mới chú ý đến Tô Cẩn Du: "Không phải nói đi bắt cá à, cá đâu, ở đâu hả?"Tô Cẩn Du lùi lại một bước, dùng tay che lại nơi đặt bánh ngô.
Nhóc ấp úp nói: "Không… không… không bắt được.
""Cái đồ vô dụng.
" Điền Thúy Hoa mắng một câu, ánh mắt sắc bén nhìn thấy lúc Tô Cẩn Du lùi lại đã dẫm lên một cái bánh bao, mụ ta lập tức gầm lên: "Tên tiểu tử thối này, ai cho mày lá gan dám dẫm lên bánh bao của gà ăn, mày lùi lại là muốn nhân lúc bọn ta không chú ý sẽ nhặt bánh bao lên ăn hả? Đúng là làm phản rồi!""Nương, nó muốn trộm bánh bao, mau đánh chết nó đi.
"Tô Đạt Cường cũng chú ý tới chiếc bánh bao mà Tô Cẩn Du dẫm lên, vội vàng chạy sang bên cạnh cầm cây chổi đưa cho Điền Thúy Hoa, trợ uy: "Dám giành ăn với gà nhỏ, nương đánh thật mạnh vào…""Ha.
" Điền Thúy Hoa cầm cây chổi, giơ tay muốn đánh Tô Cẩn Du.
Tô Cẩn Du ở Tô gia bị bắt nạt đã quen, biết mình càng trốn, Điền Thúy Hoa sẽ đánh càng hăng, vậy nên nhóc chỉ có thể đứng yên tại chỗ, nhắm mắt, chờ bị đánh.
"Ha…".