Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ - Trang 2
Chương 4: 4: Leo Cây
Thẩm Việt rửa sạch tay từ nhà bếp đi đến nhà chính, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lại không muốn ăn.
Mới gấp gáp trở về từ Chu gia thôn, lại phơi nắng lúc chạng vạng, vừa trở về liền uống một gáo nước giếng to, hiện tại miệng đang vô cùng nhạt nhẽo, nhìn cái gì cũng cảm thấy không muốn ăn
Nhìn quanh bốn phía, cha, nương, muội muội, ba người mỗi người nằm la liệt trên một cái ghế xếp, thường sờ sờ bụng.
Ngưu thị hỏi: "Thức ăn để lại cho con, sao không ăn ah?"
Thẩm Việt cảm thấy giờ phút này động tác của ba người bọn họ rất là kỳ quái, liền hỏi: "Mọi người làm sao vậy? Mới ăn cơm đã sờ bụng rồi, coi chừng chướng bụng"
Muội muội Trầm Ngư ợ một cái: "Ăn no căng bụng."
Thẩm Việt nhìn ba người bọn họ lại nhìn thức ăn trên bàn, đều là chút thức ăn bình thường, cũng có thể ăn nhiều đến căng bụng? Chợt nhìn thoáng qua cái chén đang úp ngược trên bàn: "Đây là cái gì?"
Trầm Ngư đột nhiên hưng phấn nói: "Ca, để lại cho huynh đó, đồ tốt, huynh mau nếm thử."
Thẩm Việt giở chén lên, liền thấy phía dưới có đặt một cái chén nhỏ, trong chén đựng đầy từng miếng thức ăn trong suốt như ngọc, nước tương màu hạt dẻ, ớt cay màu đỏ, hành lá xanh mượt, hắn không khỏi nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên lập tức có vài phần muốn ăn.
Ngồi xuống bưng chén lên ăn, nuốt miếng đầu tiên xuống, hắn sửng sốt một chút.
Ngay sau đó nhanh nhẹn ăn hết chén
"Còn nữa không?" Hắn kẹp miếng hành còn sót lại trong chén ăn, hỏi.
"Không phải vẫn còn nhiều đồ ăn trên bàn như vậy sao, huynh cứ tiếp tục ăn a, còn cái thạch đậu này là không có đâu, do bên nhà Lý tẩu tử sát vách bưng tới đó" Trầm Ngư nói.
Thẩm Việt nhớ tới vừa rồi mới gặp một nữ tử ở cửa sân trước, bỗng nhiên hiểu được, thì ra nàng tới để đưa cái này
Hắn nhìn cái chén không, lại nhìn các món ăn khác trên mặt bàn
"Không ăn, ta đến sau núi đi dạo tiêu thực." Nói xong liền sải bước rời đi
Ba người nằm liệt trong nhà chính nhìn bóng dáng hắn, đồng thời sờ sờ bụng, ba người no nê cùng nhau ợ một cái
Chu Lê nhớ tới dưa chuột trong đất sau núi hẳn là cũng vừa đủ lớn, thừa dịp lúc này trời còn chưa tối hẳn, nàng mang giỏ tre trên lưng lên núi thu hoạch dưa chuột
Miếng đất của nhà bọn họ cách cũng không xa, đi khoảng một khắc (15) sẽ đến.
Mọi người làm việc ban ngày đều đã về nhà ăn cơm, bốn phía không có ai, chỉ một mình nàng
Nàng chui vào từng giàn dưa chuột, liền bắt đầu hái.
Trong lúc hái nàng còn đang suy nghĩ, nếu trên thạch đậu lại đặt thêm dưa chuột, rồi lại cho thêm ít hương thảo, có phải càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái không?
Nàng hái tiếp một quả dưa chuột, cọ cọ trên người, cắn một miếng, phát ra âm thanh giòn rụm sảng khoái
Hái dưa chuột được nửa sọt, nàng chui ra khỏi giàn dưa chuột, dọc theo bờ ruộng đi xuống núi.
Khi đang đi ngang qua một mảnh rừng trúc, thấy một người đang ngồi ở nơi đó.
Trong ánh tà dương vàng rực của buổi hoàng hôn, tay hắn cầm một quyển sách, đang xem chuyên chú.
Mày hắn hơi nhíu, rặng mây đỏ xuyên thấu qua khe hở của khóm trúc xanh trên đỉnh đầu, chiếu lên trường sam hơi cũ của hắn những quang ảnh loang lổ, tựa như có vô số tinh quang tụ lại trên người hắn
Nàng dừng bước chân do dự, vẫn tiếp tục đi dọc theo con đường này, hay là đi đường vòng? Vài lần gặp mặt, tam thúc đối với nàng đều lạnh nhạt, khả năng không muốn nhiều lời cùng nàng
Nàng quan sát khắp bốn phía, dù muốn dù không, cũng chỉ có một con đường xuống núi như vậy.
Nếu muốn đổi đường đi khác, hoặc là dẫm lên đất trồng rau nhà người khác, hoặc là, phải nhảy lên rìa đường cao cao cách nàng không xa
Nàng đang cúi đầu do dự, theo bản năng cắn một miếng dưa chuột trong tay, phát ra một tiếng giòn vang không lớn
Nhưng cũng làm cho Thẩm Việt nâng đầu.
Chính lúc này, Chu Lê cũng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau
Lúc này nàng mới ý thức được, tám phần là do mình cắn dưa chuột cắn đến tiếng quá lớn.
Nàng vội vã che kín miệng.
Thẩm Việt cũng không biết sợi dây thần kinh nào không đúng, ngây ngốc một chút rồi đứng lên.
Chạy hay là không chạy?
Một khắc trôi qua, liền thấy nữ tử cách đó không xa buông tay che miệng, nhìn hắn cười, gọi: "Tam thúc." Rồi đi tới phía hắn
Hắn cảm thấy chính mình nên trả lời lung tung rồi nhanh chân chạy như mấy lần trước đây, cũng không biết vì sao, thấy khuôn mặt nàng tươi cười dưới ánh mặt trời đỏ rực, hai chân lại giống như rót chì, không thể di chuyển được nửa phần, chỉ như khúc gỗ đờ đẫn đứng ở nơi đó, cho đến khi nàng đi đến bên cạnh mình
Hắn phát hiện lỗ tai mình lại bắt đầu nóng lên.
Chu Lê hàn huyên nói: "Tam thúc ở đây đọc sách àh?"
"Ờ."
Chu Lê nhớ tới chuyện sáng hôm nay, nàng cảm thấy hẳn nên cảm tạ hắn lần nữa
"Tam thúc, sáng hôm nay đa tạ thúc, nếu vậy, thúc ăn dưa chuột không?" Nói, liền buông sọt, lấy từ bên trong ra một trái dưa chuột đưa qua
Thẩm Việt nhìn về phía dưa chuột, ánh mắt lại bất tri bất giác chuyển qua trên bàn tay cầm dưa chuột của nàng, dưa chuột màu xanh lục làm cho da tay nàng còn trắng hơn đậu hoa, móng tay vô cùng trong suốt, tựa như từng miếng ngọc mỏng được mài giũa tỉ mỉ, hắn nhớ tới va chạm trước cửa viện nhà mình không bao lâu trước đây, tim lập tức đập nhanh.
Do dự một lát, nhận lấy dưa chuột: "Đa tạ."
Chu Lê nhớ tới thạch đậu, cả nhà bọn họ đều nói ăn ngon, không biết sau khi hắn trở về có ăn không.
Lúc nàng đi về còn nhìn thấy Yêu bà bà để lại cho hắn một chén nhỏ.
"Tam thúc có ăn thạch đậu không?"
Thẩm Việt gật đầu.
"Ăn ngon không?"
Thẩm Việt lại gật đầu.
Thấy hắn không phải rất nhiệt tình, trong lòng ít nhiều cũng có chút mất mát, vậy xem ra cũng không phải mỗi người đều cảm thấy ăn đặc biệt ngon.
Nàng gục đầu xuống: "Ta xuống núi trước." Nói, lại lần nữa cõng sọt lên tránh khỏi hắn, đi về phía trước
Thẩm Việt nhìn dưa chuột trong tay, một trận mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ sợt qua người hắn, nháy mắt trong đầu lóe lên, lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng gọi nàng lại
"Chờ một chút."
Chu Lê thật không dự đoán được Thẩm Việt sẽ gọi nàng, khi quay đầu lại vô cùng mờ mịt: "Hả?"
Thẩm Việt nhìn về phía nàng: "Ngươi họ Chu? Là từ Chu gia thôn gả tới sao?"
Chu Lê gật đầu: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
"Là nhà Chu lão cha, ở hộ thứ sáu từ cửa Chu gia thôn đếm vào phải không?"
Chu Lê lại gật đầu.
"Ngươi năm nay bao tuổi?"
"Mười tám.
Có chuyện gì không tam thúc?"
Thẩm Việt thu hồi ánh mắt: "Ừm, ngươi xuống núi đi, ta thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Nga......" Chu Lê xoay người tiếp tục đi về phía dưới chân núi.
Trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, tam thúc sao đột nhiên lại hỏi nàng tùm lum tùm la? Hỏi họ gì, người chỗ nào cũng thôi đi, còn hỏi cả tuổi nàng
Tập tục chỗ bọn họ chính là ngoại nam không thể giáp mặt hỏi tuổi cô nương, cũng như chỉ có thể hỏi khi có ý đối với cô nương này, muốn kết thân cùng nàng mới có thể hỏi
Nhưng tam thúc lại hỏi.
Bước chân nàng xuống núi đi có chút gấp, tim thình thịch nhảy không ngừng.
Nhưng đó là tam thúc a! Là trưởng bối của nàng, trưởng bối hỏi tiểu bối, tựa hồ cũng không có gì không ổn.
Hắn là tú tài, là người đã đọc sách thánh hiền, sao có thể không biết tập tục nơi này? Nhất định là tùy ý hỏi thôi
Mà Thẩm Việt còn đứng ở tại chỗ, gió thổi qua lỗ tai còn nhiễm hồng của hắn, hắn đột nhiên cười cười.
Thì ra là nàng.
Muội muội của bạn cùng trường khi còn trong tã lót, đã bị ôm tới Chu gia thôn, đưa tới nhà Chu lão cha để làm con dâu nuôi từ bé cho nhi tử ba tuổi của bọn họ, họ của nàng cũng sửa lại họ Chu, chỉ còn giữ lại tên, A Lê.
Hắn đi hỏi bên phía Chu gia, Chu Lê vẫn luôn chỉ biết mình là nữ nhi nhà Chu lão cha nhặt về, ngay cả người Chu gia thôn cũng không biết kỳ thật là ôm trở về làm con dâu nuôi từ bé.
Bảy năm trước, nhi tử của Chu lão cha đã bệnh chết, sau đó liền gả nàng tới Thẩm gia, nhận của Thẩm gia sính lễ phong phú
Người Chu gia thôn kể, cũng không phải nữ nhi thân sinh, là nhặt được, nhìn có thể bán được giá tốt, hai vợ chồng Chu lão cha lại tuổi già không có tiền bạc gì, mà họ cũng đã nuôi Chu Lê được một hồi, vậy thì bán.
Lấy tiền bán đó làm tiền dưỡng lão.
Còn việc bán cho nhi tử nhà nào, có phải tên bệnh tật hay không, ai thèm quản đâu?
Hắn mơ hồ còn nhớ nhi tử kia của Lý tẩu tử, cùng tuổi với hắn, trời sinh có bệnh tim, ba ngày té xỉu hai lần, thật là một người bệnh không lâu thân thể không khỏe mạnh
Chu Lê bị Chu gia gả đến nơi đây, không được trượng phu yêu thương ngày nào, liền thành tiểu quả phụ, cũng đúng là đáng thương.
Hắn nhớ tới bạn cùng trường của mình, trước khi mất còn nhờ hắn cần phải tìm được muội muội, nhìn xem nàng có mạnh khỏe hay không
Hiện tại xem ra, mạnh khỏe thì thật ra rất mạnh khỏe, nhưng cũng rất đáng thương.
Thân mình Lý tẩu tử cũng không tốt, mẹ chồng nàng dâu các nàng, hai phụ nhân sinh hoạt rất không dễ dàng.
Chỉ là chuyện này, không thể nói cho người khác, Chu Lê lại càng không thể nói.
Nghe ý tứ Chu lão cha kia, khi Lý tẩu tử hỏi cưới nàng, cũng chỉ biết Chu Lê là dưỡng nữ của hắn, không biết Chu Lê kỳ thật là con dâu nuôi từ bé.
Việc này ảnh hưởng đến thanh danh nử tử gia, chính cái gọi là một nữ chỉ gả một lần, gả lần thứ hai đã không giống như vậy nữa.
Làm con dâu nuôi từ bé, đồng nghĩa với việc gả cho người một lần.
Việc này cũng đủ trở thành đề tài trà dư tửu hậu, câu chuyện bát quái cho người trong thôn một thời gian dài
Chỉ là một nam tử như hắn không biết rốt cuộc phải chiếu cố một nữ tử như thế nào, mới có thể hoàn thành lời đã hứa, lại không để người khác hiểu lầm.
Mấu chốt là không thể làm Chu Lê hiểu lầm.
Thẩm Việt về đến nhà, đột nhiên muốn đổi đến ngủ trong phòng trống ở phía tây.
Hắn vốn đang cùng người nhà ở mấy gian phòng tại phía đông
Hắn đưa ra lý do là, phía tây càng thích hợp đọc sách.
Vừa nghe là vì đọc sách, cha mẹ muội muội cũng tin.
Buổi tối, mọi người trong nhà về phòng ngủ từng người, Thẩm Việt đổi phòng xong từ cửa sau đi ra ngoài, liền nhìn thấy một mặt tường vây
Bên kia tường vây, là nhà Lý tẩu tử bọn họ.
Hắn đạp ánh trăng trên mặt đất đi đến cạnh tường vây, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện một bụi mướp hương, từ phía đối diện bò tới tường bên này, còn nở ra hai đóa vàng vàng trên dây mướp hương xanh xanh.
Tăng thêm vài phần ý cảnh điềm đạm cho phần tường đổ có chút cũ nát của bọn họ bên này
Trong lúc vô tình hắn đã hỏi qua muội muội, muội muội nói, bên kia tường vây là phòng của Chu Lê
Hắn đang nhìn hai đóa hoa mướp hương nghĩ cái gì, chợt nghe phía bên kia tường vây truyền đến một tiếng "Loảng xoảng"
Trong lòng hắn cả kinh, theo bản năng thả người nhảy, nhảy lên thân gốc cây hòe ở chỗ chân tường, trên cao nhìn xuống về hướng bên kia tường vây, vừa lúc thấy nhà các nàng bên cạnh cũng mở cửa sau đi ra
Trong tay nàng cằm giá nến, đang thăm dò quan sát trong sân.
"Meow ~"
Nghe được một tiếng mèo kêu, trong ánh nến cùng ánh trăng, nữ tử cười dỗi nói: "A Quất, ngươi nhìn ngươi đi, lại làm đổ chậu hoa của ta rồi." Nói, đi đến chân tường, xoay người đỡ chậu hoa bị đổ lên
Trên cây, khi ánh mắt đầu tiên của Thẩm Việt nhìn thấy nữ tử cũng bị ngưng trệ.
Bởi vì nữ tử chỉ mặc một cái áo con màu phấn hồng cùng một cái trung khố, cánh tay tuyết trắng lộ hết ra bên ngoài, làm nóng mắt hắn
Hắn yên lặng mắng mình một lần trong lòng, vì sao lại nhảy lên cây? Hành vi này còn không giống như rình coi!
Buồn cười, không ra thể thống gì!
Đúng lúc hòe hoa nở rộ, hắn ngồi trên cây hòe xoa, mùi hoa nồng nặc làm hắn không thở nổi.
Hắn bắt đầu đọc thuộc lòng sách, lời Khổng Tử - Mạnh Tử - Trang Tử - thánh hiền tám phương vận chuyển một vòng trong đầu hắn
Nữ tử đỡ xong chậu hoa, đi về phòng
Nghe được tiếng đối phương đóng cửa, hắn mới dám liếc mắt nhìn một cái, xác nhận không còn ai, hắn thở ra một hơi thật dài
Nên trở về phòng ngủ, hắn đang định leo xuống cây, lại đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Hắn đang ở chỗ rất cao!
Nhìn mình cách mặt đất thật xa, thần trí hắn nhoáng lên, đầu quay cuồng, hai chân cũng có chút run nhẹ lên.
Trước khi hắn nhảy lên cây sao lại quên mất việc này......
Hắn chịu đựng sợ hãi trong nội tâm, nhích nhích người, thật cẩn thận bám vào cành cây bò xuống từng chút một, cho đến khi không còn cành cây nào để bám, đành phải nhắm mắt nhảy xuống trên mặt đất.
Hắn từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi bám trên người chật vật, lại khôi phục vẻ thư sinh trong sáng ngời ngời, dường như không có phát sinh việc gì
???? Cây hòe - hoa nó nở cỡ này ngồi núp lùm trong đó nghẹt thở là đúng luôn ????
.