Quá Giang - Mạch Tâm
Chương 25
Vì hạnh phúc của con mình, Lưu Hùng đành phải đánh bạo đến đồn công an huyện nhờ người quen "chạy chọt". Hai gói Phù Dung Vương đều đem tặng, cuối cùng cũng lấy được thông tin mà Hàn Chinh cần, Mèo Con có hộ khẩu ở một trường học tại Bắc Kinh.
"Cha Lưu, con đi đây." Hàn Chinh cất kỹ tờ giấy ghi địa chỉ rồi ôm hờ Lưu Hùng, "Cha giữ sức khỏe nhé, khi nào tìm được người con sẽ dẫn về thăm cha."
Đối với đàn ông thô kệch như anh, bày tỏ tình cảm chẳng khác nào lấy mạng, tựa như mấy chục năm sống trước đó đều là công cốc.
Hàn Chinh đi xong, Lưu Hùng trốn sau cửa lau nước mắt một lúc lâu.
Con ông lớn lên tử tế, cao to vạm vỡ, có thể làm việc, biết chịu trách nhiệm, đây chính là mục đích duy nhất của ông khi mở mái ấm năm đó.
Khóc xong ông lục tìm khăn tay trong túi, mu bàn tay vô tình đụng phải một xấp giấy dày, sống mũi cay xè, nước mắt vừa ngừng chảy lại trào ra.
"Thằng quỷ này...... Bộ kiếm tiền dễ lắm à, sao cho mình nhiều thế......"
Bắc Kinh thật quá xa quá rộng.
Sau mấy chuyến xe đò, xe lửa, xe buýt, rốt cuộc Hàn Chinh cũng đến được chỗ ghi trên giấy, nhưng nơi này đã trở thành trường đại học dành cho người cao tuổi Bắc Kinh, giờ đang là kỳ nghỉ đông nên sân trường không một bóng người.
Đợi mãi mới thấy hai bảo vệ đi ngang qua, anh tới hỏi thăm mới biết thì ra mười năm trước trường đã dời đến khu mới mở cách đây khoảng hai tiếng rưỡi đi xe.
"Chào đồng chí, gần đây có...... xe dù không?" Hàn Chinh đánh bạo hỏi, "Tôi có việc gấp phải đi ngay hôm nay."
"Nói gì đó, đây là thành phố văn minh nhé." Người bán vé liếc anh một cái rồi xẵng giọng, "Chuyến đầu tiên khởi hành lúc bảy giờ mỗi ngày, mai tới sớm đi!" Nói xong đóng lại cửa quầy cuối cùng trong đại sảnh.
Hàn Chinh không có chỗ nào để đi nên tìm một góc gần ổ điện, vừa sạc pin điện thoại vừa chợp mắt nghỉ ngơi, nếu bến xe không đuổi thì có thể ở miễn phí một đêm.
Anh không dám ngủ say nên ép mình suy nghĩ liên tục, lần này tới Bắc Kinh, muốn dẫn Mèo Con đi cũng không phải chuyện dễ.
Mùa du xuân chỉ có xe liên tỉnh bận rộn, còn xe khách nội thành vẫn thong thả cho đến cuối năm, lộ trình hai tiếng rưỡi mà đi tận ba tiếng rưỡi, khi Hàn Chinh đến khu tập thể của trường mới thì đã nhịn đói một ngày.
Anh lê thân xác rã rời hỏi thăm một vòng lớn mới biết chỗ ở của Mèo Con.
Lần trước đã ầm ĩ một trận nên anh biết rõ mình không thể tuỳ tiện xuất hiện, thế là men theo con đường người ta chỉ, lén lút mò đến dưới cửa sổ nhà Diên Phúc Hải, may mà nhà họ Diên ở tầng trệt, nếu không Hàn Chinh cũng chẳng biết làm sao.
Cuối năm khu tập thể khá vắng vẻ, Diên Phúc Hải không cần làm bộ làm tịch mà quát tháo Mèo Con trong nhà.
"Sao? Mới ra ngoài mấy ngày đã quên mất mình là thứ gì rồi hả? Mày là chó của tao! Súc vật mà cũng xứng ngồi trên ghế à? Còn không mau cút xuống đất quỳ đi!" Hàn Chinh vừa nhìn vào thì thấy Diên Phúc Hải đạp Mèo Con từ sofa xuống sàn.
Mùa đông lạnh thấu xương mà bé cưng của anh chỉ mặc độc một chiếc quần lót, làn da trắng nõn chi chít vết bầm. So với vẻ hoạt bát hiếu động trước đây, Mèo Con nhìn hết sức bất thường, ngã mạnh như vậy mà không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nằm trên sàn, mấy phút sau mới run rẩy quỳ cạnh tường.
Điều làm Hàn Chinh tức giận hơn là Diên Phúc Hải vào bếp loay hoay một lát rồi bưng đĩa sủi cảo ra nhắm rượu, Mèo Con ngửi mùi nhịn không được nhìn sang bàn ăn, Diên Phúc Hải cười khẩy nhìn cậu như nhìn chó hoang, tay phải cầm một cái sủi cảo ném tới trước mặt Mèo Con.
Có lẽ Mèo Con đói quá nên vội vã bò qua nhặt sủi cảo bỏ vào miệng, Diên Phúc Hải thừa cơ ném thêm cái nữa.
Sủi cảo nóng hổi nện trúng mắt Mèo Con, cậu kêu lên một tiếng rồi bịt mắt lại, cuối cùng vẫn nhét sủi cảo vào miệng, vừa khóc vừa nhai.
Hình như Diên Phúc Hải đang xem kịch hài nên liên tục cười vang, còn Hàn Chinh ngoài cửa sổ tức đến nỗi suýt nghiến nát răng.
Mẹ kiếp, thứ súc sinh này mà cũng đáng làm thầy sao?