Quá Giang - Mạch Tâm
Chương 2
Kiếm sống bằng nghề lái xe đường dài chỉ chú trọng một điều —— Chở nhiều chạy nhanh.
Công việc này rất vất vả, quanh năm suốt tháng ăn uống ngủ nghỉ trên xe, phải giao đúng hẹn, trước khi đến điểm tiếp theo phải tranh thủ tìm mối mới, sự giao tiếp duy nhất với thế giới bên ngoài là nói "cảm ơn sư phụ" với nhân viên bốc xếp và "đổ dầu diesel đầy bình" với nhân viên cây xăng.
Con người là loài động vật quần cư nên không chịu nổi cô đơn, hầu hết tài xế đều đi theo cặp. Anh em thay phiên nhau lái, người nghỉ nhưng xe không dừng, có thể chạy nhiều chuyến nhất. Vợ chồng thì một người lái xe một người nấu cơm, tuy mệt nhưng không mất sức.
Còn "hiệp khách độc hành" cô đơn chiếc bóng như Hàn Chinh rất hiếm thấy, nhưng người trong cuộc lại hết sức hài lòng.
Anh xuất thân từ trại trẻ mồ côi, trước khi trưởng thành chưa bao giờ có cơ hội đi xa, lúc ra đời học nghề chẳng chút do dự chọn nghề tài xế, nào là chở bánh mì cho người ta, chở thuê ban đêm, cuối cùng làm lơ xe.
Mấy năm làm lơ xe anh đã rong ruổi khắp đất nước, loại nghề nghiệp có thể ngắm hết phong cảnh Nam Bắc này khiến Hàn Chinh vô cùng say mê, vì vậy sau khi dành dụm đủ tiền đặt cọc, anh lập tức mua trả góp một chiếc xe sơmi rơ moóc đã qua sử dụng, bắt đầu cuộc sống mới "quanh năm trên đường".
Cuộc sống của anh chẳng có áp lực gì, chỉ cần kiếm đủ tiền trả góp hàng tháng, sau khi chia cho công ty hậu cần thì phần còn lại đều vào túi mình, một người ăn no cả nhà không đói.
Một mình lái xe hàng, đến nơi đổi hàng lấy tiền, băng qua núi rừng, băng qua sa mạc Gobi, cười ngắm mặt trời mọc mặt trăng lặn, ung dung tự tại.
Đêm khuya tịch mịch, thỉnh thoảng anh cũng mơ đến cảnh nằm tâm sự với vợ, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh bấp bênh của mình.
Không có chỗ ở cố định, thẻ tiết kiệm chỉ có hơn mười ngàn, ai mà thèm lang bạt với mình chứ? Cứ ngỡ sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, ai ngờ năm thứ năm sau khi làm tài xế xe tải, trên đường lại nhặt được một người vợ.
"Ông xã, ăn."
Một cánh tay dài mảnh vươn qua từ ghế phụ, đưa bánh mật ong vàng rộm thơm nức đến sát môi anh, Hàn Chinh cắn một miếng, chép miệng mấy lần rồi nhíu mày, "Ngọt quá, em ăn đi."
Đồ ngốc cười hì hì nhét phần còn lại vào miệng mình, nói như vẹt: "Ngọt quá, vợ ăn."
"Uống nước đi, coi chừng nghẹn bây giờ." Hai mắt Hàn Chinh chăm chú nhìn phía trước, đưa tay mò lấy ly nước đưa sang.
Uống xong đồ ngốc đưa lại cho anh, "Ông xã cũng uống đi."
"Ngoan." Hàn Chinh uống một ngụm rồi đặt ly về chỗ cũ.
Đảo mắt đã kết bạn đồng hành với đồ ngốc ba tháng.
Một người từng xông pha giang hồ không bị ràng buộc dần quen với sự có mặt của đồ ngốc biết ăn biết uống bên cạnh mình.
Không giống lơ xe vừa hôi chân vừa tinh ranh khôn lỏi, cũng không giống vợ quản tiền quản người chặt chẽ, mỗi ngày chỉ ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cho gói snack hay uống chai nước cũng vui vẻ nửa ngày.
Nhìn người trước kia hệt như que củi được mình tự tay nuôi thơm mềm, trong lòng Hàn Chinh rất có cảm giác thành tựu, không uổng công ngày ngày nuôi cậu ăn ngon uống sướng.
Dạo này đồ ngốc phổng phao thấy rõ, những vết sẹo trên người lúc mới nhặt về sau khi rụng vảy đã phai đi. Gương mặt sạm đen mỗi ngày đều được anh bôi sữa dưỡng Đại Bảo sáng và tối nên mau chóng trở lại trắng nõn, giờ đồ ngốc đã trắng trẻo sạch sẽ, lúc im lặng nhìn không ra bệnh gì.
À phải, giờ không gọi đồ ngốc nữa mà gọi là Mèo Con.
Bởi vì người này giống hệt mèo con, thường xuyên rúc vào ngực anh rồi ôm eo anh dụi dụi.
Vừa bám người vừa thèm người.
Càng đến gần Nội Mông nhiệt độ không khí càng thấp, ban đêm gió thổi đến từ mọi hướng, lúc Hàn Chinh mua chiếc xe second-hand này máy điều hòa đã bị trục trặc, trước kia anh chẳng mấy để ý, lạnh thì mặc áo khoác chạy tiếp, nhưng bây giờ không được, thân thể Mèo Con gầy yếu, dù trùm kín chăn cũng vẫn run cầm cập nên anh không đành lòng.
Mười giờ đêm Hàn Chinh lái xe vào trạm dừng, dẫn Mèo Con đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt rồi vội vàng quay lại xe.
"Ôm, lạnh."
Mèo Con vén áo len của Hàn Chinh lên rồi chui vào trong, hai tay ôm eo anh cố gắng hấp thu nhiệt lượng.
"Ôi đệt đệt đệt ~" Hàn Chinh giật mình vì lạnh, lập tức kéo người ra, Mèo Con sợ mất nguồn nhiệt nên vội thè lưỡi liếm núm vú anh.
Hàn Chinh hít sâu một hơi, vô thức ôm chặt người trước ngực qua áo len, Mèo Con được anh ôm thì càng liếm hăng say hơn, bàn tay nhỏ gầy cũng bắt đầu mò mẫm kéo quần thể thao của anh xuống.