Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 97: Hoàn chính văn
Ngày tháng dưỡng thai vừa dài đằng đẵng vừa trôi qua rất nhanh.
Sở dĩ dài đằng đẵng là vì cả ngày A Lê đều nhìn chằm chằm vào bụng mình, hận không thể lập tức sinh đứa trẻ này ra. Còn sở dĩ cảm thấy trôi qua rất nhanh, là vì trong lúc dưỡng thai nàng không quên tu soạn sách sử. Có lúc vùi đầu vào sách vở một ngày đã trôi qua.
Cứ như vậy, thấm thoát đã đến ngày săn thú mùa thu.
Vì A Lê mang thai, tất nhiên là nàng sẽ không tới khu vực săn bắn rồi, nhưng nàng nghe nói gần như toàn bộ tiểu thư thế gia và đệ tử thế gia trong Kinh Thành đều tới cuộc săn bắn mùa thu lần này.
Nàng biết rõ các tiểu thư đến cuộc săn bắn mùa thu vì mục đích gì, nhưng mà không biết dụng ý của Dung Từ khi mở rộng cuộc đi săn mời cả đám đệ tử thế gia đi cùng.
Khi tại vị Tiên đế Minh Huệ đế rất ít khi tổ chức đi săn, vả lại Kinh Thành còn trọng văn khinh võ, khiến cho đám đệ tử thế gia này xa rời lao động và thiếu kiến thức, cả ngày chỉ biết học đòi văn vẻ.
Lần này Dung Từ hạ lệnh đệ tử phẩm giai Ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia, người ngoài không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, chỉ có thể cho rằng vì Dung Từ mới đăng cơ, muốn trọng dụng thế gia nên tuyển trước vài đệ tử đắc lực nhập sĩ.
Buổi sáng khi Dung Từ rời đi, A Lê vẫn đang ngủ. Dạo này nàng bắt đầu xuất hiện tình trạng thèm ngủ rồi, Dung Từ không đành lòng quấy rầy đã lặng lẽ ra ngoài, cho nên khi A Lê tỉnh lại không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
"Hoàng thượng xuất phát rồi à?" Nàng hỏi.
Cung nữ đang chải đầu cho nàng đáp: "Hoàng thượng có tới hai lần nhưng nương nhương vẫn chưa tỉnh lại, nên đã đi rồi."
"Ừ." A Lê cảm thấy hơi ngượng, đêm qua nàng còn xung phong nhận việc nói sẽ dậy tiễn hắn.
"Nương nương." Cung nữ tưởng là nàng mất mát, bèn an ủi: "Từ trước đến nay cuộc săn bắn mùa thu luôn kéo dài từ mười ngày đến nửa tháng, nhưng mà lần này Hoàng thượng chỉ định đi ba ngày, bên Lễ bộ cũng chỉ sắp xếp hành trình ba ngày. Cho nên nương nương đừng lo lắng, không lâu nữa, Hoàng thượng sẽ về thôi."
A Lê gật đầu.
Cung nữ lại nói: "Nghe nói lần này Hoàng thượng còn treo giải săn bắn."
A Lê chưa từng nghe thấy chuyện này, nàng kinh ngạc hỏi: "Treo giải gì?"
"Trong rừng có một con mèo lớn, nếu ai săn được, Hoàng thượng hứa sẽ trọng thưởng."
Mèo lớn chính là con hổ, A Lê nghe xong không nhịn được hít sâu một hơi, hỏi: "Con mèo lớn kia có hung dữ không? Nếu là như vậy, ta phải mau chóng phái người dặn dò Hoàng thượng, bảo chàng ấy đừng mạo hiểm mới được."
Hình như từ sau khi mang thai nên đầu óc hơi trì trệ, có đôi khi trong chuyện kiểu này A Lê đã bắt đầu trở nên hồ đồ.
Dung Từ là Hoàng thượng, bên cạnh có vô số hộ vệ, sao có thể gặp nguy hiểm?
Cung nữ nghe xong cũng buồn cười: "Nương nương đừng lo lắng, phần thưởng này là dành cho thần tử, Hoàng thượng sẽ không tham gia."
"Vậy thì tốt." A Lê gật đầu.
Trong lòng lại không nhịn được nói thầm, chàng ấy đồng ý đi săn bắn, còn tưởng rằng chàng ấy muốn trổ tài nữa, sao bản thân lại không tham gia nhỉ?
A Lê nghĩ không ra chuyện này, nhưng đến ngày thứ ba khi tin tức truyền tới từ khu vực săn bắn, nàng đã hiểu được loáng thoáng.
"Ngươi nói gì cơ? Tứ hôn ở khu vực săn bắn?"
Ngưng Sương vui vẻ trong lòng, bên ngoài lại ra vẻ rụt rè nói: "Nương nương, lần săn thú mùa thu này có rất nhiều đệ tử thế gia biểu hiện xuất sắc, vì thế Hoàng thượng đã tứ hôn cho tất cả bọn họ, tổng cộng đã tứ hôn tận mười hai đôi đó."
A Lê khiếp sợ, tình huống này nàng chưa nghe bao giờ cũng chưa từng thấy lần nào.
Ngưng Sương cũng rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hả lòng hả dạ, không ngờ Hoàng thượng còn có chiêu số cay độc như vậy.
Đám triều thần ỷ vào công lao đi theo Hoàng thượng từ thuở ban sơ, suốt ngày thúc giục Hoàng thượng nạp phi. Thúc giục chuyện này quá nhiều khiến Khôn Ninh điện cũng không vui lắm.
Có lẽ Hoàng thượng lo lắng cho nương nương bên này, nên dứt khoát giải quyết tận gốc, đám nữ nhi vừa đến tuổi của nhà thần tử đều chỉ hôn, xem bọn hắn còn làm được gì?
Một chiêu này thật sự khiến đám đại thần khổ mà không thể nói ra được.
Một không dám kháng chỉ không nghe theo, hai nếu đưa ra ý kiến, vậy chẳng phải là đang ghét bỏ con cái của đối phương ra mặt sao?
Như vậy không chỉ chọc giận Hoàng thượng, còn đắc tội với thế gia được tứ hôn, sẽ không ai làm ra chuyển ngu xuẩn như vậy, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Còn Binh bộ Thị lang - Người đưa ra đề nghị tổ chức săn thú mùa thu đầu tiên, nữ nhi của ông ta bị chỉ hôn cho thứ tử Vi Tiên Bá không có sự nghiệp cũng không có tước vị, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Ông ta thật sự rất hối hận.
Nghe được việc này, A Lê sửng sốt một lát vì quá khó tin. Nghĩ đến hình ảnh Dung Từ ngồi đó chỉ tay tứ hôn, mà tất cả người được chỉ hôn đều là đệ tử và các tiểu thư của thế gia trong Kinh Thành, còn cả sắc mặt xanh mét, giận nhưng không dám nói gì của triều thần, nhất thời nàng cảm thấy hắn quá ranh mãnh.
"Khi nào Hoàng thượng quay về?" Nàng hỏi.
"Có lẽ sắp rồi, Quý công công nói hộ vệ đội đã tới hoàng thành."
A Lê gật đầu, nhìn sắc trời một lát, rồi dặn dò: "Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị đi. Hai ngày qua Hoàng thượng ra ngoài đã khổ cực rồi."
...
Không ai biết Dung Từ có cực khổ hay không, nhưng sắc mặt hắn rất sung sướng, giống như khói mù bao phủ nhiều ngày đột nhiên tan ra vậy, đầu mày đuôi mắt đều lộ ra ý cười.
Có điều vì lần tứ hôn này của hắn, đã khiến cho tình hình ở Kinh Thành bị xáo trộn loạn cào cào lên rồi.
Lúc này trời đã sang thu, định ra hôn sự xong, phủ đệ các nhà bắt đầu qua lại, tính bát tự, thương lượng sính lễ...
Một lần tứ hôn cho mười mấy đôi tân nhân đúng chuyện là vô tiền khoáng hậu, thật sự hoành tráng. Dân chúng ở Kinh Thành cũng bàn luận say sưa.
Trước mắt, chắc chắn không ai dám kháng chỉ, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị thủ tục thành thân, đặc biệt là chọn ngày lành, phủ đệ các nhà đều tranh nhau tổ chức trước. Vì đều không muốn trùng ngày với người khác, cho nên bọn họ đành phải nhanh chóng tuyển định.
Kết quả là, bắt đầu từ tháng mười các thế gia lục tục tổ chức tiệc vui.
Nửa cuối năm nay cho đến nửa đầu năm sau, gần như tháng nào cũng có gia đình tổ chức tiệc mừng. Dân chúng bàn tán từ tiểu thư công tử nhà ai xứng đôi dần dần chuyển sang sính lễ và đồ cưới của nhà ai phong phú.
Vì chuyện này, càng về sau các nhà cưới vợ gả con càng ganh đua ác, so sính lễ và của hồi môn càng so càng hoành tráng. A Lê nghe cung nhân nói xong, cũng cảm thấy thú vị như đang nghe truyện cười.
Nửa năm này đã trôi qua trong tiếng tám chuyện của rất nhiều người ở Kinh Thành như vậy.
Trong chớp mắt năm mới đã tới.
Vì Dung Từ mới đăng cơ chưa lâu, năm nay còn có rất nhiều chuyện, triều đình vẫn luôn bận rộn đến trước ngày trừ tịch mới phong ấn.
Nhưng triều thần đã nghỉ rồi, Dung Từ lại chưa thể rảnh rỗi, chỉ riêng việc tế tổ và các việc khác thôi cũng khiến hắn bận rộn quá mức rồi.
Cũng may A Lê đang mang thai, tránh được các lễ tiết rườm rà này. Nàng chỉ cần ở trong Khôn Ninh điện ăn ngon ngủ tốt để dưỡng thai, sau đó chờ Dung Từ quay về.
Hôm trừ tịch, sau khi bận rộn cả ngày Dung Từ trở lại Khôn Ninh cung.
Vì Hậu cung chỉ có một chủ tử là A Lê, cho nên đến lễ mừng năm mới, A Lê đã cho tất cả mọi người nghỉ. Ngoài một phần nhỏ cung nhân còn lưu lại, những người khác đã nghỉ ăn tết rồi.
Khi trở lại Khôn Ninh điện, Dung Từ phát hiện ra trong cung điện đã vắng vẻ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ một lát, hắn hỏi: "Hay là chúng ta xuất cung đi."
A Lê đang sắp xếp lại y vật dành cho trẻ sơ sinh.
Thái y dự tính sẽ sinh vào tháng giêng, càng gần đến ngày nàng càng chờ mong, ngày nào cũng phải xem số y vật này một lần. Chiếc tất nho nhỏ, chiếc hài bé tí teo, ngay cả mũ đội đầu cũng chỉ lớn bằng bàn tay, nàng vừa sắp xếp vừa chậm rãi thưởng thức.
Nghe Dung Từ nói vậy nàng kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao lại xuất xung?"
Dung Từ nói: "Lễ mừng năm mới vốn nên náo nhiệt, nhưng trong cung quá vắng vẻ, sợ nàng không quen."
A Lê muốn nói không có gì không quen, có Dung Từ ở bên là được. Nhưng lại nghĩ đến, năm trước nàng bị ốm, Dung Từ đón năm mới với nàng ở biệt viện không thể đoàn tụ với người nhà, nàng cảm thấy hơi tự trách.
Nàng nói: "Cũng được, ta sai người đi thu dọn một chút, lát nữa chúng ta quay về Duệ Vương phủ."
"Hôm nay không tới Duệ Vương phủ."
"Vậy đi đâu?"
"Tới Tương Dương Hầu phủ." Dung Từ nói: "Đã rất lâu rồi nàng không gặp phụ mẫu mình, ta về cùng nàng."
Hình như phụ nhân mang thai đều hơi yếu ớt, A Lê cũng vậy, chỉ hơi cảm động nàng đã không chịu nổi rồi. Bây giờ, nghe thấy lời này của Dung Từ, mũi nàng cay cay.
Đúng là nàng nhớ nhà rồi, muốn quay về thăm phụ mẫu, thăm tổ mẫu.
Dung Từ bước đến ôm lấy nàng: "Đêm nay chúng ta không vội quay về, tối muộn ta dẫn nàng đi xem pháo hoa, chúng ta cùng nhau đón giao thừa mừng năm mới được không?"
"Được." A Lê vui vẻ gật đầu.
...
Đêm trừ tịch, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương bất ngờ tới thăm, người trong Tương Dương Hầu phủ đều được sủng ái mà lo sợ. Tống lão phu nhân cầm đầu dẫn người Tống gia vội vàng nghênh đón ở cửa.
A Lê với Dung Từ mặc thường phục xuất hành, còn mang theo tiệc rượu trừ tịch do ngự trù trong cung nấu.
Thấy nàng ễnh bụng vào nhà, Thích Uyển Nguyệt lo lắng sợ hãi. Nhân lúc Dung Từ nói chuyện với người khác, bà ấy lén lút hỏi: "Sao A Lê lại xuất cung thế? Không lâu nữa là sinh rồi, phải cẩn thận chút."
"Không đáng ngại." A Lê nói: "Thái y cũng dặn con phải đi lại nhiều hơn, huống chi có nhiều người hầu hạ như vậy, còn có thể khiến con bị ngã..."
"Phi phi phi! Đừng nói mấy lời kiểu này! Chuyện tốt thì linh, chuyện xấu đừng hiệu nghiệm." Thích Uyển Nguyệt lập tức nói thầm.
A Lê hỏi: "Mẫu thân cũng để ý cái này từ khi nào thế?"
Từ trước đến nay Thích Uyển Nguyệt là người tính tình thẳng thắn, tuyệt đối không tin quỷ thần, hôm nay nghe được lời này từ miệng bà ấy khiến A Lê buồn cười không thôi.
Ở Tương Dương Hầu phủ, lễ mừng năm mới hàng năm tam phòng trong nhà đều quây quần bên nhau, trừ những cô nương đã gả ra ngoài không quay về, những người khác đều có mặt đầy đủ.
Những năm trước mọi người vô cùng náo nhiệt, nhưng năm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu tới đây, đừng nói con dâu của các phòng, ngay cả đám tiểu bối cũng bắt đầu trở nên quy củ.
Khi Chương Nhi bảy tuổi đứng dậy chúc tết còn bị Dung Từ khảo bài ngay tại chỗ.
Hai kiếp Dung Từ đều không có con, không ở chung với đám tiểu bối, trông thấy nhiều nhất chính là trưởng bối ân cần thăm hỏi chuyện học hành của tiểu bối, lại không biết đám vãn bối sợ nhất chuyện kiểu này, huống chi hắn còn là vua một nước, hỏi đến mức đang giữa mùa đông mà lưng Chương Nhi ướt đẫm mồ hôi, chân mềm nhũn ra, giọng run rẩy.
May mà A Lê ở bên kia bình phong phát hiện ra vội vàng tới đây giải vây: "Còn nhỏ tuổi đã bị khảo học vấn trước mặt quân vương giống tiến sĩ lão gia rồi, Dung Từ ca ca đợi nó trưởng thành rồi hỏi sau."
Dứt lời, mọi người mỉm cười, bầu không khí bắt đầu trở nên thoải mái.
Có lẽ vì để ý thấy Hoàng thượng ở đây, tất mọi người đều tương đối câu thúc. Sau bữa cơm trừ tịch, Dung Từ và Tống Ôn Bạch đến thư phòng, để A Lê ở nhà chính nói chuyện với trưởng bối Tống gia.
A Lê ở chung với người nhà tất nhiên là thả lỏng rồi, huống chi tính tình nàng vốn bình dị gần gũi, cũng rất được các trưởng bối trong nhà yêu thích. Sau khi nói mấy câu, mọi người cũng gạt bỏ được thân phận của nàng rồi, đều gọi nhũ danh khuê trung của nàng.
Mọi người hỏi nàng sống trong cung đã quen chưa, còn hỏi tình hình đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng đa số vẫn là trao đổi kinh nghiệm sinh con. Trong chuyện này ba người cháu dâu trẻ tuổi của Tống gia có quyền lên tiếng nhất, trong ngực Nhị tẩu tẩu vẫn đang ôm một đứa nhóc hai tuổi đó.
Ba vị tẩu tẩu thay nhau kể ra kinh nghiệm của mình, A Lê chăm chú lắng nghe, cẩn thận nhớ kỹ trong lòng.
Thật ra đâu cần A Lê nhọc lòng mấy chuyện này, hoàng tự đương nhiên sẽ có bà vú riêng chiếu cố rồi. Nhưng người làm mẫu thân đều có căn bệnh chung, luôn sợ người khác chiếu cố không được tốt, bản thân hiểu nhiều hơn chút sẽ hữu ích hơn.
Mọi người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, đón giao thừa đến giờ hợi A Lê đã mệt mỏi rã rời rồi.
Thấy nàng ngáp một cái Thích Uyển Nguyệt vội vàng sai người đi mời Dung Từ.
Dung Từ đến, dắt A Lê cùng chào tạm biệt người Tống gia.
Sau khi lên xe ngựa, hắn ra lệnh đi tới Trường Thiên các.
A Lê sửng sốt, nhớ tới trước đây từng có một năm vào lễ trừ tịch Dung Từ mang nàng đến Trường Thiên các, ngày đó nàng còn uống rượu nếp Tử Trúc.
Nàng mừng rỡ hỏi: "Dung Từ ca ca, đêm nay chúng ta đến đó ngắm pháo hoa à?"
"Ừ." Dung Từ ôm nàng.
Sau khi mang thai dáng người A Lê đẫy đà hơn rất nhiều, cơ thể có da có thịt, Dung Từ ôm nàng thích đến mức không muốn buông tay.
Đợi đến Trường Thiên các, hắn lại tự mình bế nàng lên tầng cao nhất.
Trong phòng trên tầng cao nhất đã đốt sẵn chậu than, trên bàn đặt nước trà và đầy món điểm tâm tinh xảo. Dung Từ không thả người xuống, mà bế nàng đến nhuyễn tháp, ngồi xuống, kéo một tấm thảm nhung quấn lên cho nàng.
"Còn lâu mới đến giao thừa, nàng ngủ trước một lát đi, đến giao thừa ta sẽ gọi nàng." Hắn nói.
A Lê thật sự buồn ngủ, lúc này không nhịn được ngáp hai cái, làm ổ trong lòng hắn, ngủ thiếp đi.
Trăng sáng tan đi, bầu trời vẫn một màu.
Đế hậu yên tĩnh dựa sát vào nhau bên cửa sổ.
Đến giao thừa, đèn đuốc muôn nhà sáng lên, giống như trường long bay múa, pháo hoa rực rỡ tươi đẹp nở rộ trong trời đất mông lung.
Phồn hoa thịnh thế, chẳng qua cũng chỉ như thế.
"A Lê." Dung Từ hôn người trong lòng, ánh mắt lưu luyến: "Giao thừa tới rồi."
...
Đó là một một năm cát tường, qua tết Nguyên Tiêu, bầu trời trong xanh liên tục mấy ngày liền. Cho đến mười tám tháng giêng, ráng mây màu tím phủ kín bầu trời trên hoàng cung, mọi người vô cùng ngạc nhiên, đều cảm thán đây là dị tượng trăm năm khó gặp.
Ngày hôm đó, cuối cùng Hoàng hậu cũng sinh.
Trời giáng dị tượng ắt có điềm lành. Quả nhiên, giờ Thân Hoàng hậu sinh ra được một đôi long phượng thai.
Mấy trăm năm qua Hoàng gia chưa từng xuất hiện long phượng thai, càng chưa từng xuất hiện cảnh tượng như thế. Mọi người kinh ngạc vui mừng, ngay cả dân chúng Kinh Thành cũng nhìn về phía hoàng cung, giống như cũng biết có chuyện lớn xảy ra vậy.
Nữ y đỡ đẻ chạy đến với sắc mặt vui mừng, quỳ xuống: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, điềm lành xuất hiện, quốc phú dân an."
"Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng." Mọi người cũng quỳ lạy, cất cao giọng theo.
Cái quỳ lạy này lan tràn như thủy triều, lan từ hoàng cung tới hoàng thành, rồi truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, dân chúng cùng nhau quỳ xuống khí thế như dời núi lấp biển.
"Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng chúc mừng bên ngoài đinh tai nhức óc, còn trong Khôn Ninh điện, Dung Từ sống ba đời lần đầu tiên được làm cha đang nhìn hai đứa nhỏ trong tã lót, ánh mắt tràn ra tình cảm dịu dàng.
Hắn cúi người, hôn lên trán A Lê đang mỏi mệt yếu ớt: "A Lê của ta vất vả rồi."
Thê nhi vờn quanh, cuối cùng đời này cũng đã bù lại được tất cả tiếc nuối, chí nguyện trong đời Dung Từ viên mãn rồi.
Buổi chầu hôm sâu, đám triều thần còn chưa kịp chúc mừng, Dung Từ đã tuyên bố một chuyện.
Mọi người kinh ngạc mà rung động nhìn nam nhân ngồi cao cao trong Kim Loan điện. Hắn ăn nói khí phách nhưng rất bình tĩnh:
"Trẫm yêu Hoàng hậu chân thành, thề cả đời cả kiếp chỉ có mình hoàng Hậu, sau này chớ nhắc lại việc nạp phi."
Lời này vừa nói ra mọi người đều khiếp sợ, cũng không thể tin nổi.
Hỏi thế gian tình là gì mà ngay cả đế vương cũng chấp nhất đến vậy?
Song bọn họ không biết, Dung Từ đợi cái ngày này, trước sau đã chờ đợi ba kiếp rồi.
[Hoàn.]
Sở dĩ dài đằng đẵng là vì cả ngày A Lê đều nhìn chằm chằm vào bụng mình, hận không thể lập tức sinh đứa trẻ này ra. Còn sở dĩ cảm thấy trôi qua rất nhanh, là vì trong lúc dưỡng thai nàng không quên tu soạn sách sử. Có lúc vùi đầu vào sách vở một ngày đã trôi qua.
Cứ như vậy, thấm thoát đã đến ngày săn thú mùa thu.
Vì A Lê mang thai, tất nhiên là nàng sẽ không tới khu vực săn bắn rồi, nhưng nàng nghe nói gần như toàn bộ tiểu thư thế gia và đệ tử thế gia trong Kinh Thành đều tới cuộc săn bắn mùa thu lần này.
Nàng biết rõ các tiểu thư đến cuộc săn bắn mùa thu vì mục đích gì, nhưng mà không biết dụng ý của Dung Từ khi mở rộng cuộc đi săn mời cả đám đệ tử thế gia đi cùng.
Khi tại vị Tiên đế Minh Huệ đế rất ít khi tổ chức đi săn, vả lại Kinh Thành còn trọng văn khinh võ, khiến cho đám đệ tử thế gia này xa rời lao động và thiếu kiến thức, cả ngày chỉ biết học đòi văn vẻ.
Lần này Dung Từ hạ lệnh đệ tử phẩm giai Ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia, người ngoài không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, chỉ có thể cho rằng vì Dung Từ mới đăng cơ, muốn trọng dụng thế gia nên tuyển trước vài đệ tử đắc lực nhập sĩ.
Buổi sáng khi Dung Từ rời đi, A Lê vẫn đang ngủ. Dạo này nàng bắt đầu xuất hiện tình trạng thèm ngủ rồi, Dung Từ không đành lòng quấy rầy đã lặng lẽ ra ngoài, cho nên khi A Lê tỉnh lại không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
"Hoàng thượng xuất phát rồi à?" Nàng hỏi.
Cung nữ đang chải đầu cho nàng đáp: "Hoàng thượng có tới hai lần nhưng nương nhương vẫn chưa tỉnh lại, nên đã đi rồi."
"Ừ." A Lê cảm thấy hơi ngượng, đêm qua nàng còn xung phong nhận việc nói sẽ dậy tiễn hắn.
"Nương nương." Cung nữ tưởng là nàng mất mát, bèn an ủi: "Từ trước đến nay cuộc săn bắn mùa thu luôn kéo dài từ mười ngày đến nửa tháng, nhưng mà lần này Hoàng thượng chỉ định đi ba ngày, bên Lễ bộ cũng chỉ sắp xếp hành trình ba ngày. Cho nên nương nương đừng lo lắng, không lâu nữa, Hoàng thượng sẽ về thôi."
A Lê gật đầu.
Cung nữ lại nói: "Nghe nói lần này Hoàng thượng còn treo giải săn bắn."
A Lê chưa từng nghe thấy chuyện này, nàng kinh ngạc hỏi: "Treo giải gì?"
"Trong rừng có một con mèo lớn, nếu ai săn được, Hoàng thượng hứa sẽ trọng thưởng."
Mèo lớn chính là con hổ, A Lê nghe xong không nhịn được hít sâu một hơi, hỏi: "Con mèo lớn kia có hung dữ không? Nếu là như vậy, ta phải mau chóng phái người dặn dò Hoàng thượng, bảo chàng ấy đừng mạo hiểm mới được."
Hình như từ sau khi mang thai nên đầu óc hơi trì trệ, có đôi khi trong chuyện kiểu này A Lê đã bắt đầu trở nên hồ đồ.
Dung Từ là Hoàng thượng, bên cạnh có vô số hộ vệ, sao có thể gặp nguy hiểm?
Cung nữ nghe xong cũng buồn cười: "Nương nương đừng lo lắng, phần thưởng này là dành cho thần tử, Hoàng thượng sẽ không tham gia."
"Vậy thì tốt." A Lê gật đầu.
Trong lòng lại không nhịn được nói thầm, chàng ấy đồng ý đi săn bắn, còn tưởng rằng chàng ấy muốn trổ tài nữa, sao bản thân lại không tham gia nhỉ?
A Lê nghĩ không ra chuyện này, nhưng đến ngày thứ ba khi tin tức truyền tới từ khu vực săn bắn, nàng đã hiểu được loáng thoáng.
"Ngươi nói gì cơ? Tứ hôn ở khu vực săn bắn?"
Ngưng Sương vui vẻ trong lòng, bên ngoài lại ra vẻ rụt rè nói: "Nương nương, lần săn thú mùa thu này có rất nhiều đệ tử thế gia biểu hiện xuất sắc, vì thế Hoàng thượng đã tứ hôn cho tất cả bọn họ, tổng cộng đã tứ hôn tận mười hai đôi đó."
A Lê khiếp sợ, tình huống này nàng chưa nghe bao giờ cũng chưa từng thấy lần nào.
Ngưng Sương cũng rất kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy hả lòng hả dạ, không ngờ Hoàng thượng còn có chiêu số cay độc như vậy.
Đám triều thần ỷ vào công lao đi theo Hoàng thượng từ thuở ban sơ, suốt ngày thúc giục Hoàng thượng nạp phi. Thúc giục chuyện này quá nhiều khiến Khôn Ninh điện cũng không vui lắm.
Có lẽ Hoàng thượng lo lắng cho nương nương bên này, nên dứt khoát giải quyết tận gốc, đám nữ nhi vừa đến tuổi của nhà thần tử đều chỉ hôn, xem bọn hắn còn làm được gì?
Một chiêu này thật sự khiến đám đại thần khổ mà không thể nói ra được.
Một không dám kháng chỉ không nghe theo, hai nếu đưa ra ý kiến, vậy chẳng phải là đang ghét bỏ con cái của đối phương ra mặt sao?
Như vậy không chỉ chọc giận Hoàng thượng, còn đắc tội với thế gia được tứ hôn, sẽ không ai làm ra chuyển ngu xuẩn như vậy, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Còn Binh bộ Thị lang - Người đưa ra đề nghị tổ chức săn thú mùa thu đầu tiên, nữ nhi của ông ta bị chỉ hôn cho thứ tử Vi Tiên Bá không có sự nghiệp cũng không có tước vị, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Ông ta thật sự rất hối hận.
Nghe được việc này, A Lê sửng sốt một lát vì quá khó tin. Nghĩ đến hình ảnh Dung Từ ngồi đó chỉ tay tứ hôn, mà tất cả người được chỉ hôn đều là đệ tử và các tiểu thư của thế gia trong Kinh Thành, còn cả sắc mặt xanh mét, giận nhưng không dám nói gì của triều thần, nhất thời nàng cảm thấy hắn quá ranh mãnh.
"Khi nào Hoàng thượng quay về?" Nàng hỏi.
"Có lẽ sắp rồi, Quý công công nói hộ vệ đội đã tới hoàng thành."
A Lê gật đầu, nhìn sắc trời một lát, rồi dặn dò: "Sắc trời không còn sớm nữa, mau đi bảo ngự thiện phòng chuẩn bị đi. Hai ngày qua Hoàng thượng ra ngoài đã khổ cực rồi."
...
Không ai biết Dung Từ có cực khổ hay không, nhưng sắc mặt hắn rất sung sướng, giống như khói mù bao phủ nhiều ngày đột nhiên tan ra vậy, đầu mày đuôi mắt đều lộ ra ý cười.
Có điều vì lần tứ hôn này của hắn, đã khiến cho tình hình ở Kinh Thành bị xáo trộn loạn cào cào lên rồi.
Lúc này trời đã sang thu, định ra hôn sự xong, phủ đệ các nhà bắt đầu qua lại, tính bát tự, thương lượng sính lễ...
Một lần tứ hôn cho mười mấy đôi tân nhân đúng chuyện là vô tiền khoáng hậu, thật sự hoành tráng. Dân chúng ở Kinh Thành cũng bàn luận say sưa.
Trước mắt, chắc chắn không ai dám kháng chỉ, chỉ có thể ngoan ngoãn chuẩn bị thủ tục thành thân, đặc biệt là chọn ngày lành, phủ đệ các nhà đều tranh nhau tổ chức trước. Vì đều không muốn trùng ngày với người khác, cho nên bọn họ đành phải nhanh chóng tuyển định.
Kết quả là, bắt đầu từ tháng mười các thế gia lục tục tổ chức tiệc vui.
Nửa cuối năm nay cho đến nửa đầu năm sau, gần như tháng nào cũng có gia đình tổ chức tiệc mừng. Dân chúng bàn tán từ tiểu thư công tử nhà ai xứng đôi dần dần chuyển sang sính lễ và đồ cưới của nhà ai phong phú.
Vì chuyện này, càng về sau các nhà cưới vợ gả con càng ganh đua ác, so sính lễ và của hồi môn càng so càng hoành tráng. A Lê nghe cung nhân nói xong, cũng cảm thấy thú vị như đang nghe truyện cười.
Nửa năm này đã trôi qua trong tiếng tám chuyện của rất nhiều người ở Kinh Thành như vậy.
Trong chớp mắt năm mới đã tới.
Vì Dung Từ mới đăng cơ chưa lâu, năm nay còn có rất nhiều chuyện, triều đình vẫn luôn bận rộn đến trước ngày trừ tịch mới phong ấn.
Nhưng triều thần đã nghỉ rồi, Dung Từ lại chưa thể rảnh rỗi, chỉ riêng việc tế tổ và các việc khác thôi cũng khiến hắn bận rộn quá mức rồi.
Cũng may A Lê đang mang thai, tránh được các lễ tiết rườm rà này. Nàng chỉ cần ở trong Khôn Ninh điện ăn ngon ngủ tốt để dưỡng thai, sau đó chờ Dung Từ quay về.
Hôm trừ tịch, sau khi bận rộn cả ngày Dung Từ trở lại Khôn Ninh cung.
Vì Hậu cung chỉ có một chủ tử là A Lê, cho nên đến lễ mừng năm mới, A Lê đã cho tất cả mọi người nghỉ. Ngoài một phần nhỏ cung nhân còn lưu lại, những người khác đã nghỉ ăn tết rồi.
Khi trở lại Khôn Ninh điện, Dung Từ phát hiện ra trong cung điện đã vắng vẻ hơn rất nhiều.
Suy nghĩ một lát, hắn hỏi: "Hay là chúng ta xuất cung đi."
A Lê đang sắp xếp lại y vật dành cho trẻ sơ sinh.
Thái y dự tính sẽ sinh vào tháng giêng, càng gần đến ngày nàng càng chờ mong, ngày nào cũng phải xem số y vật này một lần. Chiếc tất nho nhỏ, chiếc hài bé tí teo, ngay cả mũ đội đầu cũng chỉ lớn bằng bàn tay, nàng vừa sắp xếp vừa chậm rãi thưởng thức.
Nghe Dung Từ nói vậy nàng kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao lại xuất xung?"
Dung Từ nói: "Lễ mừng năm mới vốn nên náo nhiệt, nhưng trong cung quá vắng vẻ, sợ nàng không quen."
A Lê muốn nói không có gì không quen, có Dung Từ ở bên là được. Nhưng lại nghĩ đến, năm trước nàng bị ốm, Dung Từ đón năm mới với nàng ở biệt viện không thể đoàn tụ với người nhà, nàng cảm thấy hơi tự trách.
Nàng nói: "Cũng được, ta sai người đi thu dọn một chút, lát nữa chúng ta quay về Duệ Vương phủ."
"Hôm nay không tới Duệ Vương phủ."
"Vậy đi đâu?"
"Tới Tương Dương Hầu phủ." Dung Từ nói: "Đã rất lâu rồi nàng không gặp phụ mẫu mình, ta về cùng nàng."
Hình như phụ nhân mang thai đều hơi yếu ớt, A Lê cũng vậy, chỉ hơi cảm động nàng đã không chịu nổi rồi. Bây giờ, nghe thấy lời này của Dung Từ, mũi nàng cay cay.
Đúng là nàng nhớ nhà rồi, muốn quay về thăm phụ mẫu, thăm tổ mẫu.
Dung Từ bước đến ôm lấy nàng: "Đêm nay chúng ta không vội quay về, tối muộn ta dẫn nàng đi xem pháo hoa, chúng ta cùng nhau đón giao thừa mừng năm mới được không?"
"Được." A Lê vui vẻ gật đầu.
...
Đêm trừ tịch, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương bất ngờ tới thăm, người trong Tương Dương Hầu phủ đều được sủng ái mà lo sợ. Tống lão phu nhân cầm đầu dẫn người Tống gia vội vàng nghênh đón ở cửa.
A Lê với Dung Từ mặc thường phục xuất hành, còn mang theo tiệc rượu trừ tịch do ngự trù trong cung nấu.
Thấy nàng ễnh bụng vào nhà, Thích Uyển Nguyệt lo lắng sợ hãi. Nhân lúc Dung Từ nói chuyện với người khác, bà ấy lén lút hỏi: "Sao A Lê lại xuất cung thế? Không lâu nữa là sinh rồi, phải cẩn thận chút."
"Không đáng ngại." A Lê nói: "Thái y cũng dặn con phải đi lại nhiều hơn, huống chi có nhiều người hầu hạ như vậy, còn có thể khiến con bị ngã..."
"Phi phi phi! Đừng nói mấy lời kiểu này! Chuyện tốt thì linh, chuyện xấu đừng hiệu nghiệm." Thích Uyển Nguyệt lập tức nói thầm.
A Lê hỏi: "Mẫu thân cũng để ý cái này từ khi nào thế?"
Từ trước đến nay Thích Uyển Nguyệt là người tính tình thẳng thắn, tuyệt đối không tin quỷ thần, hôm nay nghe được lời này từ miệng bà ấy khiến A Lê buồn cười không thôi.
Ở Tương Dương Hầu phủ, lễ mừng năm mới hàng năm tam phòng trong nhà đều quây quần bên nhau, trừ những cô nương đã gả ra ngoài không quay về, những người khác đều có mặt đầy đủ.
Những năm trước mọi người vô cùng náo nhiệt, nhưng năm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu tới đây, đừng nói con dâu của các phòng, ngay cả đám tiểu bối cũng bắt đầu trở nên quy củ.
Khi Chương Nhi bảy tuổi đứng dậy chúc tết còn bị Dung Từ khảo bài ngay tại chỗ.
Hai kiếp Dung Từ đều không có con, không ở chung với đám tiểu bối, trông thấy nhiều nhất chính là trưởng bối ân cần thăm hỏi chuyện học hành của tiểu bối, lại không biết đám vãn bối sợ nhất chuyện kiểu này, huống chi hắn còn là vua một nước, hỏi đến mức đang giữa mùa đông mà lưng Chương Nhi ướt đẫm mồ hôi, chân mềm nhũn ra, giọng run rẩy.
May mà A Lê ở bên kia bình phong phát hiện ra vội vàng tới đây giải vây: "Còn nhỏ tuổi đã bị khảo học vấn trước mặt quân vương giống tiến sĩ lão gia rồi, Dung Từ ca ca đợi nó trưởng thành rồi hỏi sau."
Dứt lời, mọi người mỉm cười, bầu không khí bắt đầu trở nên thoải mái.
Có lẽ vì để ý thấy Hoàng thượng ở đây, tất mọi người đều tương đối câu thúc. Sau bữa cơm trừ tịch, Dung Từ và Tống Ôn Bạch đến thư phòng, để A Lê ở nhà chính nói chuyện với trưởng bối Tống gia.
A Lê ở chung với người nhà tất nhiên là thả lỏng rồi, huống chi tính tình nàng vốn bình dị gần gũi, cũng rất được các trưởng bối trong nhà yêu thích. Sau khi nói mấy câu, mọi người cũng gạt bỏ được thân phận của nàng rồi, đều gọi nhũ danh khuê trung của nàng.
Mọi người hỏi nàng sống trong cung đã quen chưa, còn hỏi tình hình đứa nhỏ trong bụng nàng, nhưng đa số vẫn là trao đổi kinh nghiệm sinh con. Trong chuyện này ba người cháu dâu trẻ tuổi của Tống gia có quyền lên tiếng nhất, trong ngực Nhị tẩu tẩu vẫn đang ôm một đứa nhóc hai tuổi đó.
Ba vị tẩu tẩu thay nhau kể ra kinh nghiệm của mình, A Lê chăm chú lắng nghe, cẩn thận nhớ kỹ trong lòng.
Thật ra đâu cần A Lê nhọc lòng mấy chuyện này, hoàng tự đương nhiên sẽ có bà vú riêng chiếu cố rồi. Nhưng người làm mẫu thân đều có căn bệnh chung, luôn sợ người khác chiếu cố không được tốt, bản thân hiểu nhiều hơn chút sẽ hữu ích hơn.
Mọi người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, đón giao thừa đến giờ hợi A Lê đã mệt mỏi rã rời rồi.
Thấy nàng ngáp một cái Thích Uyển Nguyệt vội vàng sai người đi mời Dung Từ.
Dung Từ đến, dắt A Lê cùng chào tạm biệt người Tống gia.
Sau khi lên xe ngựa, hắn ra lệnh đi tới Trường Thiên các.
A Lê sửng sốt, nhớ tới trước đây từng có một năm vào lễ trừ tịch Dung Từ mang nàng đến Trường Thiên các, ngày đó nàng còn uống rượu nếp Tử Trúc.
Nàng mừng rỡ hỏi: "Dung Từ ca ca, đêm nay chúng ta đến đó ngắm pháo hoa à?"
"Ừ." Dung Từ ôm nàng.
Sau khi mang thai dáng người A Lê đẫy đà hơn rất nhiều, cơ thể có da có thịt, Dung Từ ôm nàng thích đến mức không muốn buông tay.
Đợi đến Trường Thiên các, hắn lại tự mình bế nàng lên tầng cao nhất.
Trong phòng trên tầng cao nhất đã đốt sẵn chậu than, trên bàn đặt nước trà và đầy món điểm tâm tinh xảo. Dung Từ không thả người xuống, mà bế nàng đến nhuyễn tháp, ngồi xuống, kéo một tấm thảm nhung quấn lên cho nàng.
"Còn lâu mới đến giao thừa, nàng ngủ trước một lát đi, đến giao thừa ta sẽ gọi nàng." Hắn nói.
A Lê thật sự buồn ngủ, lúc này không nhịn được ngáp hai cái, làm ổ trong lòng hắn, ngủ thiếp đi.
Trăng sáng tan đi, bầu trời vẫn một màu.
Đế hậu yên tĩnh dựa sát vào nhau bên cửa sổ.
Đến giao thừa, đèn đuốc muôn nhà sáng lên, giống như trường long bay múa, pháo hoa rực rỡ tươi đẹp nở rộ trong trời đất mông lung.
Phồn hoa thịnh thế, chẳng qua cũng chỉ như thế.
"A Lê." Dung Từ hôn người trong lòng, ánh mắt lưu luyến: "Giao thừa tới rồi."
...
Đó là một một năm cát tường, qua tết Nguyên Tiêu, bầu trời trong xanh liên tục mấy ngày liền. Cho đến mười tám tháng giêng, ráng mây màu tím phủ kín bầu trời trên hoàng cung, mọi người vô cùng ngạc nhiên, đều cảm thán đây là dị tượng trăm năm khó gặp.
Ngày hôm đó, cuối cùng Hoàng hậu cũng sinh.
Trời giáng dị tượng ắt có điềm lành. Quả nhiên, giờ Thân Hoàng hậu sinh ra được một đôi long phượng thai.
Mấy trăm năm qua Hoàng gia chưa từng xuất hiện long phượng thai, càng chưa từng xuất hiện cảnh tượng như thế. Mọi người kinh ngạc vui mừng, ngay cả dân chúng Kinh Thành cũng nhìn về phía hoàng cung, giống như cũng biết có chuyện lớn xảy ra vậy.
Nữ y đỡ đẻ chạy đến với sắc mặt vui mừng, quỳ xuống: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng, điềm lành xuất hiện, quốc phú dân an."
"Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng." Mọi người cũng quỳ lạy, cất cao giọng theo.
Cái quỳ lạy này lan tràn như thủy triều, lan từ hoàng cung tới hoàng thành, rồi truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, dân chúng cùng nhau quỳ xuống khí thế như dời núi lấp biển.
"Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tiếng chúc mừng bên ngoài đinh tai nhức óc, còn trong Khôn Ninh điện, Dung Từ sống ba đời lần đầu tiên được làm cha đang nhìn hai đứa nhỏ trong tã lót, ánh mắt tràn ra tình cảm dịu dàng.
Hắn cúi người, hôn lên trán A Lê đang mỏi mệt yếu ớt: "A Lê của ta vất vả rồi."
Thê nhi vờn quanh, cuối cùng đời này cũng đã bù lại được tất cả tiếc nuối, chí nguyện trong đời Dung Từ viên mãn rồi.
Buổi chầu hôm sâu, đám triều thần còn chưa kịp chúc mừng, Dung Từ đã tuyên bố một chuyện.
Mọi người kinh ngạc mà rung động nhìn nam nhân ngồi cao cao trong Kim Loan điện. Hắn ăn nói khí phách nhưng rất bình tĩnh:
"Trẫm yêu Hoàng hậu chân thành, thề cả đời cả kiếp chỉ có mình hoàng Hậu, sau này chớ nhắc lại việc nạp phi."
Lời này vừa nói ra mọi người đều khiếp sợ, cũng không thể tin nổi.
Hỏi thế gian tình là gì mà ngay cả đế vương cũng chấp nhất đến vậy?
Song bọn họ không biết, Dung Từ đợi cái ngày này, trước sau đã chờ đợi ba kiếp rồi.
[Hoàn.]