Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 93
Gió xuân ấm áp, sóng hồ dập dờn, Dung Từ và A Lê ngồi trên thuyền hoa dùng bữa.
Trên bàn có một món cá hấp khá được hoan nghênh, A Lê rất thích ăn. Dung Từ yên lặng ở một bên giúp nàng tách xương cá.
Mây mù trên núi xa xa xanh biếc thanh tú đẹp đẽ, màu sắc sặc sỡ chiếu xuống liên kết giữa nước và đất trời giống như một bức tranh cuốn tròn.
Cuối cùng tâm trạng buồn bực nhiều ngày của A Lê đã thoải mái hơn.
Một miếng thịt cá nhai kỹ nuốt chậm vào bụng, nàng nói: “Dung Từ ca ca, ta cuối cùng cũng biết tại sao thịt cá ở trong hồ lại tươi ngon như vậy rồi.”
Dung Từ bận tối mắt mà vẫn thong dong hỏi: “Tại sao?”
“Cổ nhân nói địa linh nhân kiệt*, nếu như thế cá cũng linh động thơm ngon như vậy. Chàng nói xem có phải là đạo lý này không?”
Địa linh nhân kiệt*: đất lành chim đậu.
Dung Từ mỉm cười, chậm rãi khoan thai gật đầu nói: “A Lê cũng sống ở đây mười mấy năm rồi, đạo lý này xem như đúng đi.”
“...”
Bất thình lình nàng nghe thấy câu tỏ tình như vậy khó tránh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hết lần này tới lần khác Dung Từ nói với dáng vẻ nghiêm túc không có ý định lừa gạt lấy lòng nàng, nên càng khiến cho trong lòng người ta càng thêm ngọt ngào.
Đám cung nhân hầu hạ bên cạnh mím môi, kín đáo nở nụ cười.
Tình cảm của đế hậu tốt, bọn họ ở bên cạnh hầu hạ cũng đỡ lo, không cần lo lắng đề phòng. Thậm chí trên thực tế nhìn một đôi tôn quý nói chuyện trên trời dưới đất cũng khá mãn nhãn.
Một lát sau hai người dùng bữa xong đám cung nhân dọn dẹp đồ ăn xuống.
A Lê đứng lên đi đến bên ngoài lan can thuyền hoa, tựa vào lan can ngắm nhìn cảnh đẹp nơi xa.
Gió nhẹ nhàng lướt qua làn tóc của nàng, một lọn tóc nghịch ngợm rơi trên cánh môi của nàng, nàng hất nhiều lần cũng không hất ra được.
Dung Từ đi đến nhìn thấy, hắn giơ tay giúp nàng hất đi.
“Nơi này mặt trời lên cao, đứng ở đây một chút rồi đi vào, nhé?”
“Ừm.” A Lê gật đầu, tầm mắt rơi xuống làn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, nàng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nói: “Dung Từ ca ca, ta nhàn rỗi như vậy thật sự rất nhàm chán.”
“Vậy nàng muốn làm gì?”
“Ừm...” A Lê nói: “Ta muốn đến Sùng Văn quán sửa soạn sách sử, được không?”
“Tại sao lại muốn sửa soạn sách sử?”
“Ta thích đọc sách sử, lấy lịch sử làm tấm gương, có thể biết được và mất, cũng có thể chứng minh bản thân, hiểu ra đạo lý, biết nhìn xa trông rộng. Huống chi ta xem rất nhiều sách sử ghi lại tồn tại thiếu sót, nếu có thể sửa chữa thì đối với hậu thế là một việc làm công đức đó nha.”
“Chuyện sửa soạn mệt nhọc rườm rà, ta sợ nàng...”
A Lê nghiêng đầu rồi nói: “Chàng đừng có coi thường ta, ta có thể chịu khổ đó.”
“Ta chỉ sợ nàng không làm hết được việc.” Dung Từ nói.
A Lê chớp mắt mấy cái, không hiểu nói: “Có gì mà không làm hết được việc? Bây giờ ta không cần xử lý hậu cung cũng không cần hầu hạ phu quân, cả ngày nhàn rỗi ngắm hoa mới cảm thấy mệt mỏi đó.”
Dung Từ mỉm cười không nói, vẻ mặt lại có ý vị không rõ.
A Lê liếc rồi lại liếc, nàng dứt khoát kéo cánh tay của hắn rồi nói: “Vậy chàng nói xem sao ta có thể không làm hết được việc?”
Dung Từ kéo người vào trong lòng, hắn thấp giọng nói nhỏ đôi câu bên tai của nàng.
A Lê nghe xong bỗng dưng sắc mặt của nàng đỏ lên.
“Chuyện này cũng không có gì trở ngại” Giọng nói của nàng lí nhí: “Có nhiều cung nhân hầu hạ như thế lẽ nào không trông chừng được một đứa trẻ sao?”
“Nếu như giao hoàn toàn cho cung nhân thì đứa trẻ sẽ nghĩ mẫu thân như thế nào?”
“Ta… Nhưng mà bây giờ chúng ta không phải chưa có con hay sao? Nói những chuyện này vẫn còn quá sớm.”
“Không sớm.”
“?”
Một khắc sau Dung Từ ôm ngang người lên, thấp giọng nói: “Vi phu phải cố gắng rồi.”
“...”
A Lê đẩy hắn rồi nói: “Dung Từ ca ca, chúng ta đang ở trên thuyền hoa.”
Nàng chưa từng thử ở bên ngoài, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều cung nhân như vậy, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“A Lê” Dung Từ đè cánh tay của nàng xuống rồi nói: “Bọn họ không dám nhìn đâu.”
“Sao chàng lại biết họ không dám nhìn? Con mắt ở trên người của bọn họ mà.”
Nhưng mà Dung Từ không cho phép nàng từ chối, hắn thấp giọng nói: “A Lê, ta đã nhịn lâu lắm rồi, đừng từ chối ta, nhé?”
Giọng nói của hắn có vài phần đáng thương, còn có vài phần lấy lòng, A Lê chậm rãi ngừng lại.
Nhắc đến thì từ sau khi nàng bệnh thì hai người đã không sinh hoạt vợ chồng gần nửa năm rồi. Bởi vì Dung Từ chú ý đến sức khỏe của nàng nên mỗi lần có ham muốn thì hắn đều mạnh mẽ đè nén xuống.
Có nhiều lần hai người hôn nhau, nàng có thể nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, nàng cũng không đành lòng.
Nàng suy nghĩ một lát rồi ngoan ngoãn đáp “ừm” một tiếng.
Hai người đi về phía sạp mềm của trong phòng, cả đường đi ngang qua đám cung nhân nội thị thì A Lê xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Dung Từ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của người trong lòng, hắn không khỏi bật cười.
“Ngại gì chứ? Phu thê viên phòng là chuyện bình thường.”
“Không cho phép chàng nói ra!”
“Được, ta không nói.”
Dung Từ đặt người lên sạp mềm, con ngươi tối sầm lại, cúi người đè xuống. Rất nhanh cây trâm, giày, áo ngoài từ trên giường ném ra.
Đám cung nhân vội vàng buông màn xuống, rồi nhặt đồ rơi lả tả trên mặt đất.
Trong màn truyền tới một chút động tĩnh cũng không biết Hoàng thượng đã làm gì Hoàng hậu, chỉ nghe thấy nàng gào thét một tiếng. Âm thanh kia kéo dài hơi run, âm cuối vừa nhỏ lại còn mềm mại, khiến cho người nghe ngứa ngáy khắp người.
Đám cung nhân vội vàng thực hiện động tác nhanh hơn rồi lui ra khỏi cửa.
-
Phía Tây thuyền hoa là một cửa sổ cực lớn, cửa sổ mở rộng, gió xuân luồn vào thổi tung màn che bay lên xuống.
A Lê ngồi ở trong lòng của Dung Từ, quay mặt đi chỗ khác nhìn sắc trời, cũng theo đó nhấp nhô lên xuống.
“Lúc nãy nàng còn kêu khó chịu, như thế này có thích không?”
“...”
A Lê không muốn để ý đến hắn.
Dung Từ ca ca dịu dàng như ngọc, lịch sự nho nhã của nàng nhưng hễ làm loại chuyện này thì lại như trở thành người khác.
“Hửm?” Dung Từ quay mặt của nàng lại rồi nói: “Tại sao không nói chuyện?”
“...Dung Từ ca ca muốn ưm… Ta nói cái gì?”
“Nói cái gì cũng được, ta muốn nghe giọng nói của nàng.”
“...”
A Lê gắt gao cắn môi, nàng không muốn. Nếu như nàng lên tiếng nói không chừng hắn lại được voi đòi tiên thì sao, bên ngoài đều là cung nhân, cách âm trên thuyền hoa không tốt, ngượng ngùng chết được.
Dung Từ cười khẽ rồi nói: “A Lê của ta càng lúc càng thông minh rồi.”
Nói xong, hắn khẽ dùng sức, A Lê xém chút nữa ngã xuống, nàng vội vàng bám chặt lấy cổ của hắn.
“Dung Từ ca ca...” Vốn dĩ A Lê không muốn nói chuyện nhưng nàng lại nhớ đến cuộc nói chuyện ở Càn Thanh điện trước đây, nàng hỏi: “Cha ta… Cha thật sự muốn từ quan sao?”
Dung Từ nói: “Đây là quyết định của nhạc phụ.”
“Vậy còn chàng thì sao?”
“Thật ra ta cũng tán thành hành động này của ông ấy.”
A Lê ngẩn người, ngước mắt lên nhìn hắn.
“Hành động này có được và mất, tuy rằng nói nhạc phụ mất chức quan nhưng có thể bảo vệ vinh hoa của Tống gia.”
A Lê không hiểu, nói: “Tại sao lại nói như vậy?”
Dung Từ không vội vàng trả lời mà là xoay nàng một vòng, để nàng đưa lưng về phía mình, A Lê không thể không thuận thế vịn lan can ở phía trước.
“Vinh hoa phú quý của Tương Dương Hầu phủ đã đến đỉnh điểm, người trí dũng cấp lưu dũng thoái*. Nếu như cứ tiếp tục đi về phía trước chỉ sợ đụng phải tình cảnh bể đầu chảy máu.”
*Cấp lưu dũng thoái: giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Dung Từ quỳ gối, động tác nhẹ nhàng chậm rãi kéo dài, hắn nói: “Tương Dương Hầu phủ chướng mắt, khó tránh khỏi khiến cho người khác ghi hận. Trong triều đình minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Duệ Vương chính là vết xe đổ.”
Năm đó Thái tử Duệ Vương của Đông Cung, thông minh hiền lương, được đám triều thần yêu quý, tất cả người trong thiên hạ đều khen Thái tử có phong thái hơn người, đến cả Hoàng thượng cũng xem trọng.
Nhưng do tài năng của Đông Cung quá mạnh mới dẫn đến âm mưu quỷ kế, các loại thủ đoạn như mưu hại, vu oan, ám sát nhiều vô số kể.
Sau khi chân tướng oan tình của Duệ Vương được sáng tỏ thì mới bắt đầu học cách nhún nhường, tranh thủ được chút cơ hội sống dưới mí mắt của Minh Huệ đế khi đó.
A Lê bị đâm đến mức đầu óc choáng váng, nhưng nàng cố gắng tỉnh táo phân tích chuyện này.
Dung Từ nói đúng có lẽ cha của nàng cũng đã suy nghĩ đến điểm này, vì vậy mới đưa ra quyết định này.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút buồn bã.
Nàng nằm xuống, vùi đầu vào trong gối.
Dung Từ dường như cảm nhận được, hắn chậm lại từ từ an ủi nàng: “A Lê cũng đừng buồn, trước đó nhạc phụ có nói thêm một câu.”
“Là… Là gì...”
“Ông ấy nói bản thân vất vả ở trong triều đình hơn nửa đời người, non sông tốt đẹp nhưng lại không nhìn thấy được. Lần này vừa hay nhân cơ hội này dẫn mẫu thân của nàng đi du ngoạn một phen.”
“Ông ấy thật sự ưm… Nói như vậy sao?”
“Ừ.”
Nói xong chuyện chính, Dung Từ kéo người dậy, nhấc tay của nàng để lên lan can.
“Vịn vào đi!” Hắn nói.
-
Mặt hồ nổi lên một trận gió, mạnh đến mức độ nào ư? Mạnh đến mức A Lê cảm thấy đất trời đều đang đung đưa, nàng không nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy rõ được người ở trước mắt.
Nàng chỉ có thể mờ mịt nhắm mắt, mặc cho gió mạnh đưa nàng lên đám mây.
Trận gió này thổi chừng khoảng một canh giờ mới dừng lại.
Gió ngừng sóng lặng, tất cả mọi thứ trên thuyền hoa quay trở về yên tĩnh.
Vốn dĩ đã đến giờ nghỉ ngơi buổi chiều, náo loạn một trận như vậy khiến cho A Lê vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Dung Từ dọn dẹp giúp nàng.
Dung Từ thì ngược lại càng lúc càng có tinh thần, sau khi kết thúc việc thì hắn vẫn có thể ngồi vào bàn phê duyệt tấu chương.
Đám cung nữ rón rén bước vào dọn dẹp, dù cho cửa sổ còn mở nhưng cỗ mùi hương đậm đà kia vẫn khó mà tản đi.
Sau khi thu dọn xong quần áo nhăn nhíu bẩn thỉu, có một cung nữ chậm rãi vén màn lên.
Nàng ta gấp chăn nệm xốc xếch chỉnh tề lại, rồi lại kéo chăn mềm che kín người của Hoàng hậu một chút, nhưng mà vừa kéo một cái thì động tác của nàng ta dừng lại.
Hoàng hậu dưới chăn mềm không một mảnh vải, trên da thịt trắng nõn mềm mại phát hiện vài dấu vết đỏ. Dấu vết rất mới, chắc chắn là mới gây ra. Nhìn xuống phía dưới thì còn nhiều hơn.
Nàng ta im lặng một lúc rồi đi tìm lọ thuốc mỡ đến. Sau đó lấy ra chút nước thuốc nhẹ nhàng bôi lên.
Hoàng hậu ngủ rất sâu hoàn toàn không cảm giác được có người đang bôi thuốc cho nàng.
Cung nữ thở phào nhẹ nhõm, bôi ở trên cổ xong thì nàng ta tiếp tục kiểm tra những chỗ khác, ở trên ngực lại nhìn thấy có một chút nên nàng ta tỉ mỉ bôi thuốc.
Một lát sau, bôi thuốc xong, vốn dĩ cung nữ muốn rời đi nhưng suy nghĩ một lát thì quyết định kiểm tra lại.
Nàng ta là nữ quan hầu hạ trong cung, chuyện giường chiếu của nam nữ xảy ra chuyện gì thì nàng ta dĩ nhiên hiểu rõ. Mặc dù nàng ta cảm thấy dựa theo tình hình Hoàng thượng yêu thương Hoàng hậu, không thể nào để cho Hoàng hậu bị thương nhưng nàng ta vẫn có trách nhiệm, vẫn nên nghiêm túc kiểm tra lại một lần.
Vì vậy nàng ta vén chăn mềm lên lần nữa, kiểm tra chỗ chân của nàng.
Nhìn một cái thì nàng ta kinh ngạc đồng thời cũng âm thầm vui mừng.
Cũng may nàng ta không lơ là, nếu không đến lúc đó nương nương tỉnh lại kêu đau thì không tốt lắm.
Nơi đó hơi sưng ửng đỏ, nếu không cẩn thận bôi thuốc sợ rằng sẽ đau một hai ngày. Cung nữ nín thở nghiêm túc bôi thuốc, nhưng nàng ta lại âm thầm hoài nghi, dùng nhiều sức như thế nào mới có thể trở thành như vậy?
Trên bàn có một món cá hấp khá được hoan nghênh, A Lê rất thích ăn. Dung Từ yên lặng ở một bên giúp nàng tách xương cá.
Mây mù trên núi xa xa xanh biếc thanh tú đẹp đẽ, màu sắc sặc sỡ chiếu xuống liên kết giữa nước và đất trời giống như một bức tranh cuốn tròn.
Cuối cùng tâm trạng buồn bực nhiều ngày của A Lê đã thoải mái hơn.
Một miếng thịt cá nhai kỹ nuốt chậm vào bụng, nàng nói: “Dung Từ ca ca, ta cuối cùng cũng biết tại sao thịt cá ở trong hồ lại tươi ngon như vậy rồi.”
Dung Từ bận tối mắt mà vẫn thong dong hỏi: “Tại sao?”
“Cổ nhân nói địa linh nhân kiệt*, nếu như thế cá cũng linh động thơm ngon như vậy. Chàng nói xem có phải là đạo lý này không?”
Địa linh nhân kiệt*: đất lành chim đậu.
Dung Từ mỉm cười, chậm rãi khoan thai gật đầu nói: “A Lê cũng sống ở đây mười mấy năm rồi, đạo lý này xem như đúng đi.”
“...”
Bất thình lình nàng nghe thấy câu tỏ tình như vậy khó tránh cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hết lần này tới lần khác Dung Từ nói với dáng vẻ nghiêm túc không có ý định lừa gạt lấy lòng nàng, nên càng khiến cho trong lòng người ta càng thêm ngọt ngào.
Đám cung nhân hầu hạ bên cạnh mím môi, kín đáo nở nụ cười.
Tình cảm của đế hậu tốt, bọn họ ở bên cạnh hầu hạ cũng đỡ lo, không cần lo lắng đề phòng. Thậm chí trên thực tế nhìn một đôi tôn quý nói chuyện trên trời dưới đất cũng khá mãn nhãn.
Một lát sau hai người dùng bữa xong đám cung nhân dọn dẹp đồ ăn xuống.
A Lê đứng lên đi đến bên ngoài lan can thuyền hoa, tựa vào lan can ngắm nhìn cảnh đẹp nơi xa.
Gió nhẹ nhàng lướt qua làn tóc của nàng, một lọn tóc nghịch ngợm rơi trên cánh môi của nàng, nàng hất nhiều lần cũng không hất ra được.
Dung Từ đi đến nhìn thấy, hắn giơ tay giúp nàng hất đi.
“Nơi này mặt trời lên cao, đứng ở đây một chút rồi đi vào, nhé?”
“Ừm.” A Lê gật đầu, tầm mắt rơi xuống làn sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, nàng nghĩ đến chuyện gì đó, nàng nói: “Dung Từ ca ca, ta nhàn rỗi như vậy thật sự rất nhàm chán.”
“Vậy nàng muốn làm gì?”
“Ừm...” A Lê nói: “Ta muốn đến Sùng Văn quán sửa soạn sách sử, được không?”
“Tại sao lại muốn sửa soạn sách sử?”
“Ta thích đọc sách sử, lấy lịch sử làm tấm gương, có thể biết được và mất, cũng có thể chứng minh bản thân, hiểu ra đạo lý, biết nhìn xa trông rộng. Huống chi ta xem rất nhiều sách sử ghi lại tồn tại thiếu sót, nếu có thể sửa chữa thì đối với hậu thế là một việc làm công đức đó nha.”
“Chuyện sửa soạn mệt nhọc rườm rà, ta sợ nàng...”
A Lê nghiêng đầu rồi nói: “Chàng đừng có coi thường ta, ta có thể chịu khổ đó.”
“Ta chỉ sợ nàng không làm hết được việc.” Dung Từ nói.
A Lê chớp mắt mấy cái, không hiểu nói: “Có gì mà không làm hết được việc? Bây giờ ta không cần xử lý hậu cung cũng không cần hầu hạ phu quân, cả ngày nhàn rỗi ngắm hoa mới cảm thấy mệt mỏi đó.”
Dung Từ mỉm cười không nói, vẻ mặt lại có ý vị không rõ.
A Lê liếc rồi lại liếc, nàng dứt khoát kéo cánh tay của hắn rồi nói: “Vậy chàng nói xem sao ta có thể không làm hết được việc?”
Dung Từ kéo người vào trong lòng, hắn thấp giọng nói nhỏ đôi câu bên tai của nàng.
A Lê nghe xong bỗng dưng sắc mặt của nàng đỏ lên.
“Chuyện này cũng không có gì trở ngại” Giọng nói của nàng lí nhí: “Có nhiều cung nhân hầu hạ như thế lẽ nào không trông chừng được một đứa trẻ sao?”
“Nếu như giao hoàn toàn cho cung nhân thì đứa trẻ sẽ nghĩ mẫu thân như thế nào?”
“Ta… Nhưng mà bây giờ chúng ta không phải chưa có con hay sao? Nói những chuyện này vẫn còn quá sớm.”
“Không sớm.”
“?”
Một khắc sau Dung Từ ôm ngang người lên, thấp giọng nói: “Vi phu phải cố gắng rồi.”
“...”
A Lê đẩy hắn rồi nói: “Dung Từ ca ca, chúng ta đang ở trên thuyền hoa.”
Nàng chưa từng thử ở bên ngoài, hơn nữa còn ở ngay trước mặt nhiều cung nhân như vậy, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“A Lê” Dung Từ đè cánh tay của nàng xuống rồi nói: “Bọn họ không dám nhìn đâu.”
“Sao chàng lại biết họ không dám nhìn? Con mắt ở trên người của bọn họ mà.”
Nhưng mà Dung Từ không cho phép nàng từ chối, hắn thấp giọng nói: “A Lê, ta đã nhịn lâu lắm rồi, đừng từ chối ta, nhé?”
Giọng nói của hắn có vài phần đáng thương, còn có vài phần lấy lòng, A Lê chậm rãi ngừng lại.
Nhắc đến thì từ sau khi nàng bệnh thì hai người đã không sinh hoạt vợ chồng gần nửa năm rồi. Bởi vì Dung Từ chú ý đến sức khỏe của nàng nên mỗi lần có ham muốn thì hắn đều mạnh mẽ đè nén xuống.
Có nhiều lần hai người hôn nhau, nàng có thể nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn, nàng cũng không đành lòng.
Nàng suy nghĩ một lát rồi ngoan ngoãn đáp “ừm” một tiếng.
Hai người đi về phía sạp mềm của trong phòng, cả đường đi ngang qua đám cung nhân nội thị thì A Lê xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Dung Từ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của người trong lòng, hắn không khỏi bật cười.
“Ngại gì chứ? Phu thê viên phòng là chuyện bình thường.”
“Không cho phép chàng nói ra!”
“Được, ta không nói.”
Dung Từ đặt người lên sạp mềm, con ngươi tối sầm lại, cúi người đè xuống. Rất nhanh cây trâm, giày, áo ngoài từ trên giường ném ra.
Đám cung nhân vội vàng buông màn xuống, rồi nhặt đồ rơi lả tả trên mặt đất.
Trong màn truyền tới một chút động tĩnh cũng không biết Hoàng thượng đã làm gì Hoàng hậu, chỉ nghe thấy nàng gào thét một tiếng. Âm thanh kia kéo dài hơi run, âm cuối vừa nhỏ lại còn mềm mại, khiến cho người nghe ngứa ngáy khắp người.
Đám cung nhân vội vàng thực hiện động tác nhanh hơn rồi lui ra khỏi cửa.
-
Phía Tây thuyền hoa là một cửa sổ cực lớn, cửa sổ mở rộng, gió xuân luồn vào thổi tung màn che bay lên xuống.
A Lê ngồi ở trong lòng của Dung Từ, quay mặt đi chỗ khác nhìn sắc trời, cũng theo đó nhấp nhô lên xuống.
“Lúc nãy nàng còn kêu khó chịu, như thế này có thích không?”
“...”
A Lê không muốn để ý đến hắn.
Dung Từ ca ca dịu dàng như ngọc, lịch sự nho nhã của nàng nhưng hễ làm loại chuyện này thì lại như trở thành người khác.
“Hửm?” Dung Từ quay mặt của nàng lại rồi nói: “Tại sao không nói chuyện?”
“...Dung Từ ca ca muốn ưm… Ta nói cái gì?”
“Nói cái gì cũng được, ta muốn nghe giọng nói của nàng.”
“...”
A Lê gắt gao cắn môi, nàng không muốn. Nếu như nàng lên tiếng nói không chừng hắn lại được voi đòi tiên thì sao, bên ngoài đều là cung nhân, cách âm trên thuyền hoa không tốt, ngượng ngùng chết được.
Dung Từ cười khẽ rồi nói: “A Lê của ta càng lúc càng thông minh rồi.”
Nói xong, hắn khẽ dùng sức, A Lê xém chút nữa ngã xuống, nàng vội vàng bám chặt lấy cổ của hắn.
“Dung Từ ca ca...” Vốn dĩ A Lê không muốn nói chuyện nhưng nàng lại nhớ đến cuộc nói chuyện ở Càn Thanh điện trước đây, nàng hỏi: “Cha ta… Cha thật sự muốn từ quan sao?”
Dung Từ nói: “Đây là quyết định của nhạc phụ.”
“Vậy còn chàng thì sao?”
“Thật ra ta cũng tán thành hành động này của ông ấy.”
A Lê ngẩn người, ngước mắt lên nhìn hắn.
“Hành động này có được và mất, tuy rằng nói nhạc phụ mất chức quan nhưng có thể bảo vệ vinh hoa của Tống gia.”
A Lê không hiểu, nói: “Tại sao lại nói như vậy?”
Dung Từ không vội vàng trả lời mà là xoay nàng một vòng, để nàng đưa lưng về phía mình, A Lê không thể không thuận thế vịn lan can ở phía trước.
“Vinh hoa phú quý của Tương Dương Hầu phủ đã đến đỉnh điểm, người trí dũng cấp lưu dũng thoái*. Nếu như cứ tiếp tục đi về phía trước chỉ sợ đụng phải tình cảnh bể đầu chảy máu.”
*Cấp lưu dũng thoái: giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang.
Dung Từ quỳ gối, động tác nhẹ nhàng chậm rãi kéo dài, hắn nói: “Tương Dương Hầu phủ chướng mắt, khó tránh khỏi khiến cho người khác ghi hận. Trong triều đình minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Duệ Vương chính là vết xe đổ.”
Năm đó Thái tử Duệ Vương của Đông Cung, thông minh hiền lương, được đám triều thần yêu quý, tất cả người trong thiên hạ đều khen Thái tử có phong thái hơn người, đến cả Hoàng thượng cũng xem trọng.
Nhưng do tài năng của Đông Cung quá mạnh mới dẫn đến âm mưu quỷ kế, các loại thủ đoạn như mưu hại, vu oan, ám sát nhiều vô số kể.
Sau khi chân tướng oan tình của Duệ Vương được sáng tỏ thì mới bắt đầu học cách nhún nhường, tranh thủ được chút cơ hội sống dưới mí mắt của Minh Huệ đế khi đó.
A Lê bị đâm đến mức đầu óc choáng váng, nhưng nàng cố gắng tỉnh táo phân tích chuyện này.
Dung Từ nói đúng có lẽ cha của nàng cũng đã suy nghĩ đến điểm này, vì vậy mới đưa ra quyết định này.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút buồn bã.
Nàng nằm xuống, vùi đầu vào trong gối.
Dung Từ dường như cảm nhận được, hắn chậm lại từ từ an ủi nàng: “A Lê cũng đừng buồn, trước đó nhạc phụ có nói thêm một câu.”
“Là… Là gì...”
“Ông ấy nói bản thân vất vả ở trong triều đình hơn nửa đời người, non sông tốt đẹp nhưng lại không nhìn thấy được. Lần này vừa hay nhân cơ hội này dẫn mẫu thân của nàng đi du ngoạn một phen.”
“Ông ấy thật sự ưm… Nói như vậy sao?”
“Ừ.”
Nói xong chuyện chính, Dung Từ kéo người dậy, nhấc tay của nàng để lên lan can.
“Vịn vào đi!” Hắn nói.
-
Mặt hồ nổi lên một trận gió, mạnh đến mức độ nào ư? Mạnh đến mức A Lê cảm thấy đất trời đều đang đung đưa, nàng không nhìn thấy rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy rõ được người ở trước mắt.
Nàng chỉ có thể mờ mịt nhắm mắt, mặc cho gió mạnh đưa nàng lên đám mây.
Trận gió này thổi chừng khoảng một canh giờ mới dừng lại.
Gió ngừng sóng lặng, tất cả mọi thứ trên thuyền hoa quay trở về yên tĩnh.
Vốn dĩ đã đến giờ nghỉ ngơi buổi chiều, náo loạn một trận như vậy khiến cho A Lê vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, cuối cùng vẫn là Dung Từ dọn dẹp giúp nàng.
Dung Từ thì ngược lại càng lúc càng có tinh thần, sau khi kết thúc việc thì hắn vẫn có thể ngồi vào bàn phê duyệt tấu chương.
Đám cung nữ rón rén bước vào dọn dẹp, dù cho cửa sổ còn mở nhưng cỗ mùi hương đậm đà kia vẫn khó mà tản đi.
Sau khi thu dọn xong quần áo nhăn nhíu bẩn thỉu, có một cung nữ chậm rãi vén màn lên.
Nàng ta gấp chăn nệm xốc xếch chỉnh tề lại, rồi lại kéo chăn mềm che kín người của Hoàng hậu một chút, nhưng mà vừa kéo một cái thì động tác của nàng ta dừng lại.
Hoàng hậu dưới chăn mềm không một mảnh vải, trên da thịt trắng nõn mềm mại phát hiện vài dấu vết đỏ. Dấu vết rất mới, chắc chắn là mới gây ra. Nhìn xuống phía dưới thì còn nhiều hơn.
Nàng ta im lặng một lúc rồi đi tìm lọ thuốc mỡ đến. Sau đó lấy ra chút nước thuốc nhẹ nhàng bôi lên.
Hoàng hậu ngủ rất sâu hoàn toàn không cảm giác được có người đang bôi thuốc cho nàng.
Cung nữ thở phào nhẹ nhõm, bôi ở trên cổ xong thì nàng ta tiếp tục kiểm tra những chỗ khác, ở trên ngực lại nhìn thấy có một chút nên nàng ta tỉ mỉ bôi thuốc.
Một lát sau, bôi thuốc xong, vốn dĩ cung nữ muốn rời đi nhưng suy nghĩ một lát thì quyết định kiểm tra lại.
Nàng ta là nữ quan hầu hạ trong cung, chuyện giường chiếu của nam nữ xảy ra chuyện gì thì nàng ta dĩ nhiên hiểu rõ. Mặc dù nàng ta cảm thấy dựa theo tình hình Hoàng thượng yêu thương Hoàng hậu, không thể nào để cho Hoàng hậu bị thương nhưng nàng ta vẫn có trách nhiệm, vẫn nên nghiêm túc kiểm tra lại một lần.
Vì vậy nàng ta vén chăn mềm lên lần nữa, kiểm tra chỗ chân của nàng.
Nhìn một cái thì nàng ta kinh ngạc đồng thời cũng âm thầm vui mừng.
Cũng may nàng ta không lơ là, nếu không đến lúc đó nương nương tỉnh lại kêu đau thì không tốt lắm.
Nơi đó hơi sưng ửng đỏ, nếu không cẩn thận bôi thuốc sợ rằng sẽ đau một hai ngày. Cung nữ nín thở nghiêm túc bôi thuốc, nhưng nàng ta lại âm thầm hoài nghi, dùng nhiều sức như thế nào mới có thể trở thành như vậy?