Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 90
Thời gian trôi qua rất nhanh, A Lê cảm giác nàng chỉ ngủ vài đêm đã đến Tết Nguyên tiêu rồi. Nhưng cũng cảm thấy tựa hồ khá chậm, mỗi ngày mở mắt chính là uống thuốc, khiến cho nàng cảm thấy dài đằng đẵng vô cùng.
Dung Từ ngồi ở mép giường, cũng không biết hắn đã đến từ lúc nào, chân mày của hắn nhăn rất chặt.
A Lê giơ tay giúp hắn xoa nhẹ rồi nói: “Dung Từ ca ca, mấy ngày gần đây gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”
Hai người sống ở biệt viện còn có thể có chuyện gì khó khăn chứ? Tất cả tinh thần và sức lực của Dung Từ đều đặt ở trên người nàng, ngay cả trong cung ba lần bốn lượt có người đến mời cũng bị Dung Từ ngăn lại ở bên ngoài cửa.
Dung Từ dịu dàng nói: “Không có gì, không cần lo lắng.”
“Nhưng mấy ngày gần đây ta thấy chàng luôn mặt ủ mày chau, lẽ nào là bởi vì ta sao?” A Lê nở nụ cười rồi nói: “Dung Từ ca ca đừng lo lắng, ta sẽ khỏe lại thôi.”
“Ừ.” Cổ họng Dung Từ giống như bị kẹt cái gì đó, giọng kiềm chế trầm thấp.
Hắn càng lúc càng cảm thấy bệnh của A Lê kỳ lạ, nếu như nói liên quan đến túi thơm đó. Nhưng sau khi hồi kinh nghe Ngưng Sương nhắc đến thì hắn đã lập tức đưa túi thơm cho A Lê.
Tại sao vẫn mãi mà vẫn không thấy khỏe lại? Mấy ngày nay, hắn ở biệt viện cả ngày nghiên cứu y thuật, cũng mời rất nhiều thái y cùng nhau thảo luận, ai nấy đều cho rằng bệnh của A Lê chỉ là phong hàn bình thường.
Điều này khiến cho Dung Từ bó tay, cả ngày lẫn đêm trông nom không nghỉ ngơi.
Ở nơi A Lê không nhìn thấy, Dung Từ nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
Một lúc sau, hắn hỏi: “A Lê còn ngủ không? Hôm nay là nguyên tiêu, đợi một chút nữa ta đưa nàng đi xem hoa đăng được không?”
“Đi đâu xem?” A Lê tò mò hỏi.
Lúc năm mới bọn họ không trở về, sức khỏe của nàng không tốt, Dung Từ sợ nhiều người sẽ quấy rầy nàng nên không để nàng quay về. Cả một năm Dung Từ sống chung với nàng ở trong biệt viện.
“A Lê ngồi dậy ăn cơm trước.” Dung Từ sờ tóc của nàng rồi nói: “Ăn xong cơm tối thì sẽ có hoa đăng.”
“Được.”
A Lê không hỏi thêm là hoa đăng ở đâu ra, dù sao thì Dung Từ ca ca trong mắt của nàng là một người có bản lĩnh, hắn nói có thì chắc chắn có.
Chỉ là lúc ăn cơm tối nàng vẫn không có khẩu vị như cũ, chỉ ăn nửa chén cháo.
Dung Từ nhìn thấy cằm của nàng càng lúc càng nhọn, trước đây gương mặt tròn trịa giờ chỉ còn lại một chút, cảm giác lo âu không nói ra được.
“Ăn thêm miếng nữa được chứ?” Hắn bưng chén, đút cho nàng từng miếng một.
A Lê lắc đầu rồi nói: “Thật sự ăn không vô nữa.”
Ngưng Sương ở bên cạnh yên lặng lau nước mắt, sau đó bưng chén đũa lui ra.
Dung Từ ôm lấy A Lê rồi nói: “Đi, bây giờ ta dẫn nàng đi xem hoa đăng.”
Bản thân của A Lê đã gầy, bây giờ vùi ở trong ngực của Dung Từ thì càng lộ vẻ nhỏ nhắn. Chỉ có một nắm như vậy, không có tí sức nặng nào, có nhiều lần Dung Từ thật sự rất sợ nàng sẽ bị cơn gió lướt nhẹ bay đi mất.
Cánh tay thon dài của nàng vịn lấy Dung Từ rồi nói: “Dung Từ ca ca, chúng ta đi đâu xem hoa đăng?”
“Đi gác xếp vườn hoa.” Hắn nói: “Năm ngoái chúng ta ở đó ngắm trăng uống rượu, nàng còn nhớ chứ?”
A Lê mỉm cười rồi nói: “Dĩ nhiên là nhớ, ngày hôm sau ta còn say đến mức không đến thư viện được.”
Dung Từ vững vàng ôm người lên lầu hai, trong phòng đã đốt lửa than. Dung Từ sợ nàng lạnh, hắn quấn áo khoác của mình lên người của nàng.
Hai người cứ yên lặng như vậy dựa sát vào nhau bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là vườn hoa sân nhà, theo lý mà nói trôi qua một mùa đông hoa ở trong vườn đã sớm héo tàn, nhưng mà cảnh vật trước mắt lại không giống như vậy.
Đập vào mắt chính là hoa khoe màu đua sắc, còn có nhiều chiếc đèn lồng tinh xảo đang treo ở trên ngọn cây. Đèn lồng làm vô cùng độc đáo, có cái hình vuông, có cái hình tròn còn có cái dùng hình dáng của động vật để chế tạo thành.
Toàn bộ đèn lồng đỏ rực sáng lên giống như một biển đèn sáng ngời.
“Dung Từ ca ca, đẹp thật đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy hoa đăng đẹp như vậy.” A Lê nói: “Mau kêu người lấy cái đèn màu hồng lại đây, ta muốn xem thử là dùng cái gì để làm.”
Dung Từ phân phó người đi lấy.
Cũng không biết là do đi lâu hay là do A Lê cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc chờ tỳ nữ mang hoa đăng lên thì A Lê đã tựa vào Dung Từ rồi ngủ thiếp đi.
Gò má của Dung Từ dán lên mặt nàng, im lặng hôn lên trán của nàng.
Tỳ nữ nhìn thấy màn này, sau khi bỏ đèn lồng xuống thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Đợt này Dung Từ chuyên tâm chuẩn bị biển đèn rất nhiều ngày, cuối cùng A Lê cũng không thể nhìn được mấy lần. Dung Từ ôm nàng ngồi một lúc, đợi khi nàng đã ngủ sâu thì lại ôm nàng đưa về phòng ngủ.
Sau khi ra ngoài thì vẻ mặt của hắn lạnh đi, giọng nói mệt mỏi: “Vẫn chưa tìm được người nữa sao?”
Người hỏi đến chính là Đại sư Liệu Huệ.
Thẩm Mục thở dài, đang tính nói có lẽ nhanh tìm được thôi nhưng cửa mái hiên có một người vội vã chạy tới.
Kẻ đó mặt mũi phấn khích nói: “Thái tử điện hạ! Đến rồi! Người đến rồi!”
Thẩm Mục trầm mặc, nói: “Ai dạy ngươi quy củ? Ở trước mặt điện hạ la hét om sòm?”
“Không phải!” Kẻ đó tựa như mừng đến chảy nước mắt, nói: “Là Đại sư Liệu Huệ trở về Kinh Thành rồi! Người của chúng ta ở vùng Giang Nam tìm thế nào cũng không tìm được, nhưng một canh giờ trước thì có người phát hiện ông ấy đã quay về Nam Diên tự rồi.”
Vẻ mặt của Dung Từ từ trước đến nay luôn ung dung hơi có vẻ kích động, hắn lập tức phân phó: “Chuẩn bị ngựa, đi Nam Diên tự!”
-
A Lê có một giấc mơ dài, trong mơ nàng nhìn thấy một ao hồ. Trong hồ bay đầy cánh hoa trắng tinh, một đóa rồi một đóa nhẹ nhàng phơi phới, trông rất đẹp mắt.
Nàng đi chân trần bước qua, muốn đi lên trước bắt lấy một đóa nhưng khi chân chạm vào hồ nước giá lạnh thì bị đâm.
A Lê do dự.
Nàng nhìn hoa trắng đầy hồ, thầm ca ngợi đẹp quá đi, nếu như mang về làm thành túi thơm thì không gì thích hợp hơn.
Sau một lúc, nàng quyết định thử lại lần nữa, một chân chịu đựng sự lạnh lẽo bước vào trong nước.
Lúc này nàng nghe thấy có người gọi nàng.
“A Lê, quay lại...”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng người đâu, âm thanh kia giống như ở bên tai nàng, lại giống như cách rất xa.
Trong chốc lát nàng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, một cái chân khác cũng bước vào hồ.
“A Lê… quay lại...”
Âm thanh này vô cùng bị thương, khiến cho nàng nghe cảm thấy buồn bã.
Rốt cuộc là ai đang gọi nàng?
Nàng nhìn về phía mây mù mờ mịt, nơi cuối đường nhìn thấy có người đứng ở nơi đó.
Hắn duỗi tay ra, gọi nàng: “A Lê, quay lại!”
“Dung Từ ca ca?”
A Lê vui mừng, nàng lưu luyến nhìn đóa hoa xinh đẹp ở trong hồ, nàng suy nghĩ một lúc vẫn là nhấc chân lên bờ.
Nàng đi về phía của Dung Từ, xuyên qua phía rừng cây mây mù lượn quanh, nàng đi chân trần giẫm lên ụ đá.
“Dung Từ ca ca, ta đến đây.” Nàng nói.
-
Sáng tinh mơ, lông mi dài uốn cong của A Lê khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếc màn chiếu vào bên trong, mờ ảo tốt đẹp, lần đầu tiên nàng cảm thấy tinh thần thoải mái khỏe mạnh như vậy.
Cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, cổ của nàng có chút ê ẩm, A Lê vặn một cái.
Nhưng mà động tĩnh nhẹ này khiến cho người bên cạnh phút chốc tỉnh giấc.
A Lê quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, nói: “Dung Từ ca ca, ta quay về rồi!”
Dung Từ không lên tiếng.
Hắn chăm chú nhìn nàng, giống như đang xác nhận điều gì đó.
A Lê chớp mắt, giơ tay lên quơ quơ ở trước mặt hắn rồi nói: “Sao vậy Dung Từ ca ca? Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Dung Từ di chuyển yết hầu, con ngươi thâm thúy dần trở nên xúc động, lóe lên một chút óng ánh.
“Dung Từ ca ca, chàng gặp ác mộng sao?” A Lê nhỏ giọng nói.
Trong chốc lát Dung Từ bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng.
A Lê nghe thấy lồng ngực của hắn phát ra tiếng than thở thật dài, giống như là nỗi sợ sống sót sau thảm họa, lại giống như vui mừng sau một phen hú hồn.
Nàng cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Dung Từ, nàng sững người ôm lại hắn.
A Lê không biết nàng hôn mê hai ngày thì Dung Từ tựa như đã trải qua vô số sinh tử.
Trong hai ngày này hắn liên tục gặp ác mộng, lại không ngừng nhớ lại kí ức của hai đời trước. Nhưng mà điều mà hắn suy nghĩ nhiều nhất chính là lời nói đó của Đại sư Liệu Huệ.
“Điện hạ may mắn ba đời mà người bên gối ba đời lại chết, có từng nghĩ đến nhân quả?”
“Điện hạ là thân Kim Cang, mệnh Hoa Cái, đại phú đại quý, mệnh phú quý không nói hết. Nhưng số mệnh này hung, tương khắc với Loan Tinh, có thế ỷ mạnh hiếp yếu. Vận may của điện hạ càng mạnh thì Loan Tinh càng yếu ớt, năm nay vừa vặn là năm đỉnh cao của điện hạ.”
“Nhưng mà không phải là không giải được, điện hạ khắc nhưng cũng có thể hóa giải được. Điện hạ là Chân Long Thiên Tử, dùng mạng hộ mạng không phải là không thể.”
“Như thế nào dùng mạng hộ mạng?”
“Lấy thứ gì đó cũng quý giá giống như vậy của điện hạ.”
“Điện hạ và Thái tử phi duyên định tam sinh, sẽ không dễ dàng đứt gãy. Lại quay về chờ đi, chỉ cần vượt qua kiếp này, sau này vạn sự đại cát.”
“A Lê” Một lúc sau, Dung Từ khàn giọng lên tiếng, hắn lưu luyến vuốt ve gương mặt của nàng rồi nói: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi.”
Giọng nói của hắn bi thương, vậy mà lại giống hệt với giọng nói ở trong giấc mơ, trong lòng của A Lê chấn động.
“Dung Từ ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không sao rồi! Bây giờ không sao rồi!” Dung Từ mỉm cười, nhưng khóe mắt của hắn lại có chút ướt át.
A Lê chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Dung Từ như vậy. Trong ấn tượng của nàng, Dung Từ là người mạnh mẽ, kiên trì, chưa từng rơi nước mắt cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa khóe mắt của hắn rồi nói: “Dung Từ ca ca đừng buồn, A Lê ở đây.”
Nàng nói “A Lê ở đây”, còn có việc gì so với mất đi rồi lại có được càng khiến cho người khác kích động đây? Dung Từ chính là như vậy, hắn quý trọng lại ôm nàng chặt thêm một chút.
A Lê để mặc cho hắn ôm, còn nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng của hắn, an ủi hắn.
Như vậy hai người ở trên giường trong màn che yên lặng tựa vào nhau, cũng không biết trôi qua bao lâu trong bụng của A Lê truyền đến một chuỗi tiếng vang.
Sắc mặt của nàng lúng túng, nói: “Dung Từ ca ca, ta đói rồi.”
Bên ngoài phòng nghe thấy giọng nói của Ngưng Sương, nàng ấy đỏ mắt rồi nói: “Điện hạ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ có muốn dùng không?”
“Bưng vào đi.” Dung Từ nói.
Ngưng Sương vội vàng ra ngoài, phân phó người bưng đồ ăn sáng, rồi lập tức đi mời thái y đến.
Không bao lâu sau toàn bộ thái y chạy đến.
A Lê nói: “Dung Từ ca ca, ta cảm thấy bản thân khỏe hơn nhiều rồi, sức lực cũng hồi phục rồi.”
Sau khi thái y chẩn mạch, vừa vui mừng vừa kinh ngạc rồi nói: “Thực sự kỳ lạ mà, sau khi Thái tử phi ngủ mê man hai ngày thì bệnh đã khỏi rồi.”
Một người khác cũng xem mạch tượng rồi nói: “Chúc mừng điện hạ, nhân tố gây bệnh của Thái tử phi đã mất, không còn gì đáng ngại.”
Dứt lời, mọi người ở bên trong phòng quỳ xuống rồi nói: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, Thái tử phi bĩ cực thái lai*, phú quý an khang!”
*Bĩ cực thái lai: khổ lắm tất đến ngày sung sướng; khổ tận cam lai.
-
Tin tức A Lê khỏi bệnh giống như gió xuân thổi lất phất, dân chúng trong Kinh Thành một đêm đều biết tin, ngay cả bách quan triều đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử bởi vì bệnh của Thái tử phi mà quẳng gánh rất lâu rồi, mà tân đế lại không được việc, có thể trốn thì trốn, có thể lười biếng thì lười biếng, khiến cho cấp dưới như bọn họ bận rộn giống như con ruồi không đầu.
Lần này thì tốt rồi Thái tử phi khỏi bệnh, Thái tử cũng sắp trở về triều đình.
Nhưng người vui mừng nhất không ai bằng tân đế.
Tân đế đã không muốn làm nữa rồi, vừa nhận được tin Thái tử phi khỏi bệnh thì sai người gọi Doãn Thiệu Hâm và các đại thần nội các đến.
Cũng không biết đám người này bàn bạc cái gì ở điện Càn Thanh, từ buổi sáng cứ bàn bạc đến tận trời tối mới giải tán. Ngày hôm sau một đạo thánh chỉ sáng loáng đưa đi từ chỗ Hoàng cung, chạy thẳng tới biệt viện.
Dung Từ nhận thánh chỉ, yên lặng chốc lát, nói: “Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng.”
-
Tỉnh lại sau cơn mê man, thần sắc của A Lê càng ngày càng tốt hơn. Có lúc còn có thể đợi ở trong thư phòng vẽ tranh, đã đợi chính là hơn nửa ngày.
Dung Từ vẫn ở biệt viện cùng nàng, khi A Lê xem sách vẽ tranh thì Dung Từ xử lý công việc vặt. So với sự bận rộn của mọi người trong Kinh Thành, thế giới nhỏ bé của họ rất yên tĩnh và ấm áp.
Thỉnh thoảng A Lê cũng hỏi: “Dung Từ ca ca, khi nào chúng ta quay về?”
Dung Từ lại nói: “Không gấp, để cho bọn họ chuẩn bị trước.”
A Lê không hiểu, không phải chỉ là về thành sao? Còn phải chuẩn bị cái gì?
Nhưng mà chờ qua một tháng thì nàng đã biết.
-
Ngày hôm đó, nàng bị Dung Từ mơ hồ hôn tỉnh, phát hiện lưỡi trong miệng ấm áp thanh ngọt, A Lê tham luyến hùa theo.
Nụ hôn buổi sáng là điều họ thích làm nhất, không liên quan đến tình dục chỉ là quý trọng lẫn nhau.
Dung Từ đè người xuống hôn một lúc, cho đến khi sắc mặt của tiểu cô nương đỏ ửng thở hồng hộc, hắn mới lui ra.
“A Lê, trời sáng rồi, nên dậy thôi.” Hắn nói.
A Lê liếc nhìn ánh sáng nhạt ở bên ngoài, yếu ớt nói: “Hôm nay sao lại sớm như vậy? Không thể ngủ thêm chút sao?”
“Hôm nay có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì?”
Dung Từ thần thần bí bí, chỉ cười không nói. Hắn lắc chiếc chuông giường, kêu người đi vào rửa mặt.
Rất nhanh người hầu ở bên ngoài nối đuôi đi vào. Mỗi người bọn họ quy củ cung kính, ngay cả bước đi cũng vô cùng nhẹ nhàng.
A Lê thức dậy cũng không chú ý đến, sau khi chờ rửa mặt xong thì nàng mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Đầy tớ hầu hạ hôm nay không phải là tỳ nữ của biệt trang mà là nội thị và nữ quan ở trong cung đến.
Nàng quay đầu tìm Dung Từ, rất nhanh Dung Từ từ ngoài phòng đi vào.
Hắn mặc long bào màu vàng sáng, mũ miện uy nghi, dáng người cao ráo lộng lẫy cao quý.
A Lê nhìn tới mức ngẩn người, ấp úng hỏi: “Dung Từ ca ca, đây là?”
Tầm mắt của nàng nhìn về phía cung nhân đi theo sau lưng của hắn. Đám cung nhân nâng mâm, trong mâm để lễ phục và mũ phượng của Hoàng hậu.
“A Lê” Nụ cười của Dung Từ dịu dàng, nói: “Ta chuẩn bị cho nàng mũ phượng, nàng thích không?”
Một tháng trước, tân đế hạ đạo chỉ thoái vị nhường ngôi, để Dung Từ lên ngôi. Bách quan không có ai phản đối, ngược lại còn tích cực chuẩn bị cho việc tân đế lên ngôi.
Theo như yêu cầu của Dung Từ, đại điển đăng cơ và đại điển sắc phong của Hoàng hậu tiến hành cùng lúc, cùng nhận được triều bái của bách quan.
Vậy nên khi trời còn chưa sáng đám cung nhân đã đến biệt viện chờ đợi.
Dung Từ hỏi: “A Lê, thích không?”
Trong con ngươi của hắn ẩn chứa chút dịu dàng và sáng ngời, khiến cho A Lê nhìn đến mức không di dời tầm mắt.
Nàng gật đầu, chẳng biết tại sao, trong mũi chua xót, khóe mắt ngấn lệ.
-
Đây là nghi thức long trọng, ngày hôm nay dân chúng trong Kinh Thành đứng ở trên đường vây xem, người đông nghìn nghịt.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hoàng đế và Hoàng hậu của bọn họ ngồi liễn đến.
Tận mắt nhìn thấy Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu từng bước một bước lên đài cao.
Ánh sáng vàng bùng lên từ những đám mây dày xuyên qua đỉnh đầu của đế hậu, chiếu sáng rực rỡ khắp nơi.
Nhiều năm sau có người nhớ lại ngày này trong lòng vẫn dâng trào sóng như cũ.
Mà giờ khắc này, Dung Từ dẫn tiểu cô nương của hắn bước lên nấc thang bạch ngọc đài dài, bên tai là tiếng hô rung trời:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Phát hiện người bên cạnh nhìn sang, hắn nói nhỏ: “Nhìn cái gì?”
A Lê cười khẽ rồi nói: “Đang nhìn chàng đó, Dung Từ ca ca.”
Dung Từ mỉm cười.
Tia nắng ban mai rực rỡ tươi đẹp, đời người của bọn họ vừa mới bắt đầu.
Hào quang muôn trượng vì lễ đăng cơ của hắn, đời này cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Dung Từ ngồi ở mép giường, cũng không biết hắn đã đến từ lúc nào, chân mày của hắn nhăn rất chặt.
A Lê giơ tay giúp hắn xoa nhẹ rồi nói: “Dung Từ ca ca, mấy ngày gần đây gặp phải chuyện gì khó khăn sao?”
Hai người sống ở biệt viện còn có thể có chuyện gì khó khăn chứ? Tất cả tinh thần và sức lực của Dung Từ đều đặt ở trên người nàng, ngay cả trong cung ba lần bốn lượt có người đến mời cũng bị Dung Từ ngăn lại ở bên ngoài cửa.
Dung Từ dịu dàng nói: “Không có gì, không cần lo lắng.”
“Nhưng mấy ngày gần đây ta thấy chàng luôn mặt ủ mày chau, lẽ nào là bởi vì ta sao?” A Lê nở nụ cười rồi nói: “Dung Từ ca ca đừng lo lắng, ta sẽ khỏe lại thôi.”
“Ừ.” Cổ họng Dung Từ giống như bị kẹt cái gì đó, giọng kiềm chế trầm thấp.
Hắn càng lúc càng cảm thấy bệnh của A Lê kỳ lạ, nếu như nói liên quan đến túi thơm đó. Nhưng sau khi hồi kinh nghe Ngưng Sương nhắc đến thì hắn đã lập tức đưa túi thơm cho A Lê.
Tại sao vẫn mãi mà vẫn không thấy khỏe lại? Mấy ngày nay, hắn ở biệt viện cả ngày nghiên cứu y thuật, cũng mời rất nhiều thái y cùng nhau thảo luận, ai nấy đều cho rằng bệnh của A Lê chỉ là phong hàn bình thường.
Điều này khiến cho Dung Từ bó tay, cả ngày lẫn đêm trông nom không nghỉ ngơi.
Ở nơi A Lê không nhìn thấy, Dung Từ nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi.
Một lúc sau, hắn hỏi: “A Lê còn ngủ không? Hôm nay là nguyên tiêu, đợi một chút nữa ta đưa nàng đi xem hoa đăng được không?”
“Đi đâu xem?” A Lê tò mò hỏi.
Lúc năm mới bọn họ không trở về, sức khỏe của nàng không tốt, Dung Từ sợ nhiều người sẽ quấy rầy nàng nên không để nàng quay về. Cả một năm Dung Từ sống chung với nàng ở trong biệt viện.
“A Lê ngồi dậy ăn cơm trước.” Dung Từ sờ tóc của nàng rồi nói: “Ăn xong cơm tối thì sẽ có hoa đăng.”
“Được.”
A Lê không hỏi thêm là hoa đăng ở đâu ra, dù sao thì Dung Từ ca ca trong mắt của nàng là một người có bản lĩnh, hắn nói có thì chắc chắn có.
Chỉ là lúc ăn cơm tối nàng vẫn không có khẩu vị như cũ, chỉ ăn nửa chén cháo.
Dung Từ nhìn thấy cằm của nàng càng lúc càng nhọn, trước đây gương mặt tròn trịa giờ chỉ còn lại một chút, cảm giác lo âu không nói ra được.
“Ăn thêm miếng nữa được chứ?” Hắn bưng chén, đút cho nàng từng miếng một.
A Lê lắc đầu rồi nói: “Thật sự ăn không vô nữa.”
Ngưng Sương ở bên cạnh yên lặng lau nước mắt, sau đó bưng chén đũa lui ra.
Dung Từ ôm lấy A Lê rồi nói: “Đi, bây giờ ta dẫn nàng đi xem hoa đăng.”
Bản thân của A Lê đã gầy, bây giờ vùi ở trong ngực của Dung Từ thì càng lộ vẻ nhỏ nhắn. Chỉ có một nắm như vậy, không có tí sức nặng nào, có nhiều lần Dung Từ thật sự rất sợ nàng sẽ bị cơn gió lướt nhẹ bay đi mất.
Cánh tay thon dài của nàng vịn lấy Dung Từ rồi nói: “Dung Từ ca ca, chúng ta đi đâu xem hoa đăng?”
“Đi gác xếp vườn hoa.” Hắn nói: “Năm ngoái chúng ta ở đó ngắm trăng uống rượu, nàng còn nhớ chứ?”
A Lê mỉm cười rồi nói: “Dĩ nhiên là nhớ, ngày hôm sau ta còn say đến mức không đến thư viện được.”
Dung Từ vững vàng ôm người lên lầu hai, trong phòng đã đốt lửa than. Dung Từ sợ nàng lạnh, hắn quấn áo khoác của mình lên người của nàng.
Hai người cứ yên lặng như vậy dựa sát vào nhau bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là vườn hoa sân nhà, theo lý mà nói trôi qua một mùa đông hoa ở trong vườn đã sớm héo tàn, nhưng mà cảnh vật trước mắt lại không giống như vậy.
Đập vào mắt chính là hoa khoe màu đua sắc, còn có nhiều chiếc đèn lồng tinh xảo đang treo ở trên ngọn cây. Đèn lồng làm vô cùng độc đáo, có cái hình vuông, có cái hình tròn còn có cái dùng hình dáng của động vật để chế tạo thành.
Toàn bộ đèn lồng đỏ rực sáng lên giống như một biển đèn sáng ngời.
“Dung Từ ca ca, đẹp thật đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy hoa đăng đẹp như vậy.” A Lê nói: “Mau kêu người lấy cái đèn màu hồng lại đây, ta muốn xem thử là dùng cái gì để làm.”
Dung Từ phân phó người đi lấy.
Cũng không biết là do đi lâu hay là do A Lê cảm thấy hơi mệt mỏi, lúc chờ tỳ nữ mang hoa đăng lên thì A Lê đã tựa vào Dung Từ rồi ngủ thiếp đi.
Gò má của Dung Từ dán lên mặt nàng, im lặng hôn lên trán của nàng.
Tỳ nữ nhìn thấy màn này, sau khi bỏ đèn lồng xuống thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Đợt này Dung Từ chuyên tâm chuẩn bị biển đèn rất nhiều ngày, cuối cùng A Lê cũng không thể nhìn được mấy lần. Dung Từ ôm nàng ngồi một lúc, đợi khi nàng đã ngủ sâu thì lại ôm nàng đưa về phòng ngủ.
Sau khi ra ngoài thì vẻ mặt của hắn lạnh đi, giọng nói mệt mỏi: “Vẫn chưa tìm được người nữa sao?”
Người hỏi đến chính là Đại sư Liệu Huệ.
Thẩm Mục thở dài, đang tính nói có lẽ nhanh tìm được thôi nhưng cửa mái hiên có một người vội vã chạy tới.
Kẻ đó mặt mũi phấn khích nói: “Thái tử điện hạ! Đến rồi! Người đến rồi!”
Thẩm Mục trầm mặc, nói: “Ai dạy ngươi quy củ? Ở trước mặt điện hạ la hét om sòm?”
“Không phải!” Kẻ đó tựa như mừng đến chảy nước mắt, nói: “Là Đại sư Liệu Huệ trở về Kinh Thành rồi! Người của chúng ta ở vùng Giang Nam tìm thế nào cũng không tìm được, nhưng một canh giờ trước thì có người phát hiện ông ấy đã quay về Nam Diên tự rồi.”
Vẻ mặt của Dung Từ từ trước đến nay luôn ung dung hơi có vẻ kích động, hắn lập tức phân phó: “Chuẩn bị ngựa, đi Nam Diên tự!”
-
A Lê có một giấc mơ dài, trong mơ nàng nhìn thấy một ao hồ. Trong hồ bay đầy cánh hoa trắng tinh, một đóa rồi một đóa nhẹ nhàng phơi phới, trông rất đẹp mắt.
Nàng đi chân trần bước qua, muốn đi lên trước bắt lấy một đóa nhưng khi chân chạm vào hồ nước giá lạnh thì bị đâm.
A Lê do dự.
Nàng nhìn hoa trắng đầy hồ, thầm ca ngợi đẹp quá đi, nếu như mang về làm thành túi thơm thì không gì thích hợp hơn.
Sau một lúc, nàng quyết định thử lại lần nữa, một chân chịu đựng sự lạnh lẽo bước vào trong nước.
Lúc này nàng nghe thấy có người gọi nàng.
“A Lê, quay lại...”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng người đâu, âm thanh kia giống như ở bên tai nàng, lại giống như cách rất xa.
Trong chốc lát nàng nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, một cái chân khác cũng bước vào hồ.
“A Lê… quay lại...”
Âm thanh này vô cùng bị thương, khiến cho nàng nghe cảm thấy buồn bã.
Rốt cuộc là ai đang gọi nàng?
Nàng nhìn về phía mây mù mờ mịt, nơi cuối đường nhìn thấy có người đứng ở nơi đó.
Hắn duỗi tay ra, gọi nàng: “A Lê, quay lại!”
“Dung Từ ca ca?”
A Lê vui mừng, nàng lưu luyến nhìn đóa hoa xinh đẹp ở trong hồ, nàng suy nghĩ một lúc vẫn là nhấc chân lên bờ.
Nàng đi về phía của Dung Từ, xuyên qua phía rừng cây mây mù lượn quanh, nàng đi chân trần giẫm lên ụ đá.
“Dung Từ ca ca, ta đến đây.” Nàng nói.
-
Sáng tinh mơ, lông mi dài uốn cong của A Lê khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếc màn chiếu vào bên trong, mờ ảo tốt đẹp, lần đầu tiên nàng cảm thấy tinh thần thoải mái khỏe mạnh như vậy.
Cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, cổ của nàng có chút ê ẩm, A Lê vặn một cái.
Nhưng mà động tĩnh nhẹ này khiến cho người bên cạnh phút chốc tỉnh giấc.
A Lê quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn, nói: “Dung Từ ca ca, ta quay về rồi!”
Dung Từ không lên tiếng.
Hắn chăm chú nhìn nàng, giống như đang xác nhận điều gì đó.
A Lê chớp mắt, giơ tay lên quơ quơ ở trước mặt hắn rồi nói: “Sao vậy Dung Từ ca ca? Vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Dung Từ di chuyển yết hầu, con ngươi thâm thúy dần trở nên xúc động, lóe lên một chút óng ánh.
“Dung Từ ca ca, chàng gặp ác mộng sao?” A Lê nhỏ giọng nói.
Trong chốc lát Dung Từ bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng.
A Lê nghe thấy lồng ngực của hắn phát ra tiếng than thở thật dài, giống như là nỗi sợ sống sót sau thảm họa, lại giống như vui mừng sau một phen hú hồn.
Nàng cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của Dung Từ, nàng sững người ôm lại hắn.
A Lê không biết nàng hôn mê hai ngày thì Dung Từ tựa như đã trải qua vô số sinh tử.
Trong hai ngày này hắn liên tục gặp ác mộng, lại không ngừng nhớ lại kí ức của hai đời trước. Nhưng mà điều mà hắn suy nghĩ nhiều nhất chính là lời nói đó của Đại sư Liệu Huệ.
“Điện hạ may mắn ba đời mà người bên gối ba đời lại chết, có từng nghĩ đến nhân quả?”
“Điện hạ là thân Kim Cang, mệnh Hoa Cái, đại phú đại quý, mệnh phú quý không nói hết. Nhưng số mệnh này hung, tương khắc với Loan Tinh, có thế ỷ mạnh hiếp yếu. Vận may của điện hạ càng mạnh thì Loan Tinh càng yếu ớt, năm nay vừa vặn là năm đỉnh cao của điện hạ.”
“Nhưng mà không phải là không giải được, điện hạ khắc nhưng cũng có thể hóa giải được. Điện hạ là Chân Long Thiên Tử, dùng mạng hộ mạng không phải là không thể.”
“Như thế nào dùng mạng hộ mạng?”
“Lấy thứ gì đó cũng quý giá giống như vậy của điện hạ.”
“Điện hạ và Thái tử phi duyên định tam sinh, sẽ không dễ dàng đứt gãy. Lại quay về chờ đi, chỉ cần vượt qua kiếp này, sau này vạn sự đại cát.”
“A Lê” Một lúc sau, Dung Từ khàn giọng lên tiếng, hắn lưu luyến vuốt ve gương mặt của nàng rồi nói: “Cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi.”
Giọng nói của hắn bi thương, vậy mà lại giống hệt với giọng nói ở trong giấc mơ, trong lòng của A Lê chấn động.
“Dung Từ ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không sao rồi! Bây giờ không sao rồi!” Dung Từ mỉm cười, nhưng khóe mắt của hắn lại có chút ướt át.
A Lê chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Dung Từ như vậy. Trong ấn tượng của nàng, Dung Từ là người mạnh mẽ, kiên trì, chưa từng rơi nước mắt cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ mềm yếu.
Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa khóe mắt của hắn rồi nói: “Dung Từ ca ca đừng buồn, A Lê ở đây.”
Nàng nói “A Lê ở đây”, còn có việc gì so với mất đi rồi lại có được càng khiến cho người khác kích động đây? Dung Từ chính là như vậy, hắn quý trọng lại ôm nàng chặt thêm một chút.
A Lê để mặc cho hắn ôm, còn nhẹ nhàng vỗ lên sống lưng của hắn, an ủi hắn.
Như vậy hai người ở trên giường trong màn che yên lặng tựa vào nhau, cũng không biết trôi qua bao lâu trong bụng của A Lê truyền đến một chuỗi tiếng vang.
Sắc mặt của nàng lúng túng, nói: “Dung Từ ca ca, ta đói rồi.”
Bên ngoài phòng nghe thấy giọng nói của Ngưng Sương, nàng ấy đỏ mắt rồi nói: “Điện hạ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, bây giờ có muốn dùng không?”
“Bưng vào đi.” Dung Từ nói.
Ngưng Sương vội vàng ra ngoài, phân phó người bưng đồ ăn sáng, rồi lập tức đi mời thái y đến.
Không bao lâu sau toàn bộ thái y chạy đến.
A Lê nói: “Dung Từ ca ca, ta cảm thấy bản thân khỏe hơn nhiều rồi, sức lực cũng hồi phục rồi.”
Sau khi thái y chẩn mạch, vừa vui mừng vừa kinh ngạc rồi nói: “Thực sự kỳ lạ mà, sau khi Thái tử phi ngủ mê man hai ngày thì bệnh đã khỏi rồi.”
Một người khác cũng xem mạch tượng rồi nói: “Chúc mừng điện hạ, nhân tố gây bệnh của Thái tử phi đã mất, không còn gì đáng ngại.”
Dứt lời, mọi người ở bên trong phòng quỳ xuống rồi nói: “Chúc mừng Thái tử điện hạ, Thái tử phi bĩ cực thái lai*, phú quý an khang!”
*Bĩ cực thái lai: khổ lắm tất đến ngày sung sướng; khổ tận cam lai.
-
Tin tức A Lê khỏi bệnh giống như gió xuân thổi lất phất, dân chúng trong Kinh Thành một đêm đều biết tin, ngay cả bách quan triều đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử bởi vì bệnh của Thái tử phi mà quẳng gánh rất lâu rồi, mà tân đế lại không được việc, có thể trốn thì trốn, có thể lười biếng thì lười biếng, khiến cho cấp dưới như bọn họ bận rộn giống như con ruồi không đầu.
Lần này thì tốt rồi Thái tử phi khỏi bệnh, Thái tử cũng sắp trở về triều đình.
Nhưng người vui mừng nhất không ai bằng tân đế.
Tân đế đã không muốn làm nữa rồi, vừa nhận được tin Thái tử phi khỏi bệnh thì sai người gọi Doãn Thiệu Hâm và các đại thần nội các đến.
Cũng không biết đám người này bàn bạc cái gì ở điện Càn Thanh, từ buổi sáng cứ bàn bạc đến tận trời tối mới giải tán. Ngày hôm sau một đạo thánh chỉ sáng loáng đưa đi từ chỗ Hoàng cung, chạy thẳng tới biệt viện.
Dung Từ nhận thánh chỉ, yên lặng chốc lát, nói: “Cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng.”
-
Tỉnh lại sau cơn mê man, thần sắc của A Lê càng ngày càng tốt hơn. Có lúc còn có thể đợi ở trong thư phòng vẽ tranh, đã đợi chính là hơn nửa ngày.
Dung Từ vẫn ở biệt viện cùng nàng, khi A Lê xem sách vẽ tranh thì Dung Từ xử lý công việc vặt. So với sự bận rộn của mọi người trong Kinh Thành, thế giới nhỏ bé của họ rất yên tĩnh và ấm áp.
Thỉnh thoảng A Lê cũng hỏi: “Dung Từ ca ca, khi nào chúng ta quay về?”
Dung Từ lại nói: “Không gấp, để cho bọn họ chuẩn bị trước.”
A Lê không hiểu, không phải chỉ là về thành sao? Còn phải chuẩn bị cái gì?
Nhưng mà chờ qua một tháng thì nàng đã biết.
-
Ngày hôm đó, nàng bị Dung Từ mơ hồ hôn tỉnh, phát hiện lưỡi trong miệng ấm áp thanh ngọt, A Lê tham luyến hùa theo.
Nụ hôn buổi sáng là điều họ thích làm nhất, không liên quan đến tình dục chỉ là quý trọng lẫn nhau.
Dung Từ đè người xuống hôn một lúc, cho đến khi sắc mặt của tiểu cô nương đỏ ửng thở hồng hộc, hắn mới lui ra.
“A Lê, trời sáng rồi, nên dậy thôi.” Hắn nói.
A Lê liếc nhìn ánh sáng nhạt ở bên ngoài, yếu ớt nói: “Hôm nay sao lại sớm như vậy? Không thể ngủ thêm chút sao?”
“Hôm nay có chuyện quan trọng.”
“Chuyện quan trọng gì?”
Dung Từ thần thần bí bí, chỉ cười không nói. Hắn lắc chiếc chuông giường, kêu người đi vào rửa mặt.
Rất nhanh người hầu ở bên ngoài nối đuôi đi vào. Mỗi người bọn họ quy củ cung kính, ngay cả bước đi cũng vô cùng nhẹ nhàng.
A Lê thức dậy cũng không chú ý đến, sau khi chờ rửa mặt xong thì nàng mới đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Đầy tớ hầu hạ hôm nay không phải là tỳ nữ của biệt trang mà là nội thị và nữ quan ở trong cung đến.
Nàng quay đầu tìm Dung Từ, rất nhanh Dung Từ từ ngoài phòng đi vào.
Hắn mặc long bào màu vàng sáng, mũ miện uy nghi, dáng người cao ráo lộng lẫy cao quý.
A Lê nhìn tới mức ngẩn người, ấp úng hỏi: “Dung Từ ca ca, đây là?”
Tầm mắt của nàng nhìn về phía cung nhân đi theo sau lưng của hắn. Đám cung nhân nâng mâm, trong mâm để lễ phục và mũ phượng của Hoàng hậu.
“A Lê” Nụ cười của Dung Từ dịu dàng, nói: “Ta chuẩn bị cho nàng mũ phượng, nàng thích không?”
Một tháng trước, tân đế hạ đạo chỉ thoái vị nhường ngôi, để Dung Từ lên ngôi. Bách quan không có ai phản đối, ngược lại còn tích cực chuẩn bị cho việc tân đế lên ngôi.
Theo như yêu cầu của Dung Từ, đại điển đăng cơ và đại điển sắc phong của Hoàng hậu tiến hành cùng lúc, cùng nhận được triều bái của bách quan.
Vậy nên khi trời còn chưa sáng đám cung nhân đã đến biệt viện chờ đợi.
Dung Từ hỏi: “A Lê, thích không?”
Trong con ngươi của hắn ẩn chứa chút dịu dàng và sáng ngời, khiến cho A Lê nhìn đến mức không di dời tầm mắt.
Nàng gật đầu, chẳng biết tại sao, trong mũi chua xót, khóe mắt ngấn lệ.
-
Đây là nghi thức long trọng, ngày hôm nay dân chúng trong Kinh Thành đứng ở trên đường vây xem, người đông nghìn nghịt.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hoàng đế và Hoàng hậu của bọn họ ngồi liễn đến.
Tận mắt nhìn thấy Hoàng đế nắm tay Hoàng hậu từng bước một bước lên đài cao.
Ánh sáng vàng bùng lên từ những đám mây dày xuyên qua đỉnh đầu của đế hậu, chiếu sáng rực rỡ khắp nơi.
Nhiều năm sau có người nhớ lại ngày này trong lòng vẫn dâng trào sóng như cũ.
Mà giờ khắc này, Dung Từ dẫn tiểu cô nương của hắn bước lên nấc thang bạch ngọc đài dài, bên tai là tiếng hô rung trời:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Phát hiện người bên cạnh nhìn sang, hắn nói nhỏ: “Nhìn cái gì?”
A Lê cười khẽ rồi nói: “Đang nhìn chàng đó, Dung Từ ca ca.”
Dung Từ mỉm cười.
Tia nắng ban mai rực rỡ tươi đẹp, đời người của bọn họ vừa mới bắt đầu.
Hào quang muôn trượng vì lễ đăng cơ của hắn, đời này cuối cùng cũng viên mãn rồi.