Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 87
Nghe vậy, Hạ Ngọc Khanh sửng sốt, đoạn cười lên sang sảng.
“Còn có một chuyện, ta muốn thỉnh cầu Thế tử giải thích nghi vấn.” Hắn ta nói.
Dung Từ im lặng nhìn hắn ta.
Hạ Ngọc Khanh nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã muốn ra chiến trường làm anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhưng vẫn luôn không thể thực hiện được, ta đã tưởng nửa đời mình coi như vô vọng. Nhưng sau khi trở về Bắc Cương năm ngoái, phụ thân ta đột nhiên đồng ý cho ta ra chiến trường, sau này ta mới biết, chính là ngài viết thư khuyên giải phụ thân ta."
"Cho nên ta muốn hỏi, tại sao?"
Dung Từ hỏi: "Tại sao cái gì?"
Hạ Ngọc Khanh nói: “Ta từng ở khắp nơi khiêu khích ngài trước mặt Tống Cẩn Ninh, cũng từng không phục, kinh thường ngài. Tại sao ngài lại giúp ta?”
"Ta cũng không phải là giúp ngươi, mà là giúp Hạ gia quân." Dung Từ nói: "Ngươi văn võ xuất chúng, hùng tài đại lược, nếu bị ẩn giấu đi thì thật đáng tiếc. Hạ gia quân đã đạt tới đỉnh cao dưới sự lãnh đạo của Hạ Bách Châu, nhưng nếu muốn tiếp tục kéo dài đỉnh cao này, lại phải dựa vào ngươi."
Lịch sử là vô tận, và truyền thừa là việc của một thế hệ chứ không phải của một người. Năng lực của Hạ Bách Châu đã biểu lộ ra là nỏ mạnh hết đà khi Hạ gia gặp nạn vào năm ngoái, chỉ có bắt đầu sử dụng Hạ Ngọc Khanh, Hạ gia quân mới có thể tiến xa.
Đây chính là nguyên nhân Dung Từ thuyết phục Hạ Bách Châu.
Hơn nữa, Hạ Ngọc Khanh thật sự không làm hắn thất vọng, vừa rồi khi thảo luận về chiến sự trong doanh trướng, Hạ Ngọc Khanh đã bộc lộ tài năng.
Hạ Ngọc Khanh nghe xong những lời này của hắn, trong lòng chấn động.
Lúc này, hắn ta mới nhận ra mình đã thua ở điểm nào. Một người thực sự mạnh mẽ thì khi bị coi là địch nhân, hắn vẫn coi đối phương là đồng bọn.
Lòng dạ rộng lớn, tầm nhìn xa, thực sự nằm ngoài tầm với của hắn ta.
Vẻ thản nhiên trên mặt Hạ Ngọc Khanh dần dần tiêu tán, thay vào đó là sự thần phục và kính sợ.
Hắn ta hành lễ một cách trịnh trọng, xưng hô cũng trở nên kính cẩn: “Được đại soái rộng lượng không so đo hiềm khích trước đây, mạt tướng nhất định dùng toàn lực đánh thắng trận chiến này.”
Dung Từ gật đầu, vỗ vai hắn ta rồi rời đi.
Kinh Thành.
Sau khi bước vào tháng 10, thời tiết ngày càng lạnh hơn, trong phòng A Lê đã đốt địa long từ sớm.
Ngưng Sương bưng thuốc vào cửa, nghe được tiếng ho khan bèn vội vàng đặt bát thuốc xuống, đi vào trong phòng.
Nhìn thấy bên trong không có dù chỉ một tỳ nữ, nàng ấy lập tức giận dữ nói: “Những người này càng ngày càng làm càn, thế mà dám ngang nhiên để một Thế tử phi như người ở đây một mình, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì, ta xem bọn họ còn muốn sống hay không!”
Ngưng Sương vừa tức giận vừa giúp A Lê vuốt lưng: “Lát nữa ta sẽ bẩm báo với Vương phi, tống hết những người này ra ngoài. Một đám coi người như đồ ăn, thấy Dung Thế tử đi vắng là ra sức bắt nạt người.”
A Lê ngừng lại một lúc, lắc đầu nói: "Không phải lỗi của họ, là ta đã bảo họ quay về."
Nàng ốm đau liên miên, có khi đêm không ngủ được nên nhóm tỳ nữ hầu hạ thay phiên nhau canh gác. Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng thấy hai tỳ nữ đang đứng ngủ gật nên bảo họ về nghỉ ngơi.
Ngưng Sương lại nói: "Thế tử phi cũng quá nhân từ, người không biết những người này đang lén…"
“Lén cái gì?”
Ngưng Sương ngừng nói, nhắc tới chuyện này liền cảm thấy khó chịu.
Từ khi Dung Thế tử rời kinh, cô nương của các nàng bắt đầu đổ bệnh, lúc đầu tưởng chỉ là bệnh nhẹ, uống vài liều thuốc là khỏi.
Ai có thể ngờ được lại giống như lúc đầu, bệnh dây dưa không khỏi gần hai tháng, bây giờ trông càng ngày càng nặng.
Các thái y trong cung tới xem mấy lần, đều lắc đầu nói rằng bệnh này rất kỳ lạ, bọn họ chưa từng gặp qua chuyện như thế này bao giờ. Bệnh nặng đến mấy thì cũng bình thường, nhưng nếu nói không nghiêm trọng thì các loại dược liệu quý uống vào lại đều không có tác dụng.
Người hầu trong phủ đã bắt đầu lặng lẽ bàn luận, thậm chí có người còn cho rằng Thế tử phi phúc mỏng, sau khi gả cho Dung Thế tử, hưởng phú quý không quá vài ngày đã bệnh nặng như vậy, có lẽ sẽ không đợi được đến khi Dung Thế tử đánh giặc trở về.
Khi đó Ngưng Sương nghe được những lời này rất tức giận, nhưng chúng như lẩn trong gió trong bóng, vang khắp nơi, nàng ấy cũng không biết là ai đứng sau, không tra ra được gì nên đành phải bẩm báo với Vương phi. Vương phi nghe xong sắc mặt cũng xấu đi hẳn, lập tức yêu cầu quản gia trong phủ quản thật chặt mọi người.
Lúc này mới bớt được kẻ khua môi múa mép.
Nhưng những lời này khi đi vào trong lòng Ngưng Sương đã trở thành một cái dằm nhức nhối.
Cô nương của bọn họ sống êm đẹp qua bao nhiêu năm, từ nhỏ ít bệnh tật, làm sao thành thân xong lại ốm hoài? Chẳng lẽ đã gặp phải chuyện tà môn gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngưng Sương chợt rùng mình.
Nếu vậy…
Nàng ấy bất ngờ mở xiêm y của A Lê ra tìm kiếm.
“Hả?” Nàng ấy vội vàng hỏi: “Thế tử phi, bùa bình an mà người đeo từ nhỏ ở đâu rồi?”
“Ngưng Sương tỷ tỷ, đừng tìm nữa,” A Lê ngượng ngùng nói: “Ta đã đưa nó cho Dung Từ ca ca trước khi chàng ấy rời Kinh rồi.”
"Cái đó là cao tăng đưa cho người, người làm sao có thể…"
Lại nói tiếp, Dung Thế tử cũng không phải người ngoài, giao cho hắn cũng không có gì sai. Nhưng cô nương của các nàng ấy mấy năm nay đã trải qua rất suôn sẻ, vật vừa ly thân đã gặp chuyện thì không chừng thực sự có gì tà ám.
Ngưng Sương thầm nghĩ, lúc sau nhất định phải nhắc lại với Vương phi.
Năm nay tuyết đến sớm và chỉ mới giữa năm đã rơi đầy trời.
“Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu đó.” Có người nói: “Năm tới nhất định sẽ được mùa.”
"Ta thấy không chỉ là mùa màng bội thu đâu, trận tuyết này còn là một dấu hiệu tốt."
"Nói rõ đi?"
"Không phải phía Nam đang xảy ra chiến tranh sao? Nghe nói La gia ở Giang Bắc đã thất thủ, bọn họ rút lui năm mươi dặm hạ trại."
Sau bữa trưa, trong trà lâu có rất nhiều người ngồi. Việc kinh doanh của trà lâu gần đây rất tốt, tất cả đều nhờ vào cuộc chiến ở phía Nam.
Các tin báo về tình hình cuộc chiến ở phía Nam liên tục truyền đến, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận chiến sự.
“Không ngờ Hạ gia quân lại dũng mãnh như vậy trước La gia quân, chỉ cần ba ngày đã có thể vượt sông và đốt doanh trại của La gia.”
"Ngươi cũng đừng quên rằng đây là Hạ gia quân đã đánh tan Hung nô. La gia quân đã sống yên ổn ở Ngũ Châu nhiều năm, có lẽ trường thương của bọn họ đều rỉ sét rồi."
Dung Từ tấn công La gia quân với danh nghĩa "thảo phạt loạn thần tặc tử", mọi người bàn tán rất nhiều về điều đó, dần dần đẩy La gia quân sang phía đối diện với cái mác "loạn thần tặc tử", trong giọng điệu không có chút thương tiếc nào cho La gia quân.
"Nên vậy! Ai cho phép bọn họ đã ăn bổng lộc hoàng gia mà lại làm chuyện như thế chứ! Ngay cả Công chúa Linh Ương cũng bị bọn họ bắt trói. Một công chúa mỏng manh như nàng ấy lại phải chịu khổ như vậy trước trận chiến, thật đáng thương."
Những người còn lại nghe xong, sôi nổi gật đầu tán đồng.
“Nhưng lại nói lại, ta nghe là có chừng hơn mười vạn Hạ gia quân, về sau có thêm mấy vạn binh mã từ phía Đông tới. Ta còn nghe nói những người này rất giỏi tác chiến, đặc biệt am hiểu thủy chiến.”
“Lúc đầu, La gia quân bày trận thuyền xích sắt ở ven sông, những tưởng có thể làm khó Hạ gia quân, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một con mãnh hổ, chém giết cho bọn họ trở tay không kịp. Phía trước có mãnh hổ, phía sau có Hạ gia quân, La gia quân bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.”
"Những viện quân này rốt cuộc là từ đâu đến?" Có người nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói…" Có người nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nhạc phụ của ta nhậm chức Binh bộ, nghe được một số tin tức. Những viện quân này không ai khác chính là quân tinh nhuệ mà Dung Thế tử đã bồi dưỡng nhiều năm, tổng cộng có bảy vạn người."
"Hít…"
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều há hốc mồm, im lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, có người quay đầu nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa, thâm ý nói: "Năm nay tuyết thật lớn, có lẽ khi tuyết ngừng rơi, trời cũng sẽ có thay đổi."
Trận chiến ở Ngũ Châu rất khốc liệt, nghe nói trong trận chiến cuối cùng, Dung Thế tử đã đích thân nắm giữ ấn soái ra chiến trường. Khi tin tức truyền đến Kinh Thành, mọi người đều nín thở tập trung.
Ở Duệ Vương phủ cũng vậy, Vương phi nghe được tin này liền vô cùng sợ hãi.
“Nó chưa bao giờ ra chiến trường, điều gì khiến nó làm như thế?”
Nhưng Duệ Vương ở bên kia lại có suy nghĩ khác với Vương phi.
Tương lai Dung Từ nhất định sẽ ngồi lên vị trí đó, trong lịch sử có vị hoàng đế nào không giỏi chinh chiến đâu? Ông ấy thực ra khá tán đồng với động thái của Dung Từ.
"Nàng không cần lo lắng, Dung Từ có kế hoạch riêng của nó."
Những gì ông ấy nói rất khó hiểu, Duệ Vương phi nghe thấy cũng mờ mịt.
Nhưng lý do của Dung Từ kỳ thực rất đơn giản.
Hắn không muốn làm cái gì mà thiên cổ nhất đế, cũng không muốn lưu danh muôn đời. Một khắc kia hắn chém giết trên chiến trường, hắn chỉ muốn kết thúc nhanh chóng để có thể quay lại Kinh Thành gặp A Lê.
Trong hai tháng qua, hắn không lúc nào không chịu dày vò.
Gần đây hắn thường xuyên mơ về quá khứ. Nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, hắn đã sống ba cuộc đời, trải qua bao thăng trầm trong nhiều năm nhưng hắn chỉ nhớ được những khoảnh khắc nhỏ bé giữa hắn và A Lê. Những quyền lực và danh tiếng đó giống như đám mây mù, từ lâu đã tan biến không thấy bóng dáng.
So với những người khác, hắn biết rõ hơn những gì nên coi trọng trong đời.
Hắn có những trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng hắn cũng có những mưu cầu của mình.
Thế gian phồn hoa vô hạn, nhưng hắn chỉ muốn một A Lê.
Tin chiến thắng ở Ngũ Châu truyền đến Kinh Thành vào một buổi sáng sớm cuối tháng 10. Lúc đó tuyết vẫn còn rơi dày đặc, người dân đang đợi ở cổng thành để chuẩn bị cho công việc trong ngày.
Thế nhưng khi cổng thành mở ra, một đám người phi ngựa xông vào, bọn họ hưng phấn giơ cao tin báo chiến thắng, hô lớn: "Thắng lợi! Hạ gia quân đại thắng!"
Một tiếng hô, giống như nước đổ vào chảo dầu, bỗng nhiên nổ tung.
Mọi người đều vui mừng: "Tuyệt vời! Không có loạn thần tặc tử, thiên hạ thái bình, chúng ta có thể có một năm tốt lành!"
Tin tức truyền từ thành Tây sang thành Đông, sau đó truyền vào trong cung.
Trong cung, Minh Huệ đế càng ngày càng kiệt quệ, có khi một ngày chỉ có thể tỉnh dậy hai ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều hỏi: “Ngũ Châu thế nào?”
Mỗi lần Trương Đức Cần đều trả lời: "Hoàng thượng, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, La gia quân đã giành được một thắng lợi nhỏ."
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Minh Huệ Đế rất ít khi dậy sớm, sắc mặt trông còn khá tốt.
Ông ta vẫn hỏi như thường lệ: "Ngũ Châu thế nào?"
Trương Đức Cần quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám đáp lại.
Ông ấy thậm chí không dám ngẩng mặt lên, dù sao cũng không thể lừa gạt Hoàng đế như trước. Lần này, La gia quân không giành được thắng lợi nhỏ gì, mà là chịu thất bại nặng nề.
Nghe nói rằng La Phong đã chết trận, và Hạ Ngọc Khanh, nhi tử thứ ba của Hạ Bách Châu đã lấy đầu ông ta.
Hạ Ngọc Khanh kiêu dũng thiện chiến, đã truy đuổi La Phong mấy ngày và chặt đầu ông ta ở núi Vu Lâu, lập công đầu.
Một số nhi tử của La Phong cũng người bị giết người bị thương, một nửa La gia quân đầu hàng, số còn lại không phải là chết thì là bỏ trốn.
Bại!
Lần này là thất bại hoàn toàn!
"Trương Đức Cần!" Minh Huệ Đế sắc mặt âm trầm, lại hỏi: "Ngũ Châu thế nào?"
"Hoàng thượng!" Trương Đức Cần quỳ dập đầu hai lần, kêu thảm thiết: "La tướng quân… Hắn bại trận!"
Minh Huệ đế nghe vậy, hai mắt trợn to, ngẩng đầu kêu “A” một tiếng, thổ ra máu, ngã xuống.
"Hoàng thượng?"
Trương Đức Cần tiến đến xem xét, kiểm tra hơi thở, lập tức kinh hãi.
Ông ấy run giọng hét lên: "Hoàng thượng băng hà!"
Vào ban đêm, hành lang được thắp sáng rực rỡ khiến những bông tuyết bay như cát bạc khắp bầu trời.
A Lê ngồi bên cửa sổ trong chiếc áo choàng nhung, chống cằm nhìn tuyết rơi và thở dài.
"Sao chàng còn chưa tới đây? Không phải nói chàng đã thắng trận sao?"
Ngưng Sương nghe được liền cười, đi tới nói: "Tin chiến thắng hôm qua mới truyền đến, có lẽ mấy ngày nữa Dung Thế tử sẽ trở về. Dù sao, muốn từ Ngũ Châu về Kinh Thành cũng phải mất mười ngày rưỡi."
"Ồ." A Lê mệt mỏi trả lời.
"Thế tử phi, người về phòng đi." Ngưng Sương khuyên nhủ: "Người còn chưa hoàn toàn bình phục, đừng lại làm cho bệnh nặng thêm."
"Ta ngột ngạt muốn chết, hiếm khi hôm nay trời ấm áp, có thể cho ta xem tuyết một lát được không?"
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay lên, đáng thương cầu xin. Bởi vì bị bệnh quá lâu nên bao nhiêu thịt vất vả nuôi ra được trên cơ thể nàng đã biến mất, cái cằm trở nên nhòn nhọn.
Mũi Ngưng Sương đau xót, không đành lòng khuyên nhủ nàng nữa. Nàng ấy bước tới, cài chặt cổ áo cho nàng, sau đó đi xem lò sưởi, thấy bên trong vẫn còn nóng thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy nói: “Bữa tối Thế tử phi dùng một tí đi, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa.”
"Ừ." A Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng tiếp tục ôm mặt nhìn ra ngoài đình viện đầy tuyết, nhưng vừa nhìn...
A Lê dụi dụi mắt: "Có phải ta nhìn nhầm không? Tại sao trong tuyết lại có người đứng?"
Hơn nữa… Người đó thực sự trông rất giống Dung Từ ca ca của nàng.
Nàng nghĩ có lẽ dạo này mình nghĩ quá nhiều về Dung Từ nên bị ảo giác, dùng tay dụi dụi một lúc rồi lại nhìn sang.
Người nọ ấy vậy mà vẫn đứng đó.
Lặng im như cách bao năm tháng, trìu mến mà nhìn nàng như từ xa xưa.
A Lê nhìn kỹ hơn, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt mệt mỏi biến thành vui mừng.
"Dung Từ ca ca?"
Nàng vội đứng dậy chạy ra mở cửa, nhưng chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã bị ai đó ôm choàng lấy.
“Còn có một chuyện, ta muốn thỉnh cầu Thế tử giải thích nghi vấn.” Hắn ta nói.
Dung Từ im lặng nhìn hắn ta.
Hạ Ngọc Khanh nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã muốn ra chiến trường làm anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhưng vẫn luôn không thể thực hiện được, ta đã tưởng nửa đời mình coi như vô vọng. Nhưng sau khi trở về Bắc Cương năm ngoái, phụ thân ta đột nhiên đồng ý cho ta ra chiến trường, sau này ta mới biết, chính là ngài viết thư khuyên giải phụ thân ta."
"Cho nên ta muốn hỏi, tại sao?"
Dung Từ hỏi: "Tại sao cái gì?"
Hạ Ngọc Khanh nói: “Ta từng ở khắp nơi khiêu khích ngài trước mặt Tống Cẩn Ninh, cũng từng không phục, kinh thường ngài. Tại sao ngài lại giúp ta?”
"Ta cũng không phải là giúp ngươi, mà là giúp Hạ gia quân." Dung Từ nói: "Ngươi văn võ xuất chúng, hùng tài đại lược, nếu bị ẩn giấu đi thì thật đáng tiếc. Hạ gia quân đã đạt tới đỉnh cao dưới sự lãnh đạo của Hạ Bách Châu, nhưng nếu muốn tiếp tục kéo dài đỉnh cao này, lại phải dựa vào ngươi."
Lịch sử là vô tận, và truyền thừa là việc của một thế hệ chứ không phải của một người. Năng lực của Hạ Bách Châu đã biểu lộ ra là nỏ mạnh hết đà khi Hạ gia gặp nạn vào năm ngoái, chỉ có bắt đầu sử dụng Hạ Ngọc Khanh, Hạ gia quân mới có thể tiến xa.
Đây chính là nguyên nhân Dung Từ thuyết phục Hạ Bách Châu.
Hơn nữa, Hạ Ngọc Khanh thật sự không làm hắn thất vọng, vừa rồi khi thảo luận về chiến sự trong doanh trướng, Hạ Ngọc Khanh đã bộc lộ tài năng.
Hạ Ngọc Khanh nghe xong những lời này của hắn, trong lòng chấn động.
Lúc này, hắn ta mới nhận ra mình đã thua ở điểm nào. Một người thực sự mạnh mẽ thì khi bị coi là địch nhân, hắn vẫn coi đối phương là đồng bọn.
Lòng dạ rộng lớn, tầm nhìn xa, thực sự nằm ngoài tầm với của hắn ta.
Vẻ thản nhiên trên mặt Hạ Ngọc Khanh dần dần tiêu tán, thay vào đó là sự thần phục và kính sợ.
Hắn ta hành lễ một cách trịnh trọng, xưng hô cũng trở nên kính cẩn: “Được đại soái rộng lượng không so đo hiềm khích trước đây, mạt tướng nhất định dùng toàn lực đánh thắng trận chiến này.”
Dung Từ gật đầu, vỗ vai hắn ta rồi rời đi.
Kinh Thành.
Sau khi bước vào tháng 10, thời tiết ngày càng lạnh hơn, trong phòng A Lê đã đốt địa long từ sớm.
Ngưng Sương bưng thuốc vào cửa, nghe được tiếng ho khan bèn vội vàng đặt bát thuốc xuống, đi vào trong phòng.
Nhìn thấy bên trong không có dù chỉ một tỳ nữ, nàng ấy lập tức giận dữ nói: “Những người này càng ngày càng làm càn, thế mà dám ngang nhiên để một Thế tử phi như người ở đây một mình, nếu nhỡ xảy ra chuyện gì, ta xem bọn họ còn muốn sống hay không!”
Ngưng Sương vừa tức giận vừa giúp A Lê vuốt lưng: “Lát nữa ta sẽ bẩm báo với Vương phi, tống hết những người này ra ngoài. Một đám coi người như đồ ăn, thấy Dung Thế tử đi vắng là ra sức bắt nạt người.”
A Lê ngừng lại một lúc, lắc đầu nói: "Không phải lỗi của họ, là ta đã bảo họ quay về."
Nàng ốm đau liên miên, có khi đêm không ngủ được nên nhóm tỳ nữ hầu hạ thay phiên nhau canh gác. Sáng nay khi tỉnh dậy, nàng thấy hai tỳ nữ đang đứng ngủ gật nên bảo họ về nghỉ ngơi.
Ngưng Sương lại nói: "Thế tử phi cũng quá nhân từ, người không biết những người này đang lén…"
“Lén cái gì?”
Ngưng Sương ngừng nói, nhắc tới chuyện này liền cảm thấy khó chịu.
Từ khi Dung Thế tử rời kinh, cô nương của các nàng bắt đầu đổ bệnh, lúc đầu tưởng chỉ là bệnh nhẹ, uống vài liều thuốc là khỏi.
Ai có thể ngờ được lại giống như lúc đầu, bệnh dây dưa không khỏi gần hai tháng, bây giờ trông càng ngày càng nặng.
Các thái y trong cung tới xem mấy lần, đều lắc đầu nói rằng bệnh này rất kỳ lạ, bọn họ chưa từng gặp qua chuyện như thế này bao giờ. Bệnh nặng đến mấy thì cũng bình thường, nhưng nếu nói không nghiêm trọng thì các loại dược liệu quý uống vào lại đều không có tác dụng.
Người hầu trong phủ đã bắt đầu lặng lẽ bàn luận, thậm chí có người còn cho rằng Thế tử phi phúc mỏng, sau khi gả cho Dung Thế tử, hưởng phú quý không quá vài ngày đã bệnh nặng như vậy, có lẽ sẽ không đợi được đến khi Dung Thế tử đánh giặc trở về.
Khi đó Ngưng Sương nghe được những lời này rất tức giận, nhưng chúng như lẩn trong gió trong bóng, vang khắp nơi, nàng ấy cũng không biết là ai đứng sau, không tra ra được gì nên đành phải bẩm báo với Vương phi. Vương phi nghe xong sắc mặt cũng xấu đi hẳn, lập tức yêu cầu quản gia trong phủ quản thật chặt mọi người.
Lúc này mới bớt được kẻ khua môi múa mép.
Nhưng những lời này khi đi vào trong lòng Ngưng Sương đã trở thành một cái dằm nhức nhối.
Cô nương của bọn họ sống êm đẹp qua bao nhiêu năm, từ nhỏ ít bệnh tật, làm sao thành thân xong lại ốm hoài? Chẳng lẽ đã gặp phải chuyện tà môn gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngưng Sương chợt rùng mình.
Nếu vậy…
Nàng ấy bất ngờ mở xiêm y của A Lê ra tìm kiếm.
“Hả?” Nàng ấy vội vàng hỏi: “Thế tử phi, bùa bình an mà người đeo từ nhỏ ở đâu rồi?”
“Ngưng Sương tỷ tỷ, đừng tìm nữa,” A Lê ngượng ngùng nói: “Ta đã đưa nó cho Dung Từ ca ca trước khi chàng ấy rời Kinh rồi.”
"Cái đó là cao tăng đưa cho người, người làm sao có thể…"
Lại nói tiếp, Dung Thế tử cũng không phải người ngoài, giao cho hắn cũng không có gì sai. Nhưng cô nương của các nàng ấy mấy năm nay đã trải qua rất suôn sẻ, vật vừa ly thân đã gặp chuyện thì không chừng thực sự có gì tà ám.
Ngưng Sương thầm nghĩ, lúc sau nhất định phải nhắc lại với Vương phi.
Năm nay tuyết đến sớm và chỉ mới giữa năm đã rơi đầy trời.
“Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu đó.” Có người nói: “Năm tới nhất định sẽ được mùa.”
"Ta thấy không chỉ là mùa màng bội thu đâu, trận tuyết này còn là một dấu hiệu tốt."
"Nói rõ đi?"
"Không phải phía Nam đang xảy ra chiến tranh sao? Nghe nói La gia ở Giang Bắc đã thất thủ, bọn họ rút lui năm mươi dặm hạ trại."
Sau bữa trưa, trong trà lâu có rất nhiều người ngồi. Việc kinh doanh của trà lâu gần đây rất tốt, tất cả đều nhờ vào cuộc chiến ở phía Nam.
Các tin báo về tình hình cuộc chiến ở phía Nam liên tục truyền đến, đầu đường cuối ngõ đều đang thảo luận chiến sự.
“Không ngờ Hạ gia quân lại dũng mãnh như vậy trước La gia quân, chỉ cần ba ngày đã có thể vượt sông và đốt doanh trại của La gia.”
"Ngươi cũng đừng quên rằng đây là Hạ gia quân đã đánh tan Hung nô. La gia quân đã sống yên ổn ở Ngũ Châu nhiều năm, có lẽ trường thương của bọn họ đều rỉ sét rồi."
Dung Từ tấn công La gia quân với danh nghĩa "thảo phạt loạn thần tặc tử", mọi người bàn tán rất nhiều về điều đó, dần dần đẩy La gia quân sang phía đối diện với cái mác "loạn thần tặc tử", trong giọng điệu không có chút thương tiếc nào cho La gia quân.
"Nên vậy! Ai cho phép bọn họ đã ăn bổng lộc hoàng gia mà lại làm chuyện như thế chứ! Ngay cả Công chúa Linh Ương cũng bị bọn họ bắt trói. Một công chúa mỏng manh như nàng ấy lại phải chịu khổ như vậy trước trận chiến, thật đáng thương."
Những người còn lại nghe xong, sôi nổi gật đầu tán đồng.
“Nhưng lại nói lại, ta nghe là có chừng hơn mười vạn Hạ gia quân, về sau có thêm mấy vạn binh mã từ phía Đông tới. Ta còn nghe nói những người này rất giỏi tác chiến, đặc biệt am hiểu thủy chiến.”
“Lúc đầu, La gia quân bày trận thuyền xích sắt ở ven sông, những tưởng có thể làm khó Hạ gia quân, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một con mãnh hổ, chém giết cho bọn họ trở tay không kịp. Phía trước có mãnh hổ, phía sau có Hạ gia quân, La gia quân bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ.”
"Những viện quân này rốt cuộc là từ đâu đến?" Có người nghi hoặc hỏi.
"Nghe nói…" Có người nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nhạc phụ của ta nhậm chức Binh bộ, nghe được một số tin tức. Những viện quân này không ai khác chính là quân tinh nhuệ mà Dung Thế tử đã bồi dưỡng nhiều năm, tổng cộng có bảy vạn người."
"Hít…"
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều há hốc mồm, im lặng nhìn nhau.
Thật lâu sau, có người quay đầu nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa, thâm ý nói: "Năm nay tuyết thật lớn, có lẽ khi tuyết ngừng rơi, trời cũng sẽ có thay đổi."
Trận chiến ở Ngũ Châu rất khốc liệt, nghe nói trong trận chiến cuối cùng, Dung Thế tử đã đích thân nắm giữ ấn soái ra chiến trường. Khi tin tức truyền đến Kinh Thành, mọi người đều nín thở tập trung.
Ở Duệ Vương phủ cũng vậy, Vương phi nghe được tin này liền vô cùng sợ hãi.
“Nó chưa bao giờ ra chiến trường, điều gì khiến nó làm như thế?”
Nhưng Duệ Vương ở bên kia lại có suy nghĩ khác với Vương phi.
Tương lai Dung Từ nhất định sẽ ngồi lên vị trí đó, trong lịch sử có vị hoàng đế nào không giỏi chinh chiến đâu? Ông ấy thực ra khá tán đồng với động thái của Dung Từ.
"Nàng không cần lo lắng, Dung Từ có kế hoạch riêng của nó."
Những gì ông ấy nói rất khó hiểu, Duệ Vương phi nghe thấy cũng mờ mịt.
Nhưng lý do của Dung Từ kỳ thực rất đơn giản.
Hắn không muốn làm cái gì mà thiên cổ nhất đế, cũng không muốn lưu danh muôn đời. Một khắc kia hắn chém giết trên chiến trường, hắn chỉ muốn kết thúc nhanh chóng để có thể quay lại Kinh Thành gặp A Lê.
Trong hai tháng qua, hắn không lúc nào không chịu dày vò.
Gần đây hắn thường xuyên mơ về quá khứ. Nhưng nói đến cũng thật kỳ lạ, hắn đã sống ba cuộc đời, trải qua bao thăng trầm trong nhiều năm nhưng hắn chỉ nhớ được những khoảnh khắc nhỏ bé giữa hắn và A Lê. Những quyền lực và danh tiếng đó giống như đám mây mù, từ lâu đã tan biến không thấy bóng dáng.
So với những người khác, hắn biết rõ hơn những gì nên coi trọng trong đời.
Hắn có những trách nhiệm không thể trốn tránh, nhưng hắn cũng có những mưu cầu của mình.
Thế gian phồn hoa vô hạn, nhưng hắn chỉ muốn một A Lê.
Tin chiến thắng ở Ngũ Châu truyền đến Kinh Thành vào một buổi sáng sớm cuối tháng 10. Lúc đó tuyết vẫn còn rơi dày đặc, người dân đang đợi ở cổng thành để chuẩn bị cho công việc trong ngày.
Thế nhưng khi cổng thành mở ra, một đám người phi ngựa xông vào, bọn họ hưng phấn giơ cao tin báo chiến thắng, hô lớn: "Thắng lợi! Hạ gia quân đại thắng!"
Một tiếng hô, giống như nước đổ vào chảo dầu, bỗng nhiên nổ tung.
Mọi người đều vui mừng: "Tuyệt vời! Không có loạn thần tặc tử, thiên hạ thái bình, chúng ta có thể có một năm tốt lành!"
Tin tức truyền từ thành Tây sang thành Đông, sau đó truyền vào trong cung.
Trong cung, Minh Huệ đế càng ngày càng kiệt quệ, có khi một ngày chỉ có thể tỉnh dậy hai ba lần, mỗi lần tỉnh lại đều hỏi: “Ngũ Châu thế nào?”
Mỗi lần Trương Đức Cần đều trả lời: "Hoàng thượng, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, La gia quân đã giành được một thắng lợi nhỏ."
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Minh Huệ Đế rất ít khi dậy sớm, sắc mặt trông còn khá tốt.
Ông ta vẫn hỏi như thường lệ: "Ngũ Châu thế nào?"
Trương Đức Cần quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám đáp lại.
Ông ấy thậm chí không dám ngẩng mặt lên, dù sao cũng không thể lừa gạt Hoàng đế như trước. Lần này, La gia quân không giành được thắng lợi nhỏ gì, mà là chịu thất bại nặng nề.
Nghe nói rằng La Phong đã chết trận, và Hạ Ngọc Khanh, nhi tử thứ ba của Hạ Bách Châu đã lấy đầu ông ta.
Hạ Ngọc Khanh kiêu dũng thiện chiến, đã truy đuổi La Phong mấy ngày và chặt đầu ông ta ở núi Vu Lâu, lập công đầu.
Một số nhi tử của La Phong cũng người bị giết người bị thương, một nửa La gia quân đầu hàng, số còn lại không phải là chết thì là bỏ trốn.
Bại!
Lần này là thất bại hoàn toàn!
"Trương Đức Cần!" Minh Huệ Đế sắc mặt âm trầm, lại hỏi: "Ngũ Châu thế nào?"
"Hoàng thượng!" Trương Đức Cần quỳ dập đầu hai lần, kêu thảm thiết: "La tướng quân… Hắn bại trận!"
Minh Huệ đế nghe vậy, hai mắt trợn to, ngẩng đầu kêu “A” một tiếng, thổ ra máu, ngã xuống.
"Hoàng thượng?"
Trương Đức Cần tiến đến xem xét, kiểm tra hơi thở, lập tức kinh hãi.
Ông ấy run giọng hét lên: "Hoàng thượng băng hà!"
Vào ban đêm, hành lang được thắp sáng rực rỡ khiến những bông tuyết bay như cát bạc khắp bầu trời.
A Lê ngồi bên cửa sổ trong chiếc áo choàng nhung, chống cằm nhìn tuyết rơi và thở dài.
"Sao chàng còn chưa tới đây? Không phải nói chàng đã thắng trận sao?"
Ngưng Sương nghe được liền cười, đi tới nói: "Tin chiến thắng hôm qua mới truyền đến, có lẽ mấy ngày nữa Dung Thế tử sẽ trở về. Dù sao, muốn từ Ngũ Châu về Kinh Thành cũng phải mất mười ngày rưỡi."
"Ồ." A Lê mệt mỏi trả lời.
"Thế tử phi, người về phòng đi." Ngưng Sương khuyên nhủ: "Người còn chưa hoàn toàn bình phục, đừng lại làm cho bệnh nặng thêm."
"Ta ngột ngạt muốn chết, hiếm khi hôm nay trời ấm áp, có thể cho ta xem tuyết một lát được không?"
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay lên, đáng thương cầu xin. Bởi vì bị bệnh quá lâu nên bao nhiêu thịt vất vả nuôi ra được trên cơ thể nàng đã biến mất, cái cằm trở nên nhòn nhọn.
Mũi Ngưng Sương đau xót, không đành lòng khuyên nhủ nàng nữa. Nàng ấy bước tới, cài chặt cổ áo cho nàng, sau đó đi xem lò sưởi, thấy bên trong vẫn còn nóng thì thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ấy nói: “Bữa tối Thế tử phi dùng một tí đi, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa.”
"Ừ." A Lê ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng tiếp tục ôm mặt nhìn ra ngoài đình viện đầy tuyết, nhưng vừa nhìn...
A Lê dụi dụi mắt: "Có phải ta nhìn nhầm không? Tại sao trong tuyết lại có người đứng?"
Hơn nữa… Người đó thực sự trông rất giống Dung Từ ca ca của nàng.
Nàng nghĩ có lẽ dạo này mình nghĩ quá nhiều về Dung Từ nên bị ảo giác, dùng tay dụi dụi một lúc rồi lại nhìn sang.
Người nọ ấy vậy mà vẫn đứng đó.
Lặng im như cách bao năm tháng, trìu mến mà nhìn nàng như từ xa xưa.
A Lê nhìn kỹ hơn, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, vẻ mặt mệt mỏi biến thành vui mừng.
"Dung Từ ca ca?"
Nàng vội đứng dậy chạy ra mở cửa, nhưng chưa kịp bước qua ngưỡng cửa đã bị ai đó ôm choàng lấy.