Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 85
Ở đó, ánh trăng trắng sáng soi xuống mặt nước, chảy như cát bạc và lấp lánh như sao.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, bóng trăng lay động, nàng cũng lắc lư. Chiếc váy lụa như tuyết mượt mà rơi dọc theo ghế đá, bồng bềnh nhẹ nhàng theo chuyển động phập phồng phiêu đãng của nàng.
Sau cơn mưa xuân, mọi thứ trong đình viện lại trở nên rõ ràng trong mắt A Lê.
Nhưng nàng không hề có lòng thưởng thức phong cảnh mà chỉ xấu hổ quay mặt đi, im lặng cắn môi.
Dung Từ thấp giọng nói: "A Lê, nàng thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
Hắn hỏi: “Nàng có thích không?”
Lời nói thế này nàng phải trả lời thế nào chứ? Dù sao thì A Lê cũng quá xấu hổ.
Nàng giả chết.
Dung Từ không chịu buông nàng ra, hắn bế nàng đặt lên bàn đá trong đình.
A Lê ngạc nhiên: "Dung Từ ca ca định làm gì?"
"Nàng gọi ta là gì?"
"…"
“Hử?” Dung Từ đẩy về phía trước, buộc nàng phải trả lời.
A Lê xấu hổ đến mức hận mặt đấy không thể nứt ra để nàng chui xuống, nàng đành phải thấp giọng: "Phu quân."
Dung Từ hài lòng thì thầm vào tai nàng.
"A Lê, nàng ăn thứ gì nhiều nước suốt cả ngày, giờ thì không còn nữa rồi."
Bùm, má A Lê nóng bừng. Nàng nhìn Dung Từ với vẻ không thể tưởng tượng nổi, tự hỏi làm sao một nam nhân ôn nhuận như ngọc lại có thể nói ra lời như vậy.
Nàng cố gắng dò xét vẻ mặt của Dung Từ, nhưng môi lại hắn ngậm lấy, khiến nàng không thể nhìn rõ.
Nụ hôn của hắn vẫn nóng bỏng rơi xuống khắp thân thể.
Trong lúc mơ hồ, A Lê nghĩ đến điều gì đó, nàng giơ tay lên gỡ xuống một chiếc túi thơm nhỏ tinh xảo mỏng manh từ trên cổ.
"Đây là bùa bình an mà ta đã đeo từ khi còn nhỏ, là vật một cao tăng đắc đạo tặng cho tổ mẫu ta khi người đến Nam Diên tự dâng hương." Nàng ngồi dậy, đeo cái túi thơm lên cổ Dung Từ.
Sau đó nàng nói: “Chàng mang cái này khi ra chiến trường, nhất định sẽ được bình an thuận lợi, gặp dữ hóa lành.”
Lồng ngực Dung Từ nóng lên, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên như đang cháy trên đồng cỏ, dữ dội và mãnh liệt.
Các tỳ nữ trốn đi một lúc lâu, mãi cho đến khi giọng của Thế tử phi dần dần nín bặt.
Có người ngáp dài một cái, nói: "Hẳn là kết thúc rồi."
"Đi xem chứ?"
"Đi đi, có lẽ các chủ tử sẽ cần hầu hạ đấy."
Một tỳ nữ lặng lẽ từ trong phòng đi ra, nhìn về phía trong đình, đúng lúc nhìn thấy Thế tử của họ đang ôm Thế tử phi ra ngoài.
Nàng ấy đợi một lúc, đợi hai người vào nhà rồi mới lặng lẽ đi đến đình hóng gió thu dọn.
Thế nhưng, khi tiến vào trong đình nhìn xem, tiểu nha đầu đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trên mặt đất vương vãi nào là nội y tiết khố, đai lưng trâm cài, cũng có cả… Mấy vệt nước trên ghế và bàn đá.
Trong phòng, Dung Từ bế A Lê vào phòng ngủ, tiểu cô nương đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Hắn cũng không đánh thức nàng dậy, kéo chăn đắp lên người rồi hôn nhẹ lên trán nàng.
"A Lê, đợi ta quay lại."
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Dung Từ rời đi rồi.
Theo lời tỳ nữ kể, chàng ấy đã rời đi vào lúc nửa đêm ngày hôm qua, chỉ có Duệ Vương đi tiễn, những người khác đều không được báo trước.
Buổi sáng thức dậy, A Lê cảm thấy rất hụt hẫng.
“Ta nên làm gì đây?” Nàng nói: “Dung Từ ca ca vừa rời đi, ta đã bắt đầu nhớ chàng ấy rồi.”
Những ngày sau khi Dung Từ rời đi, A Lê cảm thấy như thiếu thiếu gì đó, suốt ngày trông bơ phờ, không thể vực dậy tinh thần.
Duệ Vương phi còn tưởng A Lê có thai nên thầm vui mừng.
Bà ấy đã nghe tỳ nữ kể lại chuyện của đôi phu thê trẻ, nhưng bà ấy không ngờ rằng con trai bà trông có vẻ lạnh lùng lại thực sự nhiệt tình ở phương diện kia. Bà ấy càng không ngờ tới tức phụ của mình tưởng chừng như yếu đuối mong manh, lại cũng rất có sức làm việc.
“Đã mời đại phu xem qua chưa?” Bà ấy hỏi.
Người tỳ nữ nói: "Vẫn chưa ạ."
Duệ Vương phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi mời đi, xem xem Thế tử phi thế nào. Nếu con bé cảm thấy không khỏe ở đâu cũng có thể chăm sóc sớm."
Bà ấy không nhắc đến việc nàng dâu có thể có thai, tất nhiên bà ấy cũng sợ mình sẽ thất vọng vì vui mừng hụt.
Buổi chiều, sau khi A Lê thức dậy sau giờ nghỉ trưa, đại phu đến.
Nàng thắc mắc: "Bắt mạch để làm gì? Ta lại không bị bệnh."
Ngưng Sương cười nói: "Vương phi nghe nói Thế tử phi mất tinh thần nên mời đại phu tới xem xét, vậy mới yên tâm."
"Ồ." A Lê ngồi xuống, để đại phu bắt mạch, đại phu kiểm tra đi kiểm tra lại, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng rời đi với vẻ mặt kỳ quái.
Lúc đầu, A Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại nghe nói đại phu đến chính viện bẩm báo rằng nàng vẫn chưa có thai, chỉ là bị khó chịu ở tỳ vị sau khi ăn quá nhiều nước đường phèn mà thôi.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.
Nửa tháng sau khi Dung Từ rời đi, A Lê nhận được thiệp mời từ Sài Dung Dung, mời nàng đi chơi hồ.
Lúc này nàng mới nhớ ra rằng sau khi tốt nghiệp thư viện vào tháng Năm, đã gần bốn tháng nàng không gặp Sài Dung Dung. Thế là nàng lập tức hồi âm, tỏ ý sẽ đến đúng hẹn.
Vào ngày hẹn chơi hồ, Hứa Bội Linh cũng đến. Nàng ấy vẫn như trước, luôn vui vẻ tươi cười mỗi khi nhìn thấy nàng, như thể nàng ấy chưa bao giờ có nỗi lo lắng nào.
Hứa Bội Linh nhìn thấy A Lê, nói đùa: "Thế tử phi, tân hôn vui vẻ chứ?"
A Lê nhéo nàng ấy: “Không vui chút nào, khi nào ngươi gả cho Mạnh công tử chẳng phải sẽ biết sao?”
Giờ đây, cả kinh thành đều biết rằng đường đường Mạnh Các chủ đã phải tốn rất nhiều tâm tư, dùng chiêu bài rất đa dạng lấy lòng nhạc mẫu tương lai để cưới Hứa Bội Linh.
Nhưng có lẽ những người cha mẹ vợ khắp thiên hạ đều rất ưa bắt bẻ, mẫu thân của Hứa Bội Linh dùng mọi cách có thể để làm khó Mạnh Tử Duy.
May mắn thay, Mạnh Tử Duy tính tình tốt, trước bao nhiêu trở ngại cũng không nản lòng, chiến đấu càng dũng cảm hơn, chỉ thiếu nước cúng vái nhạc mẫu thôi.
Vì điều này mà Hứa Bội Linh đã âm thầm chỉ trích mẫu thân mình, hai mẹ con đã tranh cãi nhiều lần, làm náo loạn đến mức mẫu thân của Hứa Bội Linh bị đau ngực dữ dội, nữ nhi còn chưa gả đi mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi.
Thực ra Đông Bình Hầu phủ rất vui mừng trước hôn sự này, dù sao sau này nếu Dung Từ ngồi lên vị trí kia, Mạnh Tử Duy sẽ là công thần có tầm ảnh hưởng rất lớn. Có rất nhiều gia đình ở kinh thành muốn có một người con rể như vậy mà không được, mà mẫu thân của Hứa Bội Linh còn kén chọn. Nhưng dù sao Hứa Bội Linh cũng là cháu gái bên ngoại của Đông Bình Hầu phủ, việc hôn nhân đại sự do cha mẹ thân sinh làm chủ, họ cũng không tiện can thiệp.
“Nhưng mà cũng nhanh thôi.” Hứa Bội Linh nói: “Chỉ với bản mặt dày hơn tường thành của Mạnh Tử Duy, sợ là nương ta không thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
A Lê và Sài Dung Dung đều thấy tức cười.
Nàng quay lại hỏi Sài Dung Dung: "A Dung, còn ngươi thì sao? Ta nghe nói mấy ngày trước nhà các ngươi đang bàn chuyện kết thân. Đã quyết định chưa?"
Đề tài chuyển sang Sài Dung Dung, khiến Sài Dung Dung thường ngày vô tư cũng phải cảm thấy ngại ngùng.
Nàng ấy xấu hổ nói: "Quyết định rồi. Ban đầu mẫu thân ta nhìn mấy người cũng không hài lòng nên cuối cùng chọn biểu ca bên nhà ngoại của ta."
"Ồ, biểu ca kia của ngươi thế nào?" Hứa Bội Linh chợt đến gần nàng kể chuyện bát quái: "Trước đây ta cũng muốn gả cho biểu ca đó, ngươi không biết đấy thôi, vị biểu ca ở tiền đường kia của ta rất anh tuấn, tài học cũng tốt, chẳng qua hắn mắt mù coi thường ta, lại còn đi thích một cô nương khác."
A Lê sửng sốt: "Ngươi thế mà lại thích biểu ca của mình à? Tử Duy ca ca có biết chuyện này không?"
"Biết thì sao?" Hứa Bội Linh nói: "Hắn muốn ghen cũng không thể."
"Là sao vậy?"
“Biểu ca của ta lớn hơn ta mười mấy tuổi, đã thành thân từ lâu, lúc đó ta chỉ mới có mấy tuổi thôi.”
Lời vừa nói ra, ba người đều bật cười.
Sài Dung Dung nói: “Biểu ca ta làm người rất tốt, thành thật trung hậu. Tuy tài học không phải nổi bật gì nhưng rất có lòng cầu tiến. Hơn nữa, ta cũng không quan tâm đến tài học của hắn nên không sao cả.”
“Vậy ngươi thích hắn ở điểm gì?”
Sài Dung Dung nói như thể chuyện đương nhiên: “Ta thích hắn thành thật đó. Sau này ta gả tới, ta nói một hắn không dám nói hai. Còn phải chiều chuộng ta, dung túng ta. Tìm đâu ra một vị hôn phu tốt có đủ hai mươi bốn chữ hiếu như vậy chứ?”
Tức khắc, mấy cô nương đều hết sức vui mừng.
Thời tiết sáng sủa, tiếng cười nói liên tục vang lên trên thuyền hoa giữa hồ. Mà cách đó không xa có một người đang trốn trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào con thuyền với vẻ oán hận.
Đó là Quận chúa Ngọc Mẫn.
Nàng ta thường xuyên trốn đông trốn tây, ban đầu lợi dụng một thị vệ để giúp nàng ta trốn thoát khỏi Lương gia. Vốn dĩ hai người đã thỏa thuận xong thứ mình cần, hắn ta đưa nàng ta trốn thoát, nàng ta sẽ cho hắn một khoản vàng bạc tiền tài.
Nhưng ai có thể ngờ rằng bản tính tên thị vệ lại tham lam, sau khi tiền tài tới tay, vậy mà lại bắt đầu có ý đồ với nàng ta.
Quận chúa Ngọc Mẫn sợ bị Lương gia phát hiện nên không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp với kẻ đó, ngày ngày phải chịu đựng hắn ta đối xử thô bạo trên giường. Cuối cùng, hôm trước, nàng ta nhân lúc tên thị vệ say rượu, nhặt đao của hắn ta cắt cổ hắn ta.
Nàng ta thống khoái một trận.
Nhưng sau khi cảm thấy vui sướng, nàng ta lại nảy sinh cảm giác bi thương: “Ta đường đường là Quận chúa Ngọc Mẫn cao quý sao lại biến thành như thế này?”
Vốn dĩ nàng ta đến kinh thành để tìm một hôn phu tốt, sống một cuộc sống vẻ vang. Khi đó, nàng ta liếc mắt nhìn trúng Dung biểu ca của mình, ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng sẵn lòng ban hôn cho nàng ta.
Nhưng một tay bài tốt nắm chắc thắng lợi như vậy lại xảy ra vấn đề, nàng ta nghĩ trăm lần cũng không thể nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể cho rằng tất cả đều là lỗi của Tống Cẩn Ninh.
Nếu không có ả, Dung biểu ca cưới mình, mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh sa sút này.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng ta gần như tràn độc ra ngoài.
Buổi trưa, thuyền hoa cập bến, A Lê dự định đưa Sài Dung Dung và Hứa Bội Linh đến Túy Hương các để ăn tối.
Nhưng vừa xuống thuyền, đã có người vụt ra khỏi bãi cỏ. Khi mọi người bị bất ngờ mất cảnh giác, nàng đã bị đẩy xuống hồ.
Trong lúc nhất thời, trên bờ hỗn loạn.
"Thế tử phi rơi xuống nước! Mau cứu Thế tử phi!"
A Lê rơi xuống nước và được các ma ma vớt lên, tốc độ cũng coi như nhanh. Tuy nhiên, nước hồ cuối thu lạnh lẽo, sau khi A Lê được vớt lên bờ bị ướt lại gặp gió, khi trở về đến Duệ vương phủ, môi nàng đã tím tái vì lạnh.
Đêm đó nàng bị sốt cao.
Duệ Vương phi nghe nói là do Quận chúa Ngọc Mẫn làm nên rất tức giận.
Khi đó, quận chúa Ngọc Mẫn đã đẩy A Lê xuống nước rồi nhanh chóng bỏ chạy, mọi người đều bận rộn cứu A Lê nên không ai để ý đến nàng ta. Sau đó, Duệ Vương phi cử thị vệ ra khỏi phủ để truy tìm tung tích của Quận chúa Ngọc Mẫn, nhưng lại biết được Quận chúa Ngọc Mẫn đã bị Lương gia bắt trở về.
Bắt trở về cũng được, đỡ phải làm bẩn tay bà ấy.
Bà ấy nghĩ như vậy.
Quận chúa Ngọc Mẫn lệ khí quá nặng, giữ lại sẽ là tai họa, lần này nàng ta rơi vào tay người của Lương gia không biết sẽ bị tra tấn đến mức nào.
Đầu tiên nàng ta phóng hỏa Lương gia, sau đó gây tai tiếng bỏ trốn với thị vệ, quan trọng hơn là nàng ta còn cắt đứt đường con cháu của Lương Tuấn Hoài. Nếu tính từng thứ một ra, một gia đình như Lương gia làm sao có thể bỏ qua được?
Trước đây có Minh Huệ Đế và Công chúa Lệ Dương đều bảo vệ nàng ta, Lương gia khó có thể ra tay, hiện tại Minh Huệ Đế đã từ bỏ Quận chúa Ngọc Mẫn từ lâu, Công chúa Lệ Dương cũng đã trở về Nam Lăng, âm thầm giết chết một Quận chúa đối với Lương gia thật đúng là không phải vấn đề lớn.
Duệ Vương phi nhìn A Lê đang nằm trên giường, đôi má đỏ bừng vì sốt cao mà đau lòng thực sự, lại lén mắng mỏ quận chúa Ngọc Mẫn một lần.
“Rõ ràng là đã uống thuốc rồi, sao vẫn chưa hạ sốt chứ?” Bà ấy có chút gấp gáp.
Sau khi lo lắng một hồi lâu bà ấy mới đứng lên nói: "Mau đi đi, mang theo thẻ bài của Duệ Vương phủ vào cung mời thái y tới, mời thêm hai vị đi."
Trước khi Dung Từ xuất chinh còn dặn bà ấy hãy chăm sóc A Lê thật tốt. Tất nhiên, dù Dung Từ không nói thì Duệ Vương phi cũng đã coi A Lê như nữ nhi của mình.
Bây giờ nàng bệnh nặng như vậy, bà ấy thực sự rất lo lắng lại sốt ruột.
Không biết có nên cho Dung Từ biết chuyện lớn như vậy không. Bà ấy hiểu rất rõ con trai mình trân trọng A Lê vô cùng, nếu bà ấy giữ bí mật chuyện này, một ngày nào đó hắn trở về nhất định sẽ bất hòa với bà ấy.
Nhưng nếu không giấu đi… Dung Từ đang ở trên chiến trường, không thể phân tâm được.
Sau khi luẩn quẩn trong tình thế khó xử này suốt hai ngày, thấy cơn sốt cao của A Lê vẫn không thuyên giảm, Duệ Vương phi cũng hoảng sợ, không thể không viết thư báo ngay cho Dung Từ.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, bóng trăng lay động, nàng cũng lắc lư. Chiếc váy lụa như tuyết mượt mà rơi dọc theo ghế đá, bồng bềnh nhẹ nhàng theo chuyển động phập phồng phiêu đãng của nàng.
Sau cơn mưa xuân, mọi thứ trong đình viện lại trở nên rõ ràng trong mắt A Lê.
Nhưng nàng không hề có lòng thưởng thức phong cảnh mà chỉ xấu hổ quay mặt đi, im lặng cắn môi.
Dung Từ thấp giọng nói: "A Lê, nàng thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
Hắn hỏi: “Nàng có thích không?”
Lời nói thế này nàng phải trả lời thế nào chứ? Dù sao thì A Lê cũng quá xấu hổ.
Nàng giả chết.
Dung Từ không chịu buông nàng ra, hắn bế nàng đặt lên bàn đá trong đình.
A Lê ngạc nhiên: "Dung Từ ca ca định làm gì?"
"Nàng gọi ta là gì?"
"…"
“Hử?” Dung Từ đẩy về phía trước, buộc nàng phải trả lời.
A Lê xấu hổ đến mức hận mặt đấy không thể nứt ra để nàng chui xuống, nàng đành phải thấp giọng: "Phu quân."
Dung Từ hài lòng thì thầm vào tai nàng.
"A Lê, nàng ăn thứ gì nhiều nước suốt cả ngày, giờ thì không còn nữa rồi."
Bùm, má A Lê nóng bừng. Nàng nhìn Dung Từ với vẻ không thể tưởng tượng nổi, tự hỏi làm sao một nam nhân ôn nhuận như ngọc lại có thể nói ra lời như vậy.
Nàng cố gắng dò xét vẻ mặt của Dung Từ, nhưng môi lại hắn ngậm lấy, khiến nàng không thể nhìn rõ.
Nụ hôn của hắn vẫn nóng bỏng rơi xuống khắp thân thể.
Trong lúc mơ hồ, A Lê nghĩ đến điều gì đó, nàng giơ tay lên gỡ xuống một chiếc túi thơm nhỏ tinh xảo mỏng manh từ trên cổ.
"Đây là bùa bình an mà ta đã đeo từ khi còn nhỏ, là vật một cao tăng đắc đạo tặng cho tổ mẫu ta khi người đến Nam Diên tự dâng hương." Nàng ngồi dậy, đeo cái túi thơm lên cổ Dung Từ.
Sau đó nàng nói: “Chàng mang cái này khi ra chiến trường, nhất định sẽ được bình an thuận lợi, gặp dữ hóa lành.”
Lồng ngực Dung Từ nóng lên, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên như đang cháy trên đồng cỏ, dữ dội và mãnh liệt.
Các tỳ nữ trốn đi một lúc lâu, mãi cho đến khi giọng của Thế tử phi dần dần nín bặt.
Có người ngáp dài một cái, nói: "Hẳn là kết thúc rồi."
"Đi xem chứ?"
"Đi đi, có lẽ các chủ tử sẽ cần hầu hạ đấy."
Một tỳ nữ lặng lẽ từ trong phòng đi ra, nhìn về phía trong đình, đúng lúc nhìn thấy Thế tử của họ đang ôm Thế tử phi ra ngoài.
Nàng ấy đợi một lúc, đợi hai người vào nhà rồi mới lặng lẽ đi đến đình hóng gió thu dọn.
Thế nhưng, khi tiến vào trong đình nhìn xem, tiểu nha đầu đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ. Trên mặt đất vương vãi nào là nội y tiết khố, đai lưng trâm cài, cũng có cả… Mấy vệt nước trên ghế và bàn đá.
Trong phòng, Dung Từ bế A Lê vào phòng ngủ, tiểu cô nương đã mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Hắn cũng không đánh thức nàng dậy, kéo chăn đắp lên người rồi hôn nhẹ lên trán nàng.
"A Lê, đợi ta quay lại."
Nói xong, hắn quay người đi ra ngoài.
Dung Từ rời đi rồi.
Theo lời tỳ nữ kể, chàng ấy đã rời đi vào lúc nửa đêm ngày hôm qua, chỉ có Duệ Vương đi tiễn, những người khác đều không được báo trước.
Buổi sáng thức dậy, A Lê cảm thấy rất hụt hẫng.
“Ta nên làm gì đây?” Nàng nói: “Dung Từ ca ca vừa rời đi, ta đã bắt đầu nhớ chàng ấy rồi.”
Những ngày sau khi Dung Từ rời đi, A Lê cảm thấy như thiếu thiếu gì đó, suốt ngày trông bơ phờ, không thể vực dậy tinh thần.
Duệ Vương phi còn tưởng A Lê có thai nên thầm vui mừng.
Bà ấy đã nghe tỳ nữ kể lại chuyện của đôi phu thê trẻ, nhưng bà ấy không ngờ rằng con trai bà trông có vẻ lạnh lùng lại thực sự nhiệt tình ở phương diện kia. Bà ấy càng không ngờ tới tức phụ của mình tưởng chừng như yếu đuối mong manh, lại cũng rất có sức làm việc.
“Đã mời đại phu xem qua chưa?” Bà ấy hỏi.
Người tỳ nữ nói: "Vẫn chưa ạ."
Duệ Vương phi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đi mời đi, xem xem Thế tử phi thế nào. Nếu con bé cảm thấy không khỏe ở đâu cũng có thể chăm sóc sớm."
Bà ấy không nhắc đến việc nàng dâu có thể có thai, tất nhiên bà ấy cũng sợ mình sẽ thất vọng vì vui mừng hụt.
Buổi chiều, sau khi A Lê thức dậy sau giờ nghỉ trưa, đại phu đến.
Nàng thắc mắc: "Bắt mạch để làm gì? Ta lại không bị bệnh."
Ngưng Sương cười nói: "Vương phi nghe nói Thế tử phi mất tinh thần nên mời đại phu tới xem xét, vậy mới yên tâm."
"Ồ." A Lê ngồi xuống, để đại phu bắt mạch, đại phu kiểm tra đi kiểm tra lại, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng rời đi với vẻ mặt kỳ quái.
Lúc đầu, A Lê không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại nghe nói đại phu đến chính viện bẩm báo rằng nàng vẫn chưa có thai, chỉ là bị khó chịu ở tỳ vị sau khi ăn quá nhiều nước đường phèn mà thôi.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.
Nửa tháng sau khi Dung Từ rời đi, A Lê nhận được thiệp mời từ Sài Dung Dung, mời nàng đi chơi hồ.
Lúc này nàng mới nhớ ra rằng sau khi tốt nghiệp thư viện vào tháng Năm, đã gần bốn tháng nàng không gặp Sài Dung Dung. Thế là nàng lập tức hồi âm, tỏ ý sẽ đến đúng hẹn.
Vào ngày hẹn chơi hồ, Hứa Bội Linh cũng đến. Nàng ấy vẫn như trước, luôn vui vẻ tươi cười mỗi khi nhìn thấy nàng, như thể nàng ấy chưa bao giờ có nỗi lo lắng nào.
Hứa Bội Linh nhìn thấy A Lê, nói đùa: "Thế tử phi, tân hôn vui vẻ chứ?"
A Lê nhéo nàng ấy: “Không vui chút nào, khi nào ngươi gả cho Mạnh công tử chẳng phải sẽ biết sao?”
Giờ đây, cả kinh thành đều biết rằng đường đường Mạnh Các chủ đã phải tốn rất nhiều tâm tư, dùng chiêu bài rất đa dạng lấy lòng nhạc mẫu tương lai để cưới Hứa Bội Linh.
Nhưng có lẽ những người cha mẹ vợ khắp thiên hạ đều rất ưa bắt bẻ, mẫu thân của Hứa Bội Linh dùng mọi cách có thể để làm khó Mạnh Tử Duy.
May mắn thay, Mạnh Tử Duy tính tình tốt, trước bao nhiêu trở ngại cũng không nản lòng, chiến đấu càng dũng cảm hơn, chỉ thiếu nước cúng vái nhạc mẫu thôi.
Vì điều này mà Hứa Bội Linh đã âm thầm chỉ trích mẫu thân mình, hai mẹ con đã tranh cãi nhiều lần, làm náo loạn đến mức mẫu thân của Hứa Bội Linh bị đau ngực dữ dội, nữ nhi còn chưa gả đi mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi.
Thực ra Đông Bình Hầu phủ rất vui mừng trước hôn sự này, dù sao sau này nếu Dung Từ ngồi lên vị trí kia, Mạnh Tử Duy sẽ là công thần có tầm ảnh hưởng rất lớn. Có rất nhiều gia đình ở kinh thành muốn có một người con rể như vậy mà không được, mà mẫu thân của Hứa Bội Linh còn kén chọn. Nhưng dù sao Hứa Bội Linh cũng là cháu gái bên ngoại của Đông Bình Hầu phủ, việc hôn nhân đại sự do cha mẹ thân sinh làm chủ, họ cũng không tiện can thiệp.
“Nhưng mà cũng nhanh thôi.” Hứa Bội Linh nói: “Chỉ với bản mặt dày hơn tường thành của Mạnh Tử Duy, sợ là nương ta không thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
A Lê và Sài Dung Dung đều thấy tức cười.
Nàng quay lại hỏi Sài Dung Dung: "A Dung, còn ngươi thì sao? Ta nghe nói mấy ngày trước nhà các ngươi đang bàn chuyện kết thân. Đã quyết định chưa?"
Đề tài chuyển sang Sài Dung Dung, khiến Sài Dung Dung thường ngày vô tư cũng phải cảm thấy ngại ngùng.
Nàng ấy xấu hổ nói: "Quyết định rồi. Ban đầu mẫu thân ta nhìn mấy người cũng không hài lòng nên cuối cùng chọn biểu ca bên nhà ngoại của ta."
"Ồ, biểu ca kia của ngươi thế nào?" Hứa Bội Linh chợt đến gần nàng kể chuyện bát quái: "Trước đây ta cũng muốn gả cho biểu ca đó, ngươi không biết đấy thôi, vị biểu ca ở tiền đường kia của ta rất anh tuấn, tài học cũng tốt, chẳng qua hắn mắt mù coi thường ta, lại còn đi thích một cô nương khác."
A Lê sửng sốt: "Ngươi thế mà lại thích biểu ca của mình à? Tử Duy ca ca có biết chuyện này không?"
"Biết thì sao?" Hứa Bội Linh nói: "Hắn muốn ghen cũng không thể."
"Là sao vậy?"
“Biểu ca của ta lớn hơn ta mười mấy tuổi, đã thành thân từ lâu, lúc đó ta chỉ mới có mấy tuổi thôi.”
Lời vừa nói ra, ba người đều bật cười.
Sài Dung Dung nói: “Biểu ca ta làm người rất tốt, thành thật trung hậu. Tuy tài học không phải nổi bật gì nhưng rất có lòng cầu tiến. Hơn nữa, ta cũng không quan tâm đến tài học của hắn nên không sao cả.”
“Vậy ngươi thích hắn ở điểm gì?”
Sài Dung Dung nói như thể chuyện đương nhiên: “Ta thích hắn thành thật đó. Sau này ta gả tới, ta nói một hắn không dám nói hai. Còn phải chiều chuộng ta, dung túng ta. Tìm đâu ra một vị hôn phu tốt có đủ hai mươi bốn chữ hiếu như vậy chứ?”
Tức khắc, mấy cô nương đều hết sức vui mừng.
Thời tiết sáng sủa, tiếng cười nói liên tục vang lên trên thuyền hoa giữa hồ. Mà cách đó không xa có một người đang trốn trong bụi cỏ, nhìn chằm chằm vào con thuyền với vẻ oán hận.
Đó là Quận chúa Ngọc Mẫn.
Nàng ta thường xuyên trốn đông trốn tây, ban đầu lợi dụng một thị vệ để giúp nàng ta trốn thoát khỏi Lương gia. Vốn dĩ hai người đã thỏa thuận xong thứ mình cần, hắn ta đưa nàng ta trốn thoát, nàng ta sẽ cho hắn một khoản vàng bạc tiền tài.
Nhưng ai có thể ngờ rằng bản tính tên thị vệ lại tham lam, sau khi tiền tài tới tay, vậy mà lại bắt đầu có ý đồ với nàng ta.
Quận chúa Ngọc Mẫn sợ bị Lương gia phát hiện nên không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp với kẻ đó, ngày ngày phải chịu đựng hắn ta đối xử thô bạo trên giường. Cuối cùng, hôm trước, nàng ta nhân lúc tên thị vệ say rượu, nhặt đao của hắn ta cắt cổ hắn ta.
Nàng ta thống khoái một trận.
Nhưng sau khi cảm thấy vui sướng, nàng ta lại nảy sinh cảm giác bi thương: “Ta đường đường là Quận chúa Ngọc Mẫn cao quý sao lại biến thành như thế này?”
Vốn dĩ nàng ta đến kinh thành để tìm một hôn phu tốt, sống một cuộc sống vẻ vang. Khi đó, nàng ta liếc mắt nhìn trúng Dung biểu ca của mình, ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng sẵn lòng ban hôn cho nàng ta.
Nhưng một tay bài tốt nắm chắc thắng lợi như vậy lại xảy ra vấn đề, nàng ta nghĩ trăm lần cũng không thể nghĩ ra, cuối cùng chỉ có thể cho rằng tất cả đều là lỗi của Tống Cẩn Ninh.
Nếu không có ả, Dung biểu ca cưới mình, mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh sa sút này.
Nghĩ tới đây, trong mắt nàng ta gần như tràn độc ra ngoài.
Buổi trưa, thuyền hoa cập bến, A Lê dự định đưa Sài Dung Dung và Hứa Bội Linh đến Túy Hương các để ăn tối.
Nhưng vừa xuống thuyền, đã có người vụt ra khỏi bãi cỏ. Khi mọi người bị bất ngờ mất cảnh giác, nàng đã bị đẩy xuống hồ.
Trong lúc nhất thời, trên bờ hỗn loạn.
"Thế tử phi rơi xuống nước! Mau cứu Thế tử phi!"
A Lê rơi xuống nước và được các ma ma vớt lên, tốc độ cũng coi như nhanh. Tuy nhiên, nước hồ cuối thu lạnh lẽo, sau khi A Lê được vớt lên bờ bị ướt lại gặp gió, khi trở về đến Duệ vương phủ, môi nàng đã tím tái vì lạnh.
Đêm đó nàng bị sốt cao.
Duệ Vương phi nghe nói là do Quận chúa Ngọc Mẫn làm nên rất tức giận.
Khi đó, quận chúa Ngọc Mẫn đã đẩy A Lê xuống nước rồi nhanh chóng bỏ chạy, mọi người đều bận rộn cứu A Lê nên không ai để ý đến nàng ta. Sau đó, Duệ Vương phi cử thị vệ ra khỏi phủ để truy tìm tung tích của Quận chúa Ngọc Mẫn, nhưng lại biết được Quận chúa Ngọc Mẫn đã bị Lương gia bắt trở về.
Bắt trở về cũng được, đỡ phải làm bẩn tay bà ấy.
Bà ấy nghĩ như vậy.
Quận chúa Ngọc Mẫn lệ khí quá nặng, giữ lại sẽ là tai họa, lần này nàng ta rơi vào tay người của Lương gia không biết sẽ bị tra tấn đến mức nào.
Đầu tiên nàng ta phóng hỏa Lương gia, sau đó gây tai tiếng bỏ trốn với thị vệ, quan trọng hơn là nàng ta còn cắt đứt đường con cháu của Lương Tuấn Hoài. Nếu tính từng thứ một ra, một gia đình như Lương gia làm sao có thể bỏ qua được?
Trước đây có Minh Huệ Đế và Công chúa Lệ Dương đều bảo vệ nàng ta, Lương gia khó có thể ra tay, hiện tại Minh Huệ Đế đã từ bỏ Quận chúa Ngọc Mẫn từ lâu, Công chúa Lệ Dương cũng đã trở về Nam Lăng, âm thầm giết chết một Quận chúa đối với Lương gia thật đúng là không phải vấn đề lớn.
Duệ Vương phi nhìn A Lê đang nằm trên giường, đôi má đỏ bừng vì sốt cao mà đau lòng thực sự, lại lén mắng mỏ quận chúa Ngọc Mẫn một lần.
“Rõ ràng là đã uống thuốc rồi, sao vẫn chưa hạ sốt chứ?” Bà ấy có chút gấp gáp.
Sau khi lo lắng một hồi lâu bà ấy mới đứng lên nói: "Mau đi đi, mang theo thẻ bài của Duệ Vương phủ vào cung mời thái y tới, mời thêm hai vị đi."
Trước khi Dung Từ xuất chinh còn dặn bà ấy hãy chăm sóc A Lê thật tốt. Tất nhiên, dù Dung Từ không nói thì Duệ Vương phi cũng đã coi A Lê như nữ nhi của mình.
Bây giờ nàng bệnh nặng như vậy, bà ấy thực sự rất lo lắng lại sốt ruột.
Không biết có nên cho Dung Từ biết chuyện lớn như vậy không. Bà ấy hiểu rất rõ con trai mình trân trọng A Lê vô cùng, nếu bà ấy giữ bí mật chuyện này, một ngày nào đó hắn trở về nhất định sẽ bất hòa với bà ấy.
Nhưng nếu không giấu đi… Dung Từ đang ở trên chiến trường, không thể phân tâm được.
Sau khi luẩn quẩn trong tình thế khó xử này suốt hai ngày, thấy cơn sốt cao của A Lê vẫn không thuyên giảm, Duệ Vương phi cũng hoảng sợ, không thể không viết thư báo ngay cho Dung Từ.