Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 81
Nghe xong lời này vốn nên đỏ mặt, nhưng A Lê quá mệt, ngay cả sức lực để đỏ mặt cũng không có.
Nàng phân phó Ngưng Sương: “Ngươi mau đi xem chút, nếu đến rồi thì nhanh chóng kêu ta.”
Ngưng Sương buồn cười: “Hôm nay cô nương là tân nương tử, nếu Dung Thế tử đến không kêu người thì kêu ai chứ.”
Dứt lời, lại chọc đám người cười to.
Giờ Dậu hai khắc, đội ngũ đón dâu của Duệ Vương phủ theo tiếng trống sáo cuối cùng cũng đến Tương Dương Hầu phủ.
Trong nháy mắt, không khí sôi trào lên.
Tiếng pháo, tiếng diễn tấu, tiếng cười đùa ầm ĩ phức tạp, A Lê ngồi trong nội viện cũng nghe thấy.
Nàng nhấc khăn voan lên: “Ngưng Sương, có phải bọn họ đến rồi không?”
Ngưng Sương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lần đầu tiên cảm thấy tân nương tân lang quá quen thuộc cũng không tốt lắm. Nhìn xem, tân nương không thẹn thùng một chút nào.
Nàng ấy nói: “Đến rồi đến rồi, đội ngũ đón dâu đang ở cửa, đợi hát Qua Cát* xong là Dung Thế tử có thể vào.”
“Ừm.” A Lê kéo khăn voan xuống.
Dung Từ đến đón dâu, mọi người vui mừng, mà A Lê cũng vui mừng, chỉ có Tống Ôn Bạch là chua xót không thôi.
Đợi đến khi đôi phu thê đi đến nhà chính dập đầu với trưởng bối Tống gia, Tống Ôn Bạch khóc giống như mất con, ông ấy dặn dò: “A Lê, từ này về sau con đã gả đi, là thê của người khác, cũng là tức phụ của người khác. Nhưng con phải nhớ kỹ, cho dù năm tháng có thay đổi thế nào, con mãi mãi vẫn là nữ nhi của Tống Ôn Bạch ta, nếu Dung Từ dám đối xử không tốt với con, con phải nói cho cha…”
A Lê nghe đến đó chỉ cảm thấy cha mình thật sự lo lắng thừa.
Nàng cách khăn voan nói với lão phụ thân: “Cha, sao Dung Từ ca ca có thể bắt nạt con chứ, người yên tâm đi.”
“...”
Tống Ôn Bạch đau lòng, vừa rơi lệ vừa vui mừng.
Ra khỏi Tương Dương Hầu phủ, A Lê lên kiệu hoa.
Nàng vốn cho rằng đến Duệ Vương phủ là có thể nghỉ ngơi, ai ngờ đến Duệ Vương phủ còn có một đám tẩu tử đệ muội đang chờ.
A Lê khóc không ra nước mắt, thật vất vả bái đường xong, cuối cùng nàng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Vốn chỉ mong nhanh chóng bái đường xong vào động phòng, vậy nên nàng nghĩ như thế cũng làm như thế luôn.
Khi bà mai vừa nói phu thê giao bái đưa vào động phòng xong, Dung Từ còn đang ưu nhã đứng dậy, A Lê đã gấp không chờ nổi muốn đi. Nàng đội khăn voan, cũng không nhìn thấy động tác của mình còn nhanh hơn Dung Từ. Bởi vậy trong mắt người ngoài, nương tử giống như đang rất vội vào động phòng.
Khách nhân ngẩn người, sau đó cười vang lên.
Có người nói: “Các ngươi xem, tân nương tử còn gấp hơn cả tân lang!”
Từng trận tiếng cười vang lên, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng còn ngay thấy tiếng cười khẽ của Dung Từ.
Cái này khác với lời trên đùa của hỉ nương trong khuê phòng mình, đây là Duệ Vương phủ, A Lê lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đợi đến khi dải lụa đỏ kia bị kéo đi, nàng biết Dung Từ ca ca đã bắt đầu đi rồi, lúc này mới đi theo sau.
Đợi đến khi vào tới phòng tân hôn, lại xướng hỉ tiếp. Bà mối nói một tràng những lời cát tường, sau đó vén khăn voan, uống rượu giao bôi.
Sau đó là phúc đồng áp giường* lăn quanh giường, đám tiểu bối xin kẹo, cuối cùng các phu nhân đi đến quả cầu cho con cháu đầy đàn.
*phúc đồng áp giường: còn có phúc “sinh sớm quý tử”, gia đình đông con cháu, một trong những điều kiện lựa chọn là người ép giường hôn nhân phải trẻ hơn chú rể.
Sau khi làm xong các thủ tục này, cuối cùng A Lê cũng có thể thanh tịnh một chút.
Nàng thở phào một hơi, nhanh chóng ngã xuống giường, nhưng ngay sau đó nàng lập tức ai u kêu đau.
A Lê duỗi tay sờ ra sau, mở mắt ra nhìn, toàn là hạt dưa, đậu phộng, kẹo…
Cộm đến mức nàng phát đau.
Lúc này, A Lê thật sự chảy nước mắt, nàng kêu lên: “Thành thân thật khó khăn!”
Dung Từ vừa tiến vào, nghe thấy lời này thì cảm thấy rất buồn cười.
Hắn đi qua, nhặt hết đồ trên giường lên, sau đó phân phó tỳ nữ bưng nước vào rửa mặt cho A Lê.
A Lê nằm trên giường, mở to mắt nhìn hắn, vô cùng đáng thương hỏi: “Dung Từ ca ca không bận à?”
Dung Từ nhìn nàng, con ngươi mang theo ý cười, nhưng không nói gì.
A lê kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nàng gọi ta là gì?”
A Lê đột nhiên phản ứng lại, qua hôm nay, bọn họ đã là phu thê, xưng hô cũng không giống trước. Đương nhiên nàng biết phải gọi là gì, nhưng nhất thời hơi khó sửa.
“Ta, ta gọi Dung Từ ca ca, không được sao?” Nàng quay mặt đi, mạnh mẽ nói: “Chẳng lẽ thành thân xong, chàng không phải Dung Từ ca ca của ta nữa hả?”
Dung Từ vẫn tiếp tục không nói gì, hắn cúi đầu bình tĩnh nhìn nàng.
A Lê bị hắn nhìn đến nỗi đỏ mặt, ngón chân cũng cảm thấy ngại ngùng. Vài giây sau, nàng nhắm mắt lại, giọng nhỏ như muỗi kêu gọi: “Phu quân.”
Một tiếng phu quân này lại khiến Dung Từ sợ run, đột nhiên xuất hiện cảm giác viên mãn chưa từng đó.
Cuối cùng, nàng lại thành thê tử của hắn, thành người sống cùng hắn cả đời.
Trời sẩm tối, rõ ràng mới là lúc bắt đầu thắp đèn, nhưng trong căn phòng nhỏ lại đen nhánh.
Quận chúa Ngọc Mẫn bị nhốt ở đây gần nửa tháng, lúc bắt đầu nàng ta còn có thể hét to, nhưng người Lương gia lại không thèm để ý, thậm chí mỗi ngày chỉ để nàng ta ăn cơm thừa canh cạn, nàng ta dần dần cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta cắt của quý của Lương Hoài Tuấn, có lẽ người Lương gia thật sự có thể không sợ trời không sợ đất mà giết chết nàng ta.
Bởi vậy nàng ta bắt đầu thu mình lại, tâm như tro tàn ở lại phòng chất củi cũ nát.
Nói là phòng chất củi, nhưng vì nhốt nàng ta nên đã mang hết đồ vật bên trong ra ngoài. Lúc này ngoại trừ một cái giường gỗ và một cái bàn ăn cơm ra thì không còn gì khác.
Thậm chí ngay cả một chiếc đèn cũng không có.
Bên ngoài hơi ồn ào, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đi lại của bọn hạ nhân và bà tử, nàng nghe nói lão phu nhân Lương gia đã chết.
Chết là tốt!
Quận chúa Ngọc mẫn độc ác nghĩ, người Lương gia nên chết hết mới tốt.
Nàng ta không hề tức giận nằm trên giường gỗ, ở trong bóng tối lâu rồi, nàng ta nhìn sự vật gì cũng trở nên mẫn cảm.
Nàng ta nhìn chằm chằm một con nhện bận rộn kết võng bên trên cửa sổ, mà một con côn trùng không cẩn thận bay trúng cái võng kia.
Quận chúa Ngọc Mẫn cảm thấy mình giống như con côn trùng đang bay kia, không thể động đẩy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi, không biết khi nào mình sẽ trở thành thức ăn trong bụng người khác.
Một lát sau, nàng ta nghe thấy tiếng người khác nhỏ giọng nói chuyện ở bên ngoài.
“Hôm nay Duệ Vương phủ đón dâu, rất náo nhiệt, nghe nói một nửa quan lớn, quý nhân trong Kinh Thành đều đến uống rượu, so với sự lạnh lẽo trong phủ chúng ta, thật sự khác nhau như trời với đất.”
Duệ Vương phủ đón dâu.
Quận chúa Ngọc Mẫn đột nhiên lắc lắc cái cổ cứng đờ, tiếp tục lắng nghe.
“Buổi chiều hôm nay ta ra ngoài có việc cũng thấy rất náo nhiệt, Dung Thế tử mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng, tuấn tú đến lóa mắt. Đám phu nhân tiểu thư vây xem đều đỏ mặt. Trời ạ, Tứ cô nương Tương Dương Hầu phủ thật tốt số, gả cho vị hôn phu tốt như thế!”
Quận chúa Ngọc Mẫn âm thầm cười lạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị hôn phu như vậy phải là của nàng ta mới đúng! Nàng ta mới là nữ nhân khiến toàn Kinh Thành phải hâm mộ!
Nhưng vận mệnh trêu ngươi! Tống Cẩn Ninh này được thứ tốt nhất thiên hạ, mà nàng ta đường đường là Quận chúa thì lại bị nhốt trong phòng chất củi giống như tù nhân.
Nàng ta không cam lòng!
Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy một tiếng động nho nhỏ, giống như tiếng vẫy cánh. Nàng ta nhìn về phía mạng nhện khi nãy, con côn trùng bị bao vây kia đang giãy giụa, giống như muốn thoát khỏi đó.
Quận chúa Ngọc Mẫn sửng sốt.
Đúng vậy! Dựa vào đâu màng nàng ta phải chấp nhận vận mệnh chứ, nàng ta là Quận chúa Ngọc Mẫn, không nên như thế!
...
Duệ Vương phủ, Dung Từ tiếp khách xong đã hơi say.
Hôm nay là ngày hắn thành thân, mọi người ỷ vào là ngày vui, những gì ngày thường không dám nói thì hôm nay đều nói, chuyện không dám làm hôm nay cũng làm.
Ví dụ như chuốc rượu Dung Từ.
Có mấy quan viên lớn mật rót cho Dung Từ mấy chén.
Tâm trạng của Dung Từ tốt, nên ai rót cũng không từ chối.
Uống được một nửa thì cảm thấy hơi say. Nhưng tối nay còn phải động phòng, đương nhiên không thể uống tiếp, hắn đành phải tìm cớ rời đi trước.
Nhưng Mạnh Tử Duy thì khác, ai cũng biết y là phụ tá đắc lực của Dung Từ. Hoàng đế bị bệnh, Dục Quang Các bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, tên của Mạnh Tử Duy cũng bị mọi người đề cập.
Mỗi người đều đang suy đoán, nếu sau này Dung Từ đăng cơ, vị Mạnh công tử này chắc hẳn sẽ là công thần số một, lúc này không nịnh bợ thì đợi đến khi nào, vì vậy sau khi Dung Từ rời đi, Mạnh Tử Duy trở thành đối tượng bị chuốc rượu.
Ánh trăng mông lung, Dung Từ bước vào viện, nhìn phòng tân hôn sáng lên ánh nến mờ nhạt, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Hắn nhấc chân đi lên sảnh, lại nghe thấy phía sau có người đi đến, hắn chậm rãi xoay người, người đến là một ám vệ.
“Chuyện gì.” Giọng nói của Dung Từ rất lạnh lùng.
Da đầu ám vệ tê dại, đêm tân hôn của Thế tử gia, đáng gia hắn ta không nên đến quấy rầy, nhưng việc này quan trọng không thể không bẩm báo.
Hắn ta nói: “Chủ tử, Lương phủ có người chạy trốn, nhân lúc đang bận rộn trốn ra khỏi thành.”
“Ra khỏi thành làm gì?”
“Tạm thời chưa rõ, thuộc hạ đã phái người theo dõi.”
“Ừm.” Dung Từ gật đầu.
Lúc hắn đang định xoay người rời đi, ám vệ lại nói: “Chủ tử, còn một chuyện.”
“Nói hết luôn đi.”
“Vâng.” Cũng không biết có phải ảo giác của ám vệ hay không, giọng điệu của chủ tử bọn họ hơi gấp. Vì thế hắn ta đành nói nhanh hơn, dùng một hơi nói: “Nửa canh giờ trước Quận chúa Ngọc Mẫn phóng hỏa rồi chạy thoát, người Lương phủ đang tìm kiếm khắc nơi, nghe nói Quận chúa Ngọc Mẫn tư thông với người trông coi hộ viện, sau đó cả hai bỏ trốn, trước mắt chưa tìm thấy. Thế tử, chúng ta có cần phái người đi tìm không?”
Dung Từ im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Không cần, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Ám vệ rời đi, cửa phòng ngủ cũng mở ra, vừa lúc A Lê đi ra.
“Sao ta lại nghe thấy tiếng người nói chuyện.” Nàng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Dung Từ dùng hai bước bước tới, nắm lấy tay nàng: “Sao lại ra đây?”
“Hình như ta nghe thấy có người bỏ trốn, ai bỏ trốn thế?” A Lê kinh ngạc hỏi.
“... Quận chúa Ngọc Mẫn bỏ trốn với hộ vệ.”
A Lê kinh ngạc, sự tò mò trong lòng nàng bị khơi dậy, nàng vừa đi theo hắn vào vừa hỏi chuyện.
Đến khi hai người ngồi lên giường, trên mặt nàng vẫn không có chút ngượng ngùng nào vì sắp viên phòng, ngược lại còn rất có hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
Dung Từ hối hận vì đã nói đến đề tài này.
Hắn nhéo tay nàng: “Ngày mai lại nói, hôm nay có chuyện quan trọng.”
A Lê mờ mịt hỏi: “Đã trễ thế này còn có chuyện quan trọng gì chứ…”
Nói được một nửa, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn con ngươi thâm thúy của hắn rồi dần hiểu ra.
Đêm nay là đêm động phòng của bọn họ, đúng là quan trọng.
Nhưng nàng nàng nàng…
“Lần đầu ta thành thân, nên nên nên làm như thế nào?” A Lê đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Thấy bộ dạng ngây ngơ ngu ngơ của nàng, Dung Từ không khỏi mỉm cười, nhéo mũi nàng: “Nàng không cần làm gì cả, để ta.”
Để hắn… để cái gì?
A Lê khó hiểu, trước khi thành thân nàng đã xem qua quyển sách nhỏ mà Liễu ma ma đưa, tranh trong đó nàng xem hiểu, nhưng đến khi cần dùng thì đầu óc nàng lại giống như một đống bùn nhão.
Nàng vừa thẹn vừa ngây ngốc nhìn Dung Từ.
Dung Từ cười nhẹ: “Không cần khẩn trương, cứ như bình thường là được.”
Hắn đứng dậy: “Ta đi tắm gội trước, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Câu “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại” kia, hắn nói rất nhẹ nhàng mà lại cưng chiều, càng khiến A Lê khẩn trương hơn.
Nàng phân phó Ngưng Sương: “Ngươi mau đi xem chút, nếu đến rồi thì nhanh chóng kêu ta.”
Ngưng Sương buồn cười: “Hôm nay cô nương là tân nương tử, nếu Dung Thế tử đến không kêu người thì kêu ai chứ.”
Dứt lời, lại chọc đám người cười to.
Giờ Dậu hai khắc, đội ngũ đón dâu của Duệ Vương phủ theo tiếng trống sáo cuối cùng cũng đến Tương Dương Hầu phủ.
Trong nháy mắt, không khí sôi trào lên.
Tiếng pháo, tiếng diễn tấu, tiếng cười đùa ầm ĩ phức tạp, A Lê ngồi trong nội viện cũng nghe thấy.
Nàng nhấc khăn voan lên: “Ngưng Sương, có phải bọn họ đến rồi không?”
Ngưng Sương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, lần đầu tiên cảm thấy tân nương tân lang quá quen thuộc cũng không tốt lắm. Nhìn xem, tân nương không thẹn thùng một chút nào.
Nàng ấy nói: “Đến rồi đến rồi, đội ngũ đón dâu đang ở cửa, đợi hát Qua Cát* xong là Dung Thế tử có thể vào.”
“Ừm.” A Lê kéo khăn voan xuống.
Dung Từ đến đón dâu, mọi người vui mừng, mà A Lê cũng vui mừng, chỉ có Tống Ôn Bạch là chua xót không thôi.
Đợi đến khi đôi phu thê đi đến nhà chính dập đầu với trưởng bối Tống gia, Tống Ôn Bạch khóc giống như mất con, ông ấy dặn dò: “A Lê, từ này về sau con đã gả đi, là thê của người khác, cũng là tức phụ của người khác. Nhưng con phải nhớ kỹ, cho dù năm tháng có thay đổi thế nào, con mãi mãi vẫn là nữ nhi của Tống Ôn Bạch ta, nếu Dung Từ dám đối xử không tốt với con, con phải nói cho cha…”
A Lê nghe đến đó chỉ cảm thấy cha mình thật sự lo lắng thừa.
Nàng cách khăn voan nói với lão phụ thân: “Cha, sao Dung Từ ca ca có thể bắt nạt con chứ, người yên tâm đi.”
“...”
Tống Ôn Bạch đau lòng, vừa rơi lệ vừa vui mừng.
Ra khỏi Tương Dương Hầu phủ, A Lê lên kiệu hoa.
Nàng vốn cho rằng đến Duệ Vương phủ là có thể nghỉ ngơi, ai ngờ đến Duệ Vương phủ còn có một đám tẩu tử đệ muội đang chờ.
A Lê khóc không ra nước mắt, thật vất vả bái đường xong, cuối cùng nàng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Vốn chỉ mong nhanh chóng bái đường xong vào động phòng, vậy nên nàng nghĩ như thế cũng làm như thế luôn.
Khi bà mai vừa nói phu thê giao bái đưa vào động phòng xong, Dung Từ còn đang ưu nhã đứng dậy, A Lê đã gấp không chờ nổi muốn đi. Nàng đội khăn voan, cũng không nhìn thấy động tác của mình còn nhanh hơn Dung Từ. Bởi vậy trong mắt người ngoài, nương tử giống như đang rất vội vào động phòng.
Khách nhân ngẩn người, sau đó cười vang lên.
Có người nói: “Các ngươi xem, tân nương tử còn gấp hơn cả tân lang!”
Từng trận tiếng cười vang lên, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng còn ngay thấy tiếng cười khẽ của Dung Từ.
Cái này khác với lời trên đùa của hỉ nương trong khuê phòng mình, đây là Duệ Vương phủ, A Lê lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Đợi đến khi dải lụa đỏ kia bị kéo đi, nàng biết Dung Từ ca ca đã bắt đầu đi rồi, lúc này mới đi theo sau.
Đợi đến khi vào tới phòng tân hôn, lại xướng hỉ tiếp. Bà mối nói một tràng những lời cát tường, sau đó vén khăn voan, uống rượu giao bôi.
Sau đó là phúc đồng áp giường* lăn quanh giường, đám tiểu bối xin kẹo, cuối cùng các phu nhân đi đến quả cầu cho con cháu đầy đàn.
*phúc đồng áp giường: còn có phúc “sinh sớm quý tử”, gia đình đông con cháu, một trong những điều kiện lựa chọn là người ép giường hôn nhân phải trẻ hơn chú rể.
Sau khi làm xong các thủ tục này, cuối cùng A Lê cũng có thể thanh tịnh một chút.
Nàng thở phào một hơi, nhanh chóng ngã xuống giường, nhưng ngay sau đó nàng lập tức ai u kêu đau.
A Lê duỗi tay sờ ra sau, mở mắt ra nhìn, toàn là hạt dưa, đậu phộng, kẹo…
Cộm đến mức nàng phát đau.
Lúc này, A Lê thật sự chảy nước mắt, nàng kêu lên: “Thành thân thật khó khăn!”
Dung Từ vừa tiến vào, nghe thấy lời này thì cảm thấy rất buồn cười.
Hắn đi qua, nhặt hết đồ trên giường lên, sau đó phân phó tỳ nữ bưng nước vào rửa mặt cho A Lê.
A Lê nằm trên giường, mở to mắt nhìn hắn, vô cùng đáng thương hỏi: “Dung Từ ca ca không bận à?”
Dung Từ nhìn nàng, con ngươi mang theo ý cười, nhưng không nói gì.
A lê kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nàng gọi ta là gì?”
A Lê đột nhiên phản ứng lại, qua hôm nay, bọn họ đã là phu thê, xưng hô cũng không giống trước. Đương nhiên nàng biết phải gọi là gì, nhưng nhất thời hơi khó sửa.
“Ta, ta gọi Dung Từ ca ca, không được sao?” Nàng quay mặt đi, mạnh mẽ nói: “Chẳng lẽ thành thân xong, chàng không phải Dung Từ ca ca của ta nữa hả?”
Dung Từ vẫn tiếp tục không nói gì, hắn cúi đầu bình tĩnh nhìn nàng.
A Lê bị hắn nhìn đến nỗi đỏ mặt, ngón chân cũng cảm thấy ngại ngùng. Vài giây sau, nàng nhắm mắt lại, giọng nhỏ như muỗi kêu gọi: “Phu quân.”
Một tiếng phu quân này lại khiến Dung Từ sợ run, đột nhiên xuất hiện cảm giác viên mãn chưa từng đó.
Cuối cùng, nàng lại thành thê tử của hắn, thành người sống cùng hắn cả đời.
Trời sẩm tối, rõ ràng mới là lúc bắt đầu thắp đèn, nhưng trong căn phòng nhỏ lại đen nhánh.
Quận chúa Ngọc Mẫn bị nhốt ở đây gần nửa tháng, lúc bắt đầu nàng ta còn có thể hét to, nhưng người Lương gia lại không thèm để ý, thậm chí mỗi ngày chỉ để nàng ta ăn cơm thừa canh cạn, nàng ta dần dần cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta cắt của quý của Lương Hoài Tuấn, có lẽ người Lương gia thật sự có thể không sợ trời không sợ đất mà giết chết nàng ta.
Bởi vậy nàng ta bắt đầu thu mình lại, tâm như tro tàn ở lại phòng chất củi cũ nát.
Nói là phòng chất củi, nhưng vì nhốt nàng ta nên đã mang hết đồ vật bên trong ra ngoài. Lúc này ngoại trừ một cái giường gỗ và một cái bàn ăn cơm ra thì không còn gì khác.
Thậm chí ngay cả một chiếc đèn cũng không có.
Bên ngoài hơi ồn ào, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đi lại của bọn hạ nhân và bà tử, nàng nghe nói lão phu nhân Lương gia đã chết.
Chết là tốt!
Quận chúa Ngọc mẫn độc ác nghĩ, người Lương gia nên chết hết mới tốt.
Nàng ta không hề tức giận nằm trên giường gỗ, ở trong bóng tối lâu rồi, nàng ta nhìn sự vật gì cũng trở nên mẫn cảm.
Nàng ta nhìn chằm chằm một con nhện bận rộn kết võng bên trên cửa sổ, mà một con côn trùng không cẩn thận bay trúng cái võng kia.
Quận chúa Ngọc Mẫn cảm thấy mình giống như con côn trùng đang bay kia, không thể động đẩy, chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi, không biết khi nào mình sẽ trở thành thức ăn trong bụng người khác.
Một lát sau, nàng ta nghe thấy tiếng người khác nhỏ giọng nói chuyện ở bên ngoài.
“Hôm nay Duệ Vương phủ đón dâu, rất náo nhiệt, nghe nói một nửa quan lớn, quý nhân trong Kinh Thành đều đến uống rượu, so với sự lạnh lẽo trong phủ chúng ta, thật sự khác nhau như trời với đất.”
Duệ Vương phủ đón dâu.
Quận chúa Ngọc Mẫn đột nhiên lắc lắc cái cổ cứng đờ, tiếp tục lắng nghe.
“Buổi chiều hôm nay ta ra ngoài có việc cũng thấy rất náo nhiệt, Dung Thế tử mặc hỉ phục đỏ thẫm ngồi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng, tuấn tú đến lóa mắt. Đám phu nhân tiểu thư vây xem đều đỏ mặt. Trời ạ, Tứ cô nương Tương Dương Hầu phủ thật tốt số, gả cho vị hôn phu tốt như thế!”
Quận chúa Ngọc Mẫn âm thầm cười lạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị hôn phu như vậy phải là của nàng ta mới đúng! Nàng ta mới là nữ nhân khiến toàn Kinh Thành phải hâm mộ!
Nhưng vận mệnh trêu ngươi! Tống Cẩn Ninh này được thứ tốt nhất thiên hạ, mà nàng ta đường đường là Quận chúa thì lại bị nhốt trong phòng chất củi giống như tù nhân.
Nàng ta không cam lòng!
Bỗng nhiên nàng ta nghe thấy một tiếng động nho nhỏ, giống như tiếng vẫy cánh. Nàng ta nhìn về phía mạng nhện khi nãy, con côn trùng bị bao vây kia đang giãy giụa, giống như muốn thoát khỏi đó.
Quận chúa Ngọc Mẫn sửng sốt.
Đúng vậy! Dựa vào đâu màng nàng ta phải chấp nhận vận mệnh chứ, nàng ta là Quận chúa Ngọc Mẫn, không nên như thế!
...
Duệ Vương phủ, Dung Từ tiếp khách xong đã hơi say.
Hôm nay là ngày hắn thành thân, mọi người ỷ vào là ngày vui, những gì ngày thường không dám nói thì hôm nay đều nói, chuyện không dám làm hôm nay cũng làm.
Ví dụ như chuốc rượu Dung Từ.
Có mấy quan viên lớn mật rót cho Dung Từ mấy chén.
Tâm trạng của Dung Từ tốt, nên ai rót cũng không từ chối.
Uống được một nửa thì cảm thấy hơi say. Nhưng tối nay còn phải động phòng, đương nhiên không thể uống tiếp, hắn đành phải tìm cớ rời đi trước.
Nhưng Mạnh Tử Duy thì khác, ai cũng biết y là phụ tá đắc lực của Dung Từ. Hoàng đế bị bệnh, Dục Quang Các bắt đầu xuất hiện trước mặt mọi người, tên của Mạnh Tử Duy cũng bị mọi người đề cập.
Mỗi người đều đang suy đoán, nếu sau này Dung Từ đăng cơ, vị Mạnh công tử này chắc hẳn sẽ là công thần số một, lúc này không nịnh bợ thì đợi đến khi nào, vì vậy sau khi Dung Từ rời đi, Mạnh Tử Duy trở thành đối tượng bị chuốc rượu.
Ánh trăng mông lung, Dung Từ bước vào viện, nhìn phòng tân hôn sáng lên ánh nến mờ nhạt, trong lòng tràn đầy nhu tình.
Hắn nhấc chân đi lên sảnh, lại nghe thấy phía sau có người đi đến, hắn chậm rãi xoay người, người đến là một ám vệ.
“Chuyện gì.” Giọng nói của Dung Từ rất lạnh lùng.
Da đầu ám vệ tê dại, đêm tân hôn của Thế tử gia, đáng gia hắn ta không nên đến quấy rầy, nhưng việc này quan trọng không thể không bẩm báo.
Hắn ta nói: “Chủ tử, Lương phủ có người chạy trốn, nhân lúc đang bận rộn trốn ra khỏi thành.”
“Ra khỏi thành làm gì?”
“Tạm thời chưa rõ, thuộc hạ đã phái người theo dõi.”
“Ừm.” Dung Từ gật đầu.
Lúc hắn đang định xoay người rời đi, ám vệ lại nói: “Chủ tử, còn một chuyện.”
“Nói hết luôn đi.”
“Vâng.” Cũng không biết có phải ảo giác của ám vệ hay không, giọng điệu của chủ tử bọn họ hơi gấp. Vì thế hắn ta đành nói nhanh hơn, dùng một hơi nói: “Nửa canh giờ trước Quận chúa Ngọc Mẫn phóng hỏa rồi chạy thoát, người Lương phủ đang tìm kiếm khắc nơi, nghe nói Quận chúa Ngọc Mẫn tư thông với người trông coi hộ viện, sau đó cả hai bỏ trốn, trước mắt chưa tìm thấy. Thế tử, chúng ta có cần phái người đi tìm không?”
Dung Từ im lặng một lát rồi mở miệng nói: “Không cần, đi xuống đi.”
“Vâng.”
Ám vệ rời đi, cửa phòng ngủ cũng mở ra, vừa lúc A Lê đi ra.
“Sao ta lại nghe thấy tiếng người nói chuyện.” Nàng nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.
Dung Từ dùng hai bước bước tới, nắm lấy tay nàng: “Sao lại ra đây?”
“Hình như ta nghe thấy có người bỏ trốn, ai bỏ trốn thế?” A Lê kinh ngạc hỏi.
“... Quận chúa Ngọc Mẫn bỏ trốn với hộ vệ.”
A Lê kinh ngạc, sự tò mò trong lòng nàng bị khơi dậy, nàng vừa đi theo hắn vào vừa hỏi chuyện.
Đến khi hai người ngồi lên giường, trên mặt nàng vẫn không có chút ngượng ngùng nào vì sắp viên phòng, ngược lại còn rất có hứng thú hỏi: “Sau đó thì sao?”
Dung Từ hối hận vì đã nói đến đề tài này.
Hắn nhéo tay nàng: “Ngày mai lại nói, hôm nay có chuyện quan trọng.”
A Lê mờ mịt hỏi: “Đã trễ thế này còn có chuyện quan trọng gì chứ…”
Nói được một nửa, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn con ngươi thâm thúy của hắn rồi dần hiểu ra.
Đêm nay là đêm động phòng của bọn họ, đúng là quan trọng.
Nhưng nàng nàng nàng…
“Lần đầu ta thành thân, nên nên nên làm như thế nào?” A Lê đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Thấy bộ dạng ngây ngơ ngu ngơ của nàng, Dung Từ không khỏi mỉm cười, nhéo mũi nàng: “Nàng không cần làm gì cả, để ta.”
Để hắn… để cái gì?
A Lê khó hiểu, trước khi thành thân nàng đã xem qua quyển sách nhỏ mà Liễu ma ma đưa, tranh trong đó nàng xem hiểu, nhưng đến khi cần dùng thì đầu óc nàng lại giống như một đống bùn nhão.
Nàng vừa thẹn vừa ngây ngốc nhìn Dung Từ.
Dung Từ cười nhẹ: “Không cần khẩn trương, cứ như bình thường là được.”
Hắn đứng dậy: “Ta đi tắm gội trước, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Câu “Ngoan ngoãn chờ ta trở lại” kia, hắn nói rất nhẹ nhàng mà lại cưng chiều, càng khiến A Lê khẩn trương hơn.