Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 56
Rồi lại nghe nàng nói: "Chẳng phải nàng ta cũng định tát ta đó sao, chỉ là sau đó chủ quán đi ra khuyên ngăn."
Nghe vậy thì sắc mặt Dung Từ trầm xuống.
"Chẳng qua nàng ta nghe nói ta đính hôn với Dung Từ ca ca nên do dự không dám." A Lê hỏi: "Dung Từ ca ca, vì sao nàng ta lại sợ chàng như thế?"
"Không phải nàng ta sợ ta, mà là sợ Hoàng thượng trách tội."
Nếu Quận chúa Ngọc Mẫn mà gây phiền phức cho Hoàng thượng ở Kinh Thành thì chưa chắc Hoàng thượng đã đứng về phía nàng ta. Huống chi còn là khiêu khích Duệ Vương phủ.
Đương nhiên nàng ta không dám.
"Nhưng mà ta thật sự không thích vị Quận chúa Ngọc Mẫn này, nghe nói sau này nàng ta và Trưởng Công chúa Lệ Dương còn ở lại Kinh Thành rất lâu. Ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu lại gặp, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu."
A Lê hoàn toàn không biết rằng những lời nàng nói thật sự giống như đang phàn nàn, vốn dĩ chỉ có ba phần tủi thân, nói ra thì đã thành bảy phần.
Dung Từ vốn dĩ đã hay bao che, nghe vậy thì đương nhiên sắc mặt không tốt.
"Không cần lo lắng." Hắn nói: "Bọn họ sẽ không ở lại Kinh Thành lâu đâu."
A Lê hiếu kỳ: "Sao Dung Từ ca ca biết được?"
Hoàng cung.
"Đáng lẽ ra ta nên bái kiến tẩu tẩu từ khi tiến cung hai hôm trước rồi, nhưng lúc đó hoàng huynh nói sức khoẻ tẩu tẩu không tốt nên ta cũng không dám đến quấy rầy."
Trong Khôn Ninh điện, Hoàng hậu ngồi ở trên cùng, còn Trưởng Công chúa Lệ Dương dẫn theo nữ nhi là Quận chúa Ngọc Mẫn ngồi ở phía dưới.
Tuy là đang ngồi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ khi nói chuyện cũng không mấy khách sáo.
Tuy rằng Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nhưng có ai mà không biết bà chỉ là một con phượng hoàng chiếm hậu vị không đẻ được trứng?
Hoàng thượng xem trọng dòng dõi, ai có thể sinh con cho ông ta thì người đó sẽ có địa vị tôn quý trong hậu cung. Những phi tần trong cung mà không thể sinh con thì cũng chẳng khác gì sống trong lãnh cung, nếu không phải vì Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, lại còn quản lý hậu cung thì e rằng cũng đã bị lạnh nhạt rồi.
Bình thường các cung phi được sủng ái muốn đến thỉnh an thì đến, không muốn tới thì viện đại cớ đuổi đi. Mà tính tình Hoàng hậu vẫn luôn nhã nhặn, hơn nữa mấy năm nay vẫn chẳng có con, cũng không có sức mạnh to lớn lắm nên lúc nào cũng nhẫn nhịn.
Trưởng Công chúa Lệ Dương là muội muội ruột của Hoàng thượng, lần trước bà ta vào cung cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm Hoàng hậu một câu, biết tin sức khỏe Hoàng hậu không tốt thì còn chẳng muốn đến thăm.
Có điều, trước mắt có chuyện cần Hoàng hậu giúp đỡ, nên lúc này mới mang theo một vài loại thảo mộc bổ dưỡng tiến cung.
"Tẩu tẩu cũng hiểu mà." Bà ta cười: "Dưới gối ta cũng chỉ có một đứa con gái là Ngọc Mẫn, thương yêu như chính mắt mình. Tuy rằng Nam Lăng tốt, nhưng so ra thì vẫn thua Kinh Thành, mà Ngọc Mẫn cũng đã đến tuổi thành thân nên ta muốn đi xem thử con cháu thế gia ở Kinh Thành. Mà ta đã lâu không ở Kinh Thành, các gia tộc làm quan hiện nay thế nào ta cũng không thể biết được, nên định rằng nhờ tẩu tẩu tìm giúp cho, trước nay mắt nhìn của tẩu tẩu vẫn luôn tốt, biết đâu có thể tìm được một mối hôn nhân tốt cho Ngọc Mẫn."
Hoàng hậu cười xa cách khách sáo, nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Thiếu nữ cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, dáng vẻ trông ngoan ngoãn điềm tĩnh, nếu không phải vì hôm qua các phi tần đã nói với bà về chuyện Quận chúa Ngọc Mẫn ở Cẩm Thuý các thì e rằng bà đã thật sự tưởng rằng Quận chúa Ngọc Mẫn này là một người dịu dàng hiền thục.
Nhưng dù sao Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng là muội muội ruột của Hoàng thượng, Lệ Dương đã nhờ thì bà cũng không thể từ chối.
"Công chúa đã tín nhiệm ta thì đương nhiên ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Ta cũng coi như là đã chứng kiến Ngọc Mẫn trưởng thành, một người duyên dáng như thế thì xứng đáng với nam nhi tốt nhất Kinh Thành."
"Chỉ là ta ở trong cung đã lâu, mấy năm nay trong cung cũng hiếm khi tổ chức yến tiệc, có rất nhiều con cháu quý tộc ta không còn nhận ra được nữa. Hay là thế này..." Hoàng hậu nói: "Ta bảo nhà mẫu thân tẩu tử giúp lập danh sách, không bảo là Công chúa muốn, mà nói là do bản thân ta muốn giữ danh sách một số thanh niên tuấn kiệt."
"Vậy thì tốt quá."
Trưởng Công chúa Lệ Dương rất vui mừng, trên mặt nở một nụ cười chân thành: "Ta vừa mới tới Kinh Thành, vốn dĩ muốn tổ chức yến tiệc để kết bạn với một vài tiểu thư phu nhân, bây giờ có được danh sách này của tẩu thì sau này ta sẽ mời những người con cháu thế gia này tới dùng trà, vậy cũng náo nhiệt hơn chút."
Hàm ý là muốn để cho Quận chúa Ngọc Mẫn xem mắt.
Đợi tới khi Trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn rời đi, Hoàng hậu mới thở dài một cái, rồi phân phó: "Đi lập danh sách tất cả những công tử đến tuổi mà chưa đính hôn trong Kinh Thành đi, hễ là người đoan chính, không phân biệt thân phận học thức thì đều cho vào danh sách."
"Vâng."
Bên kia, trong điện Càn Thanh, Minh Huệ Đế đang phê duyệt tấu chương.
Toàn bộ hoàng cung đều nằm dưới sự giám sát của ông, chỉ sau hai khắc đồng hồ, cuộc nói chuyện trong Khôn Ninh điện đã truyền đến tai Minh Huệ Đế.
"Muốn làm mai trong Kinh Thành sao?" Minh Huệ đế hỏi.
"Đúng là vậy ạ." Cung nhân đáp: "Trưởng Công chúa Lệ Dương còn nhờ Hoàng hậu giúp lên danh sách các con cháu quý tộc, qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc tại phủ Công chúa ạ."
Thái giám tổng quản Trương Đức Cần nghe vậy thì ngước mắt lên thăm dò vẻ mặt của Hoàng thượng.
Minh Huệ Đế dừng bút lại, hỏi: "Trương Đức Cần, ngươi nói xem trong số con cháu quý tộc ở cả Kinh Thành này, có ai xứng với Quận chúa?"
"Chuyện này..." Trương Đức Cần cẩn trọng nói: "Nô tài cũng không chắc chắn được, thân phận Quận chúa cao quý, lại còn là cháu gái ngoại của Hoàng thượng. Nói đến thì con cháu bình thường đều không xứng ạ."
Minh Huệ Đế gật đầu: "Quả đúng là khó có người xứng với Quận chúa."
Nói xong, ông ta ôm ngực cúi đầu ho khụ một tiếng.
Trương Đức Cần tiến lên phía trước hỏi: "Hoàng thượng, ngực người lại đau sao? Nô tài truyền thái y tới."
"Không cần." Minh Huệ đế phất tay: "Bệnh đau ngực này của trẫm không thể chữa khỏi được."
Trương Đức Cần nghe vậy thì hiểu ra.
Trong lòng Minh Huệ Đế mắc một chiếc gai, chiếc gai này chính là Duệ Vương phủ, ngày nào còn chưa loại bỏ được thì ngày ấy vẫn còn đau đớn vô cùng.
Minh Huệ đế lại ho, rồi nói tiếp: "Quận chúa Ngọc Mẫn trong sáng thuần khiết, cho dù là dung nhan hay khí chất thì đều bộc lộ rõ ràng là hoàng thất mẫu mực, nếu tìm đại một con cháu quý tộc thì e rằng làm vậy là bôi nhọ con bé."
Ông ta đột nhiên hỏi: "Trương Đức Cần, ngươi cảm thấy Dung Thế tử thế nào?"
Nghe vậy, Trương Đức Cần kinh ngạc: "Hoàng thượng, Dung Thế tử... Đã đính hôn rồi ạ."
Minh Huệ Đế nheo mắt nhìn ông ấy chằm chằm: "Ngươi cảm thấy ý kiến này của trẫm không hay sao?"
Trương Đức Cần nào dám nói gì xấu? Có lẽ Hoàng thượng đã có ý định này từ lúc Trưởng Công chúa Lệ Dương vừa mới về Kinh rồi.
Quận chúa Ngọc Mẫn gả vào Duệ Vương phủ, vậy thì coi như là giúp Hoàng đế có thêm sự hỗ trợ. Mấy năm nay Hoàng thượng đang lo lắng không thể đặt được quân cờ vào Duệ Vương phủ, không ngờ rằng bây giờ lại chính là cơ hội.
"Nhưng mà Dung Thế tử đã đính hôn rồi, nếu như Hoàng thượng cưỡng ép huỷ hôn sự, thì không những Duệ Vương phủ không đồng ý, mà e rằng triều đình cũng sẽ có người vạch tội Hoàng thượng..." Trương Đức Cần cũng không dám nói thêm những chuyện tiếp theo nữa.
Minh Huệ Đế mỉm cười thản nhiên, trong nụ cười đó dường như là sự thâm độc huỷ diệt.
"Cần gì phải cưỡng ép huỷ chứ?" Ông ta nói: "Trẫm tự có cách khiến Thế tử không thể không cưới Quận chúa Ngọc Mẫn."
"Nhưng nếu như..." Trương Đức Cẩn thấp thỏm hỏi: "Dung Thế tử kháng chỉ thì sao ạ?"
"Hắn không quyết được! Nếu như hắn kháng chỉ không chịu cưới, vậy trẫm có thể lợi dụng sai lầm đó mà tước vị trí Thế tử của hắn. Duệ Vương phủ cũng không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, chẳng phải dưới gối Trắc phi vẫn còn hai đứa nữa đó sao?"
Ý tứ trong lời nói của Minh Huệ đế rất rõ ràng, Dung Thế tử mất đi ngôi vị Thế tử, đương nhiên những kẻ khác sẽ tranh giành, một khi nội bộ Duệ Vương phủ đấu đá, vậy thì ông ta có thể ngư ông đắc lợi.
Nghe vậy, Trương Đức Cần vô cùng kinh ngạc.
Ngày hôm đó, A Lệ về đến viện của mình thì thấy một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng dưới hành lang.
Thấy nàng tới thì phụ nhân kia cung kính hành lễ với nàng: "Bái kiến cô nương."
A Lê dừng bước, nhìn về phía Ngưng Sương: "Vị này là?"
Ngưng Sương đáp: "Cô nương, vị này là ma ma dạy bảo mà phu nhân mời tới cho cô nương ạ."
"Ma ma dạy bảo?" A Lê ngạc nhiên.
"Cô nương." Lúc này phụ nhân nói: "Lão nô họ Liễu, cô nương có thể gọi lão nô là Liễu ma ma, từ nay lão nô sẽ là người dạy cô nương về tất cả những nghi thức sau khi thành thân."
A Lê mù mờ chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng kéo Ngưng Sương vào phòng, thì thầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngưng Sương cười đáp: "Cô nương, đây là chuyện tốt đó, có nghĩa là không bao lâu nữa là cô nương xuất giá rồi."
A Lê ngu ngơ: "Không bao lâu nữa?"
"Đúng vậy." Ngưng Sương nói: "Nô tỳ nghe nói phu nhân đã tới Trường Xuân đường thương lượng với lão phu nhân, nói năm sau cô nương phải kết thúc khoá, quyết định ngày thành thân của cô nương với Thế tử càng nhanh càng tốt."
"Đoán chừng ngày đó cũng không xa, dù sao thì tuổi Dung Thế tử cũng không còn nhỏ nữa, chẳng phải nên mau chóng lập gia đình sao?"
Nàng ấy nói tiếp: "Liễu ma ma này đến đây để dạy cho cô nương đó."
A Lê nghe xong thì tâm trạng có hơi kỳ lạ.
Nên nói sao nhỉ?
Mặc dù từ nhỏ nàng đã biết rằng mình sẽ gả cho Dung Từ ca ca rồi, nhưng bỗng dưng nhận ra ngày ấy đang gần ngay trước mắt, nàng lại... Cảm thấy kỳ cục.
Đương nhiên nàng biết rõ thành thân có nghĩa là gì. Sau khi thành thân, quan hệ của hai người sẽ không còn như trước, biến thành phu thê.
Rồi sẽ... Thân mật hơn.
Nàng không khỏi nhớ lại kỳ nghỉ thư viện lần trước, Dung Từ ca ca tới đón nàng về. Trong xe ngựa, nàng ngủ trên đầu gối hắn, hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, trong con ngươi thậm chí còn có chút ý tứ gì đó không rõ ràng.
Lúc ấy, nàng không hiểu đó là gì.
Nhưng giờ phút này, nó trôi qua đầu nàng như dòng nước chảy, những thứ kia được gột rửa sạch sẽ, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Có lẽ, Dung Từ ca ca biết rằng bọn họ sắp thành phu thê, nên đang đợi nàng có gì đó khác với trước đây chăng?
Nghe vậy thì sắc mặt Dung Từ trầm xuống.
"Chẳng qua nàng ta nghe nói ta đính hôn với Dung Từ ca ca nên do dự không dám." A Lê hỏi: "Dung Từ ca ca, vì sao nàng ta lại sợ chàng như thế?"
"Không phải nàng ta sợ ta, mà là sợ Hoàng thượng trách tội."
Nếu Quận chúa Ngọc Mẫn mà gây phiền phức cho Hoàng thượng ở Kinh Thành thì chưa chắc Hoàng thượng đã đứng về phía nàng ta. Huống chi còn là khiêu khích Duệ Vương phủ.
Đương nhiên nàng ta không dám.
"Nhưng mà ta thật sự không thích vị Quận chúa Ngọc Mẫn này, nghe nói sau này nàng ta và Trưởng Công chúa Lệ Dương còn ở lại Kinh Thành rất lâu. Ngẩng đầu không thấy mà cúi đầu lại gặp, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu."
A Lê hoàn toàn không biết rằng những lời nàng nói thật sự giống như đang phàn nàn, vốn dĩ chỉ có ba phần tủi thân, nói ra thì đã thành bảy phần.
Dung Từ vốn dĩ đã hay bao che, nghe vậy thì đương nhiên sắc mặt không tốt.
"Không cần lo lắng." Hắn nói: "Bọn họ sẽ không ở lại Kinh Thành lâu đâu."
A Lê hiếu kỳ: "Sao Dung Từ ca ca biết được?"
Hoàng cung.
"Đáng lẽ ra ta nên bái kiến tẩu tẩu từ khi tiến cung hai hôm trước rồi, nhưng lúc đó hoàng huynh nói sức khoẻ tẩu tẩu không tốt nên ta cũng không dám đến quấy rầy."
Trong Khôn Ninh điện, Hoàng hậu ngồi ở trên cùng, còn Trưởng Công chúa Lệ Dương dẫn theo nữ nhi là Quận chúa Ngọc Mẫn ngồi ở phía dưới.
Tuy là đang ngồi, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, dáng vẻ khi nói chuyện cũng không mấy khách sáo.
Tuy rằng Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nhưng có ai mà không biết bà chỉ là một con phượng hoàng chiếm hậu vị không đẻ được trứng?
Hoàng thượng xem trọng dòng dõi, ai có thể sinh con cho ông ta thì người đó sẽ có địa vị tôn quý trong hậu cung. Những phi tần trong cung mà không thể sinh con thì cũng chẳng khác gì sống trong lãnh cung, nếu không phải vì Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, lại còn quản lý hậu cung thì e rằng cũng đã bị lạnh nhạt rồi.
Bình thường các cung phi được sủng ái muốn đến thỉnh an thì đến, không muốn tới thì viện đại cớ đuổi đi. Mà tính tình Hoàng hậu vẫn luôn nhã nhặn, hơn nữa mấy năm nay vẫn chẳng có con, cũng không có sức mạnh to lớn lắm nên lúc nào cũng nhẫn nhịn.
Trưởng Công chúa Lệ Dương là muội muội ruột của Hoàng thượng, lần trước bà ta vào cung cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm Hoàng hậu một câu, biết tin sức khỏe Hoàng hậu không tốt thì còn chẳng muốn đến thăm.
Có điều, trước mắt có chuyện cần Hoàng hậu giúp đỡ, nên lúc này mới mang theo một vài loại thảo mộc bổ dưỡng tiến cung.
"Tẩu tẩu cũng hiểu mà." Bà ta cười: "Dưới gối ta cũng chỉ có một đứa con gái là Ngọc Mẫn, thương yêu như chính mắt mình. Tuy rằng Nam Lăng tốt, nhưng so ra thì vẫn thua Kinh Thành, mà Ngọc Mẫn cũng đã đến tuổi thành thân nên ta muốn đi xem thử con cháu thế gia ở Kinh Thành. Mà ta đã lâu không ở Kinh Thành, các gia tộc làm quan hiện nay thế nào ta cũng không thể biết được, nên định rằng nhờ tẩu tẩu tìm giúp cho, trước nay mắt nhìn của tẩu tẩu vẫn luôn tốt, biết đâu có thể tìm được một mối hôn nhân tốt cho Ngọc Mẫn."
Hoàng hậu cười xa cách khách sáo, nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Thiếu nữ cúi đầu ra vẻ thẹn thùng, dáng vẻ trông ngoan ngoãn điềm tĩnh, nếu không phải vì hôm qua các phi tần đã nói với bà về chuyện Quận chúa Ngọc Mẫn ở Cẩm Thuý các thì e rằng bà đã thật sự tưởng rằng Quận chúa Ngọc Mẫn này là một người dịu dàng hiền thục.
Nhưng dù sao Trưởng Công chúa Lệ Dương cũng là muội muội ruột của Hoàng thượng, Lệ Dương đã nhờ thì bà cũng không thể từ chối.
"Công chúa đã tín nhiệm ta thì đương nhiên ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Ta cũng coi như là đã chứng kiến Ngọc Mẫn trưởng thành, một người duyên dáng như thế thì xứng đáng với nam nhi tốt nhất Kinh Thành."
"Chỉ là ta ở trong cung đã lâu, mấy năm nay trong cung cũng hiếm khi tổ chức yến tiệc, có rất nhiều con cháu quý tộc ta không còn nhận ra được nữa. Hay là thế này..." Hoàng hậu nói: "Ta bảo nhà mẫu thân tẩu tử giúp lập danh sách, không bảo là Công chúa muốn, mà nói là do bản thân ta muốn giữ danh sách một số thanh niên tuấn kiệt."
"Vậy thì tốt quá."
Trưởng Công chúa Lệ Dương rất vui mừng, trên mặt nở một nụ cười chân thành: "Ta vừa mới tới Kinh Thành, vốn dĩ muốn tổ chức yến tiệc để kết bạn với một vài tiểu thư phu nhân, bây giờ có được danh sách này của tẩu thì sau này ta sẽ mời những người con cháu thế gia này tới dùng trà, vậy cũng náo nhiệt hơn chút."
Hàm ý là muốn để cho Quận chúa Ngọc Mẫn xem mắt.
Đợi tới khi Trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn rời đi, Hoàng hậu mới thở dài một cái, rồi phân phó: "Đi lập danh sách tất cả những công tử đến tuổi mà chưa đính hôn trong Kinh Thành đi, hễ là người đoan chính, không phân biệt thân phận học thức thì đều cho vào danh sách."
"Vâng."
Bên kia, trong điện Càn Thanh, Minh Huệ Đế đang phê duyệt tấu chương.
Toàn bộ hoàng cung đều nằm dưới sự giám sát của ông, chỉ sau hai khắc đồng hồ, cuộc nói chuyện trong Khôn Ninh điện đã truyền đến tai Minh Huệ Đế.
"Muốn làm mai trong Kinh Thành sao?" Minh Huệ đế hỏi.
"Đúng là vậy ạ." Cung nhân đáp: "Trưởng Công chúa Lệ Dương còn nhờ Hoàng hậu giúp lên danh sách các con cháu quý tộc, qua mấy ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc tại phủ Công chúa ạ."
Thái giám tổng quản Trương Đức Cần nghe vậy thì ngước mắt lên thăm dò vẻ mặt của Hoàng thượng.
Minh Huệ Đế dừng bút lại, hỏi: "Trương Đức Cần, ngươi nói xem trong số con cháu quý tộc ở cả Kinh Thành này, có ai xứng với Quận chúa?"
"Chuyện này..." Trương Đức Cần cẩn trọng nói: "Nô tài cũng không chắc chắn được, thân phận Quận chúa cao quý, lại còn là cháu gái ngoại của Hoàng thượng. Nói đến thì con cháu bình thường đều không xứng ạ."
Minh Huệ Đế gật đầu: "Quả đúng là khó có người xứng với Quận chúa."
Nói xong, ông ta ôm ngực cúi đầu ho khụ một tiếng.
Trương Đức Cần tiến lên phía trước hỏi: "Hoàng thượng, ngực người lại đau sao? Nô tài truyền thái y tới."
"Không cần." Minh Huệ đế phất tay: "Bệnh đau ngực này của trẫm không thể chữa khỏi được."
Trương Đức Cần nghe vậy thì hiểu ra.
Trong lòng Minh Huệ Đế mắc một chiếc gai, chiếc gai này chính là Duệ Vương phủ, ngày nào còn chưa loại bỏ được thì ngày ấy vẫn còn đau đớn vô cùng.
Minh Huệ đế lại ho, rồi nói tiếp: "Quận chúa Ngọc Mẫn trong sáng thuần khiết, cho dù là dung nhan hay khí chất thì đều bộc lộ rõ ràng là hoàng thất mẫu mực, nếu tìm đại một con cháu quý tộc thì e rằng làm vậy là bôi nhọ con bé."
Ông ta đột nhiên hỏi: "Trương Đức Cần, ngươi cảm thấy Dung Thế tử thế nào?"
Nghe vậy, Trương Đức Cần kinh ngạc: "Hoàng thượng, Dung Thế tử... Đã đính hôn rồi ạ."
Minh Huệ Đế nheo mắt nhìn ông ấy chằm chằm: "Ngươi cảm thấy ý kiến này của trẫm không hay sao?"
Trương Đức Cần nào dám nói gì xấu? Có lẽ Hoàng thượng đã có ý định này từ lúc Trưởng Công chúa Lệ Dương vừa mới về Kinh rồi.
Quận chúa Ngọc Mẫn gả vào Duệ Vương phủ, vậy thì coi như là giúp Hoàng đế có thêm sự hỗ trợ. Mấy năm nay Hoàng thượng đang lo lắng không thể đặt được quân cờ vào Duệ Vương phủ, không ngờ rằng bây giờ lại chính là cơ hội.
"Nhưng mà Dung Thế tử đã đính hôn rồi, nếu như Hoàng thượng cưỡng ép huỷ hôn sự, thì không những Duệ Vương phủ không đồng ý, mà e rằng triều đình cũng sẽ có người vạch tội Hoàng thượng..." Trương Đức Cần cũng không dám nói thêm những chuyện tiếp theo nữa.
Minh Huệ Đế mỉm cười thản nhiên, trong nụ cười đó dường như là sự thâm độc huỷ diệt.
"Cần gì phải cưỡng ép huỷ chứ?" Ông ta nói: "Trẫm tự có cách khiến Thế tử không thể không cưới Quận chúa Ngọc Mẫn."
"Nhưng nếu như..." Trương Đức Cẩn thấp thỏm hỏi: "Dung Thế tử kháng chỉ thì sao ạ?"
"Hắn không quyết được! Nếu như hắn kháng chỉ không chịu cưới, vậy trẫm có thể lợi dụng sai lầm đó mà tước vị trí Thế tử của hắn. Duệ Vương phủ cũng không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, chẳng phải dưới gối Trắc phi vẫn còn hai đứa nữa đó sao?"
Ý tứ trong lời nói của Minh Huệ đế rất rõ ràng, Dung Thế tử mất đi ngôi vị Thế tử, đương nhiên những kẻ khác sẽ tranh giành, một khi nội bộ Duệ Vương phủ đấu đá, vậy thì ông ta có thể ngư ông đắc lợi.
Nghe vậy, Trương Đức Cần vô cùng kinh ngạc.
Ngày hôm đó, A Lệ về đến viện của mình thì thấy một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi đang đứng dưới hành lang.
Thấy nàng tới thì phụ nhân kia cung kính hành lễ với nàng: "Bái kiến cô nương."
A Lê dừng bước, nhìn về phía Ngưng Sương: "Vị này là?"
Ngưng Sương đáp: "Cô nương, vị này là ma ma dạy bảo mà phu nhân mời tới cho cô nương ạ."
"Ma ma dạy bảo?" A Lê ngạc nhiên.
"Cô nương." Lúc này phụ nhân nói: "Lão nô họ Liễu, cô nương có thể gọi lão nô là Liễu ma ma, từ nay lão nô sẽ là người dạy cô nương về tất cả những nghi thức sau khi thành thân."
A Lê mù mờ chớp mắt một cái, rồi nhanh chóng kéo Ngưng Sương vào phòng, thì thầm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ngưng Sương cười đáp: "Cô nương, đây là chuyện tốt đó, có nghĩa là không bao lâu nữa là cô nương xuất giá rồi."
A Lê ngu ngơ: "Không bao lâu nữa?"
"Đúng vậy." Ngưng Sương nói: "Nô tỳ nghe nói phu nhân đã tới Trường Xuân đường thương lượng với lão phu nhân, nói năm sau cô nương phải kết thúc khoá, quyết định ngày thành thân của cô nương với Thế tử càng nhanh càng tốt."
"Đoán chừng ngày đó cũng không xa, dù sao thì tuổi Dung Thế tử cũng không còn nhỏ nữa, chẳng phải nên mau chóng lập gia đình sao?"
Nàng ấy nói tiếp: "Liễu ma ma này đến đây để dạy cho cô nương đó."
A Lê nghe xong thì tâm trạng có hơi kỳ lạ.
Nên nói sao nhỉ?
Mặc dù từ nhỏ nàng đã biết rằng mình sẽ gả cho Dung Từ ca ca rồi, nhưng bỗng dưng nhận ra ngày ấy đang gần ngay trước mắt, nàng lại... Cảm thấy kỳ cục.
Đương nhiên nàng biết rõ thành thân có nghĩa là gì. Sau khi thành thân, quan hệ của hai người sẽ không còn như trước, biến thành phu thê.
Rồi sẽ... Thân mật hơn.
Nàng không khỏi nhớ lại kỳ nghỉ thư viện lần trước, Dung Từ ca ca tới đón nàng về. Trong xe ngựa, nàng ngủ trên đầu gối hắn, hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt nàng, trong con ngươi thậm chí còn có chút ý tứ gì đó không rõ ràng.
Lúc ấy, nàng không hiểu đó là gì.
Nhưng giờ phút này, nó trôi qua đầu nàng như dòng nước chảy, những thứ kia được gột rửa sạch sẽ, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Có lẽ, Dung Từ ca ca biết rằng bọn họ sắp thành phu thê, nên đang đợi nàng có gì đó khác với trước đây chăng?