Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ
Chương 104: Kiếp thứ nhất: Hắn là ngôi sao mà nàng ngước nhìn
Dung Từ ở trong phủ hai ngày, sau đó lại bắt đầu bận rộn. Lần bận này, mấy ngày trời chưa thấy bóng dáng hắn đâu, một lần nữa khiến A Lê nghi ngờ hai ngày đó hắn cố tình ở lại phủ với nàng.
Có điều, Dung Từ bận thì A Lê cũng bận. Sau ngày mùng ba năm mới là thời gian chị em dâu các nhà tặng quà chúc Tết cho nhau.
Trước đây, những việc này do Vương phi lo liệu, năm nay không biết có phải Vương phi cố tình thử thách nàng hay không, rõ ràng người khỏi bệnh rồi nhưng vẫn giao hết mọi việc cho nàng làm. Vì vậy, quà tặng của bọn họ đều rơi hết lên đầu A Lê.
A Lê bận bịu đón họ hàng ở các phủ đệ, cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi việc Dung Từ đi lâu chưa về.
Cứ thế, hai người lục tục bận tới tết Thượng Nguyên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua, vào ngày tết Thượng Nguyên, Dung Từ không về phủ.
A Lê vốn muốn cùng hắn đi ngắm pháo hoa, nhưng xem ra không thể rồi.
Nàng hơi hụt hẫng. Sau bữa tối, Dung Anh dẫn Vương phi ra ngoài ngắm pháo hoa, Vương phi hỏi nàng có muốn đi hay không, A Lê lắc đầu: "Mẫu thân và tiểu cô đi thôi, con dâu không ưa náo nhiệt kiểu này cho lắm ạ."
Ở trong ấn tượng của mọi người, A Lê kiệm lời, thích yên tĩnh. Vương phi cho rằng nàng không thích bên ngoài người đến người đi ồn ào náo động nên cũng không kiên trì.
"Cũng được. Năm nay con vất vả rồi. Nếu Dung Từ ở nhà thì để Dung Từ bên con, tuy nhiên hôm nay nó bận, con nghỉ ngơi trong nhà thôi vậy.”
A Lê gật đầu, một mình trở về phòng.
Đang định rửa mặt đi ngủ sớm thì tỳ nữ bất ngờ tiến vào vui mừng nói: "Thế tử phi mau sửa soạn chút đi ạ, thế tử cử người tới đón người."
A Lê sửng sốt: "Thế tử?"
"Vâng, hôm nay là tết Thượng Nguyên, hoa đăng được thắp đến hừng đông, trên phố còn có xiếc ảo thuật. Thế tử không trở về nhưng cử người tới đón người, chắc hẳn đang chờ người.”
A Lê dễ thấy thỏa mãn nhất. Mới đó còn đang hụt hẫng vô cùng, lúc này lại như ăn mật, vừa ngọt ngào, vừa vui.
Nàng lập tức chạy vào nội thất, thay sang váy áo đẹp, còn trang điểm, xúng xính vui vẻ ra ngoài.
Dung Từ cử thị vệ thân cận tới đón nàng, ngồi chính tại xe ngựa chuyên dụng của hắn.
Một đường chờ đợi. Tới Túy Hương Lâu thì có thêm thị vệ nữa tới: "Mời thế tử phi theo thuộc hạ lên lầu."
"Thế tử chờ lâu chưa?" A Lê hỏi.
Thị vệ nói: "Thế tử gia còn đang bận, lệnh cho thuộc hạ bảo vệ thế tử phi, ngài ấy lo việc xong sẽ tới ngay.”
“Ồ.” Tuy hơi tiếc nuối nhưng A Lê vẫn không giấu nổi niềm hưng phấn.
Nàng nói mình không ưa náo nhiệt, thực tế lại khác, chẳng qua hồi nhỏ hiếm khi ra ngoài thôi.
Hồi nhỏ, Tống Ôn Bạch bận bịu cả năm. Sau khi trưởng thành, nàng cũng không tiện ra ngoài cùng ông ấy. Trong phủ, nhị đường ca có cô nương huynh ấy âu yếm, hiển nhiên lần nào cũng hẹn cô nương đó đi. Tam tỷ tỷ là người yên ắng không thích tương tác với người khác, không chơi được với nàng.
Xưa nay, ngày lễ Tết, A Lê chỉ nghe náo nhiệt chứ hầu như không có cơ hội ra chơi. Nàng vốn tưởng hôm nay cũng vậy, nào ngờ Dung Từ cử người tới đón nàng.
A Lê rất vui, rất rất vui.
Nàng vui mừng theo thị vệ vào phòng riêng, đã có rất nhiều trái cây điểm tâm được bày biện ở phòng riêng.
"Thế tử phi." Thị vệ nói: "Lát nữa đoàn rước đèn rồng sẽ đi ngang qua đây, thế tử phi có thể xem bên cửa sổ.”
"Được." A Lê gật đầu. Sau khi thị vệ rời khỏi, nàng gấp gáp không chờ nổi, vội đi ra mở cửa sổ.
Một làn gió lạnh lùa vào, nàng không thấy lạnh, mà ngược lại cõi lòng còn hừng hực vì buổi hẹn với Dung Từ tối nay.
Nàng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường phố, khắp nơi giăng đèn kết hoa, phồn vinh tươi đẹp. Trên đường, đám trẻ nô đùa ầm ĩ, chủ sạp hàng nhiệt tình rao hàng, có cả từng đợt chiêng trống đàn sáo, náo nhiệt vô cùng.
Nàng lẳng lặng nhìn, một lát sau, cửa sổ của phòng riêng bên cạnh cũng được, có người ngó đầu ra.
Người nhìn sang, vừa thấy nàng đã nhíu mày.
"Ngươi là?"
A Lê quay sang theo tiếng, thấy là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy. Nàng này mặc chiếc áo bông đỏ tươi, khoác áo choàng bạch ngọc tử kim, trang sức trên đầu tinh xảo xa hoa, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ gia đình quyền quý nào đó.
Thiếu nữ nhìn kỹ A Lê, trong mắt có nét làm kiêu.
Thấy mãi mà A Lê vẫn chưa đáp lời, tỳ nữ bên cạnh nàng ta vênh mặt hất hàm lên tiếng: “Tiểu thư nhà ai không hiểu lễ nghĩa vậy? Quận chúa đang hỏi ngươi đó!”
Quận chúa.
Kinh Thành có mấy quận chúa thật, có điều tuổi không khớp.
A Lê nhanh chóng ngẫm lại. Nhớ ra đầu năm, Vương phi từng nói Trưởng Công chúa Lệ Dương dẫn theo nữ nhi là Quận chúa Ngọc Mẫn đi từ Nam Lăng vào Kinh ăn Tết.
Chắc hẳn vị này là Quận chúa Ngọc Mẫn.
A Lê gật đầu chào hỏi nàng ta: “Thì ra là Quận chúa Ngọc Mẫn.”
Vốn là hành động khách sáo lễ phép nhưng đối phương lại không hài lòng chút nào. Tỳ nữ kia răn dạy: “To gan, biết rõ là quận chúa mà còn không hành lễ?”
Lời này ngông thật sự, chưa nói đến việc cách cửa sổ không tiện hành lễ, nàng giờ còn lại thế tử phi của Duệ Vương phủ, nói sao cũng là biểu tẩu của Quận chúa Ngọc Mẫn này.
Nào có chuyện tẩu tẩu hành lễ với tiểu cô?
Có điều ngẫm thấy đối phương cũng không biết thân phận mình, bằng không ban nãy cũng chẳng gọi nhầm nàng là “tiểu thư nhà nào”.
A Lê đáp: “Nói tiếp, chúng ta cũng là họ hàng.”
Tỳ nữ kia sửng sốt, như nhớ ra gì đó, thì thầm đôi câu bên tai Quận chúa Ngọc Mẫn.
Sau đó, ánh mắt Quận chúa Ngọc Mẫn nhìn nàng thay đổi mấy lần, vẻ mặt cũng thế.
“Ngươi chính là thế tử phi mà Dung biểu ca mới cưới về?” Tâm tư nàng ta thoáng trở nên phức tạp, cuối cùng kéo ra nụ cười: “Thì ra là biểu tẩu tẩu, bất kính rồi.”
Lúc này, hình như có người trong phòng gọi nàng ta. Quận chúa Ngọc Mẫn đáp lời, đang định đi thì chợt dừng.
Nàng ta hỏi A Lê: "Biểu tẩu tẩu, Dung biểu ca có ở đó không?"
"Chàng ấy còn có việc, sẽ tới muộn chút." A Lê nói.
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Quận chúa Ngọc Mẫn tươi thêm, chỉ là nụ cười ấy thật xấu xa: “Nếu vậy, biểu tẩu tẩu không chê thì qua đây chơi với bọn muội, ngồi không chờ chán biết bao.”
A Lê định từ chối thì Quận chúa Ngọc Mẫn phòng bên đã tự quyết định, nói với tỳ nữ: “Mau sang mời thế tử phi qua đây.”
Hết cách, A Lê đành phải ra ngoài, đi tới phòng riêng bên cạnh.
Tuy Quận chúa Ngọc Mẫn mới đến Kinh Thành nhưng trong Kinh Thành có rất nhiều quý nữ muốn nịnh bợ nàng ta. Lúc này, đã có năm, sáu quý nữ hẹn nhau ngồi rôm rả tại đây.
Thấy nàng tới, vẻ mặt của những người đó giống như Quận chúa Ngọc Mẫn lúc trước, đều thoáng phức tạp, sau đó gượng gạo kéo ra nụ cười, đứng dậy hành lễ với nàng cũng hơi qua quýt.
Dĩ nhiên, A Lê hiểu lý do những người này hành xử như vậy. Trước đây, sau khi Tương Dương Hầu phủ đính hôn với Duệ Vương phủ, thỉnh thoảng nàng theo tam thẩm mẫu ra ngoài dùng trà cũng nhận được kiểu ánh mắt vừa ghen tỵ, vừa khinh thường này.
Nàng hơi hối hận khi vào đây.
Mọi người ngồi tụ lại, có người đề nghị: “Đèn rồng chưa tới, chi bằng chúng ta chơi đánh trống truyền hoa trước được không?”
“Quy tắc thế nào?”
“Ai nhận được hoa thì sáng tác một bài thơ hoặc viết chữ cũng được.”
“Nếu không làm được thơ thì sao?”
“Thì phạt uống rượu.”
Có người nhìn về phía A Lê, hỏi: "Nghe đồn thế tử tài mạo vô song, học vấn giỏi giang, vậy thì thế tử phi cũng như thế nhỉ?”
A Lê mím môi, không biết đáp sao.
Dung Thế tử tài cao xuất chúng là sự thật, nhưng nàng… làm ít thơ còn được, còn lấy ra triển lãm thì không đủ lọt vào mắt người ta.
Một người khác nói tiếp: “Vậy còn cần hỏi sao? Dung Thế tử tài học hơn người, cưới phu nhân chắc hẳn cũng không kém cạnh gì.”
Những người này như đang cố tình thử trình độ của A Lê, hoặc ghen tỵ muốn tìm cái để xả nên nâng nàng lên cao chót vót.
A Lê cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cũng không đủ dũng cảm để đứng dậy rời khỏi, đành phải đồng ý.
Chẳng qua nàng không biết những quý nữ này đã chuẩn bị trước khi đến, chuẩn bị đầy đủ cho tiết mục giải trí này. Làm thơ viết chữ hạ bút thành văn, tới lượt A Lê thì lại hơi quẫn bách.
Sau khi làm hai bài thơ, ánh mắt kín như bưng của các quý nữ như kim đâm vào lưng A Lê, cũng khiến tâm tư xưa nay nàng cố tình che giấu, không muốn người khác biết một lần nữa dao động.
Ai cũng nói Dung Thế tử cốt cách trác tuyệt, vậy mà lại cưới tứ cô nương Tống gia làm vợ. Rốt cuộc nàng ta có điểm gì tốt?
Đúng vậy, ban đầu A Lê cũng từng thắc mắc như vậy. Rốt cuộc nàng có điểm gì tốt?
Là phu thê với Dung Từ đã lâu, nàng càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Dung Từ. Mọi điểm ở hắn đều tốt, còn nàng thì xem hóa đơn còn sai liên tục, phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần mới miễn cưỡng đảm đương được.
Trước mặt Dung Từ, nàng tự ti, khiếp đảm, hoảng hốt không yên, song nàng không muốn thể hiện ra, chỉ dè dặt che giấu những cảm xúc này.
Nàng an ủi bản thân. Bây giờ không xứng cũng không sao, nàng sẽ nỗ lực, nỗ lực để mình xứng đôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, nàng mới phát hiện những lời an ủi ấy thực ra toàn là lừa mình dối người.
Ngươi xem, ánh mắt của người khác đã thể hiện tất cả.
Trên mặt những quý nữ này chứa đựng sự khó hiểu rõ mồn một: Người tốt như Dung Thế tử sao lại cưới một người tài học bình thường như vậy?
A Lê nỗ lực giữ dáng vẻ thỏa đáng của thế tử phi Duệ Vương phủ, thực tế cõi lòng lại như bị đứng đống lửa, ngồi đống than.
Khung cảnh ngoài cửa sổ ồn ào náo động, khắp nơi phồn vinh náo nhiệt, song A Lê lại thấy cô quạnh, tựa hồ không hòa hợp với cả thế giới này.
“Biểu tẩu tẩu sao vậy? Nhìn sắc mặt tẩu không được tốt.” Lúc này, Quận chúa Ngọc Mẫn cố tình lên tiếng.
Hôm nay nàng ta làm thơ được điềm có tiền, tâm trạng cực tốt, ánh mắt nhìn A Lê cũng thân thiện hơn chút.
A Lê cười gượng: “Không sao, hơi thấy không khỏe thôi.”
Nàng nhân cơ hội đứng dậy: "Quận chúa và mọi người cứ chơi đi, ta muốn về nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Quận chúa Ngọc Mẫn lười biếng đáp: "Biểu tẩu tẩu đi thong thả, ta không tiễn."
Sau khi ra ngoài, A Lê hít sâu vào một hơi không khí lạnh mới thoải mái chút.
Nàng trở về phòng riêng, vừa mở cửa đã thấy Dung Từ không biết tới từ bao giờ, đang ngồi trên ghế xem công báo.
Nghe tiếng, hắn ngước mắt: "Về rồi sao? Chơi vui không?"
Hắn khí độ hiển hách, mắt sáng ngời ngời.
A Lê nhìn hắn mà như nhìn một ngôi sao xa vời không thể với tới.
Có điều, Dung Từ bận thì A Lê cũng bận. Sau ngày mùng ba năm mới là thời gian chị em dâu các nhà tặng quà chúc Tết cho nhau.
Trước đây, những việc này do Vương phi lo liệu, năm nay không biết có phải Vương phi cố tình thử thách nàng hay không, rõ ràng người khỏi bệnh rồi nhưng vẫn giao hết mọi việc cho nàng làm. Vì vậy, quà tặng của bọn họ đều rơi hết lên đầu A Lê.
A Lê bận bịu đón họ hàng ở các phủ đệ, cũng không còn tâm trạng nghĩ ngợi việc Dung Từ đi lâu chưa về.
Cứ thế, hai người lục tục bận tới tết Thượng Nguyên, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua, vào ngày tết Thượng Nguyên, Dung Từ không về phủ.
A Lê vốn muốn cùng hắn đi ngắm pháo hoa, nhưng xem ra không thể rồi.
Nàng hơi hụt hẫng. Sau bữa tối, Dung Anh dẫn Vương phi ra ngoài ngắm pháo hoa, Vương phi hỏi nàng có muốn đi hay không, A Lê lắc đầu: "Mẫu thân và tiểu cô đi thôi, con dâu không ưa náo nhiệt kiểu này cho lắm ạ."
Ở trong ấn tượng của mọi người, A Lê kiệm lời, thích yên tĩnh. Vương phi cho rằng nàng không thích bên ngoài người đến người đi ồn ào náo động nên cũng không kiên trì.
"Cũng được. Năm nay con vất vả rồi. Nếu Dung Từ ở nhà thì để Dung Từ bên con, tuy nhiên hôm nay nó bận, con nghỉ ngơi trong nhà thôi vậy.”
A Lê gật đầu, một mình trở về phòng.
Đang định rửa mặt đi ngủ sớm thì tỳ nữ bất ngờ tiến vào vui mừng nói: "Thế tử phi mau sửa soạn chút đi ạ, thế tử cử người tới đón người."
A Lê sửng sốt: "Thế tử?"
"Vâng, hôm nay là tết Thượng Nguyên, hoa đăng được thắp đến hừng đông, trên phố còn có xiếc ảo thuật. Thế tử không trở về nhưng cử người tới đón người, chắc hẳn đang chờ người.”
A Lê dễ thấy thỏa mãn nhất. Mới đó còn đang hụt hẫng vô cùng, lúc này lại như ăn mật, vừa ngọt ngào, vừa vui.
Nàng lập tức chạy vào nội thất, thay sang váy áo đẹp, còn trang điểm, xúng xính vui vẻ ra ngoài.
Dung Từ cử thị vệ thân cận tới đón nàng, ngồi chính tại xe ngựa chuyên dụng của hắn.
Một đường chờ đợi. Tới Túy Hương Lâu thì có thêm thị vệ nữa tới: "Mời thế tử phi theo thuộc hạ lên lầu."
"Thế tử chờ lâu chưa?" A Lê hỏi.
Thị vệ nói: "Thế tử gia còn đang bận, lệnh cho thuộc hạ bảo vệ thế tử phi, ngài ấy lo việc xong sẽ tới ngay.”
“Ồ.” Tuy hơi tiếc nuối nhưng A Lê vẫn không giấu nổi niềm hưng phấn.
Nàng nói mình không ưa náo nhiệt, thực tế lại khác, chẳng qua hồi nhỏ hiếm khi ra ngoài thôi.
Hồi nhỏ, Tống Ôn Bạch bận bịu cả năm. Sau khi trưởng thành, nàng cũng không tiện ra ngoài cùng ông ấy. Trong phủ, nhị đường ca có cô nương huynh ấy âu yếm, hiển nhiên lần nào cũng hẹn cô nương đó đi. Tam tỷ tỷ là người yên ắng không thích tương tác với người khác, không chơi được với nàng.
Xưa nay, ngày lễ Tết, A Lê chỉ nghe náo nhiệt chứ hầu như không có cơ hội ra chơi. Nàng vốn tưởng hôm nay cũng vậy, nào ngờ Dung Từ cử người tới đón nàng.
A Lê rất vui, rất rất vui.
Nàng vui mừng theo thị vệ vào phòng riêng, đã có rất nhiều trái cây điểm tâm được bày biện ở phòng riêng.
"Thế tử phi." Thị vệ nói: "Lát nữa đoàn rước đèn rồng sẽ đi ngang qua đây, thế tử phi có thể xem bên cửa sổ.”
"Được." A Lê gật đầu. Sau khi thị vệ rời khỏi, nàng gấp gáp không chờ nổi, vội đi ra mở cửa sổ.
Một làn gió lạnh lùa vào, nàng không thấy lạnh, mà ngược lại cõi lòng còn hừng hực vì buổi hẹn với Dung Từ tối nay.
Nàng ở bên cửa sổ nhìn xuống đường phố, khắp nơi giăng đèn kết hoa, phồn vinh tươi đẹp. Trên đường, đám trẻ nô đùa ầm ĩ, chủ sạp hàng nhiệt tình rao hàng, có cả từng đợt chiêng trống đàn sáo, náo nhiệt vô cùng.
Nàng lẳng lặng nhìn, một lát sau, cửa sổ của phòng riêng bên cạnh cũng được, có người ngó đầu ra.
Người nhìn sang, vừa thấy nàng đã nhíu mày.
"Ngươi là?"
A Lê quay sang theo tiếng, thấy là một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy. Nàng này mặc chiếc áo bông đỏ tươi, khoác áo choàng bạch ngọc tử kim, trang sức trên đầu tinh xảo xa hoa, vừa nhìn đã biết là người xuất thân từ gia đình quyền quý nào đó.
Thiếu nữ nhìn kỹ A Lê, trong mắt có nét làm kiêu.
Thấy mãi mà A Lê vẫn chưa đáp lời, tỳ nữ bên cạnh nàng ta vênh mặt hất hàm lên tiếng: “Tiểu thư nhà ai không hiểu lễ nghĩa vậy? Quận chúa đang hỏi ngươi đó!”
Quận chúa.
Kinh Thành có mấy quận chúa thật, có điều tuổi không khớp.
A Lê nhanh chóng ngẫm lại. Nhớ ra đầu năm, Vương phi từng nói Trưởng Công chúa Lệ Dương dẫn theo nữ nhi là Quận chúa Ngọc Mẫn đi từ Nam Lăng vào Kinh ăn Tết.
Chắc hẳn vị này là Quận chúa Ngọc Mẫn.
A Lê gật đầu chào hỏi nàng ta: “Thì ra là Quận chúa Ngọc Mẫn.”
Vốn là hành động khách sáo lễ phép nhưng đối phương lại không hài lòng chút nào. Tỳ nữ kia răn dạy: “To gan, biết rõ là quận chúa mà còn không hành lễ?”
Lời này ngông thật sự, chưa nói đến việc cách cửa sổ không tiện hành lễ, nàng giờ còn lại thế tử phi của Duệ Vương phủ, nói sao cũng là biểu tẩu của Quận chúa Ngọc Mẫn này.
Nào có chuyện tẩu tẩu hành lễ với tiểu cô?
Có điều ngẫm thấy đối phương cũng không biết thân phận mình, bằng không ban nãy cũng chẳng gọi nhầm nàng là “tiểu thư nhà nào”.
A Lê đáp: “Nói tiếp, chúng ta cũng là họ hàng.”
Tỳ nữ kia sửng sốt, như nhớ ra gì đó, thì thầm đôi câu bên tai Quận chúa Ngọc Mẫn.
Sau đó, ánh mắt Quận chúa Ngọc Mẫn nhìn nàng thay đổi mấy lần, vẻ mặt cũng thế.
“Ngươi chính là thế tử phi mà Dung biểu ca mới cưới về?” Tâm tư nàng ta thoáng trở nên phức tạp, cuối cùng kéo ra nụ cười: “Thì ra là biểu tẩu tẩu, bất kính rồi.”
Lúc này, hình như có người trong phòng gọi nàng ta. Quận chúa Ngọc Mẫn đáp lời, đang định đi thì chợt dừng.
Nàng ta hỏi A Lê: "Biểu tẩu tẩu, Dung biểu ca có ở đó không?"
"Chàng ấy còn có việc, sẽ tới muộn chút." A Lê nói.
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Quận chúa Ngọc Mẫn tươi thêm, chỉ là nụ cười ấy thật xấu xa: “Nếu vậy, biểu tẩu tẩu không chê thì qua đây chơi với bọn muội, ngồi không chờ chán biết bao.”
A Lê định từ chối thì Quận chúa Ngọc Mẫn phòng bên đã tự quyết định, nói với tỳ nữ: “Mau sang mời thế tử phi qua đây.”
Hết cách, A Lê đành phải ra ngoài, đi tới phòng riêng bên cạnh.
Tuy Quận chúa Ngọc Mẫn mới đến Kinh Thành nhưng trong Kinh Thành có rất nhiều quý nữ muốn nịnh bợ nàng ta. Lúc này, đã có năm, sáu quý nữ hẹn nhau ngồi rôm rả tại đây.
Thấy nàng tới, vẻ mặt của những người đó giống như Quận chúa Ngọc Mẫn lúc trước, đều thoáng phức tạp, sau đó gượng gạo kéo ra nụ cười, đứng dậy hành lễ với nàng cũng hơi qua quýt.
Dĩ nhiên, A Lê hiểu lý do những người này hành xử như vậy. Trước đây, sau khi Tương Dương Hầu phủ đính hôn với Duệ Vương phủ, thỉnh thoảng nàng theo tam thẩm mẫu ra ngoài dùng trà cũng nhận được kiểu ánh mắt vừa ghen tỵ, vừa khinh thường này.
Nàng hơi hối hận khi vào đây.
Mọi người ngồi tụ lại, có người đề nghị: “Đèn rồng chưa tới, chi bằng chúng ta chơi đánh trống truyền hoa trước được không?”
“Quy tắc thế nào?”
“Ai nhận được hoa thì sáng tác một bài thơ hoặc viết chữ cũng được.”
“Nếu không làm được thơ thì sao?”
“Thì phạt uống rượu.”
Có người nhìn về phía A Lê, hỏi: "Nghe đồn thế tử tài mạo vô song, học vấn giỏi giang, vậy thì thế tử phi cũng như thế nhỉ?”
A Lê mím môi, không biết đáp sao.
Dung Thế tử tài cao xuất chúng là sự thật, nhưng nàng… làm ít thơ còn được, còn lấy ra triển lãm thì không đủ lọt vào mắt người ta.
Một người khác nói tiếp: “Vậy còn cần hỏi sao? Dung Thế tử tài học hơn người, cưới phu nhân chắc hẳn cũng không kém cạnh gì.”
Những người này như đang cố tình thử trình độ của A Lê, hoặc ghen tỵ muốn tìm cái để xả nên nâng nàng lên cao chót vót.
A Lê cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, cũng không đủ dũng cảm để đứng dậy rời khỏi, đành phải đồng ý.
Chẳng qua nàng không biết những quý nữ này đã chuẩn bị trước khi đến, chuẩn bị đầy đủ cho tiết mục giải trí này. Làm thơ viết chữ hạ bút thành văn, tới lượt A Lê thì lại hơi quẫn bách.
Sau khi làm hai bài thơ, ánh mắt kín như bưng của các quý nữ như kim đâm vào lưng A Lê, cũng khiến tâm tư xưa nay nàng cố tình che giấu, không muốn người khác biết một lần nữa dao động.
Ai cũng nói Dung Thế tử cốt cách trác tuyệt, vậy mà lại cưới tứ cô nương Tống gia làm vợ. Rốt cuộc nàng ta có điểm gì tốt?
Đúng vậy, ban đầu A Lê cũng từng thắc mắc như vậy. Rốt cuộc nàng có điểm gì tốt?
Là phu thê với Dung Từ đã lâu, nàng càng cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Dung Từ. Mọi điểm ở hắn đều tốt, còn nàng thì xem hóa đơn còn sai liên tục, phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều lần mới miễn cưỡng đảm đương được.
Trước mặt Dung Từ, nàng tự ti, khiếp đảm, hoảng hốt không yên, song nàng không muốn thể hiện ra, chỉ dè dặt che giấu những cảm xúc này.
Nàng an ủi bản thân. Bây giờ không xứng cũng không sao, nàng sẽ nỗ lực, nỗ lực để mình xứng đôi.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, nàng mới phát hiện những lời an ủi ấy thực ra toàn là lừa mình dối người.
Ngươi xem, ánh mắt của người khác đã thể hiện tất cả.
Trên mặt những quý nữ này chứa đựng sự khó hiểu rõ mồn một: Người tốt như Dung Thế tử sao lại cưới một người tài học bình thường như vậy?
A Lê nỗ lực giữ dáng vẻ thỏa đáng của thế tử phi Duệ Vương phủ, thực tế cõi lòng lại như bị đứng đống lửa, ngồi đống than.
Khung cảnh ngoài cửa sổ ồn ào náo động, khắp nơi phồn vinh náo nhiệt, song A Lê lại thấy cô quạnh, tựa hồ không hòa hợp với cả thế giới này.
“Biểu tẩu tẩu sao vậy? Nhìn sắc mặt tẩu không được tốt.” Lúc này, Quận chúa Ngọc Mẫn cố tình lên tiếng.
Hôm nay nàng ta làm thơ được điềm có tiền, tâm trạng cực tốt, ánh mắt nhìn A Lê cũng thân thiện hơn chút.
A Lê cười gượng: “Không sao, hơi thấy không khỏe thôi.”
Nàng nhân cơ hội đứng dậy: "Quận chúa và mọi người cứ chơi đi, ta muốn về nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Quận chúa Ngọc Mẫn lười biếng đáp: "Biểu tẩu tẩu đi thong thả, ta không tiễn."
Sau khi ra ngoài, A Lê hít sâu vào một hơi không khí lạnh mới thoải mái chút.
Nàng trở về phòng riêng, vừa mở cửa đã thấy Dung Từ không biết tới từ bao giờ, đang ngồi trên ghế xem công báo.
Nghe tiếng, hắn ngước mắt: "Về rồi sao? Chơi vui không?"
Hắn khí độ hiển hách, mắt sáng ngời ngời.
A Lê nhìn hắn mà như nhìn một ngôi sao xa vời không thể với tới.