Phượng Họa Phong Vân
Chương 182: 182: Vân Khinh Ra Tay
"Ngươi là ai? Tại sao lại muốn hại tiểu thư nhà ta?" Vân Khinh cầm trường tiên trong tay phẫn nộ hỏi.
Nếu không phải nàng cảm thấy bất an nên giữa đường quay trở lại thì Hàn Băng Vô Tình sẽ bị nữ nhân này làm gì, Vân Khinh không biết cũng không dám tưởng.
Cũng may nàng quay lại kịp thời, nếu không nàng sẽ không tha thứ cho mình suốt đời.
Tất cả chuyện này cũng đều do nàng suy xét không đủ chu toàn.
Hàn Băng Vô Tình trong lúc này ở tình trạng suy yếu vậy mà nàng còn nhất thời tức giận rời khỏi há không phải cho kẻ có tâm thừa cơ lợi dụng.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là tiểu thư nhà ngươi tránh được một lần có thể tránh được lần thứ hai, thứ ba sao?" Mị Sương vặn vẹo chói tai tiếng cười vang lên khắp vương phủ.
Trong thư phòng, Phượng Kinh Hồng đang cầm bút phê duyệt tấu chương nghe được những lời này chợt nhíu mày.
hắn buông bút rời khỏi thư phòng hướng về phía Nguyệt Hoa viện lao đến.
Mặt khác, vừa rồi Mị Sương bị đập xuống đất cũng gây động tĩnh không nhỏ, một vài thị vệ trong vương phủ cũng theo tiếng mà đến.
"Nếu ngươi đã nói vậy, ta càng không thể để ngươi rời khỏi." Vân Khinh vung lên trường tiên tấn công về phía nàng.
Mị Sương cười lạnh cầm Tử Ma Ô đón đỡ :"Ngươi cho rằng chỉ với thực lực của ngươi có thể cản được ta sao?"
"Không thử làm sao biết được." Trường tiên trong tay Vân Khinh mang theo thuỷ linh lực linh hoạt kì ảo tấn công hắc y nữ nhân.
Mị Sương một tay cầmTử Ma Ô tiến lên đón đỡ, một tay hợp trảo hướng tâm Vân Khinh đánh đến.
Hoả hồng sắc trường tiên đánh lên Tử Ma Ô bắn ra vô số bọt nước, sắc bén trảo phong cũng đã tiến Vân Khinh trước ngực.
Thấy sắc bén móng tay của hắc y nữ nhân đến gần, trên móng tay ánh lục quang hẳn là có kịch độc, Vân Khinh hung hăng khuỵu xuống một gối nương đó tránh thoát một kích.
Đồng thời, nàng dùng chân còn lại quét qua hai chân Mị Sương.
Mắt thấy thân hình mất thăng bằng, có thể lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất, Mị Sương đưa một tay đánh xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên, đứng vững trên mặt đất.
Một chút ngoài lề.
Mị Sương nổi giận đùng đùng :"Tác giả, có phải hay không ngươi rất ghét ta?"
Tác giả (không chớp mắt) đáp :"Không có.
Ngươi vì sao hỏi chuyện này?"
"Vậy ngươi giải thích việc ta suýt nữa đập mặt xuống đất lần thứ hai?" Mị Sương chỉ vào một đoạn kịch bản.
Tác giả (nhanh chân rời đi) tuỳ hứng trả lời :"Ta thích.
Ta vui.
Ngươi quản được."
.