Phúc Mãn Nhân Gian - Bất Hoán
Chương 6: Gọi ta là Châu ca ca
Nào ngờ ước chừng giờ tuất Lâm Như Ý liền tỉnh lại do đói quá, trong nồi đồng trên bếp còn đang nấu cháo gạo, mùi thơm ngát xông vào mũi.
Tề Vân Châu thấy y tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Thế nào, có chỗ nào không khỏe không?"
Lâm Như Ý thấy hắn tới đây liền trốn trong chăn, vừa rồi y khóc dữ dội như vậy, lại còn nói bao nhiêu lời nghịch bất đạo nên y vừa sợ vừa xấu hổ, hiện tại không muốn gặp Tề Vân Châu chút nào, Tề Vân Châu còn tưởng y không khỏe liền kéo chăn lên: "Rốt cuộc là sao vậy? Để ta xem nào."
Lâm Như Ý nào có sức lực như Tề Vân Châu? Chăn bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bực của Lâm Như Ý, mí mắt sưng đỏ, còn có đôi mắt linh động như suối trong vắt, Tề Vân Châu nhất thời nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy Lâm Như Ý vừa yêu kiều vừa xấu hổ, trên người tản ra mùi thơm nhẹ nhàng khiến cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.
"... Lời nói vừa rồi, ngươi đừng để ở trong lòng, ta không có ý mắng ngươi." Lâm Như Ý nhỏ giọng giải thích, cẩn thận đánh giá Tề Vân Châu, thấy trên mặt hắn không có tức giận, liền yên lòng được một nửa: "Còn phải cảm ơn ngươi cứu ta."
"Ồ? Ngươi không mắng ta sao? Rõ ràng ta nghe thấy ngươi mắng đương kim hoàng thượng, mắng cả Tề gia chúng ta, đây là tội lớn khinh thường hoàng tộc!" Tề Vân Châu mỉm cười nhìn Lâm Như Ý từ trên cao xuống.
"... Ta, ta." Lâm Như Ý vốn định ngụy biện nhưng có thể thấy được ý cười trên mặt Tề Vân Châu, mà cũng không biết tại sao liền cảm thấy Tề Vân Châu không hề tức giận, to gan nói: "Ta không mắng cả Tề gia, tiên hoàng và vương gia ngài đây đều đối xử với ta rất tốt."
"Vậy là mắng hoàng thượng?" Tề Vân Châu hỏi, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt hắn.
Lâm Như Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ gã cũng không phải là người tốt..."
Tề Vân Châu nghe vậy liền cười to, dáng vẻ tâm trạng vô cùng thoải mái.
Lâm Như Ý bị phản ứng của Tề Vân Châu làm cho mụ mị đầu óc, y vốn tưởng rằng Tề Vân Châu sẽ tức giận nhưng không ngờ hắn lại có phản ứng này, liền hỏi: "Đó là huynh trưởng của ngươi đấy, ta nói gã như vậy ngươi không tức giận à?"
Không ngờ Tề Vân Châu lại gật đầu phụ họa: "Quả thật gã không phải minh quân."
Trong lòng Lâm Như Ý chấn động, Tề Vân Châu lại đồng ý với quan điểm của y nhất thời sinh ra cảm giác tri kỷ, y kích động ngồi dậy, lôi kéo tay Tề Vân Châu hét to: "Quân tử chí lớn gặp nhau, ta nói với huynh trưởng gã không phải minh quân, huynh trưởng chỉ biết khiển trách ta, không ngờ ngươi lại đồng ý... Thật sự quá tuyệt vời!"
Tốt ở đâu chứ? Tề Vân Châu không hiểu lắm nhưng Lâm Như Ý lại giống như tìm được tri kỷ nói hết với Tề Vân Châu, mấy lời này đủ để y chép lời giáo huấn của cửu tộc y.
"Thật sự là quá ngu ngốc, ngay cả người mới vào triều như ta cũng biết chí lớn của tiên hoàng, gã lại điều Lương tướng quân từ Mân Nam đến Tây Bắc, phái cậu của gã đến Mân Nam nắm giữ binh quyền, người cậu kia ngoại trừ làm anh hùng ở kỹ viện sòng bạc ra thì còn có bản lĩnh năng lực gì nữa đâu? Quả nhiên là ngu xuẩn đến cực điểm!"
"Lương tướng quân giỏi đánh thủy trận, lại phái hắn đến thủ thành Tây Bắc, còn phái tên thái giám chết bầm đến làm giám quân gì đó, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
"Ngoại tộc ở Đông Bắc thường xuyên làm loạn, gã không kêu đi chinh chiến thảo phạt thì thôi đi, cũng không thèm răn dạy roi vọt, thậm chí còn cho phong tước quan cho mấy tên mọi rợ đó. Này lại thành khen ngược, ngược lại cho những tên mọi rợ này cơ hội lớn, ít ngày nữa tất thành đại họa!"
...
Tề Vân Châu vốn là cười nghe Lâm Như Ý càu nhàu, phát tiết sự bất mãn với tân hoàng, không ngờ y nhìn thấu triều cục như thế, ánh mắt vô cùng cao xa, cho dù là lão thần trong triều cũng không được như thế!
"Những thứ này ngươi nghe ai nói?"
Lâm Như Ý nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Tề Vân Châu, y vô cùng tự đắc, ngửa cái cằm mượt mà lên nói: "Đương nhiên là do ta tự nghĩ, chuyện đơn giản như này mà còn cần nghe người khác nói à?"
Đây là lần đầu tiên Tề Vân Châu thấy bộ dạng kiêu ngạo tự đắc này của y, hắn cảm thấy rất đáng yêu, kéo chăn lên người y, dịu dàng nói: "Ngươi giỏi quá! Mau đắp chăn lên, ban đêm lạnh đừng để đông lạnh đấy."
Lời nói và động tác của hắn đều khiến Lâm Như Ý vô cùng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy tuy rằng Tề Vân Châu là người có chút kỳ lạ nhưng rốt cuộc vẫn là người hiểu rõ mọi chuyện. Tuy Hoàng Thượng là huynh trưởng của hắn, hắn cũng không thiên vị, có thể thấy được ánh mắt của hắn rất giống mình, hơn nữa đã cứu mình hai lần, là người có thể kết giao.
Từ khi Lâm Như Ý tỉnh lại đến giờ, mãi đến giây phút này mới bỏ đồ ăn vào trong bụng, y coi Tề Vân Châu là bạn tri kỷ, lời nói và hành động cũng tùy ý hơn rất nhiều, rụt trong chăn nói: "Ta đói bụng rồi, ngươi nấu gì thế, thơm quá đi."
Tề Vân Châu múc một chén cháo trắng rồi đút từng thìa cho Lâm Như Ý. Lâm Như Ý cũng không cảm thấy có gì lạ, ở nhà y luôn được nuông chiều thế này, mỗi khi không muốn ăn cơm hoặc là bận rộn với công việc của mình thì thị nữ là người đút cơm cho y.
Tề Vân Châu thổi cháo trong thìa cho nguội rồi đút cho Lâm Như Ý, thấy y ăn ngon lành liền không khỏi hỏi: "Lúc ngươi hôn mê không ăn được, ngươi có biết ta cho ngươi ăn như thế nào không?"
Lâm Như Ý nghi ngờ nghiêng đầu, trông rất ngây thơ hồn nhiên.
Tề Vân Châu cười cười, nuốt cháo trong thìa vào trong miệng, đè vai Lâm Như Ý lại rồi cúi đầu xuống hôn. Lâm Như Ý không phản ứng kịp, đã vậy còn đang há miệng, khoang miệng lập tức bị hắn xâm nhập. Đầu lưỡi của hắn quấn lấy đầu lưỡi Lâm Như Ý, đẩy hạt gạo loãng trong miệng cho Lâm Như Ý. Lâm Như Ý không đẩy Tề Vân Châu ra được nhưng cũng không hô hấp được, theo bản năng nuốt gạo vào trong bụng.
"Đút như vậy đó." Tề Vân Châu buông Lâm Như Ý ra, lau hạt gạo còn sót trên khóe miệng Lâm Như Ý: "Ngươi xem hai ngày nay có phải ta không dễ dàng gì hay không?"
"... Ngươi!" Lâm Như Ý thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, muốn mắng Tề Vân Châu một trận nhưng nghe ý tứ của hắn dường như chỉ đang thuật lại tình hình ngày đó thôi mà mình lại tức giận cứ như không chỉ chuyện bé xé to mà con lấy oán trả ơn nữa.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ bất bình của Lâm Như Ý, Tề Vân Châu cố ý xuyên tạc ý tứ của y: "Không cần cảm thấy khó xử, mọi người đều là nam nhân, đều là huynh đệ, chỉ cần ngươi có thể dựa vào chút đồ ăn kia để sống sót thì ta cũng cảm thấy đáng giá, không cảm thấy chịu thiệt."
Giống như chính hắn mới là người chịu thiệt thòi lớn!
Lâm Như Ý ngại tôn nghiêm của nam tử, đương nhiên không thể nói là mình chịu thiệt, trên mặt cứng rắn bật cười: "Mấy ngày đó thật sự đã làm phiền vương gia rồi."
"Hà tất phải xa lạ như vậy? Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, lại là bạn tốt của huynh trưởng ngươi, ngươi cứ gọi theo huynh trưởng ngươi gọi ta là Châu ca ca là được!"
"... Châu ca, ca?" Lâm Như Ý trợn mắt há hốc mồm, ngàn lần không nghĩ tới huynh trưởng lại xưng hô với Tề Vân Châu như vậy.
"Đúng vậy." Tề Vân Châu cười gật đầu, dường như xưng hô này không có gì không ổn: "Toàn gọi như vậy."
"Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói..." Lâm Như Ý có chút chần chờ.
"Đó là khi ở riêng với nhau, ngươi chưa từng ở riêng với bọn ta." Tề Vân Châu nói.
Nói cũng đúng, Lâm Như Ý nghĩ thầm, trước kia nhìn thấy đều trốn xa, nào biết huynh trưởng xưng hô Tề Vân Châu như thế nào chứ? Y há miệng, cố gắng kêu lên: "Châu, Châu ca ca...?"
Trên mặt Tề Vân Châu có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Như Ý lại sâu thẳm như vòng xoáy, hắn quay người vớt một thứ đen tuyền trong nồi ra đút cho Lâm Như Ý: "Đây là mật rắn, có thể giải độc, ăn nhanh đi."
Hiện tại Lâm Như Ý có tám chín phần tín nhiệm Tề Vân Châu, thoạt nhìn thứ hắn đút cho mình trông tanh đen có chút ghê tởm, vừa muốn từ chối lại nghe mật rắn có thể giải độc, thế là liền gian nan mở miệng ăn. Mật rắn này vừa tanh vừa đắng, cổ họng y trào lên từng đợt ghê tởm, cũng may Tề Vân Châu đút cho y mấy thìa cháo để đè nó xuống, Lâm Như Ý cứ như vậy vừa ăn một ngụm mật rắn vừa ăn một ngụm cháo.
Trời tối, hai người ở trong hang động không có việc gì để làm, củi đốt thì ít mà bếp lò thì không thể cứ đốt mãi, cho nên Tề Vân Châu đề nghị hai người nên mau chóng lên giường đi ngủ, hắn nói: "Động vật trong sơn cốc thường dậy sớm, chúng ta cũng phải dậy sớm bắt, nếu không ngày mai phải nhịn đói đấy."
Lâm Như Ý nào biết tình huống trong sơn cốc này, cho nên hắn nói cái gì liền tin cái đó, liền cùng Tề Vân Châu nằm trên bãi cỏ chật hẹp, vai kề vai với hắn, cơ thể hai người khó tránh khỏi đụng chạm ma sát. Lâm Như Ý không quen ngủ chung với người khác liền xoay người quay lưng về phía Tề Vân Châu, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng ngáy của Tề Vân Châu Lâm Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm, tay y lặng lẽ đi xuống dò xét, sờ vật thẳng đứng giữa háng mình, không biết nên làm thế nào cho phải!
Từ khi ăn mật rắn kia, người y liền bắt đầu nóng lên, khi dựa gần cơ thể Tề Vân Châu có chút tê dại, mà hạ thân lại càng ngứa ngáy khó chịu, dường như có ngàn vạn con kiến bò ở bên trong, còn có từng đợt dịch nóng chảy từ bên trong ra, tiết khố của y đã ướt đẫm một mảnh. Trước kia Lâm Như Ý chưa từng có trải nghiệm như vậy, trước kia nơi đó cũng có lúc co rút, có chút ngứa, Lâm Như Ý liền dùng đùi kẹp chăn ma sát một lúc để đỡ ngứa hơn chút.
Lâm Như Ý mất rất nhiều khí lực mới khống chế được cơ thể mình không vặn vẹo, mãi đến khi Tề Vân Châu ngủ thiếp đi, mới dám giơ tay sờ sờ nhét chăn vào giữa đùi, muốn dùng biện pháp cũ giết chết sự ngứa ngáy này.
Tề Vân Châu thấy y tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Thế nào, có chỗ nào không khỏe không?"
Lâm Như Ý thấy hắn tới đây liền trốn trong chăn, vừa rồi y khóc dữ dội như vậy, lại còn nói bao nhiêu lời nghịch bất đạo nên y vừa sợ vừa xấu hổ, hiện tại không muốn gặp Tề Vân Châu chút nào, Tề Vân Châu còn tưởng y không khỏe liền kéo chăn lên: "Rốt cuộc là sao vậy? Để ta xem nào."
Lâm Như Ý nào có sức lực như Tề Vân Châu? Chăn bị hắn nhẹ nhàng kéo ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bực của Lâm Như Ý, mí mắt sưng đỏ, còn có đôi mắt linh động như suối trong vắt, Tề Vân Châu nhất thời nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy Lâm Như Ý vừa yêu kiều vừa xấu hổ, trên người tản ra mùi thơm nhẹ nhàng khiến cho người ta nhịn không được muốn âu yếm.
"... Lời nói vừa rồi, ngươi đừng để ở trong lòng, ta không có ý mắng ngươi." Lâm Như Ý nhỏ giọng giải thích, cẩn thận đánh giá Tề Vân Châu, thấy trên mặt hắn không có tức giận, liền yên lòng được một nửa: "Còn phải cảm ơn ngươi cứu ta."
"Ồ? Ngươi không mắng ta sao? Rõ ràng ta nghe thấy ngươi mắng đương kim hoàng thượng, mắng cả Tề gia chúng ta, đây là tội lớn khinh thường hoàng tộc!" Tề Vân Châu mỉm cười nhìn Lâm Như Ý từ trên cao xuống.
"... Ta, ta." Lâm Như Ý vốn định ngụy biện nhưng có thể thấy được ý cười trên mặt Tề Vân Châu, mà cũng không biết tại sao liền cảm thấy Tề Vân Châu không hề tức giận, to gan nói: "Ta không mắng cả Tề gia, tiên hoàng và vương gia ngài đây đều đối xử với ta rất tốt."
"Vậy là mắng hoàng thượng?" Tề Vân Châu hỏi, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì trên mặt hắn.
Lâm Như Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vốn dĩ gã cũng không phải là người tốt..."
Tề Vân Châu nghe vậy liền cười to, dáng vẻ tâm trạng vô cùng thoải mái.
Lâm Như Ý bị phản ứng của Tề Vân Châu làm cho mụ mị đầu óc, y vốn tưởng rằng Tề Vân Châu sẽ tức giận nhưng không ngờ hắn lại có phản ứng này, liền hỏi: "Đó là huynh trưởng của ngươi đấy, ta nói gã như vậy ngươi không tức giận à?"
Không ngờ Tề Vân Châu lại gật đầu phụ họa: "Quả thật gã không phải minh quân."
Trong lòng Lâm Như Ý chấn động, Tề Vân Châu lại đồng ý với quan điểm của y nhất thời sinh ra cảm giác tri kỷ, y kích động ngồi dậy, lôi kéo tay Tề Vân Châu hét to: "Quân tử chí lớn gặp nhau, ta nói với huynh trưởng gã không phải minh quân, huynh trưởng chỉ biết khiển trách ta, không ngờ ngươi lại đồng ý... Thật sự quá tuyệt vời!"
Tốt ở đâu chứ? Tề Vân Châu không hiểu lắm nhưng Lâm Như Ý lại giống như tìm được tri kỷ nói hết với Tề Vân Châu, mấy lời này đủ để y chép lời giáo huấn của cửu tộc y.
"Thật sự là quá ngu ngốc, ngay cả người mới vào triều như ta cũng biết chí lớn của tiên hoàng, gã lại điều Lương tướng quân từ Mân Nam đến Tây Bắc, phái cậu của gã đến Mân Nam nắm giữ binh quyền, người cậu kia ngoại trừ làm anh hùng ở kỹ viện sòng bạc ra thì còn có bản lĩnh năng lực gì nữa đâu? Quả nhiên là ngu xuẩn đến cực điểm!"
"Lương tướng quân giỏi đánh thủy trận, lại phái hắn đến thủ thành Tây Bắc, còn phái tên thái giám chết bầm đến làm giám quân gì đó, thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!"
"Ngoại tộc ở Đông Bắc thường xuyên làm loạn, gã không kêu đi chinh chiến thảo phạt thì thôi đi, cũng không thèm răn dạy roi vọt, thậm chí còn cho phong tước quan cho mấy tên mọi rợ đó. Này lại thành khen ngược, ngược lại cho những tên mọi rợ này cơ hội lớn, ít ngày nữa tất thành đại họa!"
...
Tề Vân Châu vốn là cười nghe Lâm Như Ý càu nhàu, phát tiết sự bất mãn với tân hoàng, không ngờ y nhìn thấu triều cục như thế, ánh mắt vô cùng cao xa, cho dù là lão thần trong triều cũng không được như thế!
"Những thứ này ngươi nghe ai nói?"
Lâm Như Ý nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Tề Vân Châu, y vô cùng tự đắc, ngửa cái cằm mượt mà lên nói: "Đương nhiên là do ta tự nghĩ, chuyện đơn giản như này mà còn cần nghe người khác nói à?"
Đây là lần đầu tiên Tề Vân Châu thấy bộ dạng kiêu ngạo tự đắc này của y, hắn cảm thấy rất đáng yêu, kéo chăn lên người y, dịu dàng nói: "Ngươi giỏi quá! Mau đắp chăn lên, ban đêm lạnh đừng để đông lạnh đấy."
Lời nói và động tác của hắn đều khiến Lâm Như Ý vô cùng hưởng thụ, trong lòng cảm thấy tuy rằng Tề Vân Châu là người có chút kỳ lạ nhưng rốt cuộc vẫn là người hiểu rõ mọi chuyện. Tuy Hoàng Thượng là huynh trưởng của hắn, hắn cũng không thiên vị, có thể thấy được ánh mắt của hắn rất giống mình, hơn nữa đã cứu mình hai lần, là người có thể kết giao.
Từ khi Lâm Như Ý tỉnh lại đến giờ, mãi đến giây phút này mới bỏ đồ ăn vào trong bụng, y coi Tề Vân Châu là bạn tri kỷ, lời nói và hành động cũng tùy ý hơn rất nhiều, rụt trong chăn nói: "Ta đói bụng rồi, ngươi nấu gì thế, thơm quá đi."
Tề Vân Châu múc một chén cháo trắng rồi đút từng thìa cho Lâm Như Ý. Lâm Như Ý cũng không cảm thấy có gì lạ, ở nhà y luôn được nuông chiều thế này, mỗi khi không muốn ăn cơm hoặc là bận rộn với công việc của mình thì thị nữ là người đút cơm cho y.
Tề Vân Châu thổi cháo trong thìa cho nguội rồi đút cho Lâm Như Ý, thấy y ăn ngon lành liền không khỏi hỏi: "Lúc ngươi hôn mê không ăn được, ngươi có biết ta cho ngươi ăn như thế nào không?"
Lâm Như Ý nghi ngờ nghiêng đầu, trông rất ngây thơ hồn nhiên.
Tề Vân Châu cười cười, nuốt cháo trong thìa vào trong miệng, đè vai Lâm Như Ý lại rồi cúi đầu xuống hôn. Lâm Như Ý không phản ứng kịp, đã vậy còn đang há miệng, khoang miệng lập tức bị hắn xâm nhập. Đầu lưỡi của hắn quấn lấy đầu lưỡi Lâm Như Ý, đẩy hạt gạo loãng trong miệng cho Lâm Như Ý. Lâm Như Ý không đẩy Tề Vân Châu ra được nhưng cũng không hô hấp được, theo bản năng nuốt gạo vào trong bụng.
"Đút như vậy đó." Tề Vân Châu buông Lâm Như Ý ra, lau hạt gạo còn sót trên khóe miệng Lâm Như Ý: "Ngươi xem hai ngày nay có phải ta không dễ dàng gì hay không?"
"... Ngươi!" Lâm Như Ý thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, muốn mắng Tề Vân Châu một trận nhưng nghe ý tứ của hắn dường như chỉ đang thuật lại tình hình ngày đó thôi mà mình lại tức giận cứ như không chỉ chuyện bé xé to mà con lấy oán trả ơn nữa.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ bất bình của Lâm Như Ý, Tề Vân Châu cố ý xuyên tạc ý tứ của y: "Không cần cảm thấy khó xử, mọi người đều là nam nhân, đều là huynh đệ, chỉ cần ngươi có thể dựa vào chút đồ ăn kia để sống sót thì ta cũng cảm thấy đáng giá, không cảm thấy chịu thiệt."
Giống như chính hắn mới là người chịu thiệt thòi lớn!
Lâm Như Ý ngại tôn nghiêm của nam tử, đương nhiên không thể nói là mình chịu thiệt, trên mặt cứng rắn bật cười: "Mấy ngày đó thật sự đã làm phiền vương gia rồi."
"Hà tất phải xa lạ như vậy? Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, lại là bạn tốt của huynh trưởng ngươi, ngươi cứ gọi theo huynh trưởng ngươi gọi ta là Châu ca ca là được!"
"... Châu ca, ca?" Lâm Như Ý trợn mắt há hốc mồm, ngàn lần không nghĩ tới huynh trưởng lại xưng hô với Tề Vân Châu như vậy.
"Đúng vậy." Tề Vân Châu cười gật đầu, dường như xưng hô này không có gì không ổn: "Toàn gọi như vậy."
"Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói..." Lâm Như Ý có chút chần chờ.
"Đó là khi ở riêng với nhau, ngươi chưa từng ở riêng với bọn ta." Tề Vân Châu nói.
Nói cũng đúng, Lâm Như Ý nghĩ thầm, trước kia nhìn thấy đều trốn xa, nào biết huynh trưởng xưng hô Tề Vân Châu như thế nào chứ? Y há miệng, cố gắng kêu lên: "Châu, Châu ca ca...?"
Trên mặt Tề Vân Châu có ý cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Như Ý lại sâu thẳm như vòng xoáy, hắn quay người vớt một thứ đen tuyền trong nồi ra đút cho Lâm Như Ý: "Đây là mật rắn, có thể giải độc, ăn nhanh đi."
Hiện tại Lâm Như Ý có tám chín phần tín nhiệm Tề Vân Châu, thoạt nhìn thứ hắn đút cho mình trông tanh đen có chút ghê tởm, vừa muốn từ chối lại nghe mật rắn có thể giải độc, thế là liền gian nan mở miệng ăn. Mật rắn này vừa tanh vừa đắng, cổ họng y trào lên từng đợt ghê tởm, cũng may Tề Vân Châu đút cho y mấy thìa cháo để đè nó xuống, Lâm Như Ý cứ như vậy vừa ăn một ngụm mật rắn vừa ăn một ngụm cháo.
Trời tối, hai người ở trong hang động không có việc gì để làm, củi đốt thì ít mà bếp lò thì không thể cứ đốt mãi, cho nên Tề Vân Châu đề nghị hai người nên mau chóng lên giường đi ngủ, hắn nói: "Động vật trong sơn cốc thường dậy sớm, chúng ta cũng phải dậy sớm bắt, nếu không ngày mai phải nhịn đói đấy."
Lâm Như Ý nào biết tình huống trong sơn cốc này, cho nên hắn nói cái gì liền tin cái đó, liền cùng Tề Vân Châu nằm trên bãi cỏ chật hẹp, vai kề vai với hắn, cơ thể hai người khó tránh khỏi đụng chạm ma sát. Lâm Như Ý không quen ngủ chung với người khác liền xoay người quay lưng về phía Tề Vân Châu, chỉ chốc lát sau nghe thấy tiếng ngáy của Tề Vân Châu Lâm Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm, tay y lặng lẽ đi xuống dò xét, sờ vật thẳng đứng giữa háng mình, không biết nên làm thế nào cho phải!
Từ khi ăn mật rắn kia, người y liền bắt đầu nóng lên, khi dựa gần cơ thể Tề Vân Châu có chút tê dại, mà hạ thân lại càng ngứa ngáy khó chịu, dường như có ngàn vạn con kiến bò ở bên trong, còn có từng đợt dịch nóng chảy từ bên trong ra, tiết khố của y đã ướt đẫm một mảnh. Trước kia Lâm Như Ý chưa từng có trải nghiệm như vậy, trước kia nơi đó cũng có lúc co rút, có chút ngứa, Lâm Như Ý liền dùng đùi kẹp chăn ma sát một lúc để đỡ ngứa hơn chút.
Lâm Như Ý mất rất nhiều khí lực mới khống chế được cơ thể mình không vặn vẹo, mãi đến khi Tề Vân Châu ngủ thiếp đi, mới dám giơ tay sờ sờ nhét chăn vào giữa đùi, muốn dùng biện pháp cũ giết chết sự ngứa ngáy này.