Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phu Nhân Muốn Đồng Giường Hay Đồng Huyệt?

Chương 3



Đại ca ta lớn hơn ta mười tuổi, từ nhỏ đến lớn, huynh luôn nhường cho ta những thứ ngon lành, ta chỉ cần rụng một sợi tóc là huynh đã lật cả sách thuốc tìm phương thuốc trị rụng tóc. Nay huynh đánh ta như vậy, ta vừa đau vừa giận, nước mắt lã chã rơi, lòng đầy ấm ức.
“Con nhóc này, còn dám cãi! Muội nói muội đã sinh con với ai? Lấy tên nào?” Huynh phẫn nộ.
Ta biết ngay, Tấn Vương sau khi trở về kinh thành đã đi tố cáo ta.
“Muội không hề lấy phu quân, đứa trẻ cũng chỉ là mượn để lừa hắn. Đại ca, sao huynh có thể nghe lời người ngoài, chưa hỏi rõ mà đã động tay động chân với muội chứ?”
Ta khóc toáng lên, nhưng đại ca vẫn không buông tay: “Được rồi, không lấy người khác thì coi như muội vẫn còn chút sáng suốt. Nhưng ta hỏi muội, muội hạ độc Tấn Vương là có ý gì?”
Ta sững sờ, quên cả khóc.
“Muội hạ độc hắn? Hạ độc gì chứ?”
“Hắn về kinh thành mà chỉ còn thoi thóp!” Đại ca gầm lên, “Muội có quậy cũng phải có chừng mực, hắn là Tấn Vương, nếu hắn chết, chưa nói nhà ta sẽ bị tội, mà quân Bắc Mạc ngoài Tây Bắc, muội định đi đánh thay à?”
“Nhưng hắn đến chỗ muội, còn chưa kịp uống trà, nói vài câu xong đã tức giận bỏ đi, làm sao muội có thể hạ độc?”
“Vậy thì sao hắn trúng độc? Chẳng lẽ hắn tự hạ độc mình?”
Ta giải thích mãi, đại ca càng nghe càng giận: “Dù sao cũng là vì muội, hắn vì tổn thương mà nhất thời nghĩ quẩn, uống độc dược.”
Ta thực sự bị cách nói của đại ca làm cho choáng váng.
Tấn Vương là loại người sẽ vì thất tình mà uống độc sao? Hắn chỉ muốn kéo ta chết chung với hắn trước khi chết!
“Đại ca, huynh đừng quên, vì sao muội phải giả chết trốn ở đây. Chẳng phải vì hắn đã bội tín, mang theo nữ nhân mang thai về nhà sao?”
Nghĩ đến đây ta lại càng tức giận.
Lúc đầu ta không nên nghe lời hắn mê hoặc mà đồng ý cưới.
Thánh Thượng chỉ có ý muốn ta làm Thái tử phi, cũng chưa từng mở miệng hạ chỉ ban hôn. Với mối quan hệ giữa phụ thân ta và Thánh Thượng, chuyện này có thể dàn xếp được.
Thế mà ta lại bồng bột, đồng ý ngay lời cầu hôn của hắn.
Ta hận, hận chính mình ngu ngốc.
“Muội còn dám nói! Lúc đó muội chưa hỏi hắn một câu đã bỏ đi, muội có biết người nữ nhân hắn mang về là ai không…” Đại ca nói nửa chừng, vung tay, “Ta không xen vào chuyện của hai đứa nữa, muội mau thu dọn đồ đạc, theo ta về kinh.”
“Muội không về.” Ta đáp.
Đại ca nhìn ta, mắt trừng lên.
Ta sợ quá, chiều hôm đó đã vội vàng thu dọn hành lý, từ biệt bà con cô bác và đám gà vịt ngỗng nuôi được, theo huynh về kinh.
Đại ca bực mình: “Muội mang đống gia cầm này làm gì, ở kinh thành không mua được à?”
Ta cười với huynh: “Đây là do chính tay muội nuôi lớn, muội muốn mang về cho phụ thân mẫu thân và các tẩu tẩu thưởng thức.”
Huynh chỉ cười nhạt, chọc vào trán ta, không nói gì thêm.
Hai mươi ngày sau, chúng ta về tới kinh thành.
Vừa về nhà, ta đã bị phụ thân mắng một trận. Ông không thèm nghe mẫu thân và các tẩu tẩu can ngăn, lập tức đưa ta đến Tấn Vương phủ vào buổi chiều.
“Thái y nói, Tấn Vương chỉ còn vài ngày nữa thôi. Con vào rồi, không được cãi nhau với hắn, nói năng cho tử tế, tiễn hắn đoạn cuối cùng.” Phụ thân khẽ dặn dò, “Một ngày phu thê, trăm năm ân nghĩa. Con có thể không thích hắn, nhưng không nên quá tuyệt tình.”
Sao lại bảo ta tuyệt tình?
Chẳng ai nói hắn là kẻ bội bạc cả.
Cái gã khốn đó chẳng biết đã nói gì, mà khiến cả nhà ta đều đứng về phía hắn.
Tấn Vương phủ im ắng đến kỳ lạ, bọn gia nhân đi lại không phát ra tiếng động, ai nấy mặt mày ủ rũ như nhà có tang.
Ta cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ Tấn Vương thật sự sắp chết?
Dù ta ghét hắn, nhưng cũng không muốn hắn chết. Hắn không phải là một phu quân tốt, nhưng là một Vương gia, một tướng quân giỏi.
“Đi đi, nhớ nói năng tử tế, làm hắn vui một chút.” Phụ thân dặn dò.
Ta đẩy cửa phòng Tấn Vương, thấy hắn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, gầy đi không ít, quả thực là… chỉ còn thoi thóp.
Chẳng lẽ hắn thực sự sắp chết rồi?
5
Ta khẽ chạm vào mặt của Tấn Vương, nhưng hắn không có phản ứng gì. Lại chạm thử vài nơi khác. Cơ thể hắn vẫn rắn chắc, mạnh mẽ, cảm giác chạm vào thật dễ chịu. Ngoại trừ tính tình thất thường, giả tạo và vẻ ngoài đạo mạo, hắn thực sự không tệ.
Chợt ta nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn. Đó là dịp Tết Đoan Ngọ, nhị ca của ta phấn khởi thông báo rằng Tấn Vương sẽ tham gia cuộc đua thuyền rồng. Ta nghĩ rằng Tấn Vương thực sự yêu thích cuộc đua, vì hắn đã lặn lội hai ngày đường trở về kinh chỉ để tham dự.
Khi cuộc đua bắt đầu, nhị tẩu chỉ về phía thuyền đầu tiên và bảo: “Tiểu muội, kia chính là Tấn Vương.”
Theo hướng nhìn, ta thấy hắn ngồi ở vị trí đầu rồng, khoác chiếc áo đen mỏng. Thân hình cao lớn, tay nắm chặt mái chèo, cánh tay săn chắc và mạnh mẽ. Lúc đó ta nghĩ, quả không hổ danh là chiến thần, khác hẳn với những văn nhân yếu đuối, trắng trẻo trong kinh thành.
Chương trước Chương tiếp
Loading...