Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!
Chương 25
Đỗ Hành đến đây đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng Tần Tiểu Mãn lên huyện thành.
Hôm nay đúng ngày mười bốn, mai là rằm tháng Giêng, qua rằm thì coi như tết nhất đã qua, cũng có nghĩa là mọi người nên trở lại làm việc, nên hôm nay người lên thành khá đông.
Sáng sớm, Tần Tiểu Mãn chuẩn bị xong xuôi, hai người ra đầu làng đón xe bò lên huyện.
Trên xe đã có vài người, đều là dân các làng ven đường cái quan, đàn ông ngồi một bên, phụ nữ và ca nhi tự động ngồi bên kia.
Lúc hai người lên xe, vừa hay mỗi bên còn một chỗ trống, mỗi người ngồi một bên.
Đỗ Hành vừa lên xe đã lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ được khâu chỉn chu, là hắn tự tay làm, vừa vặn bằng bàn tay, có thể mang theo bên người.
Hắn lật xem lại những món đồ cần mua, sợ bỏ sót thứ gì.
“Chàng trai kia là ai vậy? Sao trước giờ chưa thấy, đẹp trai quá.”
“Trông như thư sinh ấy nhỉ, cực khổ vậy mà trên xe bò cũng còn đọc sách.”
Tần Tiểu Mãn chỉnh lại khăn quàng cổ, nghe hai cô gái bên cạnh xì xào bàn tán, mắt cứ liếc qua Đỗ Hành ở bên kia.
Tuy cậu không nghe rõ hai người nói gì, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn người đối diện, cũng đủ hiểu, chàng trai như khổng tước lạc vào bầy gà, làm sao tránh khỏi bị người ta ghen tị.
Tần Tiểu Mãn xị mặt, đột nhiên đứng dậy, làm hai cô gái giật mình.
“Nhích qua chút, ta muốn ngồi đây.”
Đỗ Hành đang cầm sách, bất chợt người ngồi đối diện đã kè sát bên cạnh, hắn đành phải nhích vào trong.
“Làm gì đấy!”
Người đàn ông ngồi cạnh bị xô, bực bội quát.
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn lại, chưa kịp mở miệng thì người đàn ông kia thấy là cậu liền im bặt.
“Ta xem huynh xem cái gì.”
Tần Tiểu Mãn lại cười tít mắt, tựa sát vào Đỗ Hành.
Đỗ Hành không hiểu chuyện gì, cứ tưởng cậu lại giở trò, bèn đưa cuốn sổ cho cậu xem cùng.
Tần Tiểu Mãn nào có tâm trí xem sổ sách, cậu nghiêng đầu nhìn cuốn sổ trên tay Đỗ Hành, nhưng ánh mắt lại khiêu khích nhìn sang bên kia.
Thấy rõ chàng trai đã có chủ, mấy cô gái bên kia bĩu môi, như thấy hoa tươi cắm bãi phân trâu, tự động xị mặt.
Huyện thành vẫn còn không khí tết, giấy đỏ trên cửa sổ vẫn còn mới tinh, đèn lồng xung quanh cũng chưa được tháo xuống.
Nghe nói rằm có hội đèn lồng, bên sông còn có nhà buôn lớn bao thuyền bắn pháo hoa, náo nhiệt và đẹp mắt lắm.
Nhưng những người nhà quê như họ chắc không có dịp xem.
“Huynh thật sự muốn mua trâu làm sính lễ cho ta à?”
Qua cổng thành, Tần Tiểu Mãn vẫn không dám tin, hỏi lại lần nữa.
Trước khi lên huyện, Đỗ Hành có nói muốn mua sính lễ cho cậu, tuy chưa nói rõ là gì, nhưng cậu vẫn vui đến mức mất ngủ cả đêm, cứ giục hắn lên thành chọn lựa.
Lúc nãy trên xe bò, cậu ngồi cạnh hắn, thấy thứ đầu tiên ghi trong cuốn sổ là “trâu”.
Cậu tuy chữ nghĩa không nhiều, nhưng mấy chữ đơn giản này vẫn nhận ra, nhất thời không thể tin nổi.
Trâu, bò, lừa, là những gia súc quan trọng đối với nhà nông, trong đó trâu là quý giá nhất, cả làng đếm trên đầu ngón tay cũng được.
Con trâu nhà nhị thúc là mua từ lúc còn là nghé, giá rẻ hơn trâu trưởng thành nhiều, nhưng nuôi lớn cũng tốn kém không ít, tác dụng của nó thì ai cũng rõ.
Chở đồ tiện lợi, đi đâu cũng đỡ phải đi bộ, đến mùa còn có thể cày ruộng, Tần Tiểu Mãn ao ước có một con trâu đã lâu.
Nhưng giá nó không hề rẻ, mười mấy lạng bạc là ít, tuy biết tác dụng của nó lớn, nhưng người thường ai nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Thà dành tiền cưới vợ còn hơn.
Ai được người ta mua trâu cho mình, niềm vui ấy ai cũng hiểu.
Vì thế biết được ý định của Đỗ Hành, cậu mới phải hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn.
“Ừ, ta không lừa đệ đâu.”
“Huynh biết giá một con trâu là bao nhiêu không? Ngay cả nghé con cũng phải sáu bảy lạng, trâu trưởng thành còn đắt hơn.”
“Tiền mua trâu thì đủ, chỉ lo chọn thôi.”
Tần Tiểu Mãn vẫn chưa yên tâm, theo Đỗ Hành đến chợ gia súc.
Ở chợ, họ chỉ thấy khoảng mười con trâu, già trẻ lớn bé đủ cả.
Đỗ Hành không quan tâm đến trâu già và nghé con, bảo người bán dẫn đi xem trâu trưởng thành.
Vừa hỏi giá đã mười hai lạng bạc, Tần Tiểu Mãn nghe mà hốt hoảng, kéo Đỗ Hành nói thôi đừng mua, thấy Đỗ Hành nhất quyết muốn mua, cậu bèn nói mua nghé con về nuôi cũng được.
“Nghé con cũng sáu bảy lạng một con, nuôi lớn tốn thời gian, cỏ khô thì thôi, mà quan trọng là vụ xuân này không dùng được.”
“Phải đấy, phải đấy.” Người bán thấy Đỗ Hành có vẻ như công tử nhà giàu, lại nói năng phải lẽ, liền khuyên Tần Tiểu Mãn: “Ca nhi à, cứ nghe lời tướng công mà mua trâu trưởng thành đi, sắp đến vụ xuân rồi, mua về là dùng được ngay.”
“Tốt thì tốt, nhưng đắt quá.” Tần Tiểu Mãn nói thẳng: “Tám lạng ta mua.”
“Sao được!” Người bán trố mắt: “Cả chợ này không có con nào giá đó đâu.”
“Ông bán, không phải giá đó, ta mua thật, ông bán thật lòng đi.”
“Không được, không được, dù có thật lòng cũng không thể cho không được.”
Thấy Tần Tiểu Mãn và người bán cãi nhau chí chóe, sắp to tiếng đến nơi, Đỗ Hành định ra khuyên can thì bị Tần Tiểu Mãn kéo lại.
“Ông phải bớt chút chứ.”
“Ca nhi, cậu cũng phải trả giá cho hợp lý chứ, không thể chỉ có lợi cho mình cậu.”
Nghe hai người cãi nhau một hồi rồi im bặt, Tần Tiểu Mãn quay lại nói với hắn: “Mười lạng thì sao, người bán nói thấp hơn không được nữa rồi.”
Đỗ Hành lắc đầu cười, may mà hôm nay mang đúng người đi cùng, không thì bị “chặt chém” rồi. Hắn sảng khoái móc tiền ra trả.
Hai người dắt trâu ra khỏi chợ.
Tần Tiểu Mãn nắm chặt dây thừng, cứ ngoái lại nhìn con trâu đang đi theo sau, cậu vẫn không dám tin Đỗ Hành thật sự mua trâu cho mình.
Lại còn là một con trâu khỏe mạnh.
Trong lòng cậu không phải gợn sóng lăn tăn nữa, mà như nước sôi sùng sục.
Đi phía trước, Đỗ Hành lại đưa Tần Tiểu Mãn, tâm trí đang đặt hết lên con trâu, đến hiệu vải đặt may hai bộ quần áo mới.
Đáng lẽ đám cưới phải mặc hỉ phục, nhưng Tần Tiểu Mãn thấy hỉ phục chỉ mặc được một lần, sau này không có dịp mặc nữa.
Với nhà nông thì hơi xa xỉ, chi bằng may hai bộ quần áo màu sắc tươi tắn, chất liệu tốt một chút theo đúng kích cỡ hai người. Vừa mặc được trong đám cưới, sau này ra ngoài làm việc cũng có đồ tử tế mà mặc.
Đỗ Hành nghĩ vậy cũng tiết kiệm hơn, quan trọng là ý Tần Tiểu Mãn, nên hắn đồng ý.
Trong sổ, Đỗ Hành còn định mua thêm chăn gối ga giường mới và đồ gia dụng, nhưng bị Tần Tiểu Mãn gạt đi.
Sắp sang xuân rồi, trong nhà chăn ga gối đệm đầy đủ, không cần mua thêm đồ màu đỏ làm gì, mùa hè ngủ đồ đỏ càng nóng.
Đồ gia dụng trong nhà cũng có, lại còn là đồ tốt cha mẹ cậu đặt làm lúc cưới nhau, dùng bền chưa cũ, mua đồ mới ở thành lại đắt, gỗ chưa chắc đã tốt.
Đỗ Hành cũng không phải người hoang phí, đồ sẵn dùng được thì không cần mua thêm, bèn bảo lấy tiền mua đồ gia dụng đó đặt làm xe bò, dù sao cũng đã có trâu rồi.
Ban đầu định về làng tìm thợ mộc làm xe bò, giá sẽ rẻ hơn, lại dùng được gỗ nhà mình, chỉ mất tiền công thôi.
Nhưng khi đi ngang qua xưởng mộc trong thành, thấy có xe bò bán sẵn, hai người hơi động lòng, cuối cùng quyết định mua luôn cho tiện.
Tính toán chi li, chuyến này Đỗ Hành tiêu hết chưa đến mười bốn lạng bạc.
Đắt nhất là trâu và xe bò, xe bò thì Đỗ Hành muốn loại chắc chắn, chở đồ được nhiều, lại phải bền.
Xe hỏng giữa đường thì phiền phức lắm, nên xe bò cũng mất hai lạng bạc.
Còn Tần Tiểu Mãn thì đã đặt mua vài con gà vịt, đặt cá ở chợ gần sông, đến ngày cưới ra lấy là được.
Nhà nông làm đám cưới có sáu bảy món mặn là đã rất thịnh soạn, thêm chút thịt lợn nữa là đủ.
Lại thêm tay nghề Đỗ Hành khéo, không cần thuê đầu bếp, hắn tự nấu là được.
Hai người tính toán kỹ lưỡng, vừa tiết kiệm lại vừa đủ đầy.
Chợ Đông rồi Chợ Tây, mua sắm xong xuôi, ra khỏi thành về nhà lúc trời đã chiều.
Tần Tiểu Mãn ngồi phía trước xe kéo, tay cầm roi hối trâu, một tay nắm dây cương, phía sau còn có chàng tướng công tuấn tú ngồi, trong lòng khoái trá vô cùng.
Trâu đi chậm cũng mặc kệ, cậu chẳng nỡ dùng roi quất.
Thấy trên đường người ta cứ quay đầu nhìn mình với Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn thấy oai phong lắm.
Về đến làng, Tần Tiểu Mãn hô to bảo trâu đi chậm lại.
Dù cậu không làm ầm ĩ, dân làng thấy cảnh tượng này cũng đã tò mò dòm ngó, từ xa đã gọi với: “Mãn nhi, nhị thúc cho mượn trâu à?”
Tần Tiểu Mãn nhìn về phía dân làng, thoáng thấy mẹ Triệu Kỷ, cậu vỗ lưng trâu, nói to: “Sao lại thế được, đây là tướng công ta mua cho ta đó!”
“Ai?”
Tần Tiểu Mãn không ngại nói lại lần nữa, giọng càng to hơn: “Tướng công của ta!”
Thấy Tần Tiểu Mãn suýt đứng dậy khỏi xe bò để nói chuyện với dân làng, Đỗ Hành đỏ mặt, kéo vạt áo cậu.
“Làm gì thế, chuyện tốt như vậy sao lại giấu, phải cho cả làng biết tướng công ta là nhất chứ.”
Đỗ Hành bất lực, nhưng thấy Tần Tiểu Mãn suốt ngày cười toe toét, hắn cũng đành chịu.
Bao năm chẳng ai quan tâm, giờ cho cậu khoe khoang một phen cũng chẳng sao.
Dù sao cũng vẫn còn tâm tính trẻ con.
Tần Tiểu Mãn lại nói với bà con trong làng: “Mùng bảy tháng sau nhà ta làm tiệc rượu, bác Trương rảnh thì đến uống rượu nhé.”
“Được rồi, được rồi!”
Nghe có tiệc rượu, dân làng ai nấy đều hào hứng, trong làng không như trong thành náo nhiệt, nay hội đèn lồng mai hội thơ, có dịp tụ tập đông đủ nhất là ăn cỗ.
Đường về nhà chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ, nhưng Tần Tiểu Mãn đánh xe bò mất cả nửa tiếng.
Vừa đi vừa la hét.
“A, trâu mới mua, xe bò cũng mới sắm.”
“Tướng công mua cho ta đó, sính lễ đấy.”
“Đúng rồi, người đọc sách, lễ nghi chu toàn.”
“Mùng bảy tháng sau làm tiệc, ngày tốt, nhị thúc ta xem cho đấy.”
“Đắt lắm, mười lạng bạc cơ.”
“Hắn chịu chi thật…”
Chỉ một buổi chiều, cả làng đã đồn ầm lên, nhà Tần Tiểu Mãn mua trâu mới, là Đỗ Hành mua làm sính lễ cho cậu, hai người sẽ làm tiệc rượu vào mùng bảy tháng sau.
Ai nấy đều bàn tán xôn xao.
“Thằng đó không phải ăn mày sao, lấy đâu ra tiền mua trâu, nghe nó khoác lác, chắc là tự bỏ tiền ra giữ thể diện thôi. Phùng má giả làm người mập, ca nhi phá gia chi tử, may mà hồi đó không cho nó ở rể.”
Mẹ Triệu Kỷ nghe tin Tần Tiểu Mãn dắt trâu về nhà vênh váo, bèn nói móc với mấy bà trong làng: “Kỷ nhà ta không thèm nó, chắc nghe Kỷ nhà ta mười hai tháng sau cưới vợ, cố tình làm trước mấy hôm cho người ta tức đấy mà.”
Bà kia không giấu nổi vẻ ghen tị: “Dù sao hôm nay thấy con trâu mới mua là thật, nếu thật sự bỏ tiền ra chỉ để sĩ diện, trước đây mà lấy Kỷ nhà bà thì giờ con trâu đó là của nhà bà rồi.”
“Ai thèm! Con dâu ta giờ đảm đang lắm, vừa xinh xắn lại còn mắn đẻ.”
Bà kia cười gượng, nhà nào chẳng thèm trâu, mấy lời này chỉ là nói cho vui, cũng không tiện vả mặt mẹ Triệu Kỷ.
Cả làng xôn xao bàn tán, Tần Hùng nghe tin, cứ tưởng là tin vịt, bèn sang nhà Tần Tiểu Mãn xem sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Dân làng: Tiểu Mãn về rồi à?
Thánh giao tiếp · Mãn: Sao các người biết tướng công ta mua trâu làm sính lễ cho ta?
Hôm nay đúng ngày mười bốn, mai là rằm tháng Giêng, qua rằm thì coi như tết nhất đã qua, cũng có nghĩa là mọi người nên trở lại làm việc, nên hôm nay người lên thành khá đông.
Sáng sớm, Tần Tiểu Mãn chuẩn bị xong xuôi, hai người ra đầu làng đón xe bò lên huyện.
Trên xe đã có vài người, đều là dân các làng ven đường cái quan, đàn ông ngồi một bên, phụ nữ và ca nhi tự động ngồi bên kia.
Lúc hai người lên xe, vừa hay mỗi bên còn một chỗ trống, mỗi người ngồi một bên.
Đỗ Hành vừa lên xe đã lấy từ trong tay áo ra một cuốn sổ nhỏ được khâu chỉn chu, là hắn tự tay làm, vừa vặn bằng bàn tay, có thể mang theo bên người.
Hắn lật xem lại những món đồ cần mua, sợ bỏ sót thứ gì.
“Chàng trai kia là ai vậy? Sao trước giờ chưa thấy, đẹp trai quá.”
“Trông như thư sinh ấy nhỉ, cực khổ vậy mà trên xe bò cũng còn đọc sách.”
Tần Tiểu Mãn chỉnh lại khăn quàng cổ, nghe hai cô gái bên cạnh xì xào bàn tán, mắt cứ liếc qua Đỗ Hành ở bên kia.
Tuy cậu không nghe rõ hai người nói gì, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn người đối diện, cũng đủ hiểu, chàng trai như khổng tước lạc vào bầy gà, làm sao tránh khỏi bị người ta ghen tị.
Tần Tiểu Mãn xị mặt, đột nhiên đứng dậy, làm hai cô gái giật mình.
“Nhích qua chút, ta muốn ngồi đây.”
Đỗ Hành đang cầm sách, bất chợt người ngồi đối diện đã kè sát bên cạnh, hắn đành phải nhích vào trong.
“Làm gì đấy!”
Người đàn ông ngồi cạnh bị xô, bực bội quát.
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn lại, chưa kịp mở miệng thì người đàn ông kia thấy là cậu liền im bặt.
“Ta xem huynh xem cái gì.”
Tần Tiểu Mãn lại cười tít mắt, tựa sát vào Đỗ Hành.
Đỗ Hành không hiểu chuyện gì, cứ tưởng cậu lại giở trò, bèn đưa cuốn sổ cho cậu xem cùng.
Tần Tiểu Mãn nào có tâm trí xem sổ sách, cậu nghiêng đầu nhìn cuốn sổ trên tay Đỗ Hành, nhưng ánh mắt lại khiêu khích nhìn sang bên kia.
Thấy rõ chàng trai đã có chủ, mấy cô gái bên kia bĩu môi, như thấy hoa tươi cắm bãi phân trâu, tự động xị mặt.
Huyện thành vẫn còn không khí tết, giấy đỏ trên cửa sổ vẫn còn mới tinh, đèn lồng xung quanh cũng chưa được tháo xuống.
Nghe nói rằm có hội đèn lồng, bên sông còn có nhà buôn lớn bao thuyền bắn pháo hoa, náo nhiệt và đẹp mắt lắm.
Nhưng những người nhà quê như họ chắc không có dịp xem.
“Huynh thật sự muốn mua trâu làm sính lễ cho ta à?”
Qua cổng thành, Tần Tiểu Mãn vẫn không dám tin, hỏi lại lần nữa.
Trước khi lên huyện, Đỗ Hành có nói muốn mua sính lễ cho cậu, tuy chưa nói rõ là gì, nhưng cậu vẫn vui đến mức mất ngủ cả đêm, cứ giục hắn lên thành chọn lựa.
Lúc nãy trên xe bò, cậu ngồi cạnh hắn, thấy thứ đầu tiên ghi trong cuốn sổ là “trâu”.
Cậu tuy chữ nghĩa không nhiều, nhưng mấy chữ đơn giản này vẫn nhận ra, nhất thời không thể tin nổi.
Trâu, bò, lừa, là những gia súc quan trọng đối với nhà nông, trong đó trâu là quý giá nhất, cả làng đếm trên đầu ngón tay cũng được.
Con trâu nhà nhị thúc là mua từ lúc còn là nghé, giá rẻ hơn trâu trưởng thành nhiều, nhưng nuôi lớn cũng tốn kém không ít, tác dụng của nó thì ai cũng rõ.
Chở đồ tiện lợi, đi đâu cũng đỡ phải đi bộ, đến mùa còn có thể cày ruộng, Tần Tiểu Mãn ao ước có một con trâu đã lâu.
Nhưng giá nó không hề rẻ, mười mấy lạng bạc là ít, tuy biết tác dụng của nó lớn, nhưng người thường ai nỡ bỏ ra số tiền lớn như vậy.
Thà dành tiền cưới vợ còn hơn.
Ai được người ta mua trâu cho mình, niềm vui ấy ai cũng hiểu.
Vì thế biết được ý định của Đỗ Hành, cậu mới phải hỏi đi hỏi lại cho chắc chắn.
“Ừ, ta không lừa đệ đâu.”
“Huynh biết giá một con trâu là bao nhiêu không? Ngay cả nghé con cũng phải sáu bảy lạng, trâu trưởng thành còn đắt hơn.”
“Tiền mua trâu thì đủ, chỉ lo chọn thôi.”
Tần Tiểu Mãn vẫn chưa yên tâm, theo Đỗ Hành đến chợ gia súc.
Ở chợ, họ chỉ thấy khoảng mười con trâu, già trẻ lớn bé đủ cả.
Đỗ Hành không quan tâm đến trâu già và nghé con, bảo người bán dẫn đi xem trâu trưởng thành.
Vừa hỏi giá đã mười hai lạng bạc, Tần Tiểu Mãn nghe mà hốt hoảng, kéo Đỗ Hành nói thôi đừng mua, thấy Đỗ Hành nhất quyết muốn mua, cậu bèn nói mua nghé con về nuôi cũng được.
“Nghé con cũng sáu bảy lạng một con, nuôi lớn tốn thời gian, cỏ khô thì thôi, mà quan trọng là vụ xuân này không dùng được.”
“Phải đấy, phải đấy.” Người bán thấy Đỗ Hành có vẻ như công tử nhà giàu, lại nói năng phải lẽ, liền khuyên Tần Tiểu Mãn: “Ca nhi à, cứ nghe lời tướng công mà mua trâu trưởng thành đi, sắp đến vụ xuân rồi, mua về là dùng được ngay.”
“Tốt thì tốt, nhưng đắt quá.” Tần Tiểu Mãn nói thẳng: “Tám lạng ta mua.”
“Sao được!” Người bán trố mắt: “Cả chợ này không có con nào giá đó đâu.”
“Ông bán, không phải giá đó, ta mua thật, ông bán thật lòng đi.”
“Không được, không được, dù có thật lòng cũng không thể cho không được.”
Thấy Tần Tiểu Mãn và người bán cãi nhau chí chóe, sắp to tiếng đến nơi, Đỗ Hành định ra khuyên can thì bị Tần Tiểu Mãn kéo lại.
“Ông phải bớt chút chứ.”
“Ca nhi, cậu cũng phải trả giá cho hợp lý chứ, không thể chỉ có lợi cho mình cậu.”
Nghe hai người cãi nhau một hồi rồi im bặt, Tần Tiểu Mãn quay lại nói với hắn: “Mười lạng thì sao, người bán nói thấp hơn không được nữa rồi.”
Đỗ Hành lắc đầu cười, may mà hôm nay mang đúng người đi cùng, không thì bị “chặt chém” rồi. Hắn sảng khoái móc tiền ra trả.
Hai người dắt trâu ra khỏi chợ.
Tần Tiểu Mãn nắm chặt dây thừng, cứ ngoái lại nhìn con trâu đang đi theo sau, cậu vẫn không dám tin Đỗ Hành thật sự mua trâu cho mình.
Lại còn là một con trâu khỏe mạnh.
Trong lòng cậu không phải gợn sóng lăn tăn nữa, mà như nước sôi sùng sục.
Đi phía trước, Đỗ Hành lại đưa Tần Tiểu Mãn, tâm trí đang đặt hết lên con trâu, đến hiệu vải đặt may hai bộ quần áo mới.
Đáng lẽ đám cưới phải mặc hỉ phục, nhưng Tần Tiểu Mãn thấy hỉ phục chỉ mặc được một lần, sau này không có dịp mặc nữa.
Với nhà nông thì hơi xa xỉ, chi bằng may hai bộ quần áo màu sắc tươi tắn, chất liệu tốt một chút theo đúng kích cỡ hai người. Vừa mặc được trong đám cưới, sau này ra ngoài làm việc cũng có đồ tử tế mà mặc.
Đỗ Hành nghĩ vậy cũng tiết kiệm hơn, quan trọng là ý Tần Tiểu Mãn, nên hắn đồng ý.
Trong sổ, Đỗ Hành còn định mua thêm chăn gối ga giường mới và đồ gia dụng, nhưng bị Tần Tiểu Mãn gạt đi.
Sắp sang xuân rồi, trong nhà chăn ga gối đệm đầy đủ, không cần mua thêm đồ màu đỏ làm gì, mùa hè ngủ đồ đỏ càng nóng.
Đồ gia dụng trong nhà cũng có, lại còn là đồ tốt cha mẹ cậu đặt làm lúc cưới nhau, dùng bền chưa cũ, mua đồ mới ở thành lại đắt, gỗ chưa chắc đã tốt.
Đỗ Hành cũng không phải người hoang phí, đồ sẵn dùng được thì không cần mua thêm, bèn bảo lấy tiền mua đồ gia dụng đó đặt làm xe bò, dù sao cũng đã có trâu rồi.
Ban đầu định về làng tìm thợ mộc làm xe bò, giá sẽ rẻ hơn, lại dùng được gỗ nhà mình, chỉ mất tiền công thôi.
Nhưng khi đi ngang qua xưởng mộc trong thành, thấy có xe bò bán sẵn, hai người hơi động lòng, cuối cùng quyết định mua luôn cho tiện.
Tính toán chi li, chuyến này Đỗ Hành tiêu hết chưa đến mười bốn lạng bạc.
Đắt nhất là trâu và xe bò, xe bò thì Đỗ Hành muốn loại chắc chắn, chở đồ được nhiều, lại phải bền.
Xe hỏng giữa đường thì phiền phức lắm, nên xe bò cũng mất hai lạng bạc.
Còn Tần Tiểu Mãn thì đã đặt mua vài con gà vịt, đặt cá ở chợ gần sông, đến ngày cưới ra lấy là được.
Nhà nông làm đám cưới có sáu bảy món mặn là đã rất thịnh soạn, thêm chút thịt lợn nữa là đủ.
Lại thêm tay nghề Đỗ Hành khéo, không cần thuê đầu bếp, hắn tự nấu là được.
Hai người tính toán kỹ lưỡng, vừa tiết kiệm lại vừa đủ đầy.
Chợ Đông rồi Chợ Tây, mua sắm xong xuôi, ra khỏi thành về nhà lúc trời đã chiều.
Tần Tiểu Mãn ngồi phía trước xe kéo, tay cầm roi hối trâu, một tay nắm dây cương, phía sau còn có chàng tướng công tuấn tú ngồi, trong lòng khoái trá vô cùng.
Trâu đi chậm cũng mặc kệ, cậu chẳng nỡ dùng roi quất.
Thấy trên đường người ta cứ quay đầu nhìn mình với Đỗ Hành, Tần Tiểu Mãn thấy oai phong lắm.
Về đến làng, Tần Tiểu Mãn hô to bảo trâu đi chậm lại.
Dù cậu không làm ầm ĩ, dân làng thấy cảnh tượng này cũng đã tò mò dòm ngó, từ xa đã gọi với: “Mãn nhi, nhị thúc cho mượn trâu à?”
Tần Tiểu Mãn nhìn về phía dân làng, thoáng thấy mẹ Triệu Kỷ, cậu vỗ lưng trâu, nói to: “Sao lại thế được, đây là tướng công ta mua cho ta đó!”
“Ai?”
Tần Tiểu Mãn không ngại nói lại lần nữa, giọng càng to hơn: “Tướng công của ta!”
Thấy Tần Tiểu Mãn suýt đứng dậy khỏi xe bò để nói chuyện với dân làng, Đỗ Hành đỏ mặt, kéo vạt áo cậu.
“Làm gì thế, chuyện tốt như vậy sao lại giấu, phải cho cả làng biết tướng công ta là nhất chứ.”
Đỗ Hành bất lực, nhưng thấy Tần Tiểu Mãn suốt ngày cười toe toét, hắn cũng đành chịu.
Bao năm chẳng ai quan tâm, giờ cho cậu khoe khoang một phen cũng chẳng sao.
Dù sao cũng vẫn còn tâm tính trẻ con.
Tần Tiểu Mãn lại nói với bà con trong làng: “Mùng bảy tháng sau nhà ta làm tiệc rượu, bác Trương rảnh thì đến uống rượu nhé.”
“Được rồi, được rồi!”
Nghe có tiệc rượu, dân làng ai nấy đều hào hứng, trong làng không như trong thành náo nhiệt, nay hội đèn lồng mai hội thơ, có dịp tụ tập đông đủ nhất là ăn cỗ.
Đường về nhà chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ, nhưng Tần Tiểu Mãn đánh xe bò mất cả nửa tiếng.
Vừa đi vừa la hét.
“A, trâu mới mua, xe bò cũng mới sắm.”
“Tướng công mua cho ta đó, sính lễ đấy.”
“Đúng rồi, người đọc sách, lễ nghi chu toàn.”
“Mùng bảy tháng sau làm tiệc, ngày tốt, nhị thúc ta xem cho đấy.”
“Đắt lắm, mười lạng bạc cơ.”
“Hắn chịu chi thật…”
Chỉ một buổi chiều, cả làng đã đồn ầm lên, nhà Tần Tiểu Mãn mua trâu mới, là Đỗ Hành mua làm sính lễ cho cậu, hai người sẽ làm tiệc rượu vào mùng bảy tháng sau.
Ai nấy đều bàn tán xôn xao.
“Thằng đó không phải ăn mày sao, lấy đâu ra tiền mua trâu, nghe nó khoác lác, chắc là tự bỏ tiền ra giữ thể diện thôi. Phùng má giả làm người mập, ca nhi phá gia chi tử, may mà hồi đó không cho nó ở rể.”
Mẹ Triệu Kỷ nghe tin Tần Tiểu Mãn dắt trâu về nhà vênh váo, bèn nói móc với mấy bà trong làng: “Kỷ nhà ta không thèm nó, chắc nghe Kỷ nhà ta mười hai tháng sau cưới vợ, cố tình làm trước mấy hôm cho người ta tức đấy mà.”
Bà kia không giấu nổi vẻ ghen tị: “Dù sao hôm nay thấy con trâu mới mua là thật, nếu thật sự bỏ tiền ra chỉ để sĩ diện, trước đây mà lấy Kỷ nhà bà thì giờ con trâu đó là của nhà bà rồi.”
“Ai thèm! Con dâu ta giờ đảm đang lắm, vừa xinh xắn lại còn mắn đẻ.”
Bà kia cười gượng, nhà nào chẳng thèm trâu, mấy lời này chỉ là nói cho vui, cũng không tiện vả mặt mẹ Triệu Kỷ.
Cả làng xôn xao bàn tán, Tần Hùng nghe tin, cứ tưởng là tin vịt, bèn sang nhà Tần Tiểu Mãn xem sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Dân làng: Tiểu Mãn về rồi à?
Thánh giao tiếp · Mãn: Sao các người biết tướng công ta mua trâu làm sính lễ cho ta?