Phù Lam
Chương 40-1
Hình thức khoa học của cai nghiện, đại khái giống nhau.
Ngoài ra, trên thế giới này, vẫn tồn tại sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như, dân tộc Di ở Vân nam có một loại nghi thức cai nghiện, lấy văn hóa và tôn nghiêm, đạo đức và tình thân ràng buộc để chiến thắng ma túy, hơn nữa tỷ lệ thành công có thể đạt sáu phần mười.
Đây là sự mạnh mẽ của tín ngưỡng.
Tính tình trước đây của Lam Diễm, đi một bước là một bước. Khỏi phải nói tín ngưỡng, ngay cả ý nghĩ "sống sót" hắn cũng không kiên định.
Loại tự tưởng lười nhác này, di truyền từ mẹ của hắn.
Mẹ của hắn, từ khi hắn bắt đầu nhớ được, thì cả ngày luôn cười vui vẻ, không quan tâm đến chuyện thế gian. Có mấy người hâm mộ bà, có mấy người căm ghét bà. Ở phần lớn thời điểm, bà là người tài hoa. Trải qua cuộc sống vô vùng tự do, thỉnh thoảng sẽ bộc lộ ra ý kiến kinh hãi thế gian.
Bà rất tốt với Lam Diễm. Không phải như người mẹ thường thân thiết chăm sóc, mà là lấy thân phận một người bạn sinh sống với Lam Diễm.
Sự trưởng thành của Lam Diễm, ảnh hưởng rất lớn từ bà.
Bà không coi trọng tiền tài, chỉ cần vui vẻ là được rồi. Thế là Lam Diễm cũng coi danh lợi là mây bay.
Bà sẽ không nấu cơm, nhưng là một người sành ăn. Thế là Lam Diễm chín tuổi bắt đầu chưởng quản nhà bếp.
Bà nói con trai chơi ghita, có thể tán gái, có thể làm xiếc, thế là Lam Diễm tự học thành tài.
Có điều, bà một đời phóng khoáng, cô đơn không được thấy tình yêu.
Lam Diễm đã từng âm thầm thề, về phương diện này, hắn nhất định không muốn giống như bà. Bởi vậy, hắn không qua lại quá nhiều với bất kỳ cô gái nào.
Mãi đến khi Doãn Tiểu Đao xuất hiện.
Lam Diễm nhớ, mẹ của hắn từng nói, chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chính là người yêu mình chính là người mình yêu, giúp đỡ nhau lúc khó khăn.
Mẹ của hắn và cha của hắn, chính là như vậy cùng nhau đi từ đầu đến lúc xuống mộ.
Không lĩnh hội qua, liền không biết cái gì gọi là người yêu mình chính là người mình yêu. Một khi sinh tâm, mới hiểu được mức độ của niềm tin vào nghị lực, thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả được sức mạnh đó.
Lam Diễm định cho mình một mục tiêu.
Mục tiêu này chính là "yêu thích" của Doãn Tiểu Đao.
Vì lẽ đó, hắn muốn cai nghiện. Vì thế kéo dài thời gian cùng với cô. Nhiều một giây, thì lại mất đi một giây tiếc nuối.
---
Tác dụng của thảo dược cùng châm cứu, khiến thời gian đỉnh điểm của Lam Diễm rút ngắn không ít.
Hơn năm giờ sáng ngày thứ tư, bệnh tình của hắn thoáng hòa dịu.
Doãn Tiểu Đao mấy ngày liên tiếp căn bản không thể nào ngủ được, mệt mỏi thì ngủ gật. Hơn nữa, cô vẫn luôn vẫn duy trì tình trạng ngủ nông.
Trước đó Lam Diễm ngất đi trong đau đớn. Khi tỉnh lại, hắn thấp giọng rên một tiếng: "Nước..."
Doãn Tiểu Đao tỉnh lại ngay lập tức. Cô chăm chú nhìn hắn, phán đoán hắn có phải là đang ám chiêu dở trò.
Lam Diễm ho, vô lực đến đầu cũng không cử động được: "Nước..."
Doãn Tiểu Đao đi về phía hắn, đứng trước mặt hắn.
Hắn khép hờ mắt, uể oải. Quần áo ướt đẫm, giống như có thể vắt ra nước.
Cô thăm dò hỏi: "Muốn uống nước sao?"
"Ừ..." Lam Diễm muốn nói nhiều hơn, nhưng có lòng mà không đủ lực.
Hắn quá mệt mỏi. Ba ngày nay đã hành hạ hắn đến sức cùng lực kiệt.
Hắn tốn sức mở mắt ra, trong tầm mắt Doãn Tiểu Đao vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như vậy, nhưng lộ ra sự mệt mỏi nhàn nhạt.
Hắn muốn gọi cô, nhưng mở miệng không ra tiếng, chỉ có đôi môi giật giật.
Doãn Tiểu Đao chú ý đến, hỏi: "Anh muốn nói gì à?"
Trong lòng Lam Diễm niệm câu: Đao thị vệ.
"Tôi đi rót nước cho anh." Doãn Tiểu Đao không xác định được tình trạng hiện tại của hắn là như thế nào, cũng không nói nhiều với hắn, xoay người đến phòng bếp.
Sau khi cô về phòng, đặt cốc nước ở một bên: "Có muốn ngồi dậy không?"
Lam Diễm vẫn giữ tư thế lúc tỉnh lại, khẽ gật đầu.
Doãn Tiểu Đao tiến đến dìu hắn.
Hắn không có sức lực, dựa cả cô để ngồi dậy.
Cô đưa ống hút đến miệng hắn.
Hắn uống từ từ.
Doãn Tiểu Đao cẩn thận đánh giá hắn. Khuôn mặt hắn tiều tụy, không thấy sự tàn ác. Cô định yên lặng nhìn sự thay đổi.
Sắc trời không rõ, bốn bề yên tĩnh.
Trong phòng hai người cũng không nói chuyện, chỉ nghe tiếng uống nước.
Lam Diễm uống rất chậm. Uống xong một cốc nước này, cổ họng hắn vẫn còn rất khô, giống như hỏa thiêu. Hắn run rẩy nói: "Nước..."
"Còn muốn sao?"
Hắn gật đầu nhẹ.
"Được."
Lam Diễm uống xong ba chén nước, lần thứ hai nằm xuống.
Mức độ phản ứng cai nghiện giảm bớt, có điều bệnh trạng vẫn còn. Đây là biểu hiện của người nghiện liên tục ỷ lại vào ma túy.
Cai nghiện là một quá trình có hệ thống. Nói như vậy, cai nghiện cấp tính của ma túy sẽ biến mất sau mười đến mười năm ngày phản ứng. Sau đó, lại tiến vào một thời kỳ kéo dài mấy tháng. Từ đó về sau, là hồi phục sinh lý và đề kháng phục hút.
Lam Diễm nằm một lúc lâu, không nhúc nhích.
Doãn Tiểu Đao điều chỉnh độ sáng xuống, sau đó ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Lần thứ hai Lam Diễm lên tiếng, là vì quần của hắn ướt.
Ẩm ướt, không thoải mái, hắn nhẹ thở dài.
Doãn Tiểu Đao đối với sự mất khống chế của hắn, tập mãi thành quen, ráp trải giường cô đã giặt mấy lần rồi.
Cô lấy ráp giường đã phơi khô, đỡ Lam Diễm dậy, đặt vào ngồi trên cái ghế bên cạnh. Sau đó nhanh chóng thay ráp trải giường.
Cô thấy quần áo của hắn cũng bẩn rồi, liền cởi dây thừng dưới nửa người hắn, sau đó kéo quần hắn một cái.
Lúc này, Lam Diễm cử động.
Là bị dọa sợ.
"Cô...làm gì..." Giọng nói của hắn uể oải.
Doãn Tiểu Đao trả lời đến rất vô tư: "Thay quần cho anh."
Ngoài ra, trên thế giới này, vẫn tồn tại sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Ví dụ như, dân tộc Di ở Vân nam có một loại nghi thức cai nghiện, lấy văn hóa và tôn nghiêm, đạo đức và tình thân ràng buộc để chiến thắng ma túy, hơn nữa tỷ lệ thành công có thể đạt sáu phần mười.
Đây là sự mạnh mẽ của tín ngưỡng.
Tính tình trước đây của Lam Diễm, đi một bước là một bước. Khỏi phải nói tín ngưỡng, ngay cả ý nghĩ "sống sót" hắn cũng không kiên định.
Loại tự tưởng lười nhác này, di truyền từ mẹ của hắn.
Mẹ của hắn, từ khi hắn bắt đầu nhớ được, thì cả ngày luôn cười vui vẻ, không quan tâm đến chuyện thế gian. Có mấy người hâm mộ bà, có mấy người căm ghét bà. Ở phần lớn thời điểm, bà là người tài hoa. Trải qua cuộc sống vô vùng tự do, thỉnh thoảng sẽ bộc lộ ra ý kiến kinh hãi thế gian.
Bà rất tốt với Lam Diễm. Không phải như người mẹ thường thân thiết chăm sóc, mà là lấy thân phận một người bạn sinh sống với Lam Diễm.
Sự trưởng thành của Lam Diễm, ảnh hưởng rất lớn từ bà.
Bà không coi trọng tiền tài, chỉ cần vui vẻ là được rồi. Thế là Lam Diễm cũng coi danh lợi là mây bay.
Bà sẽ không nấu cơm, nhưng là một người sành ăn. Thế là Lam Diễm chín tuổi bắt đầu chưởng quản nhà bếp.
Bà nói con trai chơi ghita, có thể tán gái, có thể làm xiếc, thế là Lam Diễm tự học thành tài.
Có điều, bà một đời phóng khoáng, cô đơn không được thấy tình yêu.
Lam Diễm đã từng âm thầm thề, về phương diện này, hắn nhất định không muốn giống như bà. Bởi vậy, hắn không qua lại quá nhiều với bất kỳ cô gái nào.
Mãi đến khi Doãn Tiểu Đao xuất hiện.
Lam Diễm nhớ, mẹ của hắn từng nói, chuyện hạnh phúc nhất trên đời, chính là người yêu mình chính là người mình yêu, giúp đỡ nhau lúc khó khăn.
Mẹ của hắn và cha của hắn, chính là như vậy cùng nhau đi từ đầu đến lúc xuống mộ.
Không lĩnh hội qua, liền không biết cái gì gọi là người yêu mình chính là người mình yêu. Một khi sinh tâm, mới hiểu được mức độ của niềm tin vào nghị lực, thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả được sức mạnh đó.
Lam Diễm định cho mình một mục tiêu.
Mục tiêu này chính là "yêu thích" của Doãn Tiểu Đao.
Vì lẽ đó, hắn muốn cai nghiện. Vì thế kéo dài thời gian cùng với cô. Nhiều một giây, thì lại mất đi một giây tiếc nuối.
---
Tác dụng của thảo dược cùng châm cứu, khiến thời gian đỉnh điểm của Lam Diễm rút ngắn không ít.
Hơn năm giờ sáng ngày thứ tư, bệnh tình của hắn thoáng hòa dịu.
Doãn Tiểu Đao mấy ngày liên tiếp căn bản không thể nào ngủ được, mệt mỏi thì ngủ gật. Hơn nữa, cô vẫn luôn vẫn duy trì tình trạng ngủ nông.
Trước đó Lam Diễm ngất đi trong đau đớn. Khi tỉnh lại, hắn thấp giọng rên một tiếng: "Nước..."
Doãn Tiểu Đao tỉnh lại ngay lập tức. Cô chăm chú nhìn hắn, phán đoán hắn có phải là đang ám chiêu dở trò.
Lam Diễm ho, vô lực đến đầu cũng không cử động được: "Nước..."
Doãn Tiểu Đao đi về phía hắn, đứng trước mặt hắn.
Hắn khép hờ mắt, uể oải. Quần áo ướt đẫm, giống như có thể vắt ra nước.
Cô thăm dò hỏi: "Muốn uống nước sao?"
"Ừ..." Lam Diễm muốn nói nhiều hơn, nhưng có lòng mà không đủ lực.
Hắn quá mệt mỏi. Ba ngày nay đã hành hạ hắn đến sức cùng lực kiệt.
Hắn tốn sức mở mắt ra, trong tầm mắt Doãn Tiểu Đao vẫn là vẻ mặt không biểu cảm như vậy, nhưng lộ ra sự mệt mỏi nhàn nhạt.
Hắn muốn gọi cô, nhưng mở miệng không ra tiếng, chỉ có đôi môi giật giật.
Doãn Tiểu Đao chú ý đến, hỏi: "Anh muốn nói gì à?"
Trong lòng Lam Diễm niệm câu: Đao thị vệ.
"Tôi đi rót nước cho anh." Doãn Tiểu Đao không xác định được tình trạng hiện tại của hắn là như thế nào, cũng không nói nhiều với hắn, xoay người đến phòng bếp.
Sau khi cô về phòng, đặt cốc nước ở một bên: "Có muốn ngồi dậy không?"
Lam Diễm vẫn giữ tư thế lúc tỉnh lại, khẽ gật đầu.
Doãn Tiểu Đao tiến đến dìu hắn.
Hắn không có sức lực, dựa cả cô để ngồi dậy.
Cô đưa ống hút đến miệng hắn.
Hắn uống từ từ.
Doãn Tiểu Đao cẩn thận đánh giá hắn. Khuôn mặt hắn tiều tụy, không thấy sự tàn ác. Cô định yên lặng nhìn sự thay đổi.
Sắc trời không rõ, bốn bề yên tĩnh.
Trong phòng hai người cũng không nói chuyện, chỉ nghe tiếng uống nước.
Lam Diễm uống rất chậm. Uống xong một cốc nước này, cổ họng hắn vẫn còn rất khô, giống như hỏa thiêu. Hắn run rẩy nói: "Nước..."
"Còn muốn sao?"
Hắn gật đầu nhẹ.
"Được."
Lam Diễm uống xong ba chén nước, lần thứ hai nằm xuống.
Mức độ phản ứng cai nghiện giảm bớt, có điều bệnh trạng vẫn còn. Đây là biểu hiện của người nghiện liên tục ỷ lại vào ma túy.
Cai nghiện là một quá trình có hệ thống. Nói như vậy, cai nghiện cấp tính của ma túy sẽ biến mất sau mười đến mười năm ngày phản ứng. Sau đó, lại tiến vào một thời kỳ kéo dài mấy tháng. Từ đó về sau, là hồi phục sinh lý và đề kháng phục hút.
Lam Diễm nằm một lúc lâu, không nhúc nhích.
Doãn Tiểu Đao điều chỉnh độ sáng xuống, sau đó ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Lần thứ hai Lam Diễm lên tiếng, là vì quần của hắn ướt.
Ẩm ướt, không thoải mái, hắn nhẹ thở dài.
Doãn Tiểu Đao đối với sự mất khống chế của hắn, tập mãi thành quen, ráp trải giường cô đã giặt mấy lần rồi.
Cô lấy ráp giường đã phơi khô, đỡ Lam Diễm dậy, đặt vào ngồi trên cái ghế bên cạnh. Sau đó nhanh chóng thay ráp trải giường.
Cô thấy quần áo của hắn cũng bẩn rồi, liền cởi dây thừng dưới nửa người hắn, sau đó kéo quần hắn một cái.
Lúc này, Lam Diễm cử động.
Là bị dọa sợ.
"Cô...làm gì..." Giọng nói của hắn uể oải.
Doãn Tiểu Đao trả lời đến rất vô tư: "Thay quần cho anh."