Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng
Chương 52: Trống bỏi nhỏ (HOÀN)
Cuối tháng Tư, Dụ Vương mưu phản bị triều thần tố giác, Tề vương hạ lệnh tước bỏ quan tước, thu đất xét nhà, toàn bộ gia quyến bị biếm làm thứ dân, lưu đày Úc Sơn, cả đời không được trở về kinh.
Lúc này đã có mấy chiếc xe ngựa đạp lên bụi đất mà hướng về vùng Giang Nam.
Tháng sáu, nắng nóng gay gắt. Trên đường có mấy cửa hàng trang sức mới mở, làm ăn rất phát đạt, tấp nập khách ra vào.
Ở một góc ngã rẽ trong con ngõ nhỏ tọa lạc một tòa nhà trang nhã, trong viện trồng hoa sơn chi, tỏa hương thanh khiết, thoang thoảng dễ chịu.
Giờ ngọ nắng gắt chói chang. Ngụy Chi mới chiết mấy cành hoa đã nóng đến mức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng nhận lấy khăn từ tay Tiểu Chước, tùy ý lau qua vài cái sau đó chạy một mạch về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng hơi mở hé, tiểu cô nương định nghiêng người lách vào trong.
Kết quả khoảng trống quá nhỏ, nàng mới vừa vào được một chân, cánh cửa còn lại đã bị mông nhỏ lơ đãng cọ qua mà mở lớn hơn.
Kẽo kẹt —
Trước án thư, Tề Cảnh Chiêu vừa vặn đem chồng giấy đã viết xong đặt qua một bên, lại thuận tay lấy một tờ giấy trắng. Ngụy Chi đi tới, đem hoa trong tay cắm vào bình, thuận tay khảy vài cái rất vui vẻ.
Bình hoa cắm xong rất vừa ý, nàng thấy nam nhân trước mặt vẫn hết sức chuyên chú cúi đầu phác hoạ cho nên khẽ nín thở, nhón chân lặng lẽ tiến đến từ phía sau.
Dán sát lại hơn chút, nàng theo tay Tề Cảnh Chiêu nhìn xuống xem.
Trên giấy vẽ một con chuột nhỏ trắng trẻo mập mạp bị kẹt cửa, nghẹn đến mức râu tóc đều dựng lên, chân nhỏ vẫn còn nắm chặt nửa viên trái cây không bỏ.
Nàng vừa ngẩng đầu, hắn đã buông bút, một phen ôm lấy tiểu cô nương.
Thuận tiện bắt được cái tay nghịch ngợm có ý đồ cấu eo hắn.
"Sao hửm?"
Tề Cảnh Chiêu cong lưng, từ sau lưng đem tiểu cô nương toàn bộ ôm vào trong lòng ngực, hai tay gắt gao ôm vòng lấy eo nàng.
Ngữ khí nhẹ nhàng đắc ý.
Ngụy Chi bị hắn ôm như vậy, khí thế vừa muốn dâng lên tức khắc yếu xìu xuống.
"Muội đâu có béo thế......" Tiểu cô nương chu môi, bất mãn nhìn bức tranh.
Người phía sau cười đến mức lồng ngực run run, hắn ngậm lấy tai nàng nhẹ nhàng mút cắn, tay ôm ở trên eo nàng chậm rãi hướng lên trên, nắm hai luồng nãi thịt mềm mại.
Hắn xoa rất nhẹ, môi mỏng dán lên vành tai nàng nhẹ lẩm bẩm.
"Hôm nay vẫn còn thấy trướng à?"
"Ừm......Vẫn đau..."
"Lát nữa ca ca giúp muội xoa nhé."
"Ò......"
Đã nhiều ngày liền nàng nói hai vú vừa trướng lại vừa đau, cũng không biết là vì duyên cớ nào, cả người cũng ham ngủ hơn khi trước.
Lúc này mới được hắn ôm trong chốc lát, tiểu cô nương đã thoải mái đến mở không nổi mắt. Nàng ôm tay hắn ngủ gà ngủ gật rồi được hắn bế về trong phòng nghỉ ngơi.
Tề Cảnh Chiêu rón rén bước ra ngoài, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Hắn đứng trước cửa, giao quải trượng cho Tiểu Đao sau đó cúi đầu nghiêm túc bẻ ngón tay tính tính.
......
"......Thiếu gia?"
Đếm đi đếm lại vài lần, Tề Cảnh Chiêu chau mày, thần sắc cũng càng thêm gấp gáp.
Đám thị vệ đứng một bên cũng ngây ngốc mà đếm ngón tay theo, ai ai cũng tính, nhưng không một ai biết là đang tính cái gì.
......
Qua một lát, Tề Cảnh Chiêu quay đầu nhìn Tiểu Đao:
"Đi mời Ôn đại phu đến đây."
Lúc Ngụy Chi tỉnh ngủ, sắc trời đã xẩm tối.
Nàng chống tay ngồi dậy liền thấy Tề Cảnh Chiêu đang ngồi ở mép giường vẫn luôn không nhúc nhích.
Ánh nến ám vàng lay động làm gương mặt thanh lãnh có thêm phần nhu hòa. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối, không biết nghĩ cái gì, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Trên vạt áo còn dính chút vụn gỗ.
Ngụy Chi duỗi tay kéo áo hắn, hắn cũng không phản ứng.
"Ha~."
Lại không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên nâng tay lên đỡ trán, cười đến có chút thẹn thùng.
"......"
Tiểu cô nương cúi người qua, ôm lấy hắn. Khuôn mặt non mềm đè lên vai Tề Cảnh Chiêu.
"Ca ca này −"
Nàng mới vừa mở miệng, nam nhân lập tức thu hồi nét tươi cười ngây ngô, bàn tay nắm lại, đưa lên khóe miệng thấp giọng khụ khụ vài cái.
"Muội có khó chịu chỗ nào không?"
Tề Cảnh Chiêu nghiêng người, ôm lấy eo Ngụy Chi, thấp giọng hỏi.
Tiểu cô nương ghé vào trong lòng ngực hắn lắc đầu. Nàng còn tỉnh ngủ hẳn, cả người lười biếng mà dựa vào hắn.
Ôm ấp một lúc lâu, Tề Cảnh Chiêu dựng nàng ngồi thẳng dậy, sau đó từ trong túi áo móc ra một thứ.
Ngụy Chi dụi mắt, nhìn thấy hắn đang phe phẩy một cái trống bỏi đáng yêu, trên mặt còn trang trí hình mấy quả hồng tròn ủm.
Tiếng trống bỏi thanh thúy vang ở bên tai.
Tiểu cô nương cười cong đuôi mắt. Nàng nhận lấy trống bỏi lắc vài cái, một cái tay kia không chú ý đã đã bị Tề Cảnh Chiêu nắm chặt.
Hắn cúi đầu hôn hôn mu bàn tay nàng, môi mỏng có chút phát run.
"A, ta ngứa."
Tiểu cô nương bị hắn vừa dụi vừa hôn ngứa đến mức muốn rụt tay, cuối cùng lại bị hắn nắm đến càng chặt.
Ngụy Chi lại cảm thấy một cái tay khác cũng bị hắn dúi vào một đồ vật gì đó.
Nàng cúi nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Một cái trống bỏi nhỏ hơn cái kia, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, là đồ chơi cho em bé.
Tề Cảnh Chiêu nâng tay nàng lên, trống bỏi trong tay bị nắm chặt, đôi mắt phiếm hồng, thật dịu dàng mà nhìn Ngụy Chi.
"Chi Chi, chúng ta có con rồi."
[HOÀN TOÀN VĂN]
Lúc này đã có mấy chiếc xe ngựa đạp lên bụi đất mà hướng về vùng Giang Nam.
Tháng sáu, nắng nóng gay gắt. Trên đường có mấy cửa hàng trang sức mới mở, làm ăn rất phát đạt, tấp nập khách ra vào.
Ở một góc ngã rẽ trong con ngõ nhỏ tọa lạc một tòa nhà trang nhã, trong viện trồng hoa sơn chi, tỏa hương thanh khiết, thoang thoảng dễ chịu.
Giờ ngọ nắng gắt chói chang. Ngụy Chi mới chiết mấy cành hoa đã nóng đến mức chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Nàng nhận lấy khăn từ tay Tiểu Chước, tùy ý lau qua vài cái sau đó chạy một mạch về hướng thư phòng.
Cửa thư phòng hơi mở hé, tiểu cô nương định nghiêng người lách vào trong.
Kết quả khoảng trống quá nhỏ, nàng mới vừa vào được một chân, cánh cửa còn lại đã bị mông nhỏ lơ đãng cọ qua mà mở lớn hơn.
Kẽo kẹt —
Trước án thư, Tề Cảnh Chiêu vừa vặn đem chồng giấy đã viết xong đặt qua một bên, lại thuận tay lấy một tờ giấy trắng. Ngụy Chi đi tới, đem hoa trong tay cắm vào bình, thuận tay khảy vài cái rất vui vẻ.
Bình hoa cắm xong rất vừa ý, nàng thấy nam nhân trước mặt vẫn hết sức chuyên chú cúi đầu phác hoạ cho nên khẽ nín thở, nhón chân lặng lẽ tiến đến từ phía sau.
Dán sát lại hơn chút, nàng theo tay Tề Cảnh Chiêu nhìn xuống xem.
Trên giấy vẽ một con chuột nhỏ trắng trẻo mập mạp bị kẹt cửa, nghẹn đến mức râu tóc đều dựng lên, chân nhỏ vẫn còn nắm chặt nửa viên trái cây không bỏ.
Nàng vừa ngẩng đầu, hắn đã buông bút, một phen ôm lấy tiểu cô nương.
Thuận tiện bắt được cái tay nghịch ngợm có ý đồ cấu eo hắn.
"Sao hửm?"
Tề Cảnh Chiêu cong lưng, từ sau lưng đem tiểu cô nương toàn bộ ôm vào trong lòng ngực, hai tay gắt gao ôm vòng lấy eo nàng.
Ngữ khí nhẹ nhàng đắc ý.
Ngụy Chi bị hắn ôm như vậy, khí thế vừa muốn dâng lên tức khắc yếu xìu xuống.
"Muội đâu có béo thế......" Tiểu cô nương chu môi, bất mãn nhìn bức tranh.
Người phía sau cười đến mức lồng ngực run run, hắn ngậm lấy tai nàng nhẹ nhàng mút cắn, tay ôm ở trên eo nàng chậm rãi hướng lên trên, nắm hai luồng nãi thịt mềm mại.
Hắn xoa rất nhẹ, môi mỏng dán lên vành tai nàng nhẹ lẩm bẩm.
"Hôm nay vẫn còn thấy trướng à?"
"Ừm......Vẫn đau..."
"Lát nữa ca ca giúp muội xoa nhé."
"Ò......"
Đã nhiều ngày liền nàng nói hai vú vừa trướng lại vừa đau, cũng không biết là vì duyên cớ nào, cả người cũng ham ngủ hơn khi trước.
Lúc này mới được hắn ôm trong chốc lát, tiểu cô nương đã thoải mái đến mở không nổi mắt. Nàng ôm tay hắn ngủ gà ngủ gật rồi được hắn bế về trong phòng nghỉ ngơi.
Tề Cảnh Chiêu rón rén bước ra ngoài, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Hắn đứng trước cửa, giao quải trượng cho Tiểu Đao sau đó cúi đầu nghiêm túc bẻ ngón tay tính tính.
......
"......Thiếu gia?"
Đếm đi đếm lại vài lần, Tề Cảnh Chiêu chau mày, thần sắc cũng càng thêm gấp gáp.
Đám thị vệ đứng một bên cũng ngây ngốc mà đếm ngón tay theo, ai ai cũng tính, nhưng không một ai biết là đang tính cái gì.
......
Qua một lát, Tề Cảnh Chiêu quay đầu nhìn Tiểu Đao:
"Đi mời Ôn đại phu đến đây."
Lúc Ngụy Chi tỉnh ngủ, sắc trời đã xẩm tối.
Nàng chống tay ngồi dậy liền thấy Tề Cảnh Chiêu đang ngồi ở mép giường vẫn luôn không nhúc nhích.
Ánh nến ám vàng lay động làm gương mặt thanh lãnh có thêm phần nhu hòa. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối, không biết nghĩ cái gì, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Trên vạt áo còn dính chút vụn gỗ.
Ngụy Chi duỗi tay kéo áo hắn, hắn cũng không phản ứng.
"Ha~."
Lại không biết hắn nghĩ tới cái gì, đột nhiên nâng tay lên đỡ trán, cười đến có chút thẹn thùng.
"......"
Tiểu cô nương cúi người qua, ôm lấy hắn. Khuôn mặt non mềm đè lên vai Tề Cảnh Chiêu.
"Ca ca này −"
Nàng mới vừa mở miệng, nam nhân lập tức thu hồi nét tươi cười ngây ngô, bàn tay nắm lại, đưa lên khóe miệng thấp giọng khụ khụ vài cái.
"Muội có khó chịu chỗ nào không?"
Tề Cảnh Chiêu nghiêng người, ôm lấy eo Ngụy Chi, thấp giọng hỏi.
Tiểu cô nương ghé vào trong lòng ngực hắn lắc đầu. Nàng còn tỉnh ngủ hẳn, cả người lười biếng mà dựa vào hắn.
Ôm ấp một lúc lâu, Tề Cảnh Chiêu dựng nàng ngồi thẳng dậy, sau đó từ trong túi áo móc ra một thứ.
Ngụy Chi dụi mắt, nhìn thấy hắn đang phe phẩy một cái trống bỏi đáng yêu, trên mặt còn trang trí hình mấy quả hồng tròn ủm.
Tiếng trống bỏi thanh thúy vang ở bên tai.
Tiểu cô nương cười cong đuôi mắt. Nàng nhận lấy trống bỏi lắc vài cái, một cái tay kia không chú ý đã đã bị Tề Cảnh Chiêu nắm chặt.
Hắn cúi đầu hôn hôn mu bàn tay nàng, môi mỏng có chút phát run.
"A, ta ngứa."
Tiểu cô nương bị hắn vừa dụi vừa hôn ngứa đến mức muốn rụt tay, cuối cùng lại bị hắn nắm đến càng chặt.
Ngụy Chi lại cảm thấy một cái tay khác cũng bị hắn dúi vào một đồ vật gì đó.
Nàng cúi nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Một cái trống bỏi nhỏ hơn cái kia, nằm gọn trong lòng bàn tay nàng, là đồ chơi cho em bé.
Tề Cảnh Chiêu nâng tay nàng lên, trống bỏi trong tay bị nắm chặt, đôi mắt phiếm hồng, thật dịu dàng mà nhìn Ngụy Chi.
"Chi Chi, chúng ta có con rồi."
[HOÀN TOÀN VĂN]