Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng
Chương 20: Ca ca, lại đây
Ngoài sương phòng thanh u, mấy thị vệ xoa tay nắm chặt nhìn chằm chằm bốn phía. Trong phòng, hai người an tĩnh mà uống trà.
Nước trà nấu sôi phát ra tiếng kêu lục sục. Tề Cảnh Chiêu lẳng lặng mà nhìn ấm trà, ánh mắt lại có chút mơ hồ. Nhị hoàng tử tay chống đầu, vẻ mặt khó hiểu mà đánh giá hắn.
"Điện hạ."
"Hửm, sao?"
"Sao ngài lại không tham gia mã cầu?"
Tề Tấn Văn liên tục lắc đầu, lại xua tay cười nói:
"Nếu ta mà đến những hoạt động này, e là ngày mai sẽ phải đón dâu liền đó. Cái này căn bản không phải là đánh mã cầu, hì hì......"
Hắn nói xong lại bắt đầu oán giận, mấy ngày trước ra cửa nếu không phải bị tiểu thư nhà nào quấn quýt thì cũng là gặp được cô nương nhà ai giả vờ ngã trước mặt hắn không chịu đứng lên......
"Ngược lại là ngươi ấy, sao lại không đi Túy Tiên Lâu, một hai cứ phải tới cái miếu cho hòa thượng này......muốn nghe một đoạn tiểu khúc cũng không được."
Tề Cảnh Chiêu cũng không thèm ngẩng đầu, vươn một ngón tay đem gương mặt đang dán tới của hắn đẩy lui ra.
"Há, còn ghét bỏ ta? Lần trước ta còn thấy ngươi ôm tiểu muội muội...... Ô, cổ ngươi ở chỗ này bị làm sao vậy?"
Thấy hắn ngẩng đầu, Tề Tấn Văn lập tức dùng tay sờ sờ hầu kết chính mình, nói liên thanh:
"Chỗ này.......chỗ này có một khối vết đỏ. A.......miếu hòa thượng này còn có sâu sao? Chẹp chẹp."
Tề Cảnh Chiêu nhếch môi nhìn Nhị hoàng tử, nhìn đến mức hắn càng thêm khó hiểu.
"Ngươi cười cái gì thế, ta nói sai chỗ nào?"
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng động là.
- -Bùm bùm—
Tiếng đánh nhau vang lên, từng đợt kinh hô cùng tiếng bước chân truyền vào trong phòng.
"Phanh" một tiếng, ván cửa bị phá. Hắc y nhân cầm đao vọt vào, thẳng tắp hướng về phía Nhị hoàng tử mà chém tới.
Tề Tấn Văn cuống quít thối lui về phía sau. Thời điểm không còn đường để thối lui nữa, động tác của hắc y nhân kia cũng dừng lại. Ngay sau đó máu bắn ra ba thước.
Tề Cảnh Chiêu giơ tay xoa xoa máu trên mặt, sau đó đem Nhị hoàng tử một phen kéo về phía sau mình.
"Thiếu gia!"
Tiểu Đao vội vội vàng vàng chém người trước mắt một kiếm, chắn phía trước hai người.
"Không cần lưu lại người sống."
"Rõ!"
Chỉ chốc lát, thanh âm đánh nhau dần dần bình ổn. Tề Tấn Văn thật cẩn thận mà vượt qua người đứng chắn phía trước nhìn mấy cổ thân thể còn run rẩy trên mặt đất, nhảy tới cửa, vuốt vuốt lồng ngực kinh hồn chưa định mà thở phì phò.
"Chỉ, chỉ với chút công phu này, mà còn dám tới ám sát bổn vương?"
Mấy thị vệ vẫn còn đang lục soát thi thể, đột nhiên hắc y nhân giãy giụa bò lên, không chờ Tiểu Đao động thủ, một châm tiêu độc đã từ trong tay áo hắn bắn ra ngoài!
"Thiếu gia!"
............
Cuối tháng Chín, mã cầu cung đình sẽ đúng hạn cử hành.
Trên đài, các phu nhân của quan lại kinh thành tụ họp ở bên nhau, vừa nói vừa cười. Trại nuôi ngựa náo nhiệt, khắp nơi đều là ngựa chạy vội cùng với mã cầu côn múa may quay cuồng. Mấy cô nương nhát gan được hạ nhân đỡ lên ngựa căng thẳng mà nắm chặt dây cương.
Mặt trời lặn, tà dương nhiễm vàng một mảnh. Tề phu nhân mang theo cô nương cùng thiếu gia đi đến trận mã cầu, vương phủ so với thường ngày an tĩnh hơn một chút.
Ngược lại, nơi thường an tĩnh im ắng phía sau núi lại có động tĩnh nhỏ đánh tới.
Một chiếc cỗ kiệu chậm rãi đi vào cánh rừng quả hồng.
Đột nhiên, cỗ kiệu ngừng lại. Tề Cảnh Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được tiếng vang từ bên ngoài. Đợi một hồi lâu không thấy cỗ kiệu đi về phía trước, cũng không có người tới thông báo. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, liền đứng dậy đi vén rèm.
"Làm sao thế......?"
Mới vừa thấy rõ một màn trước mắt, thần sắc Tề Cảnh Chiêu liền ngưng trọng. Tiểu cô nương gạt hắn luyện cưỡi ngựa, vốn dĩ lúc này nàng nên ở trận đấu mã cầu, vậy mà cuối cùng lại nhàn nhã làm tiểu thư ngoạn nhạc.
Nàng đứng trước cỗ kiệu, nắm lấy dây cương, đầy mặt hưng phấn mà nhìn hắn.
"Ca ca, mau tới đây!"
Tề Cảnh Chiêu không hiểu được ý của tiểu cô nương, ngẩn ra một lát, sao đó liền từ tay Tiểu Đao tiếp nhận quải trượng, thành thành thật thật xuống kiệu.
Hắn càng lúc càng gần, bước chân ngược lại càng thêm thong thả, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi. Ngụy Chi cũng không thúc giục hắn, chỉ là cầm lên cương ngựa, nghiêng đầu cười hì hì. Tề Cảnh Chiêu đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng mở miệng:
"Muội, muốn làm cái gì?"
Tiểu cô nương quay người lại, lưu loát mà lên ngựa. Sau đó ngồi ở trên lưng ngựa cao cao, vươn tay về phía hắn.
Cách đó không xa, nhìn một màn này mấy thị vệ không khỏi đổ mồ hôi. Lục cô nương không phải là đang khi dễ thiếu gia sao!?
Tề Cảnh Chiêu lui về phía sau một bước, siết chặt quải trượng trong tay. Thanh âm trở nên lạnh băng, mang theo âm rung không dễ phát hiện.
"Không cần nhục nhã ta như vậy...."
"Ca ca!"
Tiểu cô nương sốt ruột mà cong người, bắt được cổ tay của hắn, ánh mắt tha thiết mà nhìn hắn. Mặt Tề Cảnh Chiêu trầm xuống, dùng sức mà lắc lắc tay, lại tránh không thoát. Hai người giằng co một trận.
Qua một hồi lâu, Tiểu Đạo kinh hô lên. Thiếu gia thế nhưng ném quải trượng. Sau đó, sau đó người đã bị Lục cô nương kéo lên ngựa?!
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong rừng hồng. Bàn tay to bị bao trùm bởi bàn tay nhỏ non nớt nắm cương ngựa.
Tề Cảnh Chiêu rầu rĩ mà ngồi ở trước ngựa, tùy ý để tiểu cô nương phía sau ôm mình.
Trên mặt nóng lên.
Một đại nam nhân thế nhưng lại để tiểu cô nương ôm vào trong ngực bảo hộ. Càng quá đáng hơn nữa, Ngụy Chi còn dán lên bờ vai của hắn, không ngừng dỗ dành hắn.
"Huynh xem, cưỡi ngựa không đáng sợ chút nào. Chi Chi sẽ bảo hộ huynh, không cần sợ hãi...muội sẽ cưỡi thật chậm, ca ca không cần nắm chặm như vậy......"
Tay nắm cương ngựa khi chặt khi thả lỏng. Tề Cảnh Chiêu chuyên tâm mà nhìn chằm chằm con đường phía trước, mặt mày âm trầm.
Tiểu cô nương phía sau cũng không hề nắm tay hắn nữa, mà là ôm eo hắn.
Chậm rãi ôm chặt.
"Ca ca, cưỡi ngựa không hề khó đúng không?"
"Sau này nếu Chi Chi có chạy đi....."
"Huynh chắc chắn sẽ đuổi kịp......."
Nghe xong lời này, cả người đang bị ôm bỗng cứng đờ. Hai người cưỡi ngựa, yên lặng mà vòng quanh cánh rừng, một vòng lại một vòng, cứ như vậy đi mãi.
Sắc trời trở tối. Tề Cảnh Chiêu lôi kéo cương ngựa thắng nó lại. Tiểu cô nương ngủ rồi, dựa vào trên lưng hắn đánh một giấc.
Lặng im hồi lâu, hắn ôm lấy vòng tay sáp sáp trên eo mình, tiểu cô nương rụt eo, nhoẻn miệng cười trong vô thức.
Nước trà nấu sôi phát ra tiếng kêu lục sục. Tề Cảnh Chiêu lẳng lặng mà nhìn ấm trà, ánh mắt lại có chút mơ hồ. Nhị hoàng tử tay chống đầu, vẻ mặt khó hiểu mà đánh giá hắn.
"Điện hạ."
"Hửm, sao?"
"Sao ngài lại không tham gia mã cầu?"
Tề Tấn Văn liên tục lắc đầu, lại xua tay cười nói:
"Nếu ta mà đến những hoạt động này, e là ngày mai sẽ phải đón dâu liền đó. Cái này căn bản không phải là đánh mã cầu, hì hì......"
Hắn nói xong lại bắt đầu oán giận, mấy ngày trước ra cửa nếu không phải bị tiểu thư nhà nào quấn quýt thì cũng là gặp được cô nương nhà ai giả vờ ngã trước mặt hắn không chịu đứng lên......
"Ngược lại là ngươi ấy, sao lại không đi Túy Tiên Lâu, một hai cứ phải tới cái miếu cho hòa thượng này......muốn nghe một đoạn tiểu khúc cũng không được."
Tề Cảnh Chiêu cũng không thèm ngẩng đầu, vươn một ngón tay đem gương mặt đang dán tới của hắn đẩy lui ra.
"Há, còn ghét bỏ ta? Lần trước ta còn thấy ngươi ôm tiểu muội muội...... Ô, cổ ngươi ở chỗ này bị làm sao vậy?"
Thấy hắn ngẩng đầu, Tề Tấn Văn lập tức dùng tay sờ sờ hầu kết chính mình, nói liên thanh:
"Chỗ này.......chỗ này có một khối vết đỏ. A.......miếu hòa thượng này còn có sâu sao? Chẹp chẹp."
Tề Cảnh Chiêu nhếch môi nhìn Nhị hoàng tử, nhìn đến mức hắn càng thêm khó hiểu.
"Ngươi cười cái gì thế, ta nói sai chỗ nào?"
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng động là.
- -Bùm bùm—
Tiếng đánh nhau vang lên, từng đợt kinh hô cùng tiếng bước chân truyền vào trong phòng.
"Phanh" một tiếng, ván cửa bị phá. Hắc y nhân cầm đao vọt vào, thẳng tắp hướng về phía Nhị hoàng tử mà chém tới.
Tề Tấn Văn cuống quít thối lui về phía sau. Thời điểm không còn đường để thối lui nữa, động tác của hắc y nhân kia cũng dừng lại. Ngay sau đó máu bắn ra ba thước.
Tề Cảnh Chiêu giơ tay xoa xoa máu trên mặt, sau đó đem Nhị hoàng tử một phen kéo về phía sau mình.
"Thiếu gia!"
Tiểu Đao vội vội vàng vàng chém người trước mắt một kiếm, chắn phía trước hai người.
"Không cần lưu lại người sống."
"Rõ!"
Chỉ chốc lát, thanh âm đánh nhau dần dần bình ổn. Tề Tấn Văn thật cẩn thận mà vượt qua người đứng chắn phía trước nhìn mấy cổ thân thể còn run rẩy trên mặt đất, nhảy tới cửa, vuốt vuốt lồng ngực kinh hồn chưa định mà thở phì phò.
"Chỉ, chỉ với chút công phu này, mà còn dám tới ám sát bổn vương?"
Mấy thị vệ vẫn còn đang lục soát thi thể, đột nhiên hắc y nhân giãy giụa bò lên, không chờ Tiểu Đao động thủ, một châm tiêu độc đã từ trong tay áo hắn bắn ra ngoài!
"Thiếu gia!"
............
Cuối tháng Chín, mã cầu cung đình sẽ đúng hạn cử hành.
Trên đài, các phu nhân của quan lại kinh thành tụ họp ở bên nhau, vừa nói vừa cười. Trại nuôi ngựa náo nhiệt, khắp nơi đều là ngựa chạy vội cùng với mã cầu côn múa may quay cuồng. Mấy cô nương nhát gan được hạ nhân đỡ lên ngựa căng thẳng mà nắm chặt dây cương.
Mặt trời lặn, tà dương nhiễm vàng một mảnh. Tề phu nhân mang theo cô nương cùng thiếu gia đi đến trận mã cầu, vương phủ so với thường ngày an tĩnh hơn một chút.
Ngược lại, nơi thường an tĩnh im ắng phía sau núi lại có động tĩnh nhỏ đánh tới.
Một chiếc cỗ kiệu chậm rãi đi vào cánh rừng quả hồng.
Đột nhiên, cỗ kiệu ngừng lại. Tề Cảnh Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, cảm giác được tiếng vang từ bên ngoài. Đợi một hồi lâu không thấy cỗ kiệu đi về phía trước, cũng không có người tới thông báo. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, liền đứng dậy đi vén rèm.
"Làm sao thế......?"
Mới vừa thấy rõ một màn trước mắt, thần sắc Tề Cảnh Chiêu liền ngưng trọng. Tiểu cô nương gạt hắn luyện cưỡi ngựa, vốn dĩ lúc này nàng nên ở trận đấu mã cầu, vậy mà cuối cùng lại nhàn nhã làm tiểu thư ngoạn nhạc.
Nàng đứng trước cỗ kiệu, nắm lấy dây cương, đầy mặt hưng phấn mà nhìn hắn.
"Ca ca, mau tới đây!"
Tề Cảnh Chiêu không hiểu được ý của tiểu cô nương, ngẩn ra một lát, sao đó liền từ tay Tiểu Đao tiếp nhận quải trượng, thành thành thật thật xuống kiệu.
Hắn càng lúc càng gần, bước chân ngược lại càng thêm thong thả, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi. Ngụy Chi cũng không thúc giục hắn, chỉ là cầm lên cương ngựa, nghiêng đầu cười hì hì. Tề Cảnh Chiêu đi tới trước mặt nàng, nhẹ giọng mở miệng:
"Muội, muốn làm cái gì?"
Tiểu cô nương quay người lại, lưu loát mà lên ngựa. Sau đó ngồi ở trên lưng ngựa cao cao, vươn tay về phía hắn.
Cách đó không xa, nhìn một màn này mấy thị vệ không khỏi đổ mồ hôi. Lục cô nương không phải là đang khi dễ thiếu gia sao!?
Tề Cảnh Chiêu lui về phía sau một bước, siết chặt quải trượng trong tay. Thanh âm trở nên lạnh băng, mang theo âm rung không dễ phát hiện.
"Không cần nhục nhã ta như vậy...."
"Ca ca!"
Tiểu cô nương sốt ruột mà cong người, bắt được cổ tay của hắn, ánh mắt tha thiết mà nhìn hắn. Mặt Tề Cảnh Chiêu trầm xuống, dùng sức mà lắc lắc tay, lại tránh không thoát. Hai người giằng co một trận.
Qua một hồi lâu, Tiểu Đạo kinh hô lên. Thiếu gia thế nhưng ném quải trượng. Sau đó, sau đó người đã bị Lục cô nương kéo lên ngựa?!
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trong rừng hồng. Bàn tay to bị bao trùm bởi bàn tay nhỏ non nớt nắm cương ngựa.
Tề Cảnh Chiêu rầu rĩ mà ngồi ở trước ngựa, tùy ý để tiểu cô nương phía sau ôm mình.
Trên mặt nóng lên.
Một đại nam nhân thế nhưng lại để tiểu cô nương ôm vào trong ngực bảo hộ. Càng quá đáng hơn nữa, Ngụy Chi còn dán lên bờ vai của hắn, không ngừng dỗ dành hắn.
"Huynh xem, cưỡi ngựa không đáng sợ chút nào. Chi Chi sẽ bảo hộ huynh, không cần sợ hãi...muội sẽ cưỡi thật chậm, ca ca không cần nắm chặm như vậy......"
Tay nắm cương ngựa khi chặt khi thả lỏng. Tề Cảnh Chiêu chuyên tâm mà nhìn chằm chằm con đường phía trước, mặt mày âm trầm.
Tiểu cô nương phía sau cũng không hề nắm tay hắn nữa, mà là ôm eo hắn.
Chậm rãi ôm chặt.
"Ca ca, cưỡi ngựa không hề khó đúng không?"
"Sau này nếu Chi Chi có chạy đi....."
"Huynh chắc chắn sẽ đuổi kịp......."
Nghe xong lời này, cả người đang bị ôm bỗng cứng đờ. Hai người cưỡi ngựa, yên lặng mà vòng quanh cánh rừng, một vòng lại một vòng, cứ như vậy đi mãi.
Sắc trời trở tối. Tề Cảnh Chiêu lôi kéo cương ngựa thắng nó lại. Tiểu cô nương ngủ rồi, dựa vào trên lưng hắn đánh một giấc.
Lặng im hồi lâu, hắn ôm lấy vòng tay sáp sáp trên eo mình, tiểu cô nương rụt eo, nhoẻn miệng cười trong vô thức.