Phong Tình Nguyệt Ý - P Dị Tưởng
Chương 11: Tin tưởng ta
Sau khi Tề Cảnh Chiêu mặc xong y phục, hắn ngồi vào mép giường, đem chân Ngụy Chi đang co rúm ở trên giường kéo lại, nâng chân nàng cong lên để lên hông, đem cả người nàng ôm vào trong lòng ngực. Bàn tay to trấn an bả vai không ngừng run rẩy.
"Ca ca sẽ không để bọn họ khi dễ muội."
"Không cần sợ hãi."
Ngụy Chi nằm ở trong lòng ngực hắn cuộn tròn thành một đoàn, run rẩy cực kỳ mãnh liệt, tay lạnh băng chặt chẽ bắt lấy áo trước ngực của Tề Cảnh Chiêu, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Chiêu ca ca."
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch còn mang theo nước mắt, trong mắt tràn ngập mờ mịt cùng sợ hãi. Hắn cúi đầu hôn hôn lên thái dương của Ngụy Chi, trầm giọng nói.
"Tin tưởng ta."
......
Tề Cảnh Chiêu chống quải trượng, mới vừa đi đến nhà chính, liền bị một cái ly hung hăng ném tới vỡ vụn trên mặt đất.
"Ngươi là đồ súc sinh!"
"Đó chính là muội muội ruột của ngươi! Ngươi làm sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện.....!"
Dụ Vương tức giận đến mức cả người phát run, đôi mắt đỏ đậm gắt gao mà trừng người trước mặt. Tề Cảnh Chiêu chống trượng, chậm rãi đi đến ghế bên cạnh.
"Phụ thân hại ta suýt nữa không làm được súc sinh đấy."
"May mắn, còn kịp."
Tề Cảnh Chiêu nâng khóe miệng lên, dựa vào trên ghế, dùng gậy chống gõ gõ trên mặt đất, đáy mắt lại không có một tia ý cười.
"Ngươi, ngươi biết......"
Trên mặt Dụ Vương hiện lên một tia kinh ngạc, thực mau đã khôi phục bình tĩnh, lại lạnh giọng mở miệng:
"Ngươi biết rõ bổn vương đã tìm cho nàng một nhà khá giả, vậy mà vẫn còn làm ra loại chuyện không bằng cầm thú súc vật!"
"Mẫu thân nàng là ai? Nàng có xuất thân gì chứ?"
Dụ Vương cau mày, giơ tay xoa xoa cái trán, trầm giọng nói.
"Nếu không phải bổn vương cùng Lưu đại nhân có giao hảo......"
Bang!
Chén trà nhỏ thẳng tắp ném tới dưới chân Dụ Vương, nát đầy đất. Nước trà nóng bỏng bắn ra.
"Ngươi...."
Tề Cảnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Dụ Vương, ánh mắt càng thêm lạnh băng, trào phúng mà cười lạnh, nói:
"Xuất thân là gì, Vương gia không phải là người rõ nhất sao?"
"Thủ đoạn bán nữ cầu vinh, thì ra cũng có thể nói được đường hoàng như thế."
Thính đường yên tĩnh trầm mặc trong chút lát. Tâm tư bị vạch trần, người ngồi ở trên ghế ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dụ Vương hừ một tiếng nở nụ cười, vừa cười vừa vỗ chân, lắc lắc đầu.
"Bán nữ cầu vinh? Bổn vương đúng là muốn như vậy đấy."
"Vương gia tốt nhất không nên động đến nàng lần nữa. Nếu không, vở kịch phụ tử tình thâm này sợ là sẽ không tiếp tục diễn nổi."
Tề Cảnh Chiêu chống quải chậm rãi đứng dậy.
"Mấy ngày gần đây kinh thành xuất hiện không ít lưu dân."
"Nghe nói, là từ Nhữ Châu một đường tránh nạn mà tới."
Lời hắn vừa nói ra, làm gương mặt tươi cười của Dụ Vương lập tức cứng đờ, thần sắc trở nên đen tối.
"Cảnh Chiêu!"
Mắt thấy hắn sắp rời đi, Dụ Vương đạp một cái lên bàn, đứng dậy.
"Dù sao cũng là phụ tử, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cùng bổn vương đối nghịch?"
"Chỉ cần ngươi cùng ta liên thủ, sợ gì không thành nghiệp lớn?! Chờ bổn vương đăng cơ, ngươi chính là Thái Tử!"
Hắn càng nói, sắc mặt càng trở nên ngông cuồng, thanh âm cao vút làm người ta không rét mà run. Ánh mắt gắt gao của hắn nhìn chằm chằm thân ảnh Tề Cảnh Chiêu.
"Làm Thái Tử sao? So ra còn kém hơn làm một con chó bên người Nhị điện hạ!"
Tiếng quải trượng trầm ổn nện xuống đất. Tề Cảnh Chiêu không chút do dự hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Đêm đó, những hạ nhân thấy cảnh huynh muội loạn luân toàn bộ đều bị Tề phu nhân xử trí. Nửa đêm, Tề Cảnh Chiêu vội vàng trở lại Lâm Nguyệt Uyển.
Đẩy cửa đi vào, trên giường đệm không có mộtbóng người.
Không thấy Ngụy Chi.
"Ca ca sẽ không để bọn họ khi dễ muội."
"Không cần sợ hãi."
Ngụy Chi nằm ở trong lòng ngực hắn cuộn tròn thành một đoàn, run rẩy cực kỳ mãnh liệt, tay lạnh băng chặt chẽ bắt lấy áo trước ngực của Tề Cảnh Chiêu, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
"Chiêu ca ca."
Nàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch còn mang theo nước mắt, trong mắt tràn ngập mờ mịt cùng sợ hãi. Hắn cúi đầu hôn hôn lên thái dương của Ngụy Chi, trầm giọng nói.
"Tin tưởng ta."
......
Tề Cảnh Chiêu chống quải trượng, mới vừa đi đến nhà chính, liền bị một cái ly hung hăng ném tới vỡ vụn trên mặt đất.
"Ngươi là đồ súc sinh!"
"Đó chính là muội muội ruột của ngươi! Ngươi làm sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện.....!"
Dụ Vương tức giận đến mức cả người phát run, đôi mắt đỏ đậm gắt gao mà trừng người trước mặt. Tề Cảnh Chiêu chống trượng, chậm rãi đi đến ghế bên cạnh.
"Phụ thân hại ta suýt nữa không làm được súc sinh đấy."
"May mắn, còn kịp."
Tề Cảnh Chiêu nâng khóe miệng lên, dựa vào trên ghế, dùng gậy chống gõ gõ trên mặt đất, đáy mắt lại không có một tia ý cười.
"Ngươi, ngươi biết......"
Trên mặt Dụ Vương hiện lên một tia kinh ngạc, thực mau đã khôi phục bình tĩnh, lại lạnh giọng mở miệng:
"Ngươi biết rõ bổn vương đã tìm cho nàng một nhà khá giả, vậy mà vẫn còn làm ra loại chuyện không bằng cầm thú súc vật!"
"Mẫu thân nàng là ai? Nàng có xuất thân gì chứ?"
Dụ Vương cau mày, giơ tay xoa xoa cái trán, trầm giọng nói.
"Nếu không phải bổn vương cùng Lưu đại nhân có giao hảo......"
Bang!
Chén trà nhỏ thẳng tắp ném tới dưới chân Dụ Vương, nát đầy đất. Nước trà nóng bỏng bắn ra.
"Ngươi...."
Tề Cảnh Chiêu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Dụ Vương, ánh mắt càng thêm lạnh băng, trào phúng mà cười lạnh, nói:
"Xuất thân là gì, Vương gia không phải là người rõ nhất sao?"
"Thủ đoạn bán nữ cầu vinh, thì ra cũng có thể nói được đường hoàng như thế."
Thính đường yên tĩnh trầm mặc trong chút lát. Tâm tư bị vạch trần, người ngồi ở trên ghế ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Dụ Vương hừ một tiếng nở nụ cười, vừa cười vừa vỗ chân, lắc lắc đầu.
"Bán nữ cầu vinh? Bổn vương đúng là muốn như vậy đấy."
"Vương gia tốt nhất không nên động đến nàng lần nữa. Nếu không, vở kịch phụ tử tình thâm này sợ là sẽ không tiếp tục diễn nổi."
Tề Cảnh Chiêu chống quải chậm rãi đứng dậy.
"Mấy ngày gần đây kinh thành xuất hiện không ít lưu dân."
"Nghe nói, là từ Nhữ Châu một đường tránh nạn mà tới."
Lời hắn vừa nói ra, làm gương mặt tươi cười của Dụ Vương lập tức cứng đờ, thần sắc trở nên đen tối.
"Cảnh Chiêu!"
Mắt thấy hắn sắp rời đi, Dụ Vương đạp một cái lên bàn, đứng dậy.
"Dù sao cũng là phụ tử, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cùng bổn vương đối nghịch?"
"Chỉ cần ngươi cùng ta liên thủ, sợ gì không thành nghiệp lớn?! Chờ bổn vương đăng cơ, ngươi chính là Thái Tử!"
Hắn càng nói, sắc mặt càng trở nên ngông cuồng, thanh âm cao vút làm người ta không rét mà run. Ánh mắt gắt gao của hắn nhìn chằm chằm thân ảnh Tề Cảnh Chiêu.
"Làm Thái Tử sao? So ra còn kém hơn làm một con chó bên người Nhị điện hạ!"
Tiếng quải trượng trầm ổn nện xuống đất. Tề Cảnh Chiêu không chút do dự hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Đêm đó, những hạ nhân thấy cảnh huynh muội loạn luân toàn bộ đều bị Tề phu nhân xử trí. Nửa đêm, Tề Cảnh Chiêu vội vàng trở lại Lâm Nguyệt Uyển.
Đẩy cửa đi vào, trên giường đệm không có mộtbóng người.
Không thấy Ngụy Chi.