Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 5: Phát sóng trực tiếp và ăn đêm
May mắn thay, trước khi hai cô gái mệt mỏi kịp mang giày ra ngoài, một anh chàng shipper tốt bụng đã đến giải cứu họ.
“Chúc mừng!” Triệu Tinh Tinh giơ ly Coca lên.
Lộc Nhung cụng ly với cô.
Bọt khí từ nước ngọt lan tỏa cùng vị ngọt trong miệng, lan ra khắp các giác quan.
Ăn uống no nê, Lộc Nhung không chần chừ nửa phút, bắt đầu dọn dẹp bàn trà lộn xộn. Triệu Tinh Tinh ở bên cạnh cười nói: “Nhung thật đảm đang.”
“Tiện tay thôi mà.” Lộc Nhung cười ngượng ngùng: “À đúng rồi, đống rác ở cửa, mình định lát nữa…”
Khi người đàn ông đóng cửa lần thứ hai, cô đã xấu hổ đến cực điểm, vội vàng bỏ chạy rồi quên luôn cả việc xuống lầu.
“Mình không thấy gì cả.” Triệu Tinh Tinh ngạc nhiên.
“Ở hành lang ấy, cái thùng gỗ mình dùng để chuyển nhà.” Lộc Nhung giơ tay diễn tả.
Ngón tay vừa vẽ một đường thẳng trong không khí, bỗng chợt dừng lại.
Ai đó đã giúp cô xử lý đống rác, nhưng là ai?
Lộc Nhung không dám nghĩ sâu, sợ rằng mặt mình lại đỏ bừng lên.
“Cậu mang gì mà phải dùng thùng gỗ để đựng thế?” Triệu Tinh Tinh không để ý, tò mò hỏi.
Nhân cơ hội để chuyển chủ đề, Lộc Nhung trả lời: “Một số thiết bị dùng để livestream, sợ bị va đập hỏng.”
“Thảo nào cậu nói với cô chủ nhà là sẽ trả nhiều tiền điện hơn.” Triệu Tinh Tinh nghe vậy thì tỏ vẻ hiểu ra.
Đúng là chuyện tiền bạc phải rõ ràng, vì bất kỳ mối quan hệ nào dính đến tiền bạc cũng dễ trở nên căng thẳng.
Lúc còn ở trường, Lộc Nhung từng cãi nhau với bạn cùng phòng về tiền điện. Các cô gái khác cho rằng cô thường xuyên dùng máy tính để livestream nên phải trả toàn bộ tiền điện.
Cô đã làm theo, nhưng các bạn cùng phòng vẫn không hài lòng, thỉnh thoảng lại ám chỉ việc mời ăn hay mua quà, và mỗi lần cô nhượng bộ thì họ lại càng đòi hỏi thêm.
Những ký ức chua chát như nước cống bị tắc trào ra.
Mới ở chung một thời gian ngắn, nhưng Lộc Nhung đã rất thích Triệu Tinh Tinh, cô vội vàng nói: “Mình sẽ trả thêm tiền điện, mình cũng đã dán miếng cách âm trong phòng, không làm phiền cậu đâu.”
“Mình đang nghĩ…” Triệu Tinh Tinh nghiêng đầu: “Mình rất thích tắm, nên tiền nước mình sẽ trả nhiều hơn.”
Câu trả lời bất ngờ khiến Lộc Nhung cảm động đến mức mắt rưng rưng, cô nắm tay Triệu Tinh Tinh giới thiệu ngay vài loại sữa tắm thơm.
Triệu Tinh Tinh thích thú, khen rằng họ đúng là gặp nhau quá muộn.
Cả hai cứ thế trò chuyện lan man đến tám giờ tối, Triệu Tinh Tinh lau miệng, luyến tiếc quay về phòng để xem phim, còn Lộc Nhung thì bắt đầu chuẩn bị cho buổi livestream.
Lộc Nhung bắt đầu quản lý kênh của mình từ thời đại học, sau vài năm đã có một lượng fan trung thành.
Trước khi bắt đầu, cô dành chút thời gian trò chuyện với fan, tiện thể kể về việc chuyển nhà.
Phần lớn fan của cô là nữ, rất nhiều lời hỏi thăm xuất hiện liên tục trên màn hình.
“Chúc mừng Lộc Bảo!”
“Lộc Bảo ở ghép à, bạn cùng phòng có tốt không?”
“Bạn cùng phòng rất tốt, rất dễ thương.” Lộc Nhung vừa điều chỉnh vị trí micro vừa nhẹ nhàng trả lời.
“Còn hàng xóm thì sao? Hàng xóm thế nào?” Không biết ai đã hỏi câu đó.
Nụ cười trên môi Lộc Nhung bỗng chốc trở nên cứng nhắc, cô đảo mắt, không thoải mái lắm.
Cỗ máy thời gian đâu rồi, cỗ máy thời gian đâu?
“Ơ, Lộc Bảo không nói gì, chẳng lẽ hàng xóm là một anh chàng đẹp trai?”
“Có khả năng lắm.”
“Hình như mặt Lộc Bảo đỏ lên rồi, đúng là thật rồi.”
Fan liên tục đưa ra dự đoán mà không hề biết Lộc Nhung bên ngoài màn hình đang lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Cô vẫn đang tìm cách thoát khỏi tình huống khó xử, chỉ mong có thể chui xuống đất cho xong.
Đúng lúc đó, một bình luận nổi bật xuất hiện, phá vỡ cuộc thảo luận.
“Cảnh ngoài cửa sổ căn hộ mới có đẹp không?”
Lộc Nhung nhớ đến anh chàng này, một fan nam từng trò chuyện với cô trong một lần lên sóng. Anh ấy có cách nói chuyện rất chín chắn và trí thức.
“Muốn xem không, ánh đèn trên phố đẹp lắm.” Lộc Nhung thầm cảm ơn sự giúp đỡ vô tình của anh.
Vừa nói, cô vừa đứng dậy bước đến cửa sổ, chụp một tấm hình cảnh phố đêm rồi đăng lên.
Khi bức ảnh vừa xuất hiện, cuộc thảo luận lập tức chuyển sang chủ đề mới, an toàn kéo dài đến giờ phát sóng.
Nội dung chính của kênh Lộc Nhung là hát hò, từ nhạc pop, nhạc dân ca cho đến opera, rất đa dạng.
Dĩ nhiên, fan cũng có thể yêu cầu bài hát và cô thường kéo fan lên cùng hát chung.
Buổi livestream đêm bắt đầu từ 8 giờ 30 tối, kéo dài đến 11 giờ. Khi kết thúc, Lộc Nhung đặt micro xuống, hai tay tạo hình trái tim để tạm biệt.
Sau khi tắt sóng, cô uống nốt nửa chai nước để làm dịu cổ họng, rồi lấy quần áo đi tắm.
Trong phòng tắm, khi cô nhìn thấy rất nhiều loại sữa tắm khác nhau thì không nhịn được bật cười.
Tắm xong, cô nằm dài trên giường, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn từ phần mềm livestream, rồi từ từ đọc từng tin nhắn riêng. Đây là thói quen của Lộc Nhung kể từ khi cô bắt đầu quản lý kênh.
Tin nhắn rất đa dạng, có những lời chào hỏi đơn giản, có người chia sẻ câu chuyện vui, cũng có người nhắn về những vấn đề trong cuộc sống muốn tìm đến cô để tâm sự, nhờ cô giúp đỡ.
Sau khi trả lời một cô gái đang thất tình và hát một đoạn ru ngắn cho cô ấy, Lộc Nhung cuối cùng cũng không chống lại được đôi mắt đã nặng trĩu.
Một ngày đầy biến động đã khiến cô mệt nhoài, từ việc suýt bị thợ chuyển nhà lừa, đến việc hiểu lầm hàng xóm đối diện, cuối cùng là… thôi, không nhắc lại nữa.
Trong cơn mơ màng, cô thấy mình quay lại với những gì đã xảy ra trong ngày, mọi thứ dường như hòa lẫn với giấc mơ.
Lộc Nhung lại nhìn thấy người đàn ông ở cửa đối diện.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trắng nhiều hơn đen, ánh mắt lạnh lùng. Khi anh mở miệng, giọng nói trầm khàn, nhưng lời nói lại không dễ chịu như giọng nói của anh.
“Giờ ăn khuya tới rồi.”
Anh vừa nói vừa cầm lấy thứ giữa háng và bắt đầu chuyển động nhẹ, cây gậy th*t to lớn nhô lên, thẳng hướng vào cô gái.
“Chúc mừng!” Triệu Tinh Tinh giơ ly Coca lên.
Lộc Nhung cụng ly với cô.
Bọt khí từ nước ngọt lan tỏa cùng vị ngọt trong miệng, lan ra khắp các giác quan.
Ăn uống no nê, Lộc Nhung không chần chừ nửa phút, bắt đầu dọn dẹp bàn trà lộn xộn. Triệu Tinh Tinh ở bên cạnh cười nói: “Nhung thật đảm đang.”
“Tiện tay thôi mà.” Lộc Nhung cười ngượng ngùng: “À đúng rồi, đống rác ở cửa, mình định lát nữa…”
Khi người đàn ông đóng cửa lần thứ hai, cô đã xấu hổ đến cực điểm, vội vàng bỏ chạy rồi quên luôn cả việc xuống lầu.
“Mình không thấy gì cả.” Triệu Tinh Tinh ngạc nhiên.
“Ở hành lang ấy, cái thùng gỗ mình dùng để chuyển nhà.” Lộc Nhung giơ tay diễn tả.
Ngón tay vừa vẽ một đường thẳng trong không khí, bỗng chợt dừng lại.
Ai đó đã giúp cô xử lý đống rác, nhưng là ai?
Lộc Nhung không dám nghĩ sâu, sợ rằng mặt mình lại đỏ bừng lên.
“Cậu mang gì mà phải dùng thùng gỗ để đựng thế?” Triệu Tinh Tinh không để ý, tò mò hỏi.
Nhân cơ hội để chuyển chủ đề, Lộc Nhung trả lời: “Một số thiết bị dùng để livestream, sợ bị va đập hỏng.”
“Thảo nào cậu nói với cô chủ nhà là sẽ trả nhiều tiền điện hơn.” Triệu Tinh Tinh nghe vậy thì tỏ vẻ hiểu ra.
Đúng là chuyện tiền bạc phải rõ ràng, vì bất kỳ mối quan hệ nào dính đến tiền bạc cũng dễ trở nên căng thẳng.
Lúc còn ở trường, Lộc Nhung từng cãi nhau với bạn cùng phòng về tiền điện. Các cô gái khác cho rằng cô thường xuyên dùng máy tính để livestream nên phải trả toàn bộ tiền điện.
Cô đã làm theo, nhưng các bạn cùng phòng vẫn không hài lòng, thỉnh thoảng lại ám chỉ việc mời ăn hay mua quà, và mỗi lần cô nhượng bộ thì họ lại càng đòi hỏi thêm.
Những ký ức chua chát như nước cống bị tắc trào ra.
Mới ở chung một thời gian ngắn, nhưng Lộc Nhung đã rất thích Triệu Tinh Tinh, cô vội vàng nói: “Mình sẽ trả thêm tiền điện, mình cũng đã dán miếng cách âm trong phòng, không làm phiền cậu đâu.”
“Mình đang nghĩ…” Triệu Tinh Tinh nghiêng đầu: “Mình rất thích tắm, nên tiền nước mình sẽ trả nhiều hơn.”
Câu trả lời bất ngờ khiến Lộc Nhung cảm động đến mức mắt rưng rưng, cô nắm tay Triệu Tinh Tinh giới thiệu ngay vài loại sữa tắm thơm.
Triệu Tinh Tinh thích thú, khen rằng họ đúng là gặp nhau quá muộn.
Cả hai cứ thế trò chuyện lan man đến tám giờ tối, Triệu Tinh Tinh lau miệng, luyến tiếc quay về phòng để xem phim, còn Lộc Nhung thì bắt đầu chuẩn bị cho buổi livestream.
Lộc Nhung bắt đầu quản lý kênh của mình từ thời đại học, sau vài năm đã có một lượng fan trung thành.
Trước khi bắt đầu, cô dành chút thời gian trò chuyện với fan, tiện thể kể về việc chuyển nhà.
Phần lớn fan của cô là nữ, rất nhiều lời hỏi thăm xuất hiện liên tục trên màn hình.
“Chúc mừng Lộc Bảo!”
“Lộc Bảo ở ghép à, bạn cùng phòng có tốt không?”
“Bạn cùng phòng rất tốt, rất dễ thương.” Lộc Nhung vừa điều chỉnh vị trí micro vừa nhẹ nhàng trả lời.
“Còn hàng xóm thì sao? Hàng xóm thế nào?” Không biết ai đã hỏi câu đó.
Nụ cười trên môi Lộc Nhung bỗng chốc trở nên cứng nhắc, cô đảo mắt, không thoải mái lắm.
Cỗ máy thời gian đâu rồi, cỗ máy thời gian đâu?
“Ơ, Lộc Bảo không nói gì, chẳng lẽ hàng xóm là một anh chàng đẹp trai?”
“Có khả năng lắm.”
“Hình như mặt Lộc Bảo đỏ lên rồi, đúng là thật rồi.”
Fan liên tục đưa ra dự đoán mà không hề biết Lộc Nhung bên ngoài màn hình đang lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Cô vẫn đang tìm cách thoát khỏi tình huống khó xử, chỉ mong có thể chui xuống đất cho xong.
Đúng lúc đó, một bình luận nổi bật xuất hiện, phá vỡ cuộc thảo luận.
“Cảnh ngoài cửa sổ căn hộ mới có đẹp không?”
Lộc Nhung nhớ đến anh chàng này, một fan nam từng trò chuyện với cô trong một lần lên sóng. Anh ấy có cách nói chuyện rất chín chắn và trí thức.
“Muốn xem không, ánh đèn trên phố đẹp lắm.” Lộc Nhung thầm cảm ơn sự giúp đỡ vô tình của anh.
Vừa nói, cô vừa đứng dậy bước đến cửa sổ, chụp một tấm hình cảnh phố đêm rồi đăng lên.
Khi bức ảnh vừa xuất hiện, cuộc thảo luận lập tức chuyển sang chủ đề mới, an toàn kéo dài đến giờ phát sóng.
Nội dung chính của kênh Lộc Nhung là hát hò, từ nhạc pop, nhạc dân ca cho đến opera, rất đa dạng.
Dĩ nhiên, fan cũng có thể yêu cầu bài hát và cô thường kéo fan lên cùng hát chung.
Buổi livestream đêm bắt đầu từ 8 giờ 30 tối, kéo dài đến 11 giờ. Khi kết thúc, Lộc Nhung đặt micro xuống, hai tay tạo hình trái tim để tạm biệt.
Sau khi tắt sóng, cô uống nốt nửa chai nước để làm dịu cổ họng, rồi lấy quần áo đi tắm.
Trong phòng tắm, khi cô nhìn thấy rất nhiều loại sữa tắm khác nhau thì không nhịn được bật cười.
Tắm xong, cô nằm dài trên giường, mở điện thoại kiểm tra tin nhắn từ phần mềm livestream, rồi từ từ đọc từng tin nhắn riêng. Đây là thói quen của Lộc Nhung kể từ khi cô bắt đầu quản lý kênh.
Tin nhắn rất đa dạng, có những lời chào hỏi đơn giản, có người chia sẻ câu chuyện vui, cũng có người nhắn về những vấn đề trong cuộc sống muốn tìm đến cô để tâm sự, nhờ cô giúp đỡ.
Sau khi trả lời một cô gái đang thất tình và hát một đoạn ru ngắn cho cô ấy, Lộc Nhung cuối cùng cũng không chống lại được đôi mắt đã nặng trĩu.
Một ngày đầy biến động đã khiến cô mệt nhoài, từ việc suýt bị thợ chuyển nhà lừa, đến việc hiểu lầm hàng xóm đối diện, cuối cùng là… thôi, không nhắc lại nữa.
Trong cơn mơ màng, cô thấy mình quay lại với những gì đã xảy ra trong ngày, mọi thứ dường như hòa lẫn với giấc mơ.
Lộc Nhung lại nhìn thấy người đàn ông ở cửa đối diện.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt trắng nhiều hơn đen, ánh mắt lạnh lùng. Khi anh mở miệng, giọng nói trầm khàn, nhưng lời nói lại không dễ chịu như giọng nói của anh.
“Giờ ăn khuya tới rồi.”
Anh vừa nói vừa cầm lấy thứ giữa háng và bắt đầu chuyển động nhẹ, cây gậy th*t to lớn nhô lên, thẳng hướng vào cô gái.