Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 22: (H) Đi ti*u
Trước khi động chạm, Tần Bắc Phong đầy tự tin hứa hẹn. Nhưng khi đã chạm vào rồi, anh lại không thể kiềm chế, gần như muốn cả bàn tay thọc sâu vào bên trong.
Ổ ẩm ướt của Lộc Nhung đầy cám dỗ, nhất là khi tinh dịch của anh vừa bắn ra, lấm lem trên đùi cô, mùi hương nồng nàn lan tỏa, hòa quyện với chút ngọt ngào ẩn hiện. Theo bản năng, anh đưa hai ngón tay vào, thọc sâu vào cô bé đang ướt sũng.
Chưa từng có kinh nghiệm, anh chỉ dựa vào bản năng mà cào cấu, móng tay lướt qua lớp nội mạc ấm nóng và mềm mại của âm đ*o.
Chỉ mới đến cửa vào thôi mà đã cảm giác như đang lạc vào một thung lũng uốn khúc đầy bùn lầy.
Người xâm nhập liên tục đập vào cửa thung lũng, nhiều lần suýt chút nữa phá được, Lộc Nhung bị kích thích đến mức không ngừng lên từng đợt cao trào nhỏ.
“Ư ư… anh đừng quên, không được…”
Nơi mà cô thường tắm rửa vội vàng, giờ lại phải tự tay banh ra để một người đàn ông mới quen vài ngày tùy ý giày vò, phá vỡ mọi giới hạn của cô. Lộc Nhung run rẩy cầm lấy hai cánh môi ẩm ướt, xấu hổ đến tột cùng.
“Biết rồi.” Tần Bắc Phong không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào giữa hai chân cô.
Màu trắng ngần của da thịt giờ đây dưới bàn tay anh đã chuyển sang đỏ hồng, phủ một lớp nước mỏng lấp lánh. Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là lỗ nhỏ xinh xắn, thoạt nhìn chưa rộng bằng ngón tay út, nhưng khi anh thọc từng ngón vào, ngoài sự chật chội thì không có gì ngăn cản.
Đúng là một nơi bẩm sinh cần phải được đi sâu vào khám phá.
Anh tự hỏi, cảm giác sẽ như thế nào nếu dương v*t của mình đi vào đó?
Tần Bắc Phong tưởng tượng về khoái cảm, động tác trên tay cũng mạnh hơn, thỉnh thoảng lại căng ngón tay ra, để cửa âm đ*o mở rộng, nước chảy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, nước dâm nhầy nhụa tràn đầy bệ rửa mặt, thậm chí nhỏ giọt xuống sàn.
Vẫn chưa đủ, anh muốn cô phải tiểu ra.
“Ư… không thể giữ được nữa…” Lưng bàn tay của anh va mạnh vào cô, Lộc Nhung không chịu nổi sự thô bạo của anh, lên đỉnh đến mức choáng váng, lộ ra bản tính yếu đuối, khẽ khàng cầu xin.
Làm gì có chuyện con mồi lại cầu xin con thú ăn nó, đúng là nực cười.
Tần Bắc Phong bị giọng điệu yếu ớt của cô chọc cười: “Không giữ được thì thả ra.”
Thật sao? Lộc Nhung không dám tin anh sẽ dễ dàng như vậy.
“Thả ra…” Tần Bắc Phong cảm nhận được gì đó, không ngoài dự đoán, anh nói tiếp: “Thả ra thì sẽ làm hỏng nó, sẽ phá hủy cô bé của em.”
Anh không hề nói quá, với kích thước dương v*t của anh, nếu thọc vào một cách bạo lực chắc chắn sẽ xé nát âm đ*o của cô.
Giọng nói của anh rất quyến rũ, phát âm rõ ràng, rành mạch, trầm lắng như một loại nhạc cụ kim loại lớn, vang vọng như tiếng ống đồng.
Giá mà ống đồng này không gắn với chỗ đó của cô thì tốt biết bao…
Lộc Nhung muốn khóc nhưng không còn nước mắt, nước trong người cô đều chảy ra từ phía dưới.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng, trước mặt mình không phải là dã thú, mà là một con cầm thú đội lốt người, đi bằng hai chân như một con đực tàn bạo.
“Ư…” Cô không thể đoán được anh, không biết lời đe dọa của anh là thật hay giả, cũng không có đủ can đảm để thử. “Đừng… anh mau sờ cho xong đi.”
“Đừng thúc giục, đang sờ đây.” Tần Bắc Phong cau mày, có chút nghiêm túc và kiên trì, vừa nói xong, anh bất ngờ đưa thêm ngón tay thứ ba vào.
Người đàn ông cao to, ngón tay cũng thô, ba ngón tay gộp lại không nhỏ hơn dương v*t là bao, khiến Lộc Nhung cảm thấy căng đầy, lưng và chân cô mỏi nhừ, không thể ngồi vững, cơ thể theo quán tính trượt xuống.
Thấy cô gái dường như muốn cưỡi lên tay mình, sợ sẽ phá hỏng cái màng ấy, Tần Bắc Phong dừng hành động xâm phạm, bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng đỡ cô, ngón cái còn lại vô tình chạm vào khe thịt, chọc lên.
Lỗ niệu đạo giấu kín bên trên cửa âm đ*o đột ngột bị kích thích, Lộc Nhung bám chặt vào vai anh, hét lên kinh hoàng: “Á!”
Cứ như phát hiện ra một bí mật to lớn, Tần Bắc Phong lộ rõ vẻ vui mừng, anh dùng móng tay nhẹ nhàng cào cấu nơi không nên bị trêu chọc: “Tiểu ra đi.”
Cảm giác muốn tiểu dâng lên, làm bụng cô nhói đau, khoái cảm bẩn thỉu và dâm loạn đang bào mòn lý trí của Lộc Nhung.
Nếu thực sự tiểu ra, mất hết quyền kiểm soát cơ thể, hoàn toàn chìm đắm dưới ngón tay anh, trở thành một món đồ chơi cho anh mặc sức đùa bỡn, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến cô gần như sụp đổ.
Cô hoảng hốt kêu lên, đấm vào người anh: “Đừng, em không muốn!”
Tiếc là, Tần Bắc Phong đã chờ đợi khoảnh khắc cô sụp đổ này từ lâu.
“Nhưng anh muốn.” Anh giữ chặt hai tay cô, giơ cao lên chạm vào gương, tay kia vẫn kiên nhẫn thọc vào lỗ tiểu.
Cơn đau thấu xâm nhập vào trong, trước khi cơ thể co giật, tay cô nắm chặt lại, mười ngón co quắp, cố gắng chống cự lần cuối.
Khác với nước dâm, dòng chất lỏng nóng hổi phụt thẳng ra, vừa mạnh vừa nhanh, tia nước mảnh mai làm ướt đẫm áo của Tần Bắc Phong, lộ rõ những cơ bắp cuồn cuộn trên ngực và bụng, rồi chảy dài xuống, nhỏ giọt lên dương v*t đang căng cứng.
Ổ ẩm ướt của Lộc Nhung đầy cám dỗ, nhất là khi tinh dịch của anh vừa bắn ra, lấm lem trên đùi cô, mùi hương nồng nàn lan tỏa, hòa quyện với chút ngọt ngào ẩn hiện. Theo bản năng, anh đưa hai ngón tay vào, thọc sâu vào cô bé đang ướt sũng.
Chưa từng có kinh nghiệm, anh chỉ dựa vào bản năng mà cào cấu, móng tay lướt qua lớp nội mạc ấm nóng và mềm mại của âm đ*o.
Chỉ mới đến cửa vào thôi mà đã cảm giác như đang lạc vào một thung lũng uốn khúc đầy bùn lầy.
Người xâm nhập liên tục đập vào cửa thung lũng, nhiều lần suýt chút nữa phá được, Lộc Nhung bị kích thích đến mức không ngừng lên từng đợt cao trào nhỏ.
“Ư ư… anh đừng quên, không được…”
Nơi mà cô thường tắm rửa vội vàng, giờ lại phải tự tay banh ra để một người đàn ông mới quen vài ngày tùy ý giày vò, phá vỡ mọi giới hạn của cô. Lộc Nhung run rẩy cầm lấy hai cánh môi ẩm ướt, xấu hổ đến tột cùng.
“Biết rồi.” Tần Bắc Phong không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào giữa hai chân cô.
Màu trắng ngần của da thịt giờ đây dưới bàn tay anh đã chuyển sang đỏ hồng, phủ một lớp nước mỏng lấp lánh. Nhưng điều hấp dẫn nhất vẫn là lỗ nhỏ xinh xắn, thoạt nhìn chưa rộng bằng ngón tay út, nhưng khi anh thọc từng ngón vào, ngoài sự chật chội thì không có gì ngăn cản.
Đúng là một nơi bẩm sinh cần phải được đi sâu vào khám phá.
Anh tự hỏi, cảm giác sẽ như thế nào nếu dương v*t của mình đi vào đó?
Tần Bắc Phong tưởng tượng về khoái cảm, động tác trên tay cũng mạnh hơn, thỉnh thoảng lại căng ngón tay ra, để cửa âm đ*o mở rộng, nước chảy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, nước dâm nhầy nhụa tràn đầy bệ rửa mặt, thậm chí nhỏ giọt xuống sàn.
Vẫn chưa đủ, anh muốn cô phải tiểu ra.
“Ư… không thể giữ được nữa…” Lưng bàn tay của anh va mạnh vào cô, Lộc Nhung không chịu nổi sự thô bạo của anh, lên đỉnh đến mức choáng váng, lộ ra bản tính yếu đuối, khẽ khàng cầu xin.
Làm gì có chuyện con mồi lại cầu xin con thú ăn nó, đúng là nực cười.
Tần Bắc Phong bị giọng điệu yếu ớt của cô chọc cười: “Không giữ được thì thả ra.”
Thật sao? Lộc Nhung không dám tin anh sẽ dễ dàng như vậy.
“Thả ra…” Tần Bắc Phong cảm nhận được gì đó, không ngoài dự đoán, anh nói tiếp: “Thả ra thì sẽ làm hỏng nó, sẽ phá hủy cô bé của em.”
Anh không hề nói quá, với kích thước dương v*t của anh, nếu thọc vào một cách bạo lực chắc chắn sẽ xé nát âm đ*o của cô.
Giọng nói của anh rất quyến rũ, phát âm rõ ràng, rành mạch, trầm lắng như một loại nhạc cụ kim loại lớn, vang vọng như tiếng ống đồng.
Giá mà ống đồng này không gắn với chỗ đó của cô thì tốt biết bao…
Lộc Nhung muốn khóc nhưng không còn nước mắt, nước trong người cô đều chảy ra từ phía dưới.
Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng, trước mặt mình không phải là dã thú, mà là một con cầm thú đội lốt người, đi bằng hai chân như một con đực tàn bạo.
“Ư…” Cô không thể đoán được anh, không biết lời đe dọa của anh là thật hay giả, cũng không có đủ can đảm để thử. “Đừng… anh mau sờ cho xong đi.”
“Đừng thúc giục, đang sờ đây.” Tần Bắc Phong cau mày, có chút nghiêm túc và kiên trì, vừa nói xong, anh bất ngờ đưa thêm ngón tay thứ ba vào.
Người đàn ông cao to, ngón tay cũng thô, ba ngón tay gộp lại không nhỏ hơn dương v*t là bao, khiến Lộc Nhung cảm thấy căng đầy, lưng và chân cô mỏi nhừ, không thể ngồi vững, cơ thể theo quán tính trượt xuống.
Thấy cô gái dường như muốn cưỡi lên tay mình, sợ sẽ phá hỏng cái màng ấy, Tần Bắc Phong dừng hành động xâm phạm, bàn tay lớn nhẹ nhàng nâng đỡ cô, ngón cái còn lại vô tình chạm vào khe thịt, chọc lên.
Lỗ niệu đạo giấu kín bên trên cửa âm đ*o đột ngột bị kích thích, Lộc Nhung bám chặt vào vai anh, hét lên kinh hoàng: “Á!”
Cứ như phát hiện ra một bí mật to lớn, Tần Bắc Phong lộ rõ vẻ vui mừng, anh dùng móng tay nhẹ nhàng cào cấu nơi không nên bị trêu chọc: “Tiểu ra đi.”
Cảm giác muốn tiểu dâng lên, làm bụng cô nhói đau, khoái cảm bẩn thỉu và dâm loạn đang bào mòn lý trí của Lộc Nhung.
Nếu thực sự tiểu ra, mất hết quyền kiểm soát cơ thể, hoàn toàn chìm đắm dưới ngón tay anh, trở thành một món đồ chơi cho anh mặc sức đùa bỡn, chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ khiến cô gần như sụp đổ.
Cô hoảng hốt kêu lên, đấm vào người anh: “Đừng, em không muốn!”
Tiếc là, Tần Bắc Phong đã chờ đợi khoảnh khắc cô sụp đổ này từ lâu.
“Nhưng anh muốn.” Anh giữ chặt hai tay cô, giơ cao lên chạm vào gương, tay kia vẫn kiên nhẫn thọc vào lỗ tiểu.
Cơn đau thấu xâm nhập vào trong, trước khi cơ thể co giật, tay cô nắm chặt lại, mười ngón co quắp, cố gắng chống cự lần cuối.
Khác với nước dâm, dòng chất lỏng nóng hổi phụt thẳng ra, vừa mạnh vừa nhanh, tia nước mảnh mai làm ướt đẫm áo của Tần Bắc Phong, lộ rõ những cơ bắp cuồn cuộn trên ngực và bụng, rồi chảy dài xuống, nhỏ giọt lên dương v*t đang căng cứng.