Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 170: Chúng ta chia tay đi
Đã một tuần trôi qua kể từ buổi ăn lẩu kết thúc, nhưng Lộc Nhung vẫn chưa tìm được đáp án cho câu hỏi mà cô băn khoăn.
“Dựa theo quy định pháp luật, tài sản hợp pháp của người để lại khi qua đời có thể được thừa kế hợp pháp, vì vậy, thú cưng có thể được thừa kế như một loại tài sản.”
Nhưng Lộ Lộ không phải là tài sản, Lộ Lộ là người thừa kế.
“Không phải là thú cưng, mà là con cái, con của tôi là một chú mèo.”
Nhìn màn hình máy tính, cô gái chậm rãi gõ từng chữ, rồi lại từng dòng xóa đi.
Cô đã quen với việc lắng nghe người khác, nhưng khi vị trí bị đảo ngược, cô lập tức cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Cô cũng không thể hỏi mọi người trong văn phòng luật Lập Hạ, dù sao họ đều là bạn của Tần Bắc Phong, thế nào cũng sẽ có người nhận ra có điều gì đó không ổn.
Còn về bạn bè của cô…
Triệu Tinh Tinh đưa ra ý kiến rất dứt khoát: “Lộ Lộ tạm thời để đó đã, còn Tần Bắc Phong thì giết ngay đi.”
Vẻ mặt của bạn thân kiên quyết đến mức khiến Lộc Nhung không thể phân biệt thật giả, ngẩn người tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Lục Tuyết Ý lên tiếng, tạm thời bảo toàn mạng sống cho người đàn ông kia: “Chỉ dựa vào ba câu nói mà đã tuyên án thì có hơi quá. Chân tướng ra sao, chỉ có cô Lộc đích thân hỏi mới rõ. Đúng hay sai, sống hay chết, đến lúc đó mới định đoạt cũng không muộn.”
Lộc Nhung chìm vào suy nghĩ, mãi cho đến khi người đàn ông đứng ngay sau lưng mình mà vẫn không hề phát hiện ra.
“Còn đau không?” Một chiếc cốc thủy tinh được nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Gần đây cô gái luôn ủ dột không vui, vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự, Tần Bắc Phong đều thu hết vào trong mắt.
“Đau bụng kinh nguyệt” là lý do mà Lộc Nhung đưa ra.
Từ khi quen nhau đến nay, người đàn ông luôn chăm sóc từng li từng tí này làm sao có thể không nhớ rõ chu kỳ sinh lý của bạn gái.
Không vạch trần, chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp đến từ cảm giác áy náy mà thôi. Cô có bí mật của mình, thì anh nào có khác gì, ngầm hiểu lẫn nhau mà chẳng cần nói ra.
“Mèo… gì cơ.” m thanh của chiếc cốc thủy tinh đánh thức Lộc Nhung, cô ngẩng đầu lên, theo bản năng gọi anh, nhưng lại nuốt trở vào. Tiếng gọi thân mật giữa hai người hằng ngày chỉ còn sót lại một âm thanh vô nghĩa.
“Mèo gì là mèo gì?” Tần Bắc Phong bật cười.
“Không có gì.” Lộc Nhung lại gục xuống bàn một cách ủ rũ.
“Bảo bối.” Tần Bắc Phong quỳ một gối xuống.
Lộc Nhung không đáp, vùi mặt vào cánh tay mình, vùi thật sâu.
“Nhung Nhung.” Vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, Tần Bắc Phong tiếp tục gọi: “Lộc Nhung.”
Giọng trầm ấm như những đợt sóng nhỏ nổi lên trong tâm trí, từng lớp từng lớp trào dâng. Lộc Nhung cảm thấy lồng ngực căng thắt như người đang chìm dần dưới đại dương.
Cô không thở nổi nữa rồi.
Chỉ cần anh gọi thêm một tiếng nữa thôi, cô sẽ không giữ được mà ôm chầm lấy anh mất.
Nhưng thật đáng tiếc, không có “thêm một tiếng”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trước.
Nhạc chuông của Tần Bắc Phong là bản nhạc mà cô gái đã từng tự thu âm, anh thích lời bài hát, nhưng lại chê giọng của ca sĩ gốc nghe không quen tai.
“Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, em sẽ ở đâu, nếu chúng ta chưa từng quen biết, bài hát này cũng sẽ chẳng tồn tại…”
Ai mà nghe nhạc lại để ý đến chuyện quen tai hay không chứ? Lộc Nhung cảm thấy buồn cười, nhưng cũng muốn khóc.
“Bảo bối, anh ra ngoài một lát.” Tần Bắc Phong không nghe máy mà lựa chọn tắt đi: “Nhớ uống nước đường đỏ cho ấm bụng nhé.”
Đợi đến khi Lộc Nhung lén ngẩng đầu lên, người đàn ông chẳng để lộ chút động tác thừa nào đã ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh cửa, đang đi giày.
Bên cạnh anh, cánh cửa bằng sắt đen lạnh lẽo vẫn không thay đổi. Trong quá khứ đối với cô gái, đó là một con quái vật ăn thịt người mà cô phải tránh xa. Nhưng giờ đây, nó lại giống như một khu rừng rậm.
Một khu rừng sắp thả hổ về núi.
Cô có linh cảm, Tần Bắc Phong lần này đi rồi, giữa họ sẽ thực sự không còn tương lai nữa.
“Mèo lớn.” Lộc Nhung khô khốc mở lời.
“Sao thế?” Động tác đi giày của Tần Bắc Phong khựng lại.
“Anh xem thử xem lúc về còn ai bán kẹo hồ lô không.” Lộc Nhung cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn buộc chặt dây giày của anh vào chân ghế.
Dạo trước, cô từng mua kẹo hồ lô về, Tần Bắc Phong lại trêu cô chơi cái gì mà kẹo hồ lô play. Trong lúc đùa nghịch, Lộ Lộ lại sáp đến, kết quả lông cổ toàn dính lớp đường keo ngọt lịm.
Cuối cùng, màn play cũng chẳng thực hiện được, cả đêm chỉ lo tắm rửa cho mèo.
Tần Bắc Phong vừa rời đi, hơi ấm trong nhà như bị rút đi quá nửa.
Lộc Nhung lơ ngơ nhìn quanh phòng, nơi nào cũng có những món đồ mà hai người đã tỉ mỉ chọn lựa, nhưng cảm giác trống trải cô đơn lại càng thêm mãnh liệt so với lần đầu cô đến đây.
“Meo meo.” Tiếng kêu của chú mèo con vừa tỉnh ngủ vang lên, Lộ Lộ chầm chậm đến bên chân cô, cọ cọ lấy lòng.
“Lộ Lộ, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.” Lộc Nhung ôm lấy nó, cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng mà gãi cằm cho chú mèo nhỏ.
Đợi mèo lớn quay về, cô sẽ nói rõ ràng.
Lộc Nhung nghĩ như vậy, nhưng lại không thể thực hiện nổi. Từng giây từng phút Tần Bắc Phong ở bên ngoài, cô đều không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung.
Những suy nghĩ ấy cứ vô tận mở rộng ra, như lớp bông hút nước mênh mông của đại dương, nặng nề và lạnh lẽo.
Con của mèo lớn là bé trai hay bé gái nhỉ, mấy tuổi rồi, thích mèo không, trong nhà có nuôi mèo không?
Dù có hay không thì chắc chắn cũng không dễ thương bằng Lộ Lộ.
Nghĩ đến đây, Lộc Nhung không nhịn được mà áp môi vào tai chú mèo trắng trong lòng, nở nụ cười. Nhưng nụ cười còn chưa kịp cong lên, đã bị cơn gió lạnh lẽo quét qua làm tắt ngấm.
Thì ra cô đã vô thức bước xuống lầu.
Cầu thang quen thuộc đến không thể quen hơn. Trước cửa hành lang đang mở rộng, màn đêm lấp lánh ánh đèn đường chầm chậm cuốn lấy từng bước chân của cô, quyến rũ, mời gọi cô bước ra ngoài tìm người mà cô hằng mong mỏi.
Mũi chân khẽ lướt qua nền gạch, rồi lại khựng lại ngay ngưỡng cửa.
Lộc Nhung kiệt sức, như một người tuyết bị tan chảy mà từ từ ngồi xổm xuống, cô cố kìm nén tiếng nức nở, mặc kệ ánh đèn cảm ứng từ từ vụt tắt.
Ánh sáng dần rút đi, bóng tối dần phủ trùm lên thân hình gầy nhỏ của cô. Đúng lúc ấy, một bóng đen đậm đặc hơn hẳn thứ bóng tối này rơi xuống.
“Sao lại ngồi đây?”
Tần Bắc Phong đã trở về, đứng ngay ngoài cánh cửa, chỉ cách cô một bước chân.
Có bóng tối làm lá chắn, Lộc Nhung không còn keo kiệt ánh nhìn của mình nữa. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trống không của anh.
“Người bán kẹo hồ lô về nhà rồi.” Tần Bắc Phong đáp.
Về nhà rồi ư? Lộc Nhung nhẩm lại, lẩm bẩm mở miệng: “Mèo lớn này… có phải anh cũng muốn về nhà không…”
Cô muốn anh về, nhưng đó không phải là căn nhà của bọn họ.
“Chúng ta chia tay đi.”
Hành lang im phăng phắc, lời tuyên bố chia tay rõ ràng vang vọng.
“Cái gì?” Tần Bắc Phong bị những lời nói bất ngờ của cô làm cho khựng lại, đôi chân mày nhíu chặt.
“Em biết rồi… chuyện mẹ anh còn sống, chuyện anh có con phải nuôi dưỡng, em đều biết hết rồi… Xin lỗi, em không muốn làm người thứ ba đâu.” Không để cho người đàn ông hay chính bản thân mình có bất kỳ cơ hội nào để thở dốc, Lộc Nhung tiếp tục nói. Cô càng nói, giọng càng nghẹn lại, đến cuối cùng đã không kìm nổi mà bật khóc: “Anh… hu hu, tự lo cho mình đi.”
Nước mắt lã chã rơi xuống, thấm vào chiếc khăn quàng lông dày của Lộ Lộ, khiến bộ lông dính bết lại từng mảng, bết rối thành từng lọn như dây thừng.
Có vẻ lại phải tắm cho mèo rồi.
Liên tục tắm mèo liệu có gây bệnh về da không nhỉ? Không sao, người tắm hàng ngày cũng không sao cả. Lát nữa ôm cả Lộc Nhung vào tắm cùng vậy.
Mấy hôm nay cô làm mình làm mẩy, đến tay còn không cho anh nắm.
Sự thật mà anh đã vất vả chôn giấu cuối cùng cũng bị phơi bày, vô số cảm xúc hỗn tạp hiện lên trong mắt Tần Bắc Phong.
Lo sợ, chua xót, say đắm, thỏa mãn, và những cảm xúc không tên khác mà từ ngữ không thể nào khắc họa hết được.
“Nhung Nhung muốn chia tay với anh…” Tần Bắc Phong im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng nói: “Trước khi chia tay, có muốn nghe anh kể một câu chuyện về Trầm Hương chẻ núi không?”
“Dựa theo quy định pháp luật, tài sản hợp pháp của người để lại khi qua đời có thể được thừa kế hợp pháp, vì vậy, thú cưng có thể được thừa kế như một loại tài sản.”
Nhưng Lộ Lộ không phải là tài sản, Lộ Lộ là người thừa kế.
“Không phải là thú cưng, mà là con cái, con của tôi là một chú mèo.”
Nhìn màn hình máy tính, cô gái chậm rãi gõ từng chữ, rồi lại từng dòng xóa đi.
Cô đã quen với việc lắng nghe người khác, nhưng khi vị trí bị đảo ngược, cô lập tức cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Cô cũng không thể hỏi mọi người trong văn phòng luật Lập Hạ, dù sao họ đều là bạn của Tần Bắc Phong, thế nào cũng sẽ có người nhận ra có điều gì đó không ổn.
Còn về bạn bè của cô…
Triệu Tinh Tinh đưa ra ý kiến rất dứt khoát: “Lộ Lộ tạm thời để đó đã, còn Tần Bắc Phong thì giết ngay đi.”
Vẻ mặt của bạn thân kiên quyết đến mức khiến Lộc Nhung không thể phân biệt thật giả, ngẩn người tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Lục Tuyết Ý lên tiếng, tạm thời bảo toàn mạng sống cho người đàn ông kia: “Chỉ dựa vào ba câu nói mà đã tuyên án thì có hơi quá. Chân tướng ra sao, chỉ có cô Lộc đích thân hỏi mới rõ. Đúng hay sai, sống hay chết, đến lúc đó mới định đoạt cũng không muộn.”
Lộc Nhung chìm vào suy nghĩ, mãi cho đến khi người đàn ông đứng ngay sau lưng mình mà vẫn không hề phát hiện ra.
“Còn đau không?” Một chiếc cốc thủy tinh được nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Gần đây cô gái luôn ủ dột không vui, vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự, Tần Bắc Phong đều thu hết vào trong mắt.
“Đau bụng kinh nguyệt” là lý do mà Lộc Nhung đưa ra.
Từ khi quen nhau đến nay, người đàn ông luôn chăm sóc từng li từng tí này làm sao có thể không nhớ rõ chu kỳ sinh lý của bạn gái.
Không vạch trần, chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp đến từ cảm giác áy náy mà thôi. Cô có bí mật của mình, thì anh nào có khác gì, ngầm hiểu lẫn nhau mà chẳng cần nói ra.
“Mèo… gì cơ.” m thanh của chiếc cốc thủy tinh đánh thức Lộc Nhung, cô ngẩng đầu lên, theo bản năng gọi anh, nhưng lại nuốt trở vào. Tiếng gọi thân mật giữa hai người hằng ngày chỉ còn sót lại một âm thanh vô nghĩa.
“Mèo gì là mèo gì?” Tần Bắc Phong bật cười.
“Không có gì.” Lộc Nhung lại gục xuống bàn một cách ủ rũ.
“Bảo bối.” Tần Bắc Phong quỳ một gối xuống.
Lộc Nhung không đáp, vùi mặt vào cánh tay mình, vùi thật sâu.
“Nhung Nhung.” Vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối, Tần Bắc Phong tiếp tục gọi: “Lộc Nhung.”
Giọng trầm ấm như những đợt sóng nhỏ nổi lên trong tâm trí, từng lớp từng lớp trào dâng. Lộc Nhung cảm thấy lồng ngực căng thắt như người đang chìm dần dưới đại dương.
Cô không thở nổi nữa rồi.
Chỉ cần anh gọi thêm một tiếng nữa thôi, cô sẽ không giữ được mà ôm chầm lấy anh mất.
Nhưng thật đáng tiếc, không có “thêm một tiếng”.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trước.
Nhạc chuông của Tần Bắc Phong là bản nhạc mà cô gái đã từng tự thu âm, anh thích lời bài hát, nhưng lại chê giọng của ca sĩ gốc nghe không quen tai.
“Nếu chúng ta chưa từng gặp nhau, em sẽ ở đâu, nếu chúng ta chưa từng quen biết, bài hát này cũng sẽ chẳng tồn tại…”
Ai mà nghe nhạc lại để ý đến chuyện quen tai hay không chứ? Lộc Nhung cảm thấy buồn cười, nhưng cũng muốn khóc.
“Bảo bối, anh ra ngoài một lát.” Tần Bắc Phong không nghe máy mà lựa chọn tắt đi: “Nhớ uống nước đường đỏ cho ấm bụng nhé.”
Đợi đến khi Lộc Nhung lén ngẩng đầu lên, người đàn ông chẳng để lộ chút động tác thừa nào đã ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh cửa, đang đi giày.
Bên cạnh anh, cánh cửa bằng sắt đen lạnh lẽo vẫn không thay đổi. Trong quá khứ đối với cô gái, đó là một con quái vật ăn thịt người mà cô phải tránh xa. Nhưng giờ đây, nó lại giống như một khu rừng rậm.
Một khu rừng sắp thả hổ về núi.
Cô có linh cảm, Tần Bắc Phong lần này đi rồi, giữa họ sẽ thực sự không còn tương lai nữa.
“Mèo lớn.” Lộc Nhung khô khốc mở lời.
“Sao thế?” Động tác đi giày của Tần Bắc Phong khựng lại.
“Anh xem thử xem lúc về còn ai bán kẹo hồ lô không.” Lộc Nhung cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn buộc chặt dây giày của anh vào chân ghế.
Dạo trước, cô từng mua kẹo hồ lô về, Tần Bắc Phong lại trêu cô chơi cái gì mà kẹo hồ lô play. Trong lúc đùa nghịch, Lộ Lộ lại sáp đến, kết quả lông cổ toàn dính lớp đường keo ngọt lịm.
Cuối cùng, màn play cũng chẳng thực hiện được, cả đêm chỉ lo tắm rửa cho mèo.
Tần Bắc Phong vừa rời đi, hơi ấm trong nhà như bị rút đi quá nửa.
Lộc Nhung lơ ngơ nhìn quanh phòng, nơi nào cũng có những món đồ mà hai người đã tỉ mỉ chọn lựa, nhưng cảm giác trống trải cô đơn lại càng thêm mãnh liệt so với lần đầu cô đến đây.
“Meo meo.” Tiếng kêu của chú mèo con vừa tỉnh ngủ vang lên, Lộ Lộ chầm chậm đến bên chân cô, cọ cọ lấy lòng.
“Lộ Lộ, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây được nữa.” Lộc Nhung ôm lấy nó, cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng mà gãi cằm cho chú mèo nhỏ.
Đợi mèo lớn quay về, cô sẽ nói rõ ràng.
Lộc Nhung nghĩ như vậy, nhưng lại không thể thực hiện nổi. Từng giây từng phút Tần Bắc Phong ở bên ngoài, cô đều không kìm được mà nghĩ ngợi lung tung.
Những suy nghĩ ấy cứ vô tận mở rộng ra, như lớp bông hút nước mênh mông của đại dương, nặng nề và lạnh lẽo.
Con của mèo lớn là bé trai hay bé gái nhỉ, mấy tuổi rồi, thích mèo không, trong nhà có nuôi mèo không?
Dù có hay không thì chắc chắn cũng không dễ thương bằng Lộ Lộ.
Nghĩ đến đây, Lộc Nhung không nhịn được mà áp môi vào tai chú mèo trắng trong lòng, nở nụ cười. Nhưng nụ cười còn chưa kịp cong lên, đã bị cơn gió lạnh lẽo quét qua làm tắt ngấm.
Thì ra cô đã vô thức bước xuống lầu.
Cầu thang quen thuộc đến không thể quen hơn. Trước cửa hành lang đang mở rộng, màn đêm lấp lánh ánh đèn đường chầm chậm cuốn lấy từng bước chân của cô, quyến rũ, mời gọi cô bước ra ngoài tìm người mà cô hằng mong mỏi.
Mũi chân khẽ lướt qua nền gạch, rồi lại khựng lại ngay ngưỡng cửa.
Lộc Nhung kiệt sức, như một người tuyết bị tan chảy mà từ từ ngồi xổm xuống, cô cố kìm nén tiếng nức nở, mặc kệ ánh đèn cảm ứng từ từ vụt tắt.
Ánh sáng dần rút đi, bóng tối dần phủ trùm lên thân hình gầy nhỏ của cô. Đúng lúc ấy, một bóng đen đậm đặc hơn hẳn thứ bóng tối này rơi xuống.
“Sao lại ngồi đây?”
Tần Bắc Phong đã trở về, đứng ngay ngoài cánh cửa, chỉ cách cô một bước chân.
Có bóng tối làm lá chắn, Lộc Nhung không còn keo kiệt ánh nhìn của mình nữa. Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trống không của anh.
“Người bán kẹo hồ lô về nhà rồi.” Tần Bắc Phong đáp.
Về nhà rồi ư? Lộc Nhung nhẩm lại, lẩm bẩm mở miệng: “Mèo lớn này… có phải anh cũng muốn về nhà không…”
Cô muốn anh về, nhưng đó không phải là căn nhà của bọn họ.
“Chúng ta chia tay đi.”
Hành lang im phăng phắc, lời tuyên bố chia tay rõ ràng vang vọng.
“Cái gì?” Tần Bắc Phong bị những lời nói bất ngờ của cô làm cho khựng lại, đôi chân mày nhíu chặt.
“Em biết rồi… chuyện mẹ anh còn sống, chuyện anh có con phải nuôi dưỡng, em đều biết hết rồi… Xin lỗi, em không muốn làm người thứ ba đâu.” Không để cho người đàn ông hay chính bản thân mình có bất kỳ cơ hội nào để thở dốc, Lộc Nhung tiếp tục nói. Cô càng nói, giọng càng nghẹn lại, đến cuối cùng đã không kìm nổi mà bật khóc: “Anh… hu hu, tự lo cho mình đi.”
Nước mắt lã chã rơi xuống, thấm vào chiếc khăn quàng lông dày của Lộ Lộ, khiến bộ lông dính bết lại từng mảng, bết rối thành từng lọn như dây thừng.
Có vẻ lại phải tắm cho mèo rồi.
Liên tục tắm mèo liệu có gây bệnh về da không nhỉ? Không sao, người tắm hàng ngày cũng không sao cả. Lát nữa ôm cả Lộc Nhung vào tắm cùng vậy.
Mấy hôm nay cô làm mình làm mẩy, đến tay còn không cho anh nắm.
Sự thật mà anh đã vất vả chôn giấu cuối cùng cũng bị phơi bày, vô số cảm xúc hỗn tạp hiện lên trong mắt Tần Bắc Phong.
Lo sợ, chua xót, say đắm, thỏa mãn, và những cảm xúc không tên khác mà từ ngữ không thể nào khắc họa hết được.
“Nhung Nhung muốn chia tay với anh…” Tần Bắc Phong im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng nói: “Trước khi chia tay, có muốn nghe anh kể một câu chuyện về Trầm Hương chẻ núi không?”