Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 156: Chỉ vô tình đẩy một cái thôi, không đến nỗi bị đánh chứ?



Con người thường có sự đồng cảm và liên tưởng sâu sắc đối với những trải nghiệm tiêu cực đã từng trải qua.
Suy nghĩ của Tần Bắc Phong và Lộc Nhung không hẹn mà gặp. Người hâm mộ để lại những dòng bình luận này rất có thể đã có một người bạn đời từng dùng bạo lực với họ, bởi vậy vô thức thể hiện sự quan tâm tới cô gái trên màn hình.
Ánh mắt bất giác ngước lên đối diện nhau. Hô hấp dường như ngưng lại trong vài giây. Lộc Nhung lo lắng hỏi: “Cô ấy có phải là…”
Tần Bắc Phong không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo màn hình, sâu sắc đến đáng sợ.
“Có nên hỏi thăm không?” Lộc Nhung đặt tay lên bàn phím, ngón tay run rẩy không kìm nén nổi.
“Không.” Tần Bắc Phong khẽ khàng ngăn lại.
Đối phương đã chọn cách nói bóng gió chứng tỏ không muốn người khác biết về những gì mình phải chịu đựng. Đó là một kiểu né tránh, thậm chí có thể hiểu là tuyệt vọng. Hoặc sau khi rơi vào đường cùng, họ nắm giữ chút hi vọng cuối cùng để ngăn chặn người khác bước vào vực sâu.
Suy tính thêm lần nữa, người đàn ông cúi người thì thầm bên tai cô gái.
Lộc Nhung chăm chú lắng nghe thỉnh thoảng khẽ gật đầu, dưới lời an ủi trầm thấp của anh, đôi tay đang run rẩy dần trở lại bình thường.
“Động tay động chân thì không hề.” Cô làm theo lời anh gửi một đoạn tin nhắn thoại.
[Thế thì tốt rồi] Người hâm mộ đáp lại rất nhanh kèm theo vài biểu tượng dễ thương.
“Chỉ là hôm trước cãi nhau anh ấy lớn tiếng với tôu rồi vô tình đẩy tôi một cái.”
Cô cố ý cắt đứt đoạn âm thanh, ngắt câu nói thành từng đoạn.
Người hâm mộ không hồi âm nữa.
“Bình thường anh ấy rất dịu dàng đối xử với tôi rất tốt. Mọi người cũng thấy mà, chúng tôi ngày nào cũng thể hiện tình cảm trong phòng livestream.”
“Với lại chẳng phải chỉ vô tình đẩy một cái thôi sao không đến nỗi sau này sẽ đánh tôi đâu.”
Cô gái cố hết sức giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn chìm đắm trong mối tình mù quáng.
Lần này, người hâm mộ không còn giữ im lặng, liên tục trả lời dồn dập, bộc lộ suy nghĩ chân thật.
[Không phải vô tình đâu]
[Sẽ đấy, sẽ đánh cô đấy]
Đến đây, hai người đã chứng thực được suy đoán của mình, chỉ tiếc trong lòng không có chút vui mừng nào.
Tựa như có búa tạ giáng mạnh vào đầu, cơn đau âm ỉ lan khắp tứ chi khiến Lộc Nhung phải nắm chặt lấy tay người đàn ông để tìm kiếm sức mạnh.
Cùng lúc đó, cô quá căng thẳng không nhận ra biểu hiện khác thường của Tần Bắc Phong. Bàn tay anh vốn luôn điềm tĩnh giờ lại ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Bạn yêu, có phải bạn đã gặp chuyện gì không vui không…” Lộc Nhung cố gắng giữ bình tĩnh, sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Câu hỏi vừa thốt ra, đối phương lại chìm vào im lặng, bức tường trong lòng nhanh chóng được lấp đầy kín kẽ.
“Hoặc có thể nói cho tôi biết, chuyện đó đã qua rồi hay bạn vẫn đang phải chịu đựng?”
“Tôi thực sự rất lo cho bạn, tôi không muốn bạn một mình.”
Có lẽ lòng tốt chân thành của cô gái đã đẩy lùi đám gai góc đầy rẫy trên bức tường lòng của đối phương, khung chat bắt đầu xuất hiện biểu tượng đang nhập.
Nhập, xóa, nhập, xóa.
Cho đến khi màn sương trong mắt Lộc Nhung lan tràn, cuối cùng cũng có tin nhắn mới.
[Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng anh ta không đồng ý. Báo cảnh sát thì họ khuyên tôi cho anh ta thêm một cơ hội]
[Anh ta đã ký cam kết sẽ không làm vậy nữa]
[Nhưng tôi vẫn sợ nếu như sau này anh ta lại…]
[Chúng tôi đã kết hôn nhiều năm. Anh ta quen biết bạn bè đồng nghiệp của tôi liệu có liên lụy đến họ không]
[Tôi không biết phải làm sao. Tôi muốn tin tưởng anh ta nhưng tôi học vấn thấp không có việc làm phải nhờ anh ta nuôi]
[Tôi sợ ly hôn rồi sẽ bị người ta chỉ trỏ bố mẹ tôi không chịu nổi đâu]
[Tôi vô dụng là lỗi của tôi, tôi thật sự rất sợ]
Đúng như Tần Bắc Phong đã nói từ rất lâu, người thiện lương luôn có quá nhiều bận tâm, tay chân bị trói buộc, để mặc người khác tàn sát.
Người hâm mộ vẫn tiếp tục nhắn tin nội dung lộn xộn tốc độ càng lúc càng chậm. Lộc Nhung gần như có thể thấy người phụ nữ phía bên kia màn hình đang khóc không thành tiếng, co quắp lại để mặc cho nỗi sợ hãi bất an vô vọng bao trùm lấy thân thể.
“Không sao đâu không sao đâu đừng sợ không phải lỗi của bạn.” Không ngần ngại những đoạn tin ngắn, cô gửi hẳn yêu cầu liên lạc trực tiếp từng tiếng một dịu dàng an ủi cho đến khi tiếng khóc ở đầu bên kia ngừng lại mới tiếp tục nói.
Sau khi xác nhận rằng người hâm mộ gần đây thực sự không bị tổn thương về mặt thể chất lần nữa, Lộc Nhung mới hơi yên lòng.
Về phương diện tinh thần, từ lời kể của người hâm mộ không khó để nhận ra sự tự phủ định và nghi ngờ bản thân, chìm sâu trong chiếc lồng giam cầm, tạm thời không thể dễ dàng thoát ra, chỉ mong sau này có thể từ từ giải tỏa.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, Lộc Nhung nói đi nói lại rằng bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn tin cho cô, nhất là khi biết người hâm mộ đó cùng thành phố, cô thậm chí còn để lại số điện thoại cá nhân.
Chỉ cần nhấc máy, bất kể khi nào, bất kể nơi đâu, nhất định sẽ lập tức đến bên cạnh cô ấy.
Nhất định.
Chương trước Chương tiếp
Loading...