Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 153: Vầng hào quang mẫu tính của người đứng đầu
Sương đọng dày, cua thì béo.
Nhà hàng vừa nhập về một mẻ cua đồng đầy gạch, Tần Bắc Phong lập tức đặt ngay cả sọt, chuẩn bị cho bữa tiệc cua để cô và mèo con được thưởng thức món ngon.
Tần Bắc Phong đích thân vào bếp, tỉ mỉ chăm chút từng chi tiết, dáng vẻ tận tụy như mọi khi.
Thì ra anh chỉ là mệt mỏi thôi. Lộc Nhung gạt bỏ cảm giác bất an vừa nhen nhóm trong đầu, tự tìm cho mình một cái cớ cho sự khác thường của anh đêm hôm đó.
Đúng vậy, mèo lớn tuổi cũng không còn trẻ nữa, suốt ngày “vui chơi” liên miên thì đôi lúc yếu đi một chút là chuyện bình thường.
Cô lẩm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng khi đối diện với bóng lưng cô đơn của anh ngoài ban công, sự nghi hoặc lại trỗi dậy.
Hôm nay cũng vậy, vừa ăn được vài con cua, điện thoại lại vang lên, Tần Bắc Phong lập tức buông đũa đứng dậy.
Lộc Nhung chìm trong suy nghĩ, không chú ý đến sự phẫn nộ rõ ràng của cô bạn ngồi đối diện, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn, mất đi tiêu cự.
“Nghe mình nói này, sếp của mình tuyệt đối có vấn đề. Mình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, thì nhà đầu tư người Pháp liên quan gì đến mình chứ? Tại sao mình phải tăng ca học tiếng Pháp giao tiếp hàng ngày, còn phải học nhảy múa, mua lễ phục nữa chứ. Dù có thể được hoàn trả chi phí nhưng mà…” Triệu Tinh Tinh tức tối nói, phát hiện ra bạn mình không chú ý, cô âyd giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lộc Nhung. “Lộc Nhung, sao thế? Đang nghĩ gì à?”
“Không, chỉ là mình ăn no quá thôi.” Lộc Nhung lắc đầu. “Cậu nói tiếp đi.”
Được động viên, Triệu Tinh Tinh xắn tay áo, tiếp tục phun trào cơn phẫn nộ của mình, một lúc lâu sau mới kết thúc, còn chốt lại một câu: “Tóm lại, sếp của mình tuyệt đối có bệnh.”
Nhờ những câu chuyện oán thán của bạn cùng phòng mà Lộc Nhung tạm thời phân tán được sự chú ý. Nhưng càng nghe, cô lại càng cảm thấy kỳ lạ. Ông chủ nào lại tự mình đến đón nhân viên chỉ để giám sát họ tăng ca vào cuối tuần chứ?
“Tôi cũng nghĩ là sếp của cô chắc chắn có vấn đề gì rồi.” Đúng lúc Tần Bắc Phong gọi điện thoại xong quay lại, nghe được một đoạn nên bình thản nhận xét.
“Không hổ là đại ca.” Triệu Tinh Tinh chắp tay vái chào anh. “Anh hùng cùng chí hướng.”
“Anh mèo lớn anh…” Nghe thấy ẩn ý trong lời của anh, Lộc Nhung lập tức hiểu ra. Đây chính là đang mỉa mai sếp của Triệu Tinh Tinh là người mắt mù, thích một cô gái không hề để ý đến mình.
“Anh sao cơ?” Trước tiếng gọi bất đắc dĩ của cô, Tần Bắc Phong giãn lông mày đang chau lại, đáp lễ lại kiểu chắp tay của Triệu Tinh Tinh, sau đó ngồi xuống cạnh Lộc Nhung, tự nhiên ôm lấy eo cô, tay nhẹ nhàng xoa nắn phần bụng mềm mại.
“Bốp!” Cô vỗ nhẹ tay anh, mặt đỏ bừng liếc nhìn. Những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu dần tan biến theo từng cử chỉ thân mật của anh.
“Bị phát cơm chó rồi, choáng quá đi mất!” Triệu Tinh Tinh bị tia sáng tình yêu làm cho hoa mắt, chóng mặt. “Lộ Lộ, nhìn bố mẹ mày kìa.”
“Meo meo?” Lộ Lộ ngồi trên bàn, đang cắn một cái chân cua thì ngước đuôi lên, thản nhiên vẫy vẫy.
“Nhìn bọn mình xứng đôi như sói với hổ ấy.” Tần Bắc Phong một tay ôm bạn gái, một tay gãi nhẹ cằm Lộ Lộ, đúng chuẩn hình mẫu người đàn ông có tất cả.
“Thôi mà.” Lộc Nhung ngượng ngùng mím môi, mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Đáng ghét, mình cũng muốn nếm thử vị đắng của tình yêu!” Nhìn hai người ríu rít đùa giỡn, Triệu Tinh Tinh hậm hực kêu lên: “Tất cả đều do sếp của mình, làm mình không có thời gian yêu đương, thật đúng là bệnh thần kinh, bực chết đi được!”
“…” Lộc Nhung định nói rồi lại thôi, cuối cùng lấy tay che miệng, khẽ khàng thì thầm với người bên cạnh: “Có nên nhắc nhở Tinh Tinh không nhỉ?”
“Không.” Tần Bắc Phong trả lời dứt khoát, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.
Hai người thì thào bàn bạc với nhau, khiến Triệu Tinh Tinh tức đến mức cơn giận hóa thành đói bụng, định chén sạch mấy con cua còn lại.
“Đừng ăn nhiều, cua có tính hàn.” Tần Bắc Phong kịp thời ngăn lại, hôn lên má bạn gái rồi đứng dậy vào bếp. “Lát nữa bảo bối và cô mỗi người một bát trà gừng đường đỏ.”
Khi đi ngang qua Lộ Lộ, anh còn ngang nhiên cướp luôn chiếc chân cua nó đang ăn dở.
“Mày cũng không được ăn.”
“Meo meo!” Lộ Lộ xù lông, tội nghiệp nhìn chằm chằm mẹ và dì cầu cứu.
Nhưng ông chủ đã ra lệnh rồi, hai cô gái làm sao dám phản kháng, đành ngoan ngoãn chui lên sofa, cầm bát trà gừng ấm áp, từ từ nhấm nháp.
Bên kia, Tần Bắc Phong thu dọn hết bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Lộ Lộ, cố gắng giải thích cho nó hiểu: Mèo con không được ăn quá nhiều cua.
“Có phải do mình hoa mắt không nhỉ?” Triệu Tinh Tinh bất giác cảm thán. “Đại ca bây giờ trông có vẻ có chút… tính mẹ hiền nhỉ?”
Trước lời nhận xét kỳ lạ của bạn, Lộc Nhung cũng muốn phản bác lắm, nhưng cuối cùng chỉ đành gật đầu thừa nhận: “Đúng là có chút.”
“Đến cả tính hàn cũng biết, đúng là bạn thân của phụ nữ mà.” Triệu Tinh Tinh tiếp tục xuýt xoa, lẩm bẩm. “Anh ấy học từ đâu ra vậy nhỉ? Từng làm hộ lý hay chuyên gia dinh dưỡng?”
Người nói vô tình, người nghe lại để tâm. Lộc Nhung hơi sững người, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Triệu Tinh Tinh đã chuyển chủ đề sang chuyện gần đây trong khu dân cư.
Có một gia đình vừa mới chuyển đi.
Trùng hợp là, đó chính là gia đình từng nhắc nhở Lộc Nhung phải cẩn thận với Tần Bắc Phong. Người đàn ông đã từng bị Tần Bắc Phong đánh một trận chỉ vì muốn lại gần trêu đùa trẻ con trong khu, nằm liệt giường nửa tháng.
“Không biết cụ thể thế nào, nhưng trước khi chuyển đi, lão ấy còn bị đánh thêm một trận nữa, trước sau hai lần, một lần là do đại ca, một lần là do bố mẹ đứa bé.” Triệu Tinh Tinh xoa cằm, càng thêm tò mò. “Lộc Nhung, cậu đoán xem có chuyện gì nhỉ?”
Có chuyện gì ư?
Bị đánh mà không dám hé răng nửa lời, thậm chí phải cuống cuồng bỏ trốn. Rõ ràng, kẻ bị đánh chắc chắn đã làm chuyện gì đó mờ ám, không dám công khai.
Cụ thể đã làm gì thì Lộc Nhung không đoán ra được. Nghĩ mãi cũng chẳng thể nào suy luận được manh mối gì.
Thực ra, cô cũng chẳng cần phải đoán nữa, vì chỉ vài ngày sau, câu trả lời đã tự tìm đến tận cửa rồi.
Nhà hàng vừa nhập về một mẻ cua đồng đầy gạch, Tần Bắc Phong lập tức đặt ngay cả sọt, chuẩn bị cho bữa tiệc cua để cô và mèo con được thưởng thức món ngon.
Tần Bắc Phong đích thân vào bếp, tỉ mỉ chăm chút từng chi tiết, dáng vẻ tận tụy như mọi khi.
Thì ra anh chỉ là mệt mỏi thôi. Lộc Nhung gạt bỏ cảm giác bất an vừa nhen nhóm trong đầu, tự tìm cho mình một cái cớ cho sự khác thường của anh đêm hôm đó.
Đúng vậy, mèo lớn tuổi cũng không còn trẻ nữa, suốt ngày “vui chơi” liên miên thì đôi lúc yếu đi một chút là chuyện bình thường.
Cô lẩm nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, càng nghĩ càng thấy có lý, nhưng khi đối diện với bóng lưng cô đơn của anh ngoài ban công, sự nghi hoặc lại trỗi dậy.
Hôm nay cũng vậy, vừa ăn được vài con cua, điện thoại lại vang lên, Tần Bắc Phong lập tức buông đũa đứng dậy.
Lộc Nhung chìm trong suy nghĩ, không chú ý đến sự phẫn nộ rõ ràng của cô bạn ngồi đối diện, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn, mất đi tiêu cự.
“Nghe mình nói này, sếp của mình tuyệt đối có vấn đề. Mình chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, thì nhà đầu tư người Pháp liên quan gì đến mình chứ? Tại sao mình phải tăng ca học tiếng Pháp giao tiếp hàng ngày, còn phải học nhảy múa, mua lễ phục nữa chứ. Dù có thể được hoàn trả chi phí nhưng mà…” Triệu Tinh Tinh tức tối nói, phát hiện ra bạn mình không chú ý, cô âyd giơ tay vẫy vẫy trước mặt Lộc Nhung. “Lộc Nhung, sao thế? Đang nghĩ gì à?”
“Không, chỉ là mình ăn no quá thôi.” Lộc Nhung lắc đầu. “Cậu nói tiếp đi.”
Được động viên, Triệu Tinh Tinh xắn tay áo, tiếp tục phun trào cơn phẫn nộ của mình, một lúc lâu sau mới kết thúc, còn chốt lại một câu: “Tóm lại, sếp của mình tuyệt đối có bệnh.”
Nhờ những câu chuyện oán thán của bạn cùng phòng mà Lộc Nhung tạm thời phân tán được sự chú ý. Nhưng càng nghe, cô lại càng cảm thấy kỳ lạ. Ông chủ nào lại tự mình đến đón nhân viên chỉ để giám sát họ tăng ca vào cuối tuần chứ?
“Tôi cũng nghĩ là sếp của cô chắc chắn có vấn đề gì rồi.” Đúng lúc Tần Bắc Phong gọi điện thoại xong quay lại, nghe được một đoạn nên bình thản nhận xét.
“Không hổ là đại ca.” Triệu Tinh Tinh chắp tay vái chào anh. “Anh hùng cùng chí hướng.”
“Anh mèo lớn anh…” Nghe thấy ẩn ý trong lời của anh, Lộc Nhung lập tức hiểu ra. Đây chính là đang mỉa mai sếp của Triệu Tinh Tinh là người mắt mù, thích một cô gái không hề để ý đến mình.
“Anh sao cơ?” Trước tiếng gọi bất đắc dĩ của cô, Tần Bắc Phong giãn lông mày đang chau lại, đáp lễ lại kiểu chắp tay của Triệu Tinh Tinh, sau đó ngồi xuống cạnh Lộc Nhung, tự nhiên ôm lấy eo cô, tay nhẹ nhàng xoa nắn phần bụng mềm mại.
“Bốp!” Cô vỗ nhẹ tay anh, mặt đỏ bừng liếc nhìn. Những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu dần tan biến theo từng cử chỉ thân mật của anh.
“Bị phát cơm chó rồi, choáng quá đi mất!” Triệu Tinh Tinh bị tia sáng tình yêu làm cho hoa mắt, chóng mặt. “Lộ Lộ, nhìn bố mẹ mày kìa.”
“Meo meo?” Lộ Lộ ngồi trên bàn, đang cắn một cái chân cua thì ngước đuôi lên, thản nhiên vẫy vẫy.
“Nhìn bọn mình xứng đôi như sói với hổ ấy.” Tần Bắc Phong một tay ôm bạn gái, một tay gãi nhẹ cằm Lộ Lộ, đúng chuẩn hình mẫu người đàn ông có tất cả.
“Thôi mà.” Lộc Nhung ngượng ngùng mím môi, mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Đáng ghét, mình cũng muốn nếm thử vị đắng của tình yêu!” Nhìn hai người ríu rít đùa giỡn, Triệu Tinh Tinh hậm hực kêu lên: “Tất cả đều do sếp của mình, làm mình không có thời gian yêu đương, thật đúng là bệnh thần kinh, bực chết đi được!”
“…” Lộc Nhung định nói rồi lại thôi, cuối cùng lấy tay che miệng, khẽ khàng thì thầm với người bên cạnh: “Có nên nhắc nhở Tinh Tinh không nhỉ?”
“Không.” Tần Bắc Phong trả lời dứt khoát, dáng vẻ như đang chờ xem kịch vui.
Hai người thì thào bàn bạc với nhau, khiến Triệu Tinh Tinh tức đến mức cơn giận hóa thành đói bụng, định chén sạch mấy con cua còn lại.
“Đừng ăn nhiều, cua có tính hàn.” Tần Bắc Phong kịp thời ngăn lại, hôn lên má bạn gái rồi đứng dậy vào bếp. “Lát nữa bảo bối và cô mỗi người một bát trà gừng đường đỏ.”
Khi đi ngang qua Lộ Lộ, anh còn ngang nhiên cướp luôn chiếc chân cua nó đang ăn dở.
“Mày cũng không được ăn.”
“Meo meo!” Lộ Lộ xù lông, tội nghiệp nhìn chằm chằm mẹ và dì cầu cứu.
Nhưng ông chủ đã ra lệnh rồi, hai cô gái làm sao dám phản kháng, đành ngoan ngoãn chui lên sofa, cầm bát trà gừng ấm áp, từ từ nhấm nháp.
Bên kia, Tần Bắc Phong thu dọn hết bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Lộ Lộ, cố gắng giải thích cho nó hiểu: Mèo con không được ăn quá nhiều cua.
“Có phải do mình hoa mắt không nhỉ?” Triệu Tinh Tinh bất giác cảm thán. “Đại ca bây giờ trông có vẻ có chút… tính mẹ hiền nhỉ?”
Trước lời nhận xét kỳ lạ của bạn, Lộc Nhung cũng muốn phản bác lắm, nhưng cuối cùng chỉ đành gật đầu thừa nhận: “Đúng là có chút.”
“Đến cả tính hàn cũng biết, đúng là bạn thân của phụ nữ mà.” Triệu Tinh Tinh tiếp tục xuýt xoa, lẩm bẩm. “Anh ấy học từ đâu ra vậy nhỉ? Từng làm hộ lý hay chuyên gia dinh dưỡng?”
Người nói vô tình, người nghe lại để tâm. Lộc Nhung hơi sững người, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì Triệu Tinh Tinh đã chuyển chủ đề sang chuyện gần đây trong khu dân cư.
Có một gia đình vừa mới chuyển đi.
Trùng hợp là, đó chính là gia đình từng nhắc nhở Lộc Nhung phải cẩn thận với Tần Bắc Phong. Người đàn ông đã từng bị Tần Bắc Phong đánh một trận chỉ vì muốn lại gần trêu đùa trẻ con trong khu, nằm liệt giường nửa tháng.
“Không biết cụ thể thế nào, nhưng trước khi chuyển đi, lão ấy còn bị đánh thêm một trận nữa, trước sau hai lần, một lần là do đại ca, một lần là do bố mẹ đứa bé.” Triệu Tinh Tinh xoa cằm, càng thêm tò mò. “Lộc Nhung, cậu đoán xem có chuyện gì nhỉ?”
Có chuyện gì ư?
Bị đánh mà không dám hé răng nửa lời, thậm chí phải cuống cuồng bỏ trốn. Rõ ràng, kẻ bị đánh chắc chắn đã làm chuyện gì đó mờ ám, không dám công khai.
Cụ thể đã làm gì thì Lộc Nhung không đoán ra được. Nghĩ mãi cũng chẳng thể nào suy luận được manh mối gì.
Thực ra, cô cũng chẳng cần phải đoán nữa, vì chỉ vài ngày sau, câu trả lời đã tự tìm đến tận cửa rồi.