Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền
Chương 142: Người lớn tuổi thật tốt, người lớn tuổi thật diệu kỳ, người lớn tuổi tuyệt vời
Cuối cùng thì, dù có người ngoài ở đó, Tần Bắc Phong cũng không dám làm càn với Lộc Nhung. Sau khi đã âu yếm cô đủ rồi, anh bưng trà hoa quả ra khỏi bếp.
Triệu Tinh Tinh đang cùng chú mèo con lựa chọn đồ chơi, nào là chuột điện, que trêu mèo, búp bê lật đật xếp đầy một chiếc ghế sofa.
Thấy hai người ra ngoài, ánh mắt của cô ấy vô thức liếc về phía quần của anh, buột miệng thốt lên: “Nhanh thế sao?!”
“…” Lộc Nhung muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao, lúng túng vẫy vẫy tay vài cái, cuối cùng bực mình đấm vào ngực người đàn ông bên cạnh.
Tần Bắc Phong bị nghi ngờ năng lực cũng không để tâm, nhanh hay chậm, bền bỉ hay không, chỉ cần cô gái của anh rõ là được.
Đặt khay trà xuống, anh chọn lấy từ đống đồ chơi một chiếc que trêu mèo cũ kĩ, trên đó treo một con cá nhồi bông đã bị rách một góc—đó là món đồ đầu tiên mà anh mua cho mèo nhỏ lúc nó mới được mang về nhà.
Chú mèo nhỏ, vì đã từng lang thang lâu ngày, rất có tình cảm với món đồ chơi đầu tiên này. Vừa nhìn thấy nó, bé mèo lập tức dùng cả bốn chân ôm chặt lấy, cái đuôi lắc lư không ngừng vì vui sướng.
Để mèo con tự chơi, ba người bắt đầu bàn về chỗ ở của Lộc Nhung.
Phòng trên lầu đã bị cháy, nước từ vòi cứu hỏa chảy tràn vào khắp nơi, khiến cho bức tường phía bắc bị ngấm nước, ngay cả nhà bếp và căn phòng nhỏ nơi Lộc Nhung ở cũng bị ảnh hưởng, tạm thời không thể ở được.
Tần Bắc Phong đề nghị cô dọn qua chỗ anh sống chung.
Triệu Tinh Tinh không đồng ý, phản đối ngay lập tức, bắp cải bị nhổ thì thôi, nhưng sao có thể để cả ruộng đất bị đào đi chứ.
Lộc Nhung bị kẹt giữa hai người, tay nắm lấy cả hai, bên nào cũng muốn dỗ dành, không muốn họ cãi nhau. Cô bảo mình có thể tạm ngủ chung với Tinh Tinh vài ngày, hoặc mỗi ngày đều sẽ qua thăm mèo lớn.
“Thôi, không cần phải gấp đâu.” Tần Bắc Phong nào nỡ để cô khó xử, đành nhượng bộ trước, giả vờ lơ đãng hỏi: “Các em muốn ăn gì tối nay?”
Tinh Tinh bỗng nhiên nhận ra điều gì, ghé vào tai Lộc Nhung hỏi: “Không phải cái ‘quán ăn gia đình’ mà cậu nhắc đến là…”
“Ừ, Tinh Tinh muốn ăn gì thì cứ bảo, Mèo lớn đều có thể làm, anh ấy nấu ăn rất giỏi.” Lộc Nhung cảm thấy đây là cơ hội tốt để người đàn ông của mình thể hiện, vội vàng lên tiếng.
Tinh Tinh khẽ rùng mình, nhìn thẳng vào mắt Tần Bắc Phong, hai người như kết nối được với nhau bằng tín hiệu điện.
“Nếu bé con chuyển đến đây ở, ba bữa một ngày anh sẽ lo hết, từ món chính đến món phụ, đồ ngọt và thức uống.” Tần Bắc Phong nhẹ nhàng nói: “Ngày lẻ có thêm trà chiều, ngày chẵn thì có ăn khuya.”
Tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng, Triệu Tinh Tinh nhanh chóng kéo tay Lộc Nhung: “Để tớ giúp cậu thu dọn hành lý.”
“Anh đi mua đồ.” Tần Bắc Phong lấy chìa khóa ra.
“Gặp lại sau nhé.” Hai người đi ra khỏi căn hộ, vỗ tay chào nhau, cùng đồng thanh nói:
Lộc Nhung bị hai người bán đứng không còn một mảnh: “Hả…?!”
Khi Tần Bắc Phong trở về, Lộc Nhung và Tinh Tinh đang dọn giường. Tấm ga vừa được trải ra chưa kịp chỉnh phẳng thì chú mèo con đã nhảy phốc lên giường lăn lộn.
Các cô gái thấy vậy cũng cảm thấy đáng yêu, lập tức nắm lấy bốn góc ga giường làm thành một chiếc đệm lò xo, chơi trò tung mèo lên cao, quên mất việc dọn dẹp, mãi đến khi Tần Bắc Phong gõ cửa phòng nhắc nhở mới nhớ ra.
“Chà, anh ta quản chặt ghê.” Triệu Tinh Tinh thì thầm: “Có phải vì lớn tuổi không?”
“Chắc thế, chơi một lúc mà cũng không cho.” Lộc Nhung gật gù đồng ý: “Người lớn tuổi đều như vậy.”
“Anh nghe hết đấy.” Tần Bắc Phong thu dọn đồ chơi của mèo trong phòng khách, từ tốn lên tiếng.
“…” x2
Dọn dẹp xong phòng khách, Tần Bắc Phong bước vào phòng ngủ giám sát. Nhìn một lúc, anh thấy tốc độ làm việc của hai người quá chậm, liền tự mình ra tay, nhanh chóng trải xong ga, vỏ gối, rồi sắp xếp quần áo của Lộc Nhung theo mùa và màu sắc, gấp gọn thành những khối vuông vức khác nhau bỏ vào tủ, còn những chiếc váy dạ hội đã mua trước đó thì được treo riêng từng cái một.
Động tác thành thạo và gọn gàng của anh khiến Triệu Tinh Tinh hít sâu một hơi, thốt lên: “Trời ạ, sau này tớ cũng muốn tìm bạn trai lớn tuổi.”
Nhân lúc đang cuối mùa tôm càng, Tần Bắc Phong mua vài cân mang về nhà tự tay xử lý. Sau khi sắp xếp phòng cho Lộc Nhung xong, anh ngồi xuống một chiếc ghế đẩu trong phòng tắm, từng con từng con một, dùng bàn chải cọ rửa sạch sẽ.
Mèo con ngồi dưới chân anh, thích thú nhảy nhót, hai cái móng vuốt như muốn vồ lấy.
“Mèo lớn, anh coi chừng kẹp phải Lộ Lộ đấy.” Lộc Nhung thấy thế lo lắng nhắc nhở.
“Không đâu.” Tần Bắc Phong cười khẽ, hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên một con tôm càng, cắt bỏ đôi càng rồi đưa đến miệng chú mèo con: “Cầm lấy chơi đi.”
Mèo nhỏ ngậm lấy con tôm càng không còn càng, chạy vòng quanh chân hai cô gái khoe chiến tích, vẫy đuôi tỏ vẻ vô cùng tự hào.
“Đây chẳng phải là chăm con gái như chăm công chúa sao.” Hình tượng của Tần Bắc Phong trong lòng Triệu Tinh Tinh hoàn toàn thay đổi, từ một chàng trai lạnh lùng, hung hãn giờ đã trở thành một ông bố hiền lành, dịu dàng và ít nói, hơi kỳ lạ nhưng không hề kém phần hòa hợp.
Lộc Nhung biết bạn cùng phòng đang khen ngợi người đàn ông của mình, trên mặt hiện lên nụ cười tràn đầy tự hào. Cô thích mèo lớn của mình được người khác khen ngợi, tựa như ánh mặt trời chói chang.
“Giao cậu cho anh ấy, tớ yên tâm rồi.” Triệu Tinh Tinh vỗ vai cô, cố tình làm vẻ già dặn, sau đó nghĩ đến chuyện không thể để được ăn không uống không mãi, nên đi vào bếp giúp canh nồi.
Bạn cùng phòng vừa rời đi, Lộc Nhung đã ngoan ngoãn đến bên cạnh Tần Bắc Phong, nhìn anh xử lý tôm càng.
“Bảo bối cũng muốn chơi không?” Tần Bắc Phong khẽ nghiêng đầu, chạm nhẹ vào mái đầu nhỏ đang dựa sát vào vai mình.
“Không muốn.” Lộc Nhung cọ lại vào vai anh.
Tần Bắc Phong suy nghĩ, rồi chọn ra một con lớn: “Này, con này lớn hơn Lộ Lộ.”
“Em không phải đang ghen với Lộ Lộ.” Lộc Nhung bĩu môi.
“Thế là nhớ bố rồi, xa một lát đã muốn bám rồi phải không?” Tần Bắc Phong kết luận, giọng khàn khàn có phần ám muội.
Một câu nói của anh khiến tai Lộc Nhung đỏ bừng, nhưng cô không phản bác, vì cô nghĩ rằng mình đã bị bệnh—một loại bệnh gọi là chứng đói khát da thịt, nên cứ gặp anh là cô lại muốn được gần gũi.
“Không sao đâu, sau này còn nhiều thời gian mà.” Tần Bắc Phong đặt cây chải xuống, giọng điệu vẫn không thay đổi nhưng lại thốt ra những lời lẽ không đứng đắn: “Tối nay bắt đầu nhé, ăn mừng bảo bối chuyển nhà, để bố đè con ra chơi suốt mấy ngày mấy đêm?”
“…”
Trong bếp, hương thơm của món canh sườn hầm bí đao lan tỏa khắp phòng, Triệu Tinh Tinh không nhịn được mà hít hà, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hốt hoảng.
“Tinh Tinh, tớ có thể học nấu ăn, chúng ta cùng bỏ trốn nhé.” Lộc Nhung lộ vẻ hoảng sợ, nắm chặt tay cô.
Triệu Tinh Tinh: “Hả?!”
Triệu Tinh Tinh đang cùng chú mèo con lựa chọn đồ chơi, nào là chuột điện, que trêu mèo, búp bê lật đật xếp đầy một chiếc ghế sofa.
Thấy hai người ra ngoài, ánh mắt của cô ấy vô thức liếc về phía quần của anh, buột miệng thốt lên: “Nhanh thế sao?!”
“…” Lộc Nhung muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao, lúng túng vẫy vẫy tay vài cái, cuối cùng bực mình đấm vào ngực người đàn ông bên cạnh.
Tần Bắc Phong bị nghi ngờ năng lực cũng không để tâm, nhanh hay chậm, bền bỉ hay không, chỉ cần cô gái của anh rõ là được.
Đặt khay trà xuống, anh chọn lấy từ đống đồ chơi một chiếc que trêu mèo cũ kĩ, trên đó treo một con cá nhồi bông đã bị rách một góc—đó là món đồ đầu tiên mà anh mua cho mèo nhỏ lúc nó mới được mang về nhà.
Chú mèo nhỏ, vì đã từng lang thang lâu ngày, rất có tình cảm với món đồ chơi đầu tiên này. Vừa nhìn thấy nó, bé mèo lập tức dùng cả bốn chân ôm chặt lấy, cái đuôi lắc lư không ngừng vì vui sướng.
Để mèo con tự chơi, ba người bắt đầu bàn về chỗ ở của Lộc Nhung.
Phòng trên lầu đã bị cháy, nước từ vòi cứu hỏa chảy tràn vào khắp nơi, khiến cho bức tường phía bắc bị ngấm nước, ngay cả nhà bếp và căn phòng nhỏ nơi Lộc Nhung ở cũng bị ảnh hưởng, tạm thời không thể ở được.
Tần Bắc Phong đề nghị cô dọn qua chỗ anh sống chung.
Triệu Tinh Tinh không đồng ý, phản đối ngay lập tức, bắp cải bị nhổ thì thôi, nhưng sao có thể để cả ruộng đất bị đào đi chứ.
Lộc Nhung bị kẹt giữa hai người, tay nắm lấy cả hai, bên nào cũng muốn dỗ dành, không muốn họ cãi nhau. Cô bảo mình có thể tạm ngủ chung với Tinh Tinh vài ngày, hoặc mỗi ngày đều sẽ qua thăm mèo lớn.
“Thôi, không cần phải gấp đâu.” Tần Bắc Phong nào nỡ để cô khó xử, đành nhượng bộ trước, giả vờ lơ đãng hỏi: “Các em muốn ăn gì tối nay?”
Tinh Tinh bỗng nhiên nhận ra điều gì, ghé vào tai Lộc Nhung hỏi: “Không phải cái ‘quán ăn gia đình’ mà cậu nhắc đến là…”
“Ừ, Tinh Tinh muốn ăn gì thì cứ bảo, Mèo lớn đều có thể làm, anh ấy nấu ăn rất giỏi.” Lộc Nhung cảm thấy đây là cơ hội tốt để người đàn ông của mình thể hiện, vội vàng lên tiếng.
Tinh Tinh khẽ rùng mình, nhìn thẳng vào mắt Tần Bắc Phong, hai người như kết nối được với nhau bằng tín hiệu điện.
“Nếu bé con chuyển đến đây ở, ba bữa một ngày anh sẽ lo hết, từ món chính đến món phụ, đồ ngọt và thức uống.” Tần Bắc Phong nhẹ nhàng nói: “Ngày lẻ có thêm trà chiều, ngày chẵn thì có ăn khuya.”
Tiếng nuốt nước miếng vang lên rõ ràng, Triệu Tinh Tinh nhanh chóng kéo tay Lộc Nhung: “Để tớ giúp cậu thu dọn hành lý.”
“Anh đi mua đồ.” Tần Bắc Phong lấy chìa khóa ra.
“Gặp lại sau nhé.” Hai người đi ra khỏi căn hộ, vỗ tay chào nhau, cùng đồng thanh nói:
Lộc Nhung bị hai người bán đứng không còn một mảnh: “Hả…?!”
Khi Tần Bắc Phong trở về, Lộc Nhung và Tinh Tinh đang dọn giường. Tấm ga vừa được trải ra chưa kịp chỉnh phẳng thì chú mèo con đã nhảy phốc lên giường lăn lộn.
Các cô gái thấy vậy cũng cảm thấy đáng yêu, lập tức nắm lấy bốn góc ga giường làm thành một chiếc đệm lò xo, chơi trò tung mèo lên cao, quên mất việc dọn dẹp, mãi đến khi Tần Bắc Phong gõ cửa phòng nhắc nhở mới nhớ ra.
“Chà, anh ta quản chặt ghê.” Triệu Tinh Tinh thì thầm: “Có phải vì lớn tuổi không?”
“Chắc thế, chơi một lúc mà cũng không cho.” Lộc Nhung gật gù đồng ý: “Người lớn tuổi đều như vậy.”
“Anh nghe hết đấy.” Tần Bắc Phong thu dọn đồ chơi của mèo trong phòng khách, từ tốn lên tiếng.
“…” x2
Dọn dẹp xong phòng khách, Tần Bắc Phong bước vào phòng ngủ giám sát. Nhìn một lúc, anh thấy tốc độ làm việc của hai người quá chậm, liền tự mình ra tay, nhanh chóng trải xong ga, vỏ gối, rồi sắp xếp quần áo của Lộc Nhung theo mùa và màu sắc, gấp gọn thành những khối vuông vức khác nhau bỏ vào tủ, còn những chiếc váy dạ hội đã mua trước đó thì được treo riêng từng cái một.
Động tác thành thạo và gọn gàng của anh khiến Triệu Tinh Tinh hít sâu một hơi, thốt lên: “Trời ạ, sau này tớ cũng muốn tìm bạn trai lớn tuổi.”
Nhân lúc đang cuối mùa tôm càng, Tần Bắc Phong mua vài cân mang về nhà tự tay xử lý. Sau khi sắp xếp phòng cho Lộc Nhung xong, anh ngồi xuống một chiếc ghế đẩu trong phòng tắm, từng con từng con một, dùng bàn chải cọ rửa sạch sẽ.
Mèo con ngồi dưới chân anh, thích thú nhảy nhót, hai cái móng vuốt như muốn vồ lấy.
“Mèo lớn, anh coi chừng kẹp phải Lộ Lộ đấy.” Lộc Nhung thấy thế lo lắng nhắc nhở.
“Không đâu.” Tần Bắc Phong cười khẽ, hai ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên một con tôm càng, cắt bỏ đôi càng rồi đưa đến miệng chú mèo con: “Cầm lấy chơi đi.”
Mèo nhỏ ngậm lấy con tôm càng không còn càng, chạy vòng quanh chân hai cô gái khoe chiến tích, vẫy đuôi tỏ vẻ vô cùng tự hào.
“Đây chẳng phải là chăm con gái như chăm công chúa sao.” Hình tượng của Tần Bắc Phong trong lòng Triệu Tinh Tinh hoàn toàn thay đổi, từ một chàng trai lạnh lùng, hung hãn giờ đã trở thành một ông bố hiền lành, dịu dàng và ít nói, hơi kỳ lạ nhưng không hề kém phần hòa hợp.
Lộc Nhung biết bạn cùng phòng đang khen ngợi người đàn ông của mình, trên mặt hiện lên nụ cười tràn đầy tự hào. Cô thích mèo lớn của mình được người khác khen ngợi, tựa như ánh mặt trời chói chang.
“Giao cậu cho anh ấy, tớ yên tâm rồi.” Triệu Tinh Tinh vỗ vai cô, cố tình làm vẻ già dặn, sau đó nghĩ đến chuyện không thể để được ăn không uống không mãi, nên đi vào bếp giúp canh nồi.
Bạn cùng phòng vừa rời đi, Lộc Nhung đã ngoan ngoãn đến bên cạnh Tần Bắc Phong, nhìn anh xử lý tôm càng.
“Bảo bối cũng muốn chơi không?” Tần Bắc Phong khẽ nghiêng đầu, chạm nhẹ vào mái đầu nhỏ đang dựa sát vào vai mình.
“Không muốn.” Lộc Nhung cọ lại vào vai anh.
Tần Bắc Phong suy nghĩ, rồi chọn ra một con lớn: “Này, con này lớn hơn Lộ Lộ.”
“Em không phải đang ghen với Lộ Lộ.” Lộc Nhung bĩu môi.
“Thế là nhớ bố rồi, xa một lát đã muốn bám rồi phải không?” Tần Bắc Phong kết luận, giọng khàn khàn có phần ám muội.
Một câu nói của anh khiến tai Lộc Nhung đỏ bừng, nhưng cô không phản bác, vì cô nghĩ rằng mình đã bị bệnh—một loại bệnh gọi là chứng đói khát da thịt, nên cứ gặp anh là cô lại muốn được gần gũi.
“Không sao đâu, sau này còn nhiều thời gian mà.” Tần Bắc Phong đặt cây chải xuống, giọng điệu vẫn không thay đổi nhưng lại thốt ra những lời lẽ không đứng đắn: “Tối nay bắt đầu nhé, ăn mừng bảo bối chuyển nhà, để bố đè con ra chơi suốt mấy ngày mấy đêm?”
“…”
Trong bếp, hương thơm của món canh sườn hầm bí đao lan tỏa khắp phòng, Triệu Tinh Tinh không nhịn được mà hít hà, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hốt hoảng.
“Tinh Tinh, tớ có thể học nấu ăn, chúng ta cùng bỏ trốn nhé.” Lộc Nhung lộ vẻ hoảng sợ, nắm chặt tay cô.
Triệu Tinh Tinh: “Hả?!”