Phong Nguyệt Bất Lương Quan
Chương 29: Muốn làm hoa khôi?
Tên chó như vậy chết chưa hết tội, báo ứng dù có tới muộn nhưng cuối cùng vẫn sẽ tới.
"Ân ca ca vất vả rồi." Dịch Chưởng Châu quay đầu nhìn hắn, vạn phần cảm kích: "Châu Nhi thật không biết lấy gì báo đáp."
"Không cần." Ân Qua Chỉ gật đầu nói: "Chuyện đã xong giải, tại hạ cũng xin cáo từ."
Dịch Chưởng Châu sửng sốt, nhìn người trước mặt, nắm chặt khăn tay, thần sắc có phần đáng thương.
Ân Qua Chỉ làm như không nhìn thấy, xoay người dẫn theo Quan Chỉ quay về dọn đồ.
"Điểm Thoa." Dịch Chưởng Châu xoay người nhìn nha hoàn nhà mình, hỏi: "Có phải chàng ấy chẳng thích ta chút nào không?"
Điểm Thoa trừng mắt, đỡ cánh tay nàng nói: "Tiểu thư, ngài nghĩ gì vậy? Toàn bộ Bất Âm Thành đều biết Ân điện hạ không thích nhúng tay vào việc gì. Vì ngài, người ta còn đến ở cả phủ tướng quân, bắt được cả nội quỷ, còn đưa ngài lên núi phát trà. Không phải nô tỳ nói chứ, cả Bất Ân Thành, người có thể khiến Ân điện hạ coi trọng như thế, cũng chỉ có ngài thôi!"
Vậy sao? Dịch Chưởng Châu rũ mắt: "Nhưng mà đổi là người khác, cũng nên ở chỗ này thêm hai ngày, việc vừa xong hắn đã đi luôn..."
"Đại khái là để tránh bị nói ra nói vào đi." Điểm Thoa nói: "Dù sao thì tướng quân cũng không ở trong phủ, ngài ta thường trú cũng kỳ cục."
Như vậy à.
Dịch Chưởng Châu vẻ mặt dịu đi, trong lòng vui vẻ hơn chút, gật đầu nói: "Chuẩn bị ít lễ tạ cho Ân ca ca đi."
"Thưa vâng." Điểm Thoa cười,, đưa nàng về khuê phòng, trên đường không ngừng nói thầm: "Trước mắt toàn bộ Bất Âm Thành, trong số các cô nương khuê các chỉ có ngài thân phận cao quý nhất, cũng được lòng người nhân, ai cũng muốn vây quanh ngài, ngài càng phải tin vào bản thân mình mới đúng, Ân điện hạ không giỏi ăn nói, nhưng nhìn hành động của ngài ấy, trong lòng điện hạ hẳn là có ngài. Nói nữa, dù thân phận có chút xấu hổ, ngài chẳng có kết quả gì với Ân điện hạ thì vẫn còn Thái tử điện hạ cơ mà!"
Nàng là hòn ngọc quý trên tay Dịch Tướng quân, xuất thân cao quý, diện mạo xinh đẹp, giống như trên đời muốn gì có đó, đáng tiếc là người nàng thích dường như chẳng thể thành quyến lữ, còn Diệp Ngự Khanh... lại đối với nàng tốt đến mức khiến nàng áy náy.
Hỏi thế gian tình ái là chi...
"Chủ tử."
Mới vừa bước vào cửa lớn phủ Sử Thần, Quan Chỉ đã hô lên.
Ân Qua Chỉ nhíu mày ngẩng đầu liền thấy trên sân đất trống có một hộp gỗ lê. Ngày hôm qua mới thả tin, hôm nay đã đưa đồ tới, hành động đúng nhanh thật. Hắn cười lạnh một tiếng, mở hộp ra nhìn, bên trong là một mảnh giấy nhỏ.
"Việc tra Đô úy Hộ Thành Quân, ngươi giao cho ai đi làm?" Ân Qua Chỉ hỏi.
Quan Chỉ im lặng đưa thẻ bài qua, phía trên có ghi tên một người - Can Tướng.
"Phái người giám thị hắn." Vừa cất đồ xong, Ân Qua Chỉ vào nhà thay quần áo: "Tìm người đứng sau hắn cho ta."
"Tuân."
Phong Nguyệt vừa đung đưa chân vừa ăn mơ, tự nhiên rùng mình một cái, nhìn về phía sau, ngoài cửa sổ không mây, thời tiết đang đẹp. Nhưng sao nàng cảm thấy hình như có chuyện sắp xảy ra nhỉ?
"Chủ tử chủ tử!" Linh Thù nhảy vào vội như mông bị chạm lửa, chạy vòng quanh nàng ba vòng rồi kích động nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Nô tỳ quên nhức ngài, đêm nay tuyển cử hoa khôi!"
Phong Nguyệt chớp mắt, chống ngón trỏ lên trán nàng, nói lớn: "Dừng!"
Linh Thù lập tức cứng đờ người, đôi mắt to ngấn nước đảo quanh.
"Tuyển cử hoa khôi ta biết rồi." Phong Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Nhưng chủ tử nhà ngươi đang rất vừa lòng với hiện tại, chuyện hoa khôi gì đó, để các nàng giành lấy đi."
Nàng vốn cũng cũng chỉ muốn thông đồng Diệp Ngự Khanh mà thôi, giờ giờ được tặng kèm thêm một Ân Qua Chỉ, nàng còn đoạt lấy chức hoa khôi làm gì? Ăn no rửng mỡ chắc?
"Nhưng mà..." Linh Thù mếu máo, không vui nói: "Ngài nghe một chút mấy cô nương trong lâu an bài ngài như nào đi? Hôm nay nhiều người chờ ngài làm thành trò cười đáy! Nói ngài chỉ biết.... chỉ biết nhảy chẳng biết xấu hổ, còn chẳng biết gì khác, chỉ là chiếc gối thêu hoa* mà thôi!"
*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có ngoại hình mà không có học thức, tài năng.
"Ồ." Phong Nguyệt gật đầu: "Lời này nghe ra rất đúng."
Linh Thù: "......"
"An tâm đi tiểu nha đầu." Phong Nguyệt cười nhếch môi: "Thứ chủ tử nhà ngươi muốn thì dù dùng mọi thủ đoạn nào cũng phải có được. Còn đã không muốn thì người khác có nói như nào, ta cũng chẳng thèm để tâm."
Chán nản, Linh Thù đập đầu "ping" một cái xuống bàn, giả chết.
Phong Nguyệt nhìn thấy buồn cười, đứng dậy nhét một quả mơ vào miệng nàng rồi đi mở cửa nhìn vào trong đại sảnh.
Chốn thanh lâu thường hay làm mấy trò mánh lới như tuyển cử hoa khôi để hấp dẫn ân khách, giá của cái danh hoa khôi tất nhiên sẽ khác với giá người khác, vì thế người tranh chức hoa khôi tự nhiên nhiều lên. Trời còn chưa tối, mấy cô nương trong lâu đã sôi nổi hành động, mấy hành lang ở các tầng lầu và dưới sảnh túm tụm nhau tốp 5 tốp 3 yến yến oanh oanh, nhỏ to thì thầm.
"Hiện giờ hai cô nương hành nghề tốt nhất trong lâu này cũng chỉ có Đoạn Huyền và Phong Nguyệt, các người đoán xem, đêm nay "huơu chết về tay ai?"
"Ta đánh cuộc Đoạn Huyền cô nương, dù sao thì người ta cũng giỏi đàn."
"Vậy ta cược bạc cho Phong Nguyệt Nguyệt đi, tuy cũng chẳng đủ mặt mũi lắm nhưng nhìn đi nhìn lại thì người thích nàng ta cũng chẳng ít."
Đoạn Huyền mở cửa ra, vừa lúc thấy Phong Nguyệt đang tựa vào lan can đối diện, khuôn mặt yêu mị mang theo nụ cười ngốc nghếch, nhìn sao cũng không thuận mắt.
Nàng cười nhạo một tiếng, mắt trợn trắng, phe phẩy quạt đi xuống lầu.
Dù khả năng nàng không hầu hạ được Ân Qua Chỉ, nhưng không có nghĩa nàng kém hơn Phong Nguyệt, đêm nay là cơ hội tốt, nàng nhất định sẽ thẳng.
"Đoạn Huyền." Đám người Vi Vân đang ở lầu hai, thấy nàng xuống liền kéo nàng qua, thần bí nói: "Đêm nay có trò hay để xem!"
"Cái gì?" Đoạn Huyền mờ mịt, Vi Vân lại tỏ vẻ thần bí nhỏ giọng nói tiếp: "Không phải ngươi không thích Phong Nguyệt sao? Chờ lát nữa xem, nàng ta ắt hẳn mất mặt!"
Nghe các nàng lẩm bẩm một hồi, Đoạn Huyền cũng cười theo, nàng híp mắt nhìn về phía lầu 3.
Trên lan can đã không còn bóng người, có lẽ chuẩn bị cho tiết mục buổi tối. Sau khi thở phào một hơi, Đoạn Huyền kéo một đám cô nương tiếp tục xuống lầu.
Nô bộc quét tước trong phòng ở Mộng Hồi Lâu rời đi, Phong Nguyệt mở ngăn tủ đã dọn dẹp, lấy từ bên trong ra một tờ giấy.
"Con trai Triệu Lân, Triệu Tất." Chỉ vài chữ, phía dưới còn có một bức họa.
Phong Nguyệt nhướng mày, Ân Qua Chỉ chọn người đúng chuẩn thật, chọn ai cũng trúng phải kẻ nàng không thuận mắt.
Triệu Tất đã tới Mộng Hồi Lâu, nếu là người qua đêm ở Mộng Hồi Lâu, dù là thẻ bài hay ngọc bồi tùy thân, chỉ chờ người ngủ say, bọn họ sẽ đưa đồ đến tiệm tạp hóa phố Hưởng Ngọc, cả đêm đem chế khắc để sau này sử dụng.
Nói cách khác, nàng muốn chế tạo tội trạng gì, hoặc tiếp cận ai đều sẽ nhanh hơn ám vệ, càng không để lại dấu vết.
Ân Qua Chỉ nếu nhìn đến người này, vậy nàng sẽ giúp hắn một phen.
"Ngươi đang xem gì vậy?"
Thình lình có tiếng nói vang lên sau lưng khiến Phong Nguyệt lông tơ dựng ngược, nàng ngay lập tức nhét giấy vào trong ngăn tủ, sau đó lả lướt xoay người, nháy mắt với người đang tới: "Nô gia đương nhiên là đang đợi công tử mà ~"
Ân Qua Chỉ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng, phảng phất như đang xem con hát trên đài.
Phong Nguyệt không thèm để ý, uốn éo đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên nhìn: "Công tử sao nhẫn tâm, nói hai ngày không tới là đúng hai ngày không tới, nô gia thấy tẻ nhạt quá điiiiiiiiii!"
Không biết vì sao mỗi lần người này nhéo giọng nói vậy, hắn đều muốn xách nàng lên, lắc nàng vài cái cho nàng thẳng thớm lại. Nhưng mà đối với nữ tử thanh lâu, cũng chẳng thể yêu cầu cao như vậy được.
Ân Qua Chỉ liếc nàng, nói: "Vừa nãy lúc vào mới nghe nói, chỗ các ngươi hôm nay chọn ra hoa khôi?"
"Đúng vậy." Phong Nguyệt chớp mắt, ngẩng đầu lên, tay đưa từ búi tóc về cắm nhéo hình hoa lan, đắc ý hỏi: "Công tử cảm thấy chỗ chúng ta, vị trí hoa khôi kia nên thuộc về ai?"
Trong mắt hắn lại tràn ngập ghét bỏ, Ân Qua Chỉ lãnh đạm mở miệng: "Dù sao cũng không phải là ngươi."
Tuy vốn không định tranh, nhưng vừa nghe mấy lời này, cô nương nào mà vui vẻ cho nổi! Phong Nguyệt mếu máo: "Nô gia có điểm nào không được sao?"
"Mộng Hồi Lâu chọn hoa khôi tất nhiên là muốn người tài mạo song toàn, đức nghệ song tinh." Ân Qua Chỉ dùng ánh mắt không quá thân thiện quét 1 vòng quanh nàng, lắc đầu: "Ngươi giống như chẳng có cả hai."
Giống như chẳng có cả hai?! Phong Nguyệt nghiến răng, khóe miệng run rẩy một hồi lâu mới miễn cưỡng ngẩng đầu cười với hắn: "Vậy thì đúng là có lỗi với công tử, nô gia chẳng có tài cán gì cả, ngài còn phải chọn nô gia!"
Ân Qua Chỉ im lặng nhìn nàng, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cúi cúi đầu xuống, nói bên tai: "Cũng không phải chẳng có gì cả, ít nhất trên giường làm người khác cảm thấy thoải mái."
Phong Nguyệt: "......"
Cái gì gọi là mặt người dạ thú? Đây là mặt người dạ thú đấy! Một mặt nói ghét bỏ nàng, một mặt lại đùa giỡn nàng. Người có tính xấu này có phải hay không?
Nếu không phải hắn còn có điểm hữu dung, nàng đã sớm cho hắn một cái tát... Ha, thôi quên đi, đánh cũng không lại.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước mặt cường giả phải thuận theo.
Phong Nguyệt cụp đuôi xuống, cúi đầu không hé răng, bộ dáng thoạt nhìn rất giống chó nhỏ đáng thương, rầm rầm rì rì, nước mắt lưng tròng.
Ân Qua Chỉ nhìn thấy, tâm tình trở lên tốt hơn, ngoắc tay với nàng.
Phong Nguyệt quay đầu nhe răng, sau đó cười hì hì nhào tới chỗ hắn, ôm lấy vòng eo săn chắc có lực, hung hăng mà s.ờ soạng một phen: "Công tử?"
"Muốn làm hoa khôi à?"
"Không muốn!"
"Vậy bộ dáng không cam lòng là sao đây?"
Phong Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình trìu mến: "Nô gia chẳng thèm để ý người khác nhìn nô gia như nào cả, nhưng để ý công tử nhìn nô gia. Công tử nếu đã khinh thường nô gia vậy, nô gia sẽ đau lòng lắmmmmm!"
"......"
Mỗi lần ở bên Phong Nguyệt cô nương, chủ tử nhà mình hình như tâm tình không tồi? Quan Chỉ ở ngoài cửa lén nhìn vào trong, ngạc nhiên khi phát hiện hiện tượng này. Tuy rằng Ân Đại hoàng tử bị người ôm như gấu, trên mặt không chút gợn sóng, nhưng hơi thở quanh thân như ôn hòa đi không ít, giống gió xuân thổi qua đám cỏ xanh, hoa nở thêm màu sắc.
Thật là kỳ.
"Công tử, dành cho ngài một chỗ dưới tòa rồi đó." Kim ma ma đến mời từng người, đến cửa phòng Phong Nguyệt thì không dám vào, chỉ đứng ngoài cửa dè dặt nói: "Nếu ngài tiện thì cứ xuống ngồi trước đi.""
Từ lúc bốn gánh nặng lễ vật đưa đến Mộng Hồi Lâu, vị công tử này liền thành ân khách các cô nương trong lâu muốn hầu hạ nhất, tuy rằng không biết vì sao hắn không thích Đoạn Huyền, nhưng đêm nay, mấy cô nương khác đều nóng lòng muốn thử.
"Ừ." Ân Qua Chỉ lên tiếng, ôm người trong lòng đi xuống.
"Ân ca ca vất vả rồi." Dịch Chưởng Châu quay đầu nhìn hắn, vạn phần cảm kích: "Châu Nhi thật không biết lấy gì báo đáp."
"Không cần." Ân Qua Chỉ gật đầu nói: "Chuyện đã xong giải, tại hạ cũng xin cáo từ."
Dịch Chưởng Châu sửng sốt, nhìn người trước mặt, nắm chặt khăn tay, thần sắc có phần đáng thương.
Ân Qua Chỉ làm như không nhìn thấy, xoay người dẫn theo Quan Chỉ quay về dọn đồ.
"Điểm Thoa." Dịch Chưởng Châu xoay người nhìn nha hoàn nhà mình, hỏi: "Có phải chàng ấy chẳng thích ta chút nào không?"
Điểm Thoa trừng mắt, đỡ cánh tay nàng nói: "Tiểu thư, ngài nghĩ gì vậy? Toàn bộ Bất Âm Thành đều biết Ân điện hạ không thích nhúng tay vào việc gì. Vì ngài, người ta còn đến ở cả phủ tướng quân, bắt được cả nội quỷ, còn đưa ngài lên núi phát trà. Không phải nô tỳ nói chứ, cả Bất Ân Thành, người có thể khiến Ân điện hạ coi trọng như thế, cũng chỉ có ngài thôi!"
Vậy sao? Dịch Chưởng Châu rũ mắt: "Nhưng mà đổi là người khác, cũng nên ở chỗ này thêm hai ngày, việc vừa xong hắn đã đi luôn..."
"Đại khái là để tránh bị nói ra nói vào đi." Điểm Thoa nói: "Dù sao thì tướng quân cũng không ở trong phủ, ngài ta thường trú cũng kỳ cục."
Như vậy à.
Dịch Chưởng Châu vẻ mặt dịu đi, trong lòng vui vẻ hơn chút, gật đầu nói: "Chuẩn bị ít lễ tạ cho Ân ca ca đi."
"Thưa vâng." Điểm Thoa cười,, đưa nàng về khuê phòng, trên đường không ngừng nói thầm: "Trước mắt toàn bộ Bất Âm Thành, trong số các cô nương khuê các chỉ có ngài thân phận cao quý nhất, cũng được lòng người nhân, ai cũng muốn vây quanh ngài, ngài càng phải tin vào bản thân mình mới đúng, Ân điện hạ không giỏi ăn nói, nhưng nhìn hành động của ngài ấy, trong lòng điện hạ hẳn là có ngài. Nói nữa, dù thân phận có chút xấu hổ, ngài chẳng có kết quả gì với Ân điện hạ thì vẫn còn Thái tử điện hạ cơ mà!"
Nàng là hòn ngọc quý trên tay Dịch Tướng quân, xuất thân cao quý, diện mạo xinh đẹp, giống như trên đời muốn gì có đó, đáng tiếc là người nàng thích dường như chẳng thể thành quyến lữ, còn Diệp Ngự Khanh... lại đối với nàng tốt đến mức khiến nàng áy náy.
Hỏi thế gian tình ái là chi...
"Chủ tử."
Mới vừa bước vào cửa lớn phủ Sử Thần, Quan Chỉ đã hô lên.
Ân Qua Chỉ nhíu mày ngẩng đầu liền thấy trên sân đất trống có một hộp gỗ lê. Ngày hôm qua mới thả tin, hôm nay đã đưa đồ tới, hành động đúng nhanh thật. Hắn cười lạnh một tiếng, mở hộp ra nhìn, bên trong là một mảnh giấy nhỏ.
"Việc tra Đô úy Hộ Thành Quân, ngươi giao cho ai đi làm?" Ân Qua Chỉ hỏi.
Quan Chỉ im lặng đưa thẻ bài qua, phía trên có ghi tên một người - Can Tướng.
"Phái người giám thị hắn." Vừa cất đồ xong, Ân Qua Chỉ vào nhà thay quần áo: "Tìm người đứng sau hắn cho ta."
"Tuân."
Phong Nguyệt vừa đung đưa chân vừa ăn mơ, tự nhiên rùng mình một cái, nhìn về phía sau, ngoài cửa sổ không mây, thời tiết đang đẹp. Nhưng sao nàng cảm thấy hình như có chuyện sắp xảy ra nhỉ?
"Chủ tử chủ tử!" Linh Thù nhảy vào vội như mông bị chạm lửa, chạy vòng quanh nàng ba vòng rồi kích động nói: "Xảy ra chuyện lớn rồi! Nô tỳ quên nhức ngài, đêm nay tuyển cử hoa khôi!"
Phong Nguyệt chớp mắt, chống ngón trỏ lên trán nàng, nói lớn: "Dừng!"
Linh Thù lập tức cứng đờ người, đôi mắt to ngấn nước đảo quanh.
"Tuyển cử hoa khôi ta biết rồi." Phong Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Nhưng chủ tử nhà ngươi đang rất vừa lòng với hiện tại, chuyện hoa khôi gì đó, để các nàng giành lấy đi."
Nàng vốn cũng cũng chỉ muốn thông đồng Diệp Ngự Khanh mà thôi, giờ giờ được tặng kèm thêm một Ân Qua Chỉ, nàng còn đoạt lấy chức hoa khôi làm gì? Ăn no rửng mỡ chắc?
"Nhưng mà..." Linh Thù mếu máo, không vui nói: "Ngài nghe một chút mấy cô nương trong lâu an bài ngài như nào đi? Hôm nay nhiều người chờ ngài làm thành trò cười đáy! Nói ngài chỉ biết.... chỉ biết nhảy chẳng biết xấu hổ, còn chẳng biết gì khác, chỉ là chiếc gối thêu hoa* mà thôi!"
*gối thêu hoa: ý chỉ những người chỉ có ngoại hình mà không có học thức, tài năng.
"Ồ." Phong Nguyệt gật đầu: "Lời này nghe ra rất đúng."
Linh Thù: "......"
"An tâm đi tiểu nha đầu." Phong Nguyệt cười nhếch môi: "Thứ chủ tử nhà ngươi muốn thì dù dùng mọi thủ đoạn nào cũng phải có được. Còn đã không muốn thì người khác có nói như nào, ta cũng chẳng thèm để tâm."
Chán nản, Linh Thù đập đầu "ping" một cái xuống bàn, giả chết.
Phong Nguyệt nhìn thấy buồn cười, đứng dậy nhét một quả mơ vào miệng nàng rồi đi mở cửa nhìn vào trong đại sảnh.
Chốn thanh lâu thường hay làm mấy trò mánh lới như tuyển cử hoa khôi để hấp dẫn ân khách, giá của cái danh hoa khôi tất nhiên sẽ khác với giá người khác, vì thế người tranh chức hoa khôi tự nhiên nhiều lên. Trời còn chưa tối, mấy cô nương trong lâu đã sôi nổi hành động, mấy hành lang ở các tầng lầu và dưới sảnh túm tụm nhau tốp 5 tốp 3 yến yến oanh oanh, nhỏ to thì thầm.
"Hiện giờ hai cô nương hành nghề tốt nhất trong lâu này cũng chỉ có Đoạn Huyền và Phong Nguyệt, các người đoán xem, đêm nay "huơu chết về tay ai?"
"Ta đánh cuộc Đoạn Huyền cô nương, dù sao thì người ta cũng giỏi đàn."
"Vậy ta cược bạc cho Phong Nguyệt Nguyệt đi, tuy cũng chẳng đủ mặt mũi lắm nhưng nhìn đi nhìn lại thì người thích nàng ta cũng chẳng ít."
Đoạn Huyền mở cửa ra, vừa lúc thấy Phong Nguyệt đang tựa vào lan can đối diện, khuôn mặt yêu mị mang theo nụ cười ngốc nghếch, nhìn sao cũng không thuận mắt.
Nàng cười nhạo một tiếng, mắt trợn trắng, phe phẩy quạt đi xuống lầu.
Dù khả năng nàng không hầu hạ được Ân Qua Chỉ, nhưng không có nghĩa nàng kém hơn Phong Nguyệt, đêm nay là cơ hội tốt, nàng nhất định sẽ thẳng.
"Đoạn Huyền." Đám người Vi Vân đang ở lầu hai, thấy nàng xuống liền kéo nàng qua, thần bí nói: "Đêm nay có trò hay để xem!"
"Cái gì?" Đoạn Huyền mờ mịt, Vi Vân lại tỏ vẻ thần bí nhỏ giọng nói tiếp: "Không phải ngươi không thích Phong Nguyệt sao? Chờ lát nữa xem, nàng ta ắt hẳn mất mặt!"
Nghe các nàng lẩm bẩm một hồi, Đoạn Huyền cũng cười theo, nàng híp mắt nhìn về phía lầu 3.
Trên lan can đã không còn bóng người, có lẽ chuẩn bị cho tiết mục buổi tối. Sau khi thở phào một hơi, Đoạn Huyền kéo một đám cô nương tiếp tục xuống lầu.
Nô bộc quét tước trong phòng ở Mộng Hồi Lâu rời đi, Phong Nguyệt mở ngăn tủ đã dọn dẹp, lấy từ bên trong ra một tờ giấy.
"Con trai Triệu Lân, Triệu Tất." Chỉ vài chữ, phía dưới còn có một bức họa.
Phong Nguyệt nhướng mày, Ân Qua Chỉ chọn người đúng chuẩn thật, chọn ai cũng trúng phải kẻ nàng không thuận mắt.
Triệu Tất đã tới Mộng Hồi Lâu, nếu là người qua đêm ở Mộng Hồi Lâu, dù là thẻ bài hay ngọc bồi tùy thân, chỉ chờ người ngủ say, bọn họ sẽ đưa đồ đến tiệm tạp hóa phố Hưởng Ngọc, cả đêm đem chế khắc để sau này sử dụng.
Nói cách khác, nàng muốn chế tạo tội trạng gì, hoặc tiếp cận ai đều sẽ nhanh hơn ám vệ, càng không để lại dấu vết.
Ân Qua Chỉ nếu nhìn đến người này, vậy nàng sẽ giúp hắn một phen.
"Ngươi đang xem gì vậy?"
Thình lình có tiếng nói vang lên sau lưng khiến Phong Nguyệt lông tơ dựng ngược, nàng ngay lập tức nhét giấy vào trong ngăn tủ, sau đó lả lướt xoay người, nháy mắt với người đang tới: "Nô gia đương nhiên là đang đợi công tử mà ~"
Ân Qua Chỉ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn nàng, phảng phất như đang xem con hát trên đài.
Phong Nguyệt không thèm để ý, uốn éo đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên nhìn: "Công tử sao nhẫn tâm, nói hai ngày không tới là đúng hai ngày không tới, nô gia thấy tẻ nhạt quá điiiiiiiiii!"
Không biết vì sao mỗi lần người này nhéo giọng nói vậy, hắn đều muốn xách nàng lên, lắc nàng vài cái cho nàng thẳng thớm lại. Nhưng mà đối với nữ tử thanh lâu, cũng chẳng thể yêu cầu cao như vậy được.
Ân Qua Chỉ liếc nàng, nói: "Vừa nãy lúc vào mới nghe nói, chỗ các ngươi hôm nay chọn ra hoa khôi?"
"Đúng vậy." Phong Nguyệt chớp mắt, ngẩng đầu lên, tay đưa từ búi tóc về cắm nhéo hình hoa lan, đắc ý hỏi: "Công tử cảm thấy chỗ chúng ta, vị trí hoa khôi kia nên thuộc về ai?"
Trong mắt hắn lại tràn ngập ghét bỏ, Ân Qua Chỉ lãnh đạm mở miệng: "Dù sao cũng không phải là ngươi."
Tuy vốn không định tranh, nhưng vừa nghe mấy lời này, cô nương nào mà vui vẻ cho nổi! Phong Nguyệt mếu máo: "Nô gia có điểm nào không được sao?"
"Mộng Hồi Lâu chọn hoa khôi tất nhiên là muốn người tài mạo song toàn, đức nghệ song tinh." Ân Qua Chỉ dùng ánh mắt không quá thân thiện quét 1 vòng quanh nàng, lắc đầu: "Ngươi giống như chẳng có cả hai."
Giống như chẳng có cả hai?! Phong Nguyệt nghiến răng, khóe miệng run rẩy một hồi lâu mới miễn cưỡng ngẩng đầu cười với hắn: "Vậy thì đúng là có lỗi với công tử, nô gia chẳng có tài cán gì cả, ngài còn phải chọn nô gia!"
Ân Qua Chỉ im lặng nhìn nàng, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên cúi cúi đầu xuống, nói bên tai: "Cũng không phải chẳng có gì cả, ít nhất trên giường làm người khác cảm thấy thoải mái."
Phong Nguyệt: "......"
Cái gì gọi là mặt người dạ thú? Đây là mặt người dạ thú đấy! Một mặt nói ghét bỏ nàng, một mặt lại đùa giỡn nàng. Người có tính xấu này có phải hay không?
Nếu không phải hắn còn có điểm hữu dung, nàng đã sớm cho hắn một cái tát... Ha, thôi quên đi, đánh cũng không lại.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trước mặt cường giả phải thuận theo.
Phong Nguyệt cụp đuôi xuống, cúi đầu không hé răng, bộ dáng thoạt nhìn rất giống chó nhỏ đáng thương, rầm rầm rì rì, nước mắt lưng tròng.
Ân Qua Chỉ nhìn thấy, tâm tình trở lên tốt hơn, ngoắc tay với nàng.
Phong Nguyệt quay đầu nhe răng, sau đó cười hì hì nhào tới chỗ hắn, ôm lấy vòng eo săn chắc có lực, hung hăng mà s.ờ soạng một phen: "Công tử?"
"Muốn làm hoa khôi à?"
"Không muốn!"
"Vậy bộ dáng không cam lòng là sao đây?"
Phong Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình trìu mến: "Nô gia chẳng thèm để ý người khác nhìn nô gia như nào cả, nhưng để ý công tử nhìn nô gia. Công tử nếu đã khinh thường nô gia vậy, nô gia sẽ đau lòng lắmmmmm!"
"......"
Mỗi lần ở bên Phong Nguyệt cô nương, chủ tử nhà mình hình như tâm tình không tồi? Quan Chỉ ở ngoài cửa lén nhìn vào trong, ngạc nhiên khi phát hiện hiện tượng này. Tuy rằng Ân Đại hoàng tử bị người ôm như gấu, trên mặt không chút gợn sóng, nhưng hơi thở quanh thân như ôn hòa đi không ít, giống gió xuân thổi qua đám cỏ xanh, hoa nở thêm màu sắc.
Thật là kỳ.
"Công tử, dành cho ngài một chỗ dưới tòa rồi đó." Kim ma ma đến mời từng người, đến cửa phòng Phong Nguyệt thì không dám vào, chỉ đứng ngoài cửa dè dặt nói: "Nếu ngài tiện thì cứ xuống ngồi trước đi.""
Từ lúc bốn gánh nặng lễ vật đưa đến Mộng Hồi Lâu, vị công tử này liền thành ân khách các cô nương trong lâu muốn hầu hạ nhất, tuy rằng không biết vì sao hắn không thích Đoạn Huyền, nhưng đêm nay, mấy cô nương khác đều nóng lòng muốn thử.
"Ừ." Ân Qua Chỉ lên tiếng, ôm người trong lòng đi xuống.