Phong Nguyệt Bất Lương Quan
Chương 14: Phủ Tướng quân
Ân Qua Chỉ gật đầu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người trước mặt, nói: "Ta không quan tâm bản lĩnh của các người như thế nào, nhưng đã làm người nhất định phải hành xử đoan chính, không thể làm chuyện âm mưu quỷ quyệt hại người, hiểu chưa?"
"Hiểu!" Hai thiếu niên trắng như tuyết thẳng lưng đáp.
Quan Chỉ che mặt.
Nếu bàn về âm mưu quỷ quyệt, vị chủ vị ngồi đây rõ ràng chính là nhân tài kiệt xuất! Hôm qua nhận đồ đệ, kẻ đắc tội với người rõ ràng là hắn, nhưng người bị ụp nồi chính là Thái Tử. Vốn dĩ người của thế gia vốn không nên đắc tội, chủ tử nhà mình ngày hôm qua ở giáo trường cũng không hé răng, Thái tử gia đúng là quan tâm ân cần, thay chủ tử nói hết lời, hai người kia cũng thành người Thái tử tiến cử cho chủ tử.
Nhà ai bất mãn, tìm Thái Tử đi!
Tìm thì khẳng định không dám tìm, nhưng sau lưng khó tránh khỏi sẽ có chút oán hận. Thái Tử chỉ sợ cũng không biết gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay thời tiết không tồi.
Hôm nay thời tiết đúng thật không tồi, mới vừa ăn trưa xong, Phong Nguyệt đã bị một cỗ kiệu nhỏ đưa đến quán trà lâu ở phố Hưởng Ngọc.
Diệp Ngự Khanh mang theo Dịch Chưởng Châu ngồi đối diện, Phong Nguyệt mặc một bộ váy dài đỏ thắm theo kiểu con gái nhà lành, bưng trà cười tươi giống như tiểu nhị dưới lầu.
"Phiền hai vị tốn tiền rồi."
Dịch Chưởng Châu siết chặt khăn mỉm cười: "Là điện hạ tiêu tiền, Chưởng Châu không phải trả."
Diệp Ngự Khanh nhẹ nhàng gật đầu: "Châu Nhi nói muốn tạ ơn ân cứu mạng, muốn mời cô ra ngoài uống trà."
Phong Nguyệt cảm động nhìn Dịch Chưởng Châu liếc mắt một cái, gật đầu: "Dịch Tiểu thư thật tốt bụng."
Một đôi mắt hạnh quét tới quét lui trên người nàng, Dịch Chưởng Châu nói: "Quá khen, cô nương hôm đó dũng cảm như vậy, cứu Chưởng Châu một mạng, Chưởng Châu tất nhiên muốn cảm tạ. Tuy nói lúc đó Ân ca ca cùng Điện hạ đều tặng không ít đồ bổ cho cô rồi, nhưng Chưởng Châu trong lòng biết ơn, vẫn muốn tự mình truyền đạt mới phải."
Phong Nguyệt sửng sốt, nghĩ thầm hóa ra Ân Qua Chỉ là bởi vì nàng ta mới đưa đồ bổ, bảo sao nói người nọ như thế nào tốt như vậy, có thời gian đưa đồ bổ tới cho mình.
Phong Nguyệt nhấp một ngụm trà cười, không hề mở miệng đáp lại, nhưng Dịch Chưởng Châu giống như rất có hứng thú, liên tiếp hỏi:
"Cô nương vì sao lưu lạc phong trần vậy?"
"Bởi vì thiếu tiền."
"Vậy không nghĩ tới việc sống cuộc sống yên ổn tốt đẹp với ai đó sao?"
"Không gặp được."
Dịch Chưởng Châu gật đầu, duỗi tay chỉ vào gia nô phía sau mình: "Cô nương thấy Tôn Lực như thế nào? Hắn ta khỏe mạnh, trong nhà cũng không có gánh nặng gia đình, 3 năm trước tức phụ qua đời, hắn không tìm thêm ai nữa, hiện giờ cũng muốn có một gia đình rồi."
Phong Nguyệt nhướng mày, nghĩ thầm này vị Bồ tát Dịch Tiểu thư này hào quang chiếu khắp tứ phương, cũng chiếu rộng quá rồi đây.
"Thật không dám giấu giếm, Dịch Tiểu thư." Nàng hiền lành cười nói: "Ta ở Mộng Hồi Lâu khá tốt, tạm thời không có ý muốn hoàn lương."
Dịch Chưởng Châu sắc mặt khẽ đổi, nhíu mi: "Nào có ai muốn suốt đời lặn lội phong trần? Nhìn cô tuổi cũng không nhỏ, còn không tìm người gả cho, về sau tuổi tác lớn hơn, nửa đời sau cũng không có nơi nào dựa vào."
"Việc này không phiền tiểu thư nhọc lòng......"
"Cô nương có phải ghét bỏ thân phận Tôn Lực hay không?" Dịch Chưởng Châu cắt ngang lời cô nói, có chút tức giận: "Hắn tuy rằng là gia nô, nhưng ở Dịch phủ ta cũng được đối đãi như người nhà. Tuy không có địa vị thân phận như mấy người đi đến nhà thổ, nhưng hắn rất kiên định!"
Như này có điểm xấu hổ rồi, Phong Nguyệt dứt khoát câm miệng, mắt xem mũi, mồm giấu trong lòng, không nói chuyện nữa.
Ý cười trên mặt Diệp Ngự Khanh hơi nhạt đi, thấp giọng nói: "Châu Nhi, Phong Nguyệt không muốn, nàng cần gì phải làm khó người khác?"
Nàng làm khó người khác? Dịch Chưởng Châu thật sự tức giận rồi, rất không vui nhìn Diệp Ngự Khanh: "Ta là vì muốn tốt cho nàng ta, nàng không cảm kích thì thôi, điện hạ còn trách cứ ta?"
"Không phải......"
"Ta biết, ngài gần nhất cũng thích đến Mộng Hồi Lâu đi, Ân ca ca cũng vậy, nam nhân các người đều thích nữ nhân xinh đẹp, Châu Nhi hiểu hết." Dịch Chưởng Châu siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh nói: "Nhưng nữ tử phong trần chính là nữ tử phong trần, các ngươi cũng phải chú ý thân phận của mình đi. Muốn người xinh đẹp, Bất Âm Thành có nhiều quý môn chi nữ nữ vậy, vẫn không chọn được người các ngươi thuận mắt hay sao?"
Huống chi, nàng còn chưa chết đâu!
Phong Nguyệt rốt cuộc cũng nghe ra, đã nhiều ngày Diệp Ngự Khanh cùng Ân Qua Chỉ thường xuyên tới tìm cô, chọc Dịch Đại tiểu thư không vui. Vốn dĩ ban ban đầu được nàng cứu còn có điểm cảm kích, hiện giờ là bị lửa giận lấn át rồi, nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chuyện này là sao vậy? Nếu nhớ không lầm, Dịch Chưởng Châu cự tuyệt Thái Tử cầu thân, lại cũng không có quan hệ gì với Ân Qua Chỉ, ăn dấm của hai người, nàng ta cũng đâu có lý.
Phong Nguyệt đảo tròng mắt vài vòng, lại ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười: "Nữ tử phong trần hay nữ tử quý môn cũng đều là nữ tử, Dịch Tiểu thư vì sao cảm thấy bọn họ không thể tìm nữ tử phong trần làm bạn?"
Còn muốn làm bạn? Dịch Chưởng Châu ngoài cười nhưng trong không cười nổi, niệm ân tình, miễn cưỡng đè hỏa khí nói: "Từ xưa hôn nhân đều chú ý môn đăng hộ đối, cô nương bước ra từ phong trần không biết gì cả, cũng đâu hiểu việc đời, sao có thể xứng với công tử quý môn?"
"Nô gia cũng coi như trải qua việc đời rồi mà." Phong Nguyệt hất cằm không phục: "Biệt phủ gì đó ta cũng đi qua không ít, lần trước đến phủ đệ Lý Thái sư cũng chỉ như thế thôi, có khác gì mấy nhà giàu có ở dân gian đâu."
Biệt phủ có thể giống nhau nhà tư nhân ở dân gian sao? Dịch Chưởng Châu cười lên tiếng, trong mắt mang theo điểm khinh miệt: "Thái sư tuy có phẩm cấp, nhưng cũng không tính là trọng thần, biệt phủ hẳn nhiên đơn sơ. Hôm nay thời tiết không tồi, cô nương nếu thật sự muốn mở rộng tầm mắt, không bằng theo Chưởng Châu về Phủ tướng quân xem?"
Đang chờ mấy lời này đây!
Phong Nguyệt làm bộ buồn rầu, do dự nhìn Dịch Chưởng Châu một lúc, nói: "Nghe nói phủ Tướng quân phức tạp, lại không có cảnh gì đẹp, quy củ nghiêm ngặt, người cũng không được tự do đi lại, có gì hay đến đó đâu?"
"Dân gian đồn đãi thật đúng thú vị." Dịch Chưởng Châu phất tay áo đứng dậy, liếc nàng nói: "Phủ Tướng quân có chiếu chỉ kiến tạo, cảnh vật phong phú, quy củ tuy nghiêm nhưng có ta dẫn đường, cô sợ cái gì?"
"Vậy được." Phong Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, biểu tình thoạt nhìn như đang chột dạ, cố ra vẻ bình tĩnh. Dịch Chưởng Châu hạ quyết tâm muốn thể hiện trước mặt cô mới nói sẽ cho cô hiểu sự chênh lệch giữa quan gia cùng bình dân, không nói hai lời cho người chuẩn bị xe.
Lúc mọi người cùng nhau ra cửa, Diệp Ngự Khanh thương hại liếc hai mắt nhìn Phong Nguyệt, đi chậm lại nói thì thầm bên tai nàng: "Chưởng Châu có lúc cũng kiêu căng chút, dù sao cũng là bị chiều quá lớn lên, nàng hãy chiếu cố nàng ấy."
Phong Nguyệt trả lại hắn một nụ cười quyến rũ, gật đầu: "Nô gia hiểu."
Ba người cùng nhau ngồi xe, Diệp Ngự Khanh như cũ vẫn bình tĩnh phe phẩy cây quạt, Phong Nguyệt nhịn không được liền lắm miệng hỏi một câu: "Điện hạ không bận sao? Thường xuyên ra ngoài cung đi dạo."
"Cô thì biết cái gì?" Dịch Chưởng Châu cười khẽ: "Điện hạ đây là dùng người thích đáng, nên làm chuyện nào đều giao cho người giỏi nhất làm, như vậy bản thân mới càng thong dong một chút."
Diệp Ngự Khanh cười gật đầu.
Phong Nguyệt hiểu ra, mười phần khâm phục nói: "Thật không hổ là Thái tử của một nước."
Dịch Chưởng Châu khẽ nhíu mày, rất không thoải mái nhưng cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
Tới phủ Tướng quân, Phong Nguyệt xách váy đi xuống, nhìn thấy cửa liền làm bộ hoảng sợ, sau đó ho khan hai tiếng khôi phục bình tĩnh: "Tu sửa không tồi."
Dịch Chưởng Châu nhìn nàng thích thú, mời Diệp Ngự Khanh đi vào từ cửa chính, sau đó phất tay bảo Tôn Lực dẫn cô đi cửa sau.
Phong Nguyệt theo lệ đi theo, đằng trước là gia nô vừa mới bị cô cự tuyệt, thái độ không phải thật tốt: "Ngươi theo sát đi, đừng chạy lung tung."
"Được." Phong Nguyệt nhẹ nhàng đồng ý, bước vào cửa sau, bị người trông cửa kiểm tra một lúc thì xốc váy hướng trong đi.
Phủ đệ của Dịch Đại tướng quân đúng là hết sức xa hoa, cho dù là từ cửa sau đi vào cũng như là vòng vào mê cung, hành lang uốn lượn, đình viện giống nhau, nếu không có người dẫn theo, nhất định một lát đã lạc đường.
Nhưng cảm giác về phương hướng của Phong Nguyệt không tồi, ngay cả khi Tôn Lực vòng một vòng tròn, nàng vẫn nhớ rõ mình đi từ hướng nào đi tới, cũng nhớ rõ các đường đi tới đình đài lầu các.
Đúng là tòa nhà này không tồi, theo phong thuỷ mà nói, ắt hẳn là sân nhỏ hướng đông của phủ Dịch Đại tướng quân. Phong Nguyệt nhìn thoáng qua, âm thầm nhớ kỹ, người đằng trước đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
Ngẩng đầu nhìn lên, Phong Nguyệt hơi giật mình.
Biểu tình trên mặt Tôn Lực có điểm hung ác, vốn dĩ đã không phải khuôn mặt đoan chính, nháy mắt càng trở lên vặn vẹo. Bọn họ đi đến một cái đình viện nhỏ không có người, hai bên đều là hòn non bộ, Phong Nguyệt nhìn lướt qua, kêu cứu khả năng cũng vô dụng.
"Ngươi khinh thường ta?" Hắn cắn răng hỏi.
Phong Nguyệt cười lắc đầu, chân thành nói: "Không có, chỉ là thật sự không tính chuyện hoàn lương."
Ánh mắt từ trên vạt áo nàng quét xuống, cổ họng Tôn Lực khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên duỗi tay xé y phục của nàng. Phong Nguyệt phản kháng một cách tượng trưng một chút, áo choàng bên ngoài đã bị hắn xé rách —— Kim mama keo kiệt, mua xiêm y từ trước đến nay không bao giờ là hàng chất lượng tốt.
Thuận thế cởi áo ngoài, Phong Nguyệt mặc bên trong là váy dài, cười khanh khách hai tiếng, nháy mắt với người trước mặt: "Xem ngươi vội vàng như vậy kìa, muốn nô gia không phải dễ dàng sao? Đừng nhúc nhích."
Từ bị động hóa thành chủ động, Phong Nguyệt một phen liền đẩy Tôn Lực lên hòn non bộ, mắt cáo nhìn chằm chằm hắn, cố gắng di chuyển ngón tay đến đai lưng của hắn.
Mỹ nhân muốn tự mình động thủ, đàn ông sẽ đứng bất động tiết kiệm sức lực. Tôn Lực nheo mắt nhìn người trước mặt, cảm giác đai lưng buông lỏng, lại cảm giác trên đùi căng chặt, đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.
"Thích ta sao?" Phong Nguyệt cười nói: "Thích thì buổi tối tới Mộng Hồi Lâu chọn nô gia đi, ban ngày ban mặt như này thì không được."
Dứt lời, nàng lui ra phía sau một bước, trên mặt mang nét cười, một cước đá bay hắn ngã trên mặt đất, sau đó cất bước liền chạy!
Đai lưng bị nàng dùng để trói chặt hai chân gắn, thắt nút chết! Tôn Lực choáng váng, đưa tay định cởi, nhưng lúc hắn đang cởi kia, cô gái kia đã nhanh chóng bỏ chạy.
Đáng giận!
Đằng trước chính là sân phía đông, không biết có phải là sân chính phủ Dịch tướng quân hay không. Phong Nguyệt vò rối búi tóc, tay che lại vạt áo, chạy một mạch vào bên trong, kinh động không ít thủ vệ gần đó. Nhưng mà không ai biết cô nương này nơi nào tới, thủ vệ vây quanh nàng, không dám động thủ.
"Phủ Tướng quân các người đãi khách như vậy sao? Cho ta đi vào, ta muốn tìm Dịch Tiểu thư phân xử!" Phong Nguyệt lớn tiếng ồn ào, cúi đầu liền vọt vào sân, ngồi dưới đất liền khóc! Đôi tay che mắt, giữa khe hở ngón tay lại lộ ra tinh quang sáng ngời.
"Hiểu!" Hai thiếu niên trắng như tuyết thẳng lưng đáp.
Quan Chỉ che mặt.
Nếu bàn về âm mưu quỷ quyệt, vị chủ vị ngồi đây rõ ràng chính là nhân tài kiệt xuất! Hôm qua nhận đồ đệ, kẻ đắc tội với người rõ ràng là hắn, nhưng người bị ụp nồi chính là Thái Tử. Vốn dĩ người của thế gia vốn không nên đắc tội, chủ tử nhà mình ngày hôm qua ở giáo trường cũng không hé răng, Thái tử gia đúng là quan tâm ân cần, thay chủ tử nói hết lời, hai người kia cũng thành người Thái tử tiến cử cho chủ tử.
Nhà ai bất mãn, tìm Thái Tử đi!
Tìm thì khẳng định không dám tìm, nhưng sau lưng khó tránh khỏi sẽ có chút oán hận. Thái Tử chỉ sợ cũng không biết gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay thời tiết không tồi.
Hôm nay thời tiết đúng thật không tồi, mới vừa ăn trưa xong, Phong Nguyệt đã bị một cỗ kiệu nhỏ đưa đến quán trà lâu ở phố Hưởng Ngọc.
Diệp Ngự Khanh mang theo Dịch Chưởng Châu ngồi đối diện, Phong Nguyệt mặc một bộ váy dài đỏ thắm theo kiểu con gái nhà lành, bưng trà cười tươi giống như tiểu nhị dưới lầu.
"Phiền hai vị tốn tiền rồi."
Dịch Chưởng Châu siết chặt khăn mỉm cười: "Là điện hạ tiêu tiền, Chưởng Châu không phải trả."
Diệp Ngự Khanh nhẹ nhàng gật đầu: "Châu Nhi nói muốn tạ ơn ân cứu mạng, muốn mời cô ra ngoài uống trà."
Phong Nguyệt cảm động nhìn Dịch Chưởng Châu liếc mắt một cái, gật đầu: "Dịch Tiểu thư thật tốt bụng."
Một đôi mắt hạnh quét tới quét lui trên người nàng, Dịch Chưởng Châu nói: "Quá khen, cô nương hôm đó dũng cảm như vậy, cứu Chưởng Châu một mạng, Chưởng Châu tất nhiên muốn cảm tạ. Tuy nói lúc đó Ân ca ca cùng Điện hạ đều tặng không ít đồ bổ cho cô rồi, nhưng Chưởng Châu trong lòng biết ơn, vẫn muốn tự mình truyền đạt mới phải."
Phong Nguyệt sửng sốt, nghĩ thầm hóa ra Ân Qua Chỉ là bởi vì nàng ta mới đưa đồ bổ, bảo sao nói người nọ như thế nào tốt như vậy, có thời gian đưa đồ bổ tới cho mình.
Phong Nguyệt nhấp một ngụm trà cười, không hề mở miệng đáp lại, nhưng Dịch Chưởng Châu giống như rất có hứng thú, liên tiếp hỏi:
"Cô nương vì sao lưu lạc phong trần vậy?"
"Bởi vì thiếu tiền."
"Vậy không nghĩ tới việc sống cuộc sống yên ổn tốt đẹp với ai đó sao?"
"Không gặp được."
Dịch Chưởng Châu gật đầu, duỗi tay chỉ vào gia nô phía sau mình: "Cô nương thấy Tôn Lực như thế nào? Hắn ta khỏe mạnh, trong nhà cũng không có gánh nặng gia đình, 3 năm trước tức phụ qua đời, hắn không tìm thêm ai nữa, hiện giờ cũng muốn có một gia đình rồi."
Phong Nguyệt nhướng mày, nghĩ thầm này vị Bồ tát Dịch Tiểu thư này hào quang chiếu khắp tứ phương, cũng chiếu rộng quá rồi đây.
"Thật không dám giấu giếm, Dịch Tiểu thư." Nàng hiền lành cười nói: "Ta ở Mộng Hồi Lâu khá tốt, tạm thời không có ý muốn hoàn lương."
Dịch Chưởng Châu sắc mặt khẽ đổi, nhíu mi: "Nào có ai muốn suốt đời lặn lội phong trần? Nhìn cô tuổi cũng không nhỏ, còn không tìm người gả cho, về sau tuổi tác lớn hơn, nửa đời sau cũng không có nơi nào dựa vào."
"Việc này không phiền tiểu thư nhọc lòng......"
"Cô nương có phải ghét bỏ thân phận Tôn Lực hay không?" Dịch Chưởng Châu cắt ngang lời cô nói, có chút tức giận: "Hắn tuy rằng là gia nô, nhưng ở Dịch phủ ta cũng được đối đãi như người nhà. Tuy không có địa vị thân phận như mấy người đi đến nhà thổ, nhưng hắn rất kiên định!"
Như này có điểm xấu hổ rồi, Phong Nguyệt dứt khoát câm miệng, mắt xem mũi, mồm giấu trong lòng, không nói chuyện nữa.
Ý cười trên mặt Diệp Ngự Khanh hơi nhạt đi, thấp giọng nói: "Châu Nhi, Phong Nguyệt không muốn, nàng cần gì phải làm khó người khác?"
Nàng làm khó người khác? Dịch Chưởng Châu thật sự tức giận rồi, rất không vui nhìn Diệp Ngự Khanh: "Ta là vì muốn tốt cho nàng ta, nàng không cảm kích thì thôi, điện hạ còn trách cứ ta?"
"Không phải......"
"Ta biết, ngài gần nhất cũng thích đến Mộng Hồi Lâu đi, Ân ca ca cũng vậy, nam nhân các người đều thích nữ nhân xinh đẹp, Châu Nhi hiểu hết." Dịch Chưởng Châu siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh nói: "Nhưng nữ tử phong trần chính là nữ tử phong trần, các ngươi cũng phải chú ý thân phận của mình đi. Muốn người xinh đẹp, Bất Âm Thành có nhiều quý môn chi nữ nữ vậy, vẫn không chọn được người các ngươi thuận mắt hay sao?"
Huống chi, nàng còn chưa chết đâu!
Phong Nguyệt rốt cuộc cũng nghe ra, đã nhiều ngày Diệp Ngự Khanh cùng Ân Qua Chỉ thường xuyên tới tìm cô, chọc Dịch Đại tiểu thư không vui. Vốn dĩ ban ban đầu được nàng cứu còn có điểm cảm kích, hiện giờ là bị lửa giận lấn át rồi, nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chuyện này là sao vậy? Nếu nhớ không lầm, Dịch Chưởng Châu cự tuyệt Thái Tử cầu thân, lại cũng không có quan hệ gì với Ân Qua Chỉ, ăn dấm của hai người, nàng ta cũng đâu có lý.
Phong Nguyệt đảo tròng mắt vài vòng, lại ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười: "Nữ tử phong trần hay nữ tử quý môn cũng đều là nữ tử, Dịch Tiểu thư vì sao cảm thấy bọn họ không thể tìm nữ tử phong trần làm bạn?"
Còn muốn làm bạn? Dịch Chưởng Châu ngoài cười nhưng trong không cười nổi, niệm ân tình, miễn cưỡng đè hỏa khí nói: "Từ xưa hôn nhân đều chú ý môn đăng hộ đối, cô nương bước ra từ phong trần không biết gì cả, cũng đâu hiểu việc đời, sao có thể xứng với công tử quý môn?"
"Nô gia cũng coi như trải qua việc đời rồi mà." Phong Nguyệt hất cằm không phục: "Biệt phủ gì đó ta cũng đi qua không ít, lần trước đến phủ đệ Lý Thái sư cũng chỉ như thế thôi, có khác gì mấy nhà giàu có ở dân gian đâu."
Biệt phủ có thể giống nhau nhà tư nhân ở dân gian sao? Dịch Chưởng Châu cười lên tiếng, trong mắt mang theo điểm khinh miệt: "Thái sư tuy có phẩm cấp, nhưng cũng không tính là trọng thần, biệt phủ hẳn nhiên đơn sơ. Hôm nay thời tiết không tồi, cô nương nếu thật sự muốn mở rộng tầm mắt, không bằng theo Chưởng Châu về Phủ tướng quân xem?"
Đang chờ mấy lời này đây!
Phong Nguyệt làm bộ buồn rầu, do dự nhìn Dịch Chưởng Châu một lúc, nói: "Nghe nói phủ Tướng quân phức tạp, lại không có cảnh gì đẹp, quy củ nghiêm ngặt, người cũng không được tự do đi lại, có gì hay đến đó đâu?"
"Dân gian đồn đãi thật đúng thú vị." Dịch Chưởng Châu phất tay áo đứng dậy, liếc nàng nói: "Phủ Tướng quân có chiếu chỉ kiến tạo, cảnh vật phong phú, quy củ tuy nghiêm nhưng có ta dẫn đường, cô sợ cái gì?"
"Vậy được." Phong Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, biểu tình thoạt nhìn như đang chột dạ, cố ra vẻ bình tĩnh. Dịch Chưởng Châu hạ quyết tâm muốn thể hiện trước mặt cô mới nói sẽ cho cô hiểu sự chênh lệch giữa quan gia cùng bình dân, không nói hai lời cho người chuẩn bị xe.
Lúc mọi người cùng nhau ra cửa, Diệp Ngự Khanh thương hại liếc hai mắt nhìn Phong Nguyệt, đi chậm lại nói thì thầm bên tai nàng: "Chưởng Châu có lúc cũng kiêu căng chút, dù sao cũng là bị chiều quá lớn lên, nàng hãy chiếu cố nàng ấy."
Phong Nguyệt trả lại hắn một nụ cười quyến rũ, gật đầu: "Nô gia hiểu."
Ba người cùng nhau ngồi xe, Diệp Ngự Khanh như cũ vẫn bình tĩnh phe phẩy cây quạt, Phong Nguyệt nhịn không được liền lắm miệng hỏi một câu: "Điện hạ không bận sao? Thường xuyên ra ngoài cung đi dạo."
"Cô thì biết cái gì?" Dịch Chưởng Châu cười khẽ: "Điện hạ đây là dùng người thích đáng, nên làm chuyện nào đều giao cho người giỏi nhất làm, như vậy bản thân mới càng thong dong một chút."
Diệp Ngự Khanh cười gật đầu.
Phong Nguyệt hiểu ra, mười phần khâm phục nói: "Thật không hổ là Thái tử của một nước."
Dịch Chưởng Châu khẽ nhíu mày, rất không thoải mái nhưng cũng không tiện mở miệng nói cái gì.
Tới phủ Tướng quân, Phong Nguyệt xách váy đi xuống, nhìn thấy cửa liền làm bộ hoảng sợ, sau đó ho khan hai tiếng khôi phục bình tĩnh: "Tu sửa không tồi."
Dịch Chưởng Châu nhìn nàng thích thú, mời Diệp Ngự Khanh đi vào từ cửa chính, sau đó phất tay bảo Tôn Lực dẫn cô đi cửa sau.
Phong Nguyệt theo lệ đi theo, đằng trước là gia nô vừa mới bị cô cự tuyệt, thái độ không phải thật tốt: "Ngươi theo sát đi, đừng chạy lung tung."
"Được." Phong Nguyệt nhẹ nhàng đồng ý, bước vào cửa sau, bị người trông cửa kiểm tra một lúc thì xốc váy hướng trong đi.
Phủ đệ của Dịch Đại tướng quân đúng là hết sức xa hoa, cho dù là từ cửa sau đi vào cũng như là vòng vào mê cung, hành lang uốn lượn, đình viện giống nhau, nếu không có người dẫn theo, nhất định một lát đã lạc đường.
Nhưng cảm giác về phương hướng của Phong Nguyệt không tồi, ngay cả khi Tôn Lực vòng một vòng tròn, nàng vẫn nhớ rõ mình đi từ hướng nào đi tới, cũng nhớ rõ các đường đi tới đình đài lầu các.
Đúng là tòa nhà này không tồi, theo phong thuỷ mà nói, ắt hẳn là sân nhỏ hướng đông của phủ Dịch Đại tướng quân. Phong Nguyệt nhìn thoáng qua, âm thầm nhớ kỹ, người đằng trước đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
Ngẩng đầu nhìn lên, Phong Nguyệt hơi giật mình.
Biểu tình trên mặt Tôn Lực có điểm hung ác, vốn dĩ đã không phải khuôn mặt đoan chính, nháy mắt càng trở lên vặn vẹo. Bọn họ đi đến một cái đình viện nhỏ không có người, hai bên đều là hòn non bộ, Phong Nguyệt nhìn lướt qua, kêu cứu khả năng cũng vô dụng.
"Ngươi khinh thường ta?" Hắn cắn răng hỏi.
Phong Nguyệt cười lắc đầu, chân thành nói: "Không có, chỉ là thật sự không tính chuyện hoàn lương."
Ánh mắt từ trên vạt áo nàng quét xuống, cổ họng Tôn Lực khẽ nhúc nhích, hắn đột nhiên duỗi tay xé y phục của nàng. Phong Nguyệt phản kháng một cách tượng trưng một chút, áo choàng bên ngoài đã bị hắn xé rách —— Kim mama keo kiệt, mua xiêm y từ trước đến nay không bao giờ là hàng chất lượng tốt.
Thuận thế cởi áo ngoài, Phong Nguyệt mặc bên trong là váy dài, cười khanh khách hai tiếng, nháy mắt với người trước mặt: "Xem ngươi vội vàng như vậy kìa, muốn nô gia không phải dễ dàng sao? Đừng nhúc nhích."
Từ bị động hóa thành chủ động, Phong Nguyệt một phen liền đẩy Tôn Lực lên hòn non bộ, mắt cáo nhìn chằm chằm hắn, cố gắng di chuyển ngón tay đến đai lưng của hắn.
Mỹ nhân muốn tự mình động thủ, đàn ông sẽ đứng bất động tiết kiệm sức lực. Tôn Lực nheo mắt nhìn người trước mặt, cảm giác đai lưng buông lỏng, lại cảm giác trên đùi căng chặt, đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.
"Thích ta sao?" Phong Nguyệt cười nói: "Thích thì buổi tối tới Mộng Hồi Lâu chọn nô gia đi, ban ngày ban mặt như này thì không được."
Dứt lời, nàng lui ra phía sau một bước, trên mặt mang nét cười, một cước đá bay hắn ngã trên mặt đất, sau đó cất bước liền chạy!
Đai lưng bị nàng dùng để trói chặt hai chân gắn, thắt nút chết! Tôn Lực choáng váng, đưa tay định cởi, nhưng lúc hắn đang cởi kia, cô gái kia đã nhanh chóng bỏ chạy.
Đáng giận!
Đằng trước chính là sân phía đông, không biết có phải là sân chính phủ Dịch tướng quân hay không. Phong Nguyệt vò rối búi tóc, tay che lại vạt áo, chạy một mạch vào bên trong, kinh động không ít thủ vệ gần đó. Nhưng mà không ai biết cô nương này nơi nào tới, thủ vệ vây quanh nàng, không dám động thủ.
"Phủ Tướng quân các người đãi khách như vậy sao? Cho ta đi vào, ta muốn tìm Dịch Tiểu thư phân xử!" Phong Nguyệt lớn tiếng ồn ào, cúi đầu liền vọt vào sân, ngồi dưới đất liền khóc! Đôi tay che mắt, giữa khe hở ngón tay lại lộ ra tinh quang sáng ngời.